Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森

Chương 2




Những đứa trẻ bên cạnh đã bị mua đều lộ vẻ sầu não, nhìn thấy ta sắp bị bán đi mà còn phấn khởi hăng hái như vậy, đều nhìn ta với ánh mắt oán trách và khinh miệt. 

Nhưng ta thao thao bất tuyệt tự rao bán bản thân, chọc cười thúc thúc đến mua người: "Người thật thà làm sao lại lanh lợi, xem ra là mặt mày thông minh mà đầu óc ngu ngốc." 

Nể tình là người cùng làng, ông ấy vẫn bỏ ra bảy lượng bạc mua ta, còn nhiều hơn hai lượng so với Thu Hoa ở phía tây làng.

Cô cô ôm ta khóc không buông tay. 

Ta quỳ bên cạnh tấm chiếu rách mà bà nội đang nằm, dập đầu. 

Đôi mắt bà đục ngầu, những khổ cực của cuộc đời như hiện hữu trên thân thể bà, giống như cây du già sắp c.h.ế.t ở đầu làng. 

Bà dường như nghe thấy chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nắm chặt lấy ta: "Con bé... c.h.ế.t tiệt, đi rồi thì đừng có quay về nữa, nhìn... nhìn thấy con, nhìn thấy con là xui xẻo."

Thật kỳ lạ, trong lòng ta lại không hề oán hận bà. 

Ta lau đôi mắt không biết có nước mắt hay không, nắm ngược lại tay bà: "Bà nội ơi, người sống thật tốt nhé, con kiếm được tiền sẽ gửi về cho người, nhất định sẽ cho người sống những ngày tháng mỗi bữa ăn được ba cái giò heo."

Ông nội nhiều lần xác nhận ta là được bán vào nhà giàu làm nha hoàn, thở dài thật sâu, lôi ta ra khỏi vòng tay đang khóc nức nở của Cô cô. 

Nhìn ta bị người môi giới buộc dây thừng xâu vào phía sau Thu Hoa đi ra khỏi sân trăm mét, ông lại lê bước đuổi theo, nhét vào tay ta một túi vải: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ à. Đừng trách nhà mình, ra ngoài rồi sẽ không c.h.ế.t đói, nghe nói nhà giàu trong thành đến cả thùng nước vo gạo cũng có cả thịt."

Ta mở túi vải ra, bên trong là đôi khuyên tai mẹ để lại cho ta, còn có chiếc nhẫn cũ không rõ chất liệu trên ngón tay gầy guộc như cành nho khô của Bà nội. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhìn ngôi nhà đổ nát, ta thở dài thật sâu không quay đầu lại nữa.

Đậu đũa trong vườn rau của ta còn chưa kịp hái, thật đáng tiếc.

Trên đường đi, ta ngoan ngoãn, ăn nói ngọt ngào, không bao giờ oán trách, luôn siêng năng giúp thương nhân buôn người làm việc, giúp bà v.ú nấu cơm. 

Anh thúc nhìn ta hoạt bát giữa đám trẻ im lặng, hứa nhất định sẽ tìm cho ta một gia đình có chủ nhân tốt nhất.

Thời tiết ngày càng lạnh, sau khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, cuối cùng chúng ta cũng đến kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-2.html.]

Anh thúc nói lời giữ lời, trước khi ngón chân ta bị đông cứng đã bán ta đến nhà Ngô lão gia ở ngõ Kim Ngư. 

Anh thúc còn đặc biệt đưa ta đến trước mặt quản gia. 

Trước khi đi, ông còn vỗ vỗ đầu ta dặn dò: "Cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt."

Anh thúc không lừa ta, Ngô gia quả thực là một gia đình tốt. 

Ngày đầu tiên vào phủ, ta đã được phát một bộ quần áo bông dày dặn, là loại quần áo tốt mà ta chưa từng mặc qua. 

Ta mặc bộ quần áo đó trong lòng âm thầm thề: Nhất định phải làm việc thật tốt, dành dụm đủ tiền chuộc thân rồi làm thêm vài năm nữa, kiếm một chàng rể về, mua thêm vài mẫu ruộng, cùng gia đình sống những ngày tháng tốt lành.

Sau khi học xong những quy tắc cơ bản, do có kinh nghiệm làm việc ở nông thôn, ta được phân đến làm việc dưới trướng Trương ma ma, người quản lý vườn hoa. 

Trương ma ma khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một nữ nhân khỏe mạnh, hoạt bát. 

Bà ấy ôn hòa nhìn ta, tự lẩm bẩm một câu: "Không phân người thì thôi, phân thì lại phân cho một con bé con." 

Ta giả vờ như không nghe thấy lời than phiền của bà ấy, ngây ngô nhìn bà ấy cười.

Bà ấy cũng cười, lắc đầu, dẫn ta đến nhà kính, tỉ mỉ dạy ta phân biệt các loại hoa lan. 

Ta lần đầu tiên biết loại hoa mỏng manh như vậy, phải dùng vỏ cây gì kết hợp với lá thông gì. 

Bà ấy giao cho ta một chậu hàn lan, nói nếu ta có thể chăm sóc cho đến khi hoa nở, thì thích hợp ở lại trong vườn làm bạn với hoa, nếu không thì đến chỗ quản gia để phân công lại, làm việc với người khác.

Ta ôm chậu lan ấy, lá cây trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời những đường vân hiện rõ sâu hun hút, lặng lẽ vươn mình như đang chào hỏi ta. 

Lần đầu tiên, ta cảm thấy hoa cũng có thể tao nhã đến vậy, giống như thiếu gia tiểu thư đứng bên cạnh phu nhân khi ta dập đầu hành lễ, thật cao quý.

Những ngày tháng ở Ngô gia trôi qua thật thoải mái và viên mãn. 

Chậu hàn lan Trương ma ma giao cho ta chăm sóc đã nở hoa, ta cũng được ở lại bên cạnh bà, thường xuyên theo sau học cách chăm sóc hoa, học cách cắt tỉa cây cảnh. 

Buổi tối còn có đại nha hoàn bên cạnh phu nhân đến dạy chúng ta, những tiểu nha hoàn mới vào phủ, làm nữ công và học chữ. 

Sau khi bị kim đ.â.m thêm một lần nữa, ta quyết định không học thêu thùa nữa, khẩn cầu đại nha hoàn Kỳ Nguyệt dạy ta đọc chữ viết chữ.