Mùa Đông Greenland

Quyển 2 - Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày trước, trên mặt đất.

Bão tuyết vẫn chưa hoàn toàn dừng lại nhưng tốc độ gió đã giảm xuống đôi chút. Chiếc trực thăng nghiêng ngả hạ cánh xuống khoảng trống bằng phẳng phía sau một ngọn đồi.

“Luồng không khí phía trước không ổn định. Tôi e qua đó thì sẽ gặp nguy hiểm. Máy bay dừng ở đây, bên kia ngọn đồi này là nơi cuối cùng chúng tôi bắt được tín hiệu của đội trưởng.” Phi công ở khoang điều khiển quay đầu lại giải thích cho mọi người.

Heath gật đầu tỏ ý đã biết rồi dẫn đầu nhảy xuống từ cửa khoang.

Murphy và Ian theo sát phía sau, ngoài ra còn có ba thành viên khác trong đội.

“Đội tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp của cảnh sát biển Greenland đang trên đường tới. Sau khi xác định được khu vực tìm kiếm cứu nạn thì họ sẽ chịu trách nhiệm chính, chúng ta chỉ cần phối hợp với công tác của họ. Với những thông tin đã biết, lần cuối đội trưởng đội tuần tra phát tín hiệu là ở khu vực lân cận Đảo Hiệp Hội Địa lý, cụ thể là 72.6° Vĩ Bắc và 28° Kinh Tây gần trạm nghiên cứu khoa học Hoàng gia Đan Mạch. Tiếp theo, chúng ta sẽ tới thềm lục địa dọc bờ biển xem có phát hiện được gì không. Hai người một nhóm, đi bộ tới đó. Mặt khác, từ dữ liệu mà giáo sư Murphy cung cấp, do núi lửa dưới đáy biển thức giấc, khu vực thềm lục địa này cực kỳ không ổn định. Ưu tiên hàng đầu là phải đảm bảo sự an toàn của chính mình, giữ liên lạc qua bộ đàm. Rõ chưa?”

… “Rõ!”

Heath để Ian và một thành viên khác dẫn đầu đội ngũ, y và giáo sư Murphy theo sau.

Ngọn đồi trước mặt không quá cao. Sau khi leo lên đỉnh đồi, cánh đồng băng bằng phẳng vốn nên xuất hiện trước mắt họ nay đã bị biến dạng khi thềm băng bị gãy. Từ vị trí của họ có thể thấy những khe rãnh chằng chịt trên mặt băng, giống như có người dùng cái đục khắc vài nét nguệch ngoạc. Thềm băng bằng phẳng ban đầu bị uốn cong, một sườn dốc thì dựng đứng, bị gãy ở giữa thành vết nứt sâu hun hút; một bên thì đột ngột chìm xuống, như một cái miệng đen ngòm.

Khung cảnh hoang tàn.

“Tình hình tệ hơn tôi nghĩ.” Giọng giáo sư Murphy vang lên bên cạnh Heath, quai hàm bạnh ra bên dưới mũ trùm đầu cũng toát lên sự lo lắng nơi cô.

“Đồng nghiệp của cô vẫn đo lường được sóng địa chấn à?” Heath hỏi.

Giáo sư Murphy lắc đầu: “Thông tin từ hai mươi phút trước cho thấy sóng địa chấn đã lắng xuống.”

“Nói cách khác, ít nhất thềm băng chết tiệt này sẽ không nứt thêm nữa?”

“Trên lý thuyết thì là vậy.”

Hiển nhiên Heath không hài lòng với câu trả lời của cô, nhưng y cũng không nhiều lời. Nhìn vị trí hiện tại của họ, y chỉ tay về phía trước: “Nếu cảm giác phương hướng của tôi không sai, đi tiếp thêm hai cây số là tới trạm nghiên cứu khoa học?”

Giáo sư Murphy gật đầu xác nhận: “Đúng.”

“Đi thôi.”

Ian dẫn đoàn người chầm chậm đi xuống từ sườn dốc phủ tuyết.

Heath và giáo sư Murphy tụt lại ở cuối. Y dõi theo bước chân cô, hai tay luôn trong tư thế sẵn sàng đỡ người bất cứ lúc nào.

Giáo sư Murphy nhận ra y căng thẳng, cảm giác mắc cười nhiều hơn là không thoải mái. Cô dừng bước, nhìn y: “Thượng úy Ibron, trông tôi giống sắp ngã lắm à?”

Heath lúng túng cười: “Ặc… Tôi chỉ lo…”

“Có vẻ anh hiếm khi giao tiếp với những người như tôi? Chúng tôi không phải chỉ ngồi trong văn phòng cả ngày. Là nhà khoa học của Viện Nghiên cứu Khí tượng, chúng tôi cần phải tiến hành nhiều nghiên cứu thực địa* để tích lũy kinh nghiệm. Dù công nghệ phát triển nhưng có rất nhiều điều bí ẩn trong tự nhiên mà chúng ta không thể tưởng tượng và cũng không thể mô phỏng bằng máy tính. Thế nên anh không cần phải lo lắng. Số lần tôi tới đảo Greenland nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều.” Trên mặt cô lộ ra một nụ cười.

(*) Nghiên cứu thực địa là phương pháp nghiên cứu định tính của thu thập dữ liệu tự nhiên nhằm quan sát, phân tích những yếu tố trong môi trường tự nhiên.

Heath nhận ra sự trêu chọc nhỏ bé trong biểu cảm của cô, y giơ tay đầu hàng: “Được, được, do tôi nghĩ nhiều. Xin lỗi giáo sư, chúng ta đi tiếp nhé?”

Giáo sư Murphy nhìn y một giây, cười khẽ rồi quay người đi tiếp.

Bởi vì đang là đêm vùng cực, cộng với sự thay đổi địa hình, vừa đi vừa phải chú ý xem đội August có để lại dấu vết gì không, nên tốc độ của họ cũng không nhanh. Khoảng giữa trưa họ mới đến vị trí trạm nghiên cứu khoa học gần bờ biển.

Cơn bão đã ngừng nhưng điều kiện tầm nhìn vẫn còn hạn chế. Tin vui duy nhất là bầu trời cuối cùng cũng lộ ra vài tia sáng, không còn âm u như trước mà là một màu xanh thẳm. Ngân hà rốt cuộc hé lộ gương mặt thật sau những đám mây.

Heath xác nhận lại vị trí hiện tại của họ lần cuối rồi ngăn Ian lại. Y tiến lên phía trước rồi bật đèn pin trong tay…

“Chúa ơi…”

Dưới ánh đèn, có thể thấy đảo ngầm* đã bị nứt làm đôi từ giữa, kéo dài tới tận mặt biển. Vết nứt sâu như bị khắc bằng cái đục, bên dưới sâu hun hút. Không thấy trạm nghiên cứu khoa học ở cuối đảo ngầm, chỉ thấy một phần móng còn sót lại.

(*) Skerry là một hòn đảo đá nhỏ, thường quá nhỏ để con người sinh sống. Đôi khi nó chỉ đơn giản là một rạn đá.

Do núi lửa hoạt động, mặt biển vốn đã đóng băng bị nứt ra, những tảng băng lớn nổi lềnh bềnh trên mặt biển khiến gợn sóng dập dờn.

“Trạm nghiên cứu khoa học… biến mất?” Ian quay đầu nhìn Heath, nói bằng giọng không thể tin nổi.

“… Trải qua cuộc tuần tra đầu tiên, nhóm người chúng tôi chỉ còn lại ba người. Sau khi kết thúc, mọi người cử hành một nghi thức trở về đơn giản cho chúng tôi, coi như chính thức gia nhập Sao Thiên Lang.” Giọng August trầm ấm trong màn đêm, như có sức mạnh mê hoặc lòng người.

“Mùa hè ở căn cứ có thể nói là nhàm chán, ngoài huấn luyện thì vẫn là huấn luyện, không hề thú vị như hồi đi học từng tưởng tượng. Lúc đó, tôi và Arthur ở cùng phòng ký túc xá. Chuyên ngành của cậu ấy khá đặc thù, có một nửa thời gian đào tạo là chạy code và làm thí nghiệm trong phòng máy. Khoảng tháng Sáu, chúng tôi nhận được thông báo từ tổng bộ, đó là một nhiệm vụ thực chiến, hợp tác với hải quân. Theo quy định, họ sẽ không tiết lộ chi tiết nhiệm vụ mà chỉ gửi ảnh mục tiêu nhiệm vụ tới. Theo thông tin tình báo của họ, đối phương đã trà trộn lên phà, định rời khỏi Greenland. Nhiệm vụ của chúng tôi là hợp tác với họ để bắt được mục tiêu nhiệm vụ, có thể giết chết nếu cần.”

“Arthur đi cùng ngài?”

August khựng lại, tựa như không ngờ cậu sẽ hỏi câu này: “Theo lý mà nói, Arthur không thuộc đội thực chiến. Nhưng khi đó trùng hợp là cậu ấy đang cần thử nghiệm một chương trình mới nên xin đội trưởng cho tham gia cùng. Đội trưởng nghĩ cũng chỉ là nhiệm vụ hợp tác nên cũng phê duyệt, hắn chỉ dẫn theo hai người mới là tôi và Arthur.

“Theo thông lệ, chúng tôi kiểm tra những chuyến phà ra vào cảng Greenland. Nội dung cũng không phức tạp, những việc cơ bản thì nhân viên hải quan đã làm hết, chúng tôi chỉ cần quan sát ở một bên. Ngay trong ngày, hệ thống liên lạc của chúng tôi được cập nhật theo chương trình mới mà Arthur thiết kế. Cậu ấy đóng giả làm nhân viên hải quan, sử dụng máy tính ở cảng để giám sát chương trình theo thời gian thực. Một khi gặp sự cố, cậu ấy sẽ lập tức chuyển về kiểu cũ.”

“Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Tôi và đội trưởng canh giữ ở một cửa khẩu, hai thành viên khác trong đội thì canh giữ một cửa khẩu khác. Mục tiêu nhiệm vụ có tổng cộng ba người, hai nam một nữ. Chúng tôi đoán chắc họ sẽ ngụy trang, nên đã cài một chương trình phân tích vào hệ thống nhận diện gương mặt thông thường. Nhưng không ngờ người đầu tiên phát hiện bất thường lại là Arthur.”

“Lúc đó có khoảng 20 người đi qua cửa khẩu, đều xếp hàng chờ bên ngoài hàng rào an ninh. Arthur ngồi ở máy tính đối diện với tôi. Một người đàn ông da vàng thấp bé đưa hộ chiếu ra, vừa bước một chân vào cửa an ninh, còi báo động đã hú lên inh ỏi.”

“Tôi đoán là hệ thống của các anh gặp trục trặc.”

August im lặng gật đầu, cho dù biết Dan không nhìn thấy: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi hệ thống xác định được mục tiêu nhiệm vụ thì sẽ gửi thẳng định vị cho mỗi người chúng tôi. Chúng tôi sẽ bắt giữ tùy theo tình hình, nhưng còi báo động vang lên khiến mọi thứ bị rối loạn. Kẻ đó rất cảnh giác, gã lùi lại một bước ngay khi cửa an ninh sáng lên. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì gã đã tìm thấy Arthur. Tôi không rõ làm sao gã biết Arthur bất thường. Tóm lại gã rút súng bắn thẳng một phát về phía Arthur. Arthur phản ứng rất nhanh, cậu ấy nhấc cây máy tính ra rồi chui xuống gầm bàn. Cũng nhờ cậu ấy khiến gã khựng lại một giây nên tôi mới bắn trúng lưng gã. Hai tên đồng bọn còn lại ở phía sau, thấy cảnh hỗn loạn định chạy trốn thì bị những người khác bắt tại chỗ.”

“Ngài phản ứng rất nhanh…” Giọng Dan khẽ khàng: “Arthur có bị thương không?”

“Không.”

Sau vài giây im lặng, Dan chậm rãi nói: “Nếu ngài không phiền, thưa thiếu tá, tôi có thể hỏi… thời điểm hạ sĩ quan Arthur chết… đã xảy ra chuyện gì?”

Lần này thời gian im lặng kéo dài lâu hơn, August không trả lời mà chỉ vươn tay sờ trán Dan: “Cậu vẫn chưa hạ sốt.”

Trái tim Dan chùng xuống, không rõ cảm xúc thế nào. Cậu cố để giọng mình nghe không quá thất vọng: “Tôi cảm thấy khá hơn rồi.”

“Ngủ một giấc đi. Tôi sẽ canh chừng, đội giải cứu sẽ đến nhanh thôi.”

Lần này Dan không phản bác, cậu an tĩnh nhắm mắt lại.

Cậu không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, hay nên nói là bất tỉnh. Cảm giác tức ngực không hề dịu đi, mỗi một hơi thở đều như có người dùng kim đâm vào phổi. Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng kêu trong cơ thể mình như một ống thổi* cũ kỹ.

(*) Một ống thổi hoặc một cặp ống thổi là một thiết bị dùng để tạo ra luồng không khí mạnh.



Cậu mở choàng mắt vì nhận ra trên môi hơi lạnh. Có thứ gì lạnh băng chạm vào môi cậu.

Nước?

Hai mắt cậu dần mở to. Bếp cồn bên cạnh không biết được đốt từ khi nào, ngọn lửa màu vàng lay lắt trong hang động tăm tối. August quỳ xuống bên người cậu, anh đang cầm một cục băng nhỏ. Cảm giác mát lạnh trên môi cậu lúc trước có vẻ đến từ thứ này.

“Cậu tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt August không giấu được sự lo âu.

Dan chầm chậm lắc đầu, cậu gần như đã mất cảm giác đau đớn ở mạn sườn, cảm giác nóng rát lan từ cổ họng tới khắp đường hô hấp.

August nhận ra cậu khó chịu, anh không hỏi thêm, tiếp tục dùng nhiệt độ cơ thể để hòa tan băng đá, thấm vào đôi môi khô khốc của cậu.

“Trông tôi lúc này… chắc đáng sợ lắm nhỉ?” Giọng khàn tới mức chính cậu cũng giật mình.

August lắc đầu, không đáp lời.

Trên thực tế, do cơn sốt nên lúc này gương mặt Dan ửng hồng bất thường, môi tím tái, mắt thâm quầng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai con ngươi xanh lục đang khẽ run rẩy.

“Nếu… ý tôi là nếu, thiếu tá, nếu tôi không chờ được đội cứu nạn, tôi có thể hỏi ngài một câu, hoặc có lẽ, nói với ngài một câu hay không?” Dan cố quay đầu lại, yên lặng nhìn August.

Như đoán trước được điều gì, hai tay August khẽ run lên. Anh nhìn vào mắt Dan nhưng không cất nên lời.