Mùa Đông Greenland

Quyển 2 - Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi August tỉnh lại lần nữa, anh hốt hoảng trong vài giây, như thể không nhận ra mình đang ở đâu. Thuốc kháng sinh khiến anh cảm thấy hơi mê man. Sau khi ngồi dậy, anh dần nhớ lại những chuyện hôm qua. Bộ não phản ứng rất chậm chạp, khi tay anh va phải chiếc bàn bên cạnh, cuốn sổ bìa xanh của Dan không biết rơi từ đâu ra. Ngón tay anh vuốt ve trên trang bìa, như nhớ tới chuyện gì thú vị, ánh mắt anh dịu đi.

Ngồi trong bóng tối một lúc, anh đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng. Ban đầu anh tưởng là ảo giác, nhưng lắng nghe một lúc, tới khi nhận ra giai điệu quen thuộc mang theo hơi thở hoài niệm, bờ vai bỗng thả lỏng, anh lẩm bẩm: “Đêm yên lặng*… Thì ra sắp đến Giáng sinh…”

(*) “Đêm Thánh vô cùng” hoặc “Đêm yên lặng” (Silent Night) là một trong những ca khúc Giáng sinh nổi tiếng. Nghe bản cover bằng harmonica tại đây.

Khi bắt đầu thổi Dan không suy nghĩ nhiều, cậu chọn bài <Đêm yên lặng> hoàn toàn theo bản năng. Mãi tới khi kết thúc đoạn đầu tiên, cậu mới đặt harmonica xuống. Vì được sử dụng quanh năm, các cạnh kim loại đã trở nên trơn nhẵn. Cậu nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay, suy nghĩ trôi dạt về phương xa.

Mia là nghiên cứu sinh chuyên ngành Đàn cello tại Học viện Âm nhạc, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường giảng dạy. Bình thường ngoài dạy sinh viên trong trường, cô còn dạy thêm lớp đàn cello ở ngoài. Có lẽ vì tính tỉ mỉ và kiên nhẫn của mình, nên đa phần học sinh của cô là các bé tiểu học. Dan đã có nền tảng về piano từ trước. Vì thực hiện nhiệm vụ, cả đội nhất trí để cậu đóng giả một kẻ nghiệp dư hứng thú với đàn cello, có lý do chính đáng để tiếp cận Mia. Sau khi phản đối trong vô vọng, cậu đành phải thỏa hiệp. Ngay thứ hai cả đội tới Belfast, cậu đến cửa hàng bán đàn second hand để mua một cây cello, rồi gõ cửa nhà Mia.

Mia là một giáo viên rất kiên nhẫn, cộng thêm tính cách hiền hòa dịu dàng, chẳng mấy mà hai người trở thành bạn. Bản thân Dan cũng có khiếu về âm nhạc. Học được hơn nửa năm, Mia hỏi cậu có hứng thú biểu diễn cho chương trình từ thiện không. Cậu hơi tò mò, bèn đồng ý đi cùng cô.

Đó là một ngôi trường dành cho người khuyết tật ở vùng ngoại ô, không chỉ có trẻ em và thanh thiếu niên, mà còn có cả người lớn. Dan nghe người phụ trách của trường giới thiệu rằng Mia là khách quen ở nơi này, hầu như tháng nào cô cũng đến. Nói là biểu diễn, nhưng thực tế giống như giao lưu giữa người chơi nhạc và khán giả. Cô sẽ dạy các em nhỏ một số kiến ​​thức nhạc lý cơ bản, đồng thời cũng diễn tấu một số tiết mục phổ biến với những người chơi nhạc cụ khác.

Chiều hôm ấy khi họ sắp rời đi, một cô bé tám tuổi tóc màu đay cứ kéo góc áo Mia không cho cô đi. Cô bé tên Jenny, em bị mất chân phải trong một vụ tai nạn giao thông, vừa mới đến ngôi trường này không được bao lâu. Mọi người đều phải bó tay trước sự bướng bỉnh của em. Như thể làm ảo thuật, Mia lấy ra một chiếc kèn harmonica từ hộp đàn cello rồi đưa cho Jenny. Mia dạy cho cô bé một bài hát đơn giản trong nửa giờ, hứa với em tuần sau sẽ cùng luyện tập, lúc này cô bé mới nín khóc mỉm cười. Bài hát ấy chính là <Đêm yên lặng>.

Hôm đó, khi đưa Mia về nhà, cậu hỏi cô nửa đùa nửa thật: “Có nhạc cụ nào mà cậu không biết chơi không?”

Mia giả vờ suy nghĩ nghiêm túc: “Chắc là… đại phong cầm*? Cậu biết đấy, tớ vẫn luôn muốn học nó.”

(*) Đại phong cầm hay pipe organ là một nhạc cụ tạo ra âm thanh bằng cách điều khiển không khí có áp lực (gọi là gió) qua các đường ống của đàn được lựa chọn qua bàn phím.



Cậu suýt bị sặc, Mia vừa nén cười vừa vỗ lưng giúp cậu thở ra: “Thực ra ngoài cello, tớ cũng chỉ biết chơi piano cơ bản, kèn harmonica thì học từ bé với anh trai. Tớ nhớ là hồi lớp Ba, ngày nào đi học về, các bạn khác được ra ngoài chơi, còn tớ thì phải nhốt mình trong phòng để tập đàn tập đàn tập đàn. Hồi đó đúng lúc trường mở lớp dạy nhạc cụ, tớ cực thích harmonica nhưng mẹ nhất quyết bắt tớ tập đàn cello. Rốt cuộc tới lúc không thể chịu nổi, tớ cãi lại mẹ, suýt thì vứt đàn đi. Sau đó, anh trai dỗ tớ, nói anh ấy sẽ tập đàn cùng tớ. Anh ấy học dương cầm để đệm đàn cho tớ, tớ mới đồng ý học tiếp. Mỗi dịp Giáng sinh, anh trai đều tặng tớ một chiếc kèn harmonica. Anh ấy nói sẽ dạy tớ, như vậy mẹ sẽ không nói gì. Từ đó, mỗi ngày sau khi tập đàn cello, tớ sẽ dành nửa tiếng để thổi harmonica vài bài đơn giản với anh trai. Nhưng…” Cô khựng lại, không nói tiếp.

Dan nhìn cô một lúc, ánh mắt cậu mang theo nụ cười dịu dàng: “Vậy thì cô giáo Mia, cô có sẵn lòng nhận thêm một học trò học harmonica nữa không?”

Mia vội đưa tay lau khóe mắt, cô bật cười: “Bạn học này, xem ra em thực sự rất tham vọng.”

Dan để tay trước ngực rồi khom lưng: “Phải trách thầy tớ dạy quá đỉnh. Không biết cô ấy có bằng lòng dạy cho học sinh này thêm một môn nữa không?”

Mia mỉm cười gật đầu.

August, thực ra trước khi anh biết đến sự tồn tại của em, em đã biết và dần dần thấu hiểu anh.



Dan thở dài cất kèn harmonica, cậu phủi tuyết trên ống quần rồi định đứng dậy…

“Hôm nay đã là Mùa Vọng.” Giọng August vang lên sau lưng cậu.

Dan bị giật mình: “Anh tỉnh rồi?”

August gật đầu: “Sao không thổi tiếp?”

Không hiểu sao Dan bỗng thấy ngượng ngùng như học sinh tiểu học bị phụ huynh bắt gặp làm chuyện xấu, cậu mất tự nhiên quay đầu: “Tôi chỉ giết thời gian thôi.”

August nhìn cậu vài giây, ánh mắt lóe lên: “Chuyện ban ngày… Tôi xin lỗi.”

Dan hơi kinh ngạc: “Sao cơ?”

Người thở dài biến thành August: “Tôi thừa nhận mình hơi quá khích khi xử lý chuyện Arthur. Những gì cậu nói… là do Heath nhờ cậu chuyển lời à? Tôi không có ý nhằm vào cậu. Nói chung… tôi xin lỗi.”

“Không sao, là do cách nói của tôi mạo phạm.” Dan đứng trong bóng tối, August không nhìn thấy ánh mắt cậu, cũng không nghe ra cảm xúc trong giọng cậu.

Hiếm khi August cảm thấy luống cuống, hai người im lặng đứng đó một lúc, Dan mở lời trước: “Trở về thôi, tôi giúp ngài kiểm tra vết thương.”

Hai người nối đuôi nhau đi trên tuyết, có thể nhìn thấy ánh lửa bập bùng của trại cách đó không xa. Bên phải là những ngọn đồi trập trùng, bên trái là thềm băng mênh mông như nối liền với biển khơi.

Không biết tuyết đã rơi từ bao giờ, khi chúng sắp chạm xuống đất thì bị cơn gió cuốn lên, đập vào bắp chân người đi đường.

Dan không quàng khăn cũng không đội mũ, tuy đã dựng cổ áo chống lạnh nhưng vẫn có thể thấy một phần cổ trắng như tuyết bị lộ ra ngoài. Gần ba tháng không cắt, tóc đã dài hơn nhiều. Tóc cậu hơi xoăn tự nhiên, bông tuyết rơi xuống đuôi tóc như những vì sao lấp lánh.

Cậu vốn cúi đầu im lặng đi đằng trước, chợt nghe thấy giọng August vang lên phía sau: “Này, Dan.”

Cậu quay đầu lại: “Thiếu tá?”

August cởi khăn quàng của mình, anh đi tới trước mặt cậu, vụng về quàng vào cổ cậu: “Tôi phát hiện cậu thật sự không có thói quen giữ ấm.”

Chiếc khăn mang theo độ ấm của người đàn ông quấn quanh cổ cậu, lập tức xua tan hơi lạnh sau vành tai, chóp mũi vương mùi thuốc lá nhàn nhạt. Dan hơi sững người, đứng im không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Nhìn vẻ mặt của cậu, August bất giác mỉm cười, giơ tay lên quơ quơ trước mặt cậu: “Sao, choáng à?”

Dan hoàn hồn, lắc đầu: “Không.”

August hất đầu ra hiệu, rồi đi trước hai bước: “Đi thôi. Tôi nhớ lúc đi tôi cố ý mang theo một thứ. Dẫu sao cũng là Mùa Vọng, nhất định phải có chút không khí.”

Dan tụt lại phía sau anh hai, ba bước. Nửa gương mặt vùi vào khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực nhìn bóng lưng trước mặt. Trong lòng cậu ngổn ngang suy nghĩ, nhưng không biết nên nói gì.

Sau khi trở về trại, August chui vào đống vật tư, một tay bị băng bó còn tìm kiếm tới lui, lại không muốn Dan hỗ trợ. Tìm khoảng mười phút, cuối cùng anh đắc thắng lấy ra một gói đồ màu nâu.

Dan mở ra xem, là bốn cái chân nến màu trắng đơn giản, phía dưới được bọc sắt qua loa, dù sao trông cũng ra dáng chân nến.



“Tôi luôn mang theo thứ này khi đi tuần tra hàng năm. Gia đình tôi có truyền thống tới Mùa Vọng là thắp một cây nến, tuần kế tiếp thắp cây thứ hai, thứ ba rồi thứ tư. Thế là tới Giáng sinh.” August nói, lấy ra một cây, để sát vào đèn cồn để châm.

Dan nhướng mày: “Không ngờ ngài lại là… một kẻ lãng mạn.”

August bật cười: “Không liên quan gì tới lãng mạn. Ban đầu là thói quen của em gái tôi. Sau rồi nó chuyển đi nơi khác, chúng tôi khó gặp được nhau. Có đôi khi nhớ nó, tôi cũng sẽ thắp một cây nến, coi như cùng nó đón lễ.”

“Chắc hẳn ngài rất yêu em gái.”

August im lặng một lúc, nhìn chằm chằm cây nến trong tay rồi thở dài: “Tôi thực sự không phải là một người anh tốt.”

Dan nghe ra hàm ý khác trong giọng anh, cậu ngước lên: “Thực ra có một câu tôi đã muốn hỏi lâu rồi, nếu ngài không cảm thấy mạo phạm…”

August đoán được cậu định nói gì: “Cậu muốn hỏi tôi cũng có kỳ nghỉ, sao không đi thăm nó?”

Dan gật đầu.

August đặt chân nến lên bàn, đôi mắt xanh xám yên lặng nhìn ánh lửa nhỏ: “Các cậu đều biết Sao Thiên Lang phải tuần tra hàng năm, canh giữ bờ biển bên rìa thế giới, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, nhưng ít ai biết thực ra Sao Thiên Lang nắm giữ dữ liệu thăm dò chi tiết về địa hình và phân bố tài nguyên của toàn bộ Greenland. Thông tin của tổng bộ chỉ là bản sao lưu, thực tế mô hình dữ liệu hoàn chỉnh nằm ở căn cứ. Khóa giải mã được chia làm hai, một ở tổng bộ, chiếc còn lại nằm trong tay đội trưởng đương nhiệm của Sao Thiên Lang. Đây là nguyên nhân vì sao lúc trước họ yêu cầu Arthur đến nơi này. Tài năng trong lĩnh vực khoa học máy tính của Arthur bỏ xa các sinh viên cùng khóa.” Anh dừng lại, như đang đắn đo điều gì.

Dan chăm chú nhìn vào mắt anh, không ngắt lời.

“Bố tôi… mất cách đây 5 năm. Người ta công bố nguyên nhân cái chết của ông là do lên cơn đau tim. Nhưng chỉ có tôi và tổng bộ biết, ông ấy bị ám sát, bởi vì tôi và trách nhiệm của tôi.”

Anh nhìn chằm chằm bàn tay trái bên cạnh giá nến, năm ngón tay mang bọc khẽ run lên, trong giọng nói ẩn chứa sự đau đớn cố kìm nén.