Mùa Đông Greenland

Quyển 2 - Chương 35




Dan không biết mình thiếp đi từ khi nào, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Vừa mở mắt ra, cậu thấy August đã tỉnh, anh đang khuỵu gối bên cạnh cậu, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Anh tỉnh rồi à?” Dan cất tiếng mới phát hiện giọng mình khàn đi nhiều. Cậu đã chuyển từ tư thế ngồi sang nằm dưới đất. Cơn đau ở mạn sườn phải lan tới vùng bụng, cậu cau mày chống một tay xuống đất định ngồi dậy nhưng August giữ cậu nằm xuống.

“Cậu bị thương từ khi nào?” Lông mày anh nhíu chặt.

Dan cười: “Chắc lúc rơi xuống bị đụng vào đâu đó, chỉ là vấn đề nhỏ.”

Sắc mặt August sa sầm: “Vấn đề nhỏ? Cậu có biết mình đang sốt không?”

Dan tiếp tục giả ngốc: “Ngài có chắc đó không phải là nhiệt độ của chính ngài?”

Lần này sắc mặt August thực sự tối sầm: “Tôi không nói đùa với cậu, trung úy. Tôi tưởng cậu phải hiểu tình trạng cơ thể mình.”

Dan thở dài: “Đừng nghiêm trọng hóa lên thế, thiếu tá. Bởi vì hiểu tình hình hiện tại nên tôi biết ngoại trừ chờ được giải cứu thì chúng ta cũng không thể làm gì khác.”

August im lặng một giây, đốt bếp cồn bên cạnh, anh lục tung ba lô: “Tôi nhớ còn một ống thuốc kháng sinh.”

Dan đè tay anh lại: “Tôi biết tình trạng của mình, thuốc kháng sinh cũng không có ích gì. Ngài cần nó hơn tôi.”

August quay đầu, ánh mắt sắc tới đáng sợ. Dan còn chưa kịp phản ứng, anh đã giơ tay cởi áo khoác của cậu, vén áo len bên trong lên.

Dan bị anh làm cho sửng sốt, theo bản nặng rụt người về sau lại vô tình chạm vào chỗ đau, cậu rùng mình nhưng ngoài miệng vẫn đùa cợt: “Thiếu tá, ngài làm gì vậy? Chúng ta đụng chạm như thế là không được đâu nhé?”

August trừng mắt với cậu, mặc kệ mấy câu linh tinh này. Khi lớp áo trong cùng được vén lên, khiến người ta nhìn mà giật mình – mạn sườn phải của cậu có một vết lõm rõ ràng, những vết xuất huyết bắt đầu xuất hiện ở vùng da xung quanh, vết sưng giữa ngực đã bằng một gang tay, trông tím bầm.

Tâm trạng August nặng nề, giúp cậu cuộn áo xuống, động tác khẽ khàng hơn nhiều: “Có khó thở không?”

Dan ậm ừ: “Vẫn ổn.”

August không nhìn cậu, anh trải túi ngủ ra rồi đỡ Dan nằm xuống: “Cởi áo khoác nằm nghỉ đi. Tôi chích kháng sinh cho cậu.”

Dan ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn August lấy ống thuốc rồi tiêm vào cánh tay mình.

“Thiếu tá, cánh tay của ngài… Ngài hạ sốt chưa?” Dan dựa người vào bức tường đá, cố sức nói chuyện.

August cười như không cười nhìn cậu: “Tới lúc này mà cậu vẫn còn thời gian quan tâm tôi à?”

Dan bị anh trêu chọc, ngượng ngùng sờ mũi, không đáp lại.

August thở dài: “Tôi hết sốt rồi. Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi. Tôi vào trong hang xem có lối ra nào khác không.”

Dan gật đầu, nhắm mắt lại.

Cậu cảm giác mảnh xương gãy đã đâm vào phổi rồi lại bị cọ xát theo từng nhịp thở, mang theo những cơn đau nhói. Cậu cố hít thở chậm lại, cố không nghĩ về tình cảnh hiện tại của hai người.

August không đi ngay, có lẽ vì lo cho cậu. Cậu có thể cảm giác được đối phương đặt tay lên trán mình, sau đó là tiếng sột soạt, có lẽ vẫn muốn tìm thử xem trong ba lô còn gì có thể sử dụng hay không. Vài giây sau, tiếng động dừng lại. Xem ra không có phát hiện gì mới, cậu tự thấy hài hước. Thêm khoảng vài phút, một luồng khí nhẹ bỗng lướt qua, có lẽ August đứng dậy, tiếng bước chân dù rất khẽ nhưng vẫn vang vọng trong hang động trống trải. Tiếng bước chân xa dần, biến mất ở phía sâu trong hang.

Dan không biết mình ngủ từ khi nào. Do khó thở nên cậu ngủ rất nông, cảm giác như rơi vào một giấc mơ lạ lùng.



Bức tường trắng xóa, tiếng máy móc kêu “tít tít” như mãi mãi không dừng lại khiến người ta cảm thấy cáu kỉnh.

Cậu nhận ra mình đang đứng trước giường bệnh, dưới ánh đèn chói mắt. Cậu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là khu vườn cằn cỗi, cành cây trơ trọi, bãi cỏ úa vàng. Thi thoảng có mấy người mặc đồ y tá vội vã đi qua khu vườn.

“Cậu không có gì muốn giải thích với tớ ư?” Người trên giường bệnh cất giọng yếu ớt.

Cậu vẫn không quay đầu lại, tựa như đang trốn tránh điều gì: “Tớ không hiểu ý cậu.”

“Jason đã chết, cậu còn muốn giấu giếm tới khi nào?”

Cậu khổ sở nói: “Xin lỗi, Mia, tớ…”

Mia ngắt lời cậu: “Đó không phải là điều tớ muốn nghe.” Cô cũng bị thương trong vụ nổ súng, may không phải là vị trí trí mạng. Kết thúc cuộc giải phẫu, ngay khi thuốc tê vừa hết tác dụng, cô nhờ bác sĩ gọi Dan tới. Trông cô rất tiều tụy, mái tóc đỏ rối bù xõa tung trên vai, chỉ có đôi mắt sáng lạ thường.

“Tớ muốn biết, rốt cuộc cậu là ai, và có mục đích gì.”

Dan im lặng.

Một lúc sau, Mia cười mỉa mai: “Các người coi tôi là đồ ngốc đúng không? Cậu, August, mấy người cùng một giuộc. Lần nào cũng vậy, lần nào tôi cũng phải trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Lần nào cũng vậy, lần nào tôi phải trơ mắt nhìn những người xung quanh lần lượt rời đi. Nhưng không một lời giải thích, không một ai nói cho tôi biết tại sao. August luôn nói là vì sự an toàn của tôi. Bây giờ cậu cũng định lấy lệ như thế? Sự an toàn đáng chết!”

Dan đi tới bên cạnh, do dự dùng tay giữ vai cô: “Mia, đừng kích động, cậu vừa mới phẫu thuật xong…”

“Cậu không ngạc nhiên khi nghe tên August. Cậu cũng là người của quân đội? Thậm chí cậu cũng biết anh ấy?” Mia cố chấp nhìn cậu.

“Tớ… tớ không biết anh ấy, nhưng tớ đúng là người của quân đội, được cử tới… để bảo vệ cậu.”

“Tại sao?” Mia nhìn thẳng vào cậu.

“Vì chuyện lần trước… Ý tớ là bố cậu. Để đề phòng bắt trắc, cũng là yêu cầu của thiếu tá August.”

“Vậy là trong một năm qua, tôi đã nghĩ chúng ta là bạn, nhưng hóa ra không phải? Ngay từ đầu cậu đã mang theo mục đích để đã tiếp cận tôi?”

“Tớ thừa nhận lúc đầu đúng là… Nhưng Mia, tớ thực sự coi cậu là bạn.” Dan cố giải thích.

Mia không để ý tới cậu, cô lùi về phía sau giường bệnh: “Về phần nguyên nhân, chắc cũng giống như cái chết của bố tôi, đều phải bảo mật đúng không?”

Dan không lên tiếng.

Ánh mắt Mia vô định nhìn lên trần nhà trắng xóa: “Tôi nhớ trong đám tang của bố, tôi đã tát August. Tôi không thực sự oán trách anh ấy, tôi biết anh ấy đã cố hết sức. Nhưng tôi… tôi không thể tha thứ. Tôi đã nghĩ, trước khi bảo vệ những người khác, anh ấy không nên bảo vệ chúng tôi, bảo vệ gia đình này trước ư? Giờ thì sao? Jason cũng chết, vì tôi đúng không? Vì tôi là em gái của anh ấy, có người muốn giết tôi nên Jason mới chết.”

“Mia, không phải thế. Cậu đừng nghĩ nhiều.” Dan cố ngắt lời cô trong vô vọng.

Mia đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường, ở đó có một hộp đựng kính màu nâu, phía trên còn bám vài vết nhơ nâu sẫm.

“Người vô tội nhất lại phải trả giá nặng nề nhất. Sao người chết không phải là tôi?”

Dan cầm lấy tay cô, giọng cậu nghẹn ngào: “Mia, đừng như vậy.”

Mia im lặng vài giây, sau đó rút tay ra khỏi tay cậu, giọng cô rất khẽ: “Cậu đi đi.”

Trên mặt cô không có chút cảm xúc dư thừa, giọng rất kiên quyết.

Dan đứng im một lúc, há miệng nhưng chẳng biết nên nói gì. Cuối cùng cậu đành nói một câu “Cố gắng chăm sóc bản thân” vô nghĩa, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi cậu đóng cửa, những lời cuối cùng của Mia nhẹ nhàng bay tới tai cậu:

“… Thế là hết? Từ nay tôi còn dám tin ai? Còn dám lại gần ai?”

Cậu gần như chạy trốn khỏi nơi đó.



“Dan? Tỉnh lại đi.” Giọng August kéo cậu trở về thực tại. Cậu mở choàng mắt, bỗng cảm thấy trên trán nhớp nháp.

“Cậu đang sốt.” Giọng August hơi lo lắng, dưới ánh lửa bếp cồn, ánh mắt anh không giấu được vẻ lo âu.

“Xem ra thuốc kháng sinh không mấy tác dụng. Có phát hiện gì không?” Dan gượng cười.

August lắc đầu: “Đầu bên kia không có lối ra. Có lẽ đây là hang động tự nhiên, chỉ có con đường duy nhất mà chúng ta tiến vào.”

“Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”

August giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Từ lúc chúng ta rơi xuống hồ băng, thì đã là đêm thứ hai.”

Dan “ồ” một tiếng, cảm thấy đầu nặng trĩu, mê man nói: “Cũng không lâu lắm.”

August khẽ khàng đỡ đầu cậu: “Có thấy khó chịu ở đâu không? Muốn ăn chút gì không? Hay là uống nước?”

Dan cố lắc đầu: “Không muốn ăn, chỉ cảm thấy đau nhức.”

August đặt chiếc ba lô trống trơn lên đùi rồi ngồi dựa vào bức tường đá. Anh đỡ Dan xoay người lại, để cậu gối đầu lên đùi mình: “Có khá hơn không?”

Dan “ừ” một tiếng.

August nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại. Giọng anh bất giác nhẹ nhàng hơn: “Hay cậu ngủ một lát nhé?”

Dan lắc đầu: “Không ngủ.”

“Vừa nãy cậu… mơ thấy gì vậy?” August ngập ngừng, “Tôi thấy cậu không yên giấc.”

Hai mắt Dan khép hờ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Không có gì, chuyện đã qua rồi.”

Im lặng. August vô thức đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cậu. Tiếng hít thở nặng nề của cậu như vang vọng trong hang động trống trải.

“Thiếu tá, ngài làm ơn tắt bếp cồn được không?”

August nhìn ngọn lửa bập bùng, bên trong chỉ còn lại một phần ba nhiên liệu.

“Cậu có lạnh không?”

Dan như nghe thấy chuyện cười: “Chút nhiệt đó còn không bằng một cái áo khoác. Không, tôi không lạnh, tôi chỉ cảm thấy ánh sáng hơi chói mắt.”

August nghe lời cậu tắt bếp cồn.

“Thiếu tá, tôi nhớ lần trước tôi đã nói với anh về trải nghiệm chấp hành nhiệm vụ. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy máu, anh thì sao? Lần đầu… là khi nào?”

August đưa mắt nhìn về phía bóng tối trước mặt: “Rất lâu rồi, đó là năm thứ hai tôi tới Sao Thiên Lang…”