Ở cửa chính trung tâm quản lý, Trình Miễn ngăn một chiếc xe, rồi đi thẳng về chung cư của Hà Tiêu.
Dọc đường đi, Hà Tiêu cũng không nói chuyện, cho đến khi vào trong nhà, lúc Trình Miễn đặt cô lên trên giường, cô mới níu cánh tay của anh lại,
nước mắt rơi xuống lã chã. Không hề khóc lóc ầm ĩ, chỉ ẩn nhẫn khẽ khóc
như vậy, khiến Trình Miễn nhìn thấy trong lòng không còn mùi vị.
Anh hơi lộ vẻ vụng về dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng dỗ dành cô: "Đừng khóc nữa, cũng không có chuyện gì rồi?"
Hà Tiêu không lên tiếng, vẫn cúi đầu rơi nước mắt như cũ.
Trình Miễn vỗ nhẹ lưng của cô, an ủi mấy cái, rồi đi vào phòng vệ sinh lấy
cái khăn lông, sau khi qua một lần nước nóng, nửa ngồi nửa quì ở trước
mặt Hà Tiêu để lau mặt cho cô, động tác cực kì dịu dàng. Sau khi làm
xong tất cả, anh dùng tay bao bọc khuôn mặt của cô, làm cho cô hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ửng hồng của cô, anh nói: "Anh không biết dỗ dành
người khác, cho nên em đừng khóc nữa, có được không?"
Cảm nhận
được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, Hà Tiêu mới cảm giác bản thân như
đã sống lại. Cô nắm lấy tay của anh, kề sát lên mặt, một lúc sau mới
khàn khàn lầm bầm nói: "Không bao giờ quay lại chỗ đó làm nữa."
Trình Miễn khẽ cười, anh nhéo nhéo mặt của cô, theo lời của cô..., nghiêm
trang nói: "Vậy thì không đi nữa, ở nhà làm hậu cần cho anh, cũng không
phải là anh không nuôi nổi."
Vừa nghe anh nói như vậy, Hà Tiêu
không kìm được nở nụ cười. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, vẫn
cảm thấy sợ hãi, cả người không còn chút hơi sức nào. Trình Miễn đỡ Hà
Tiêu nằm trên giường, ném toàn bộ áo lông và đồng phục làm việc vừa rồi
bị trưởng phòng Lưu chạm vào ra ngoài, dùng chăn quấn cô lại một cách
chặt chẽ.
"Ngủ một lúc đi."
Hà Tiêu chớp chớp mắt nhìn anh: "Anh không phải đi sao?"
"Không đi nữa." Anh nói.
Lúc này Hà Tiêu mới yên tâm. Cô không phải người thích dính lấy người khác, nhưng nếu như vào giờ phút này anh ở bên cạnh cô, cô sẽ cảm thấy tốt
hơn rất nhiều.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Hà Tiêu mở mắt ra, đã nhìn thấy Trình Miễn đang ngồi ở một bên, cúi đầu nhìn cô. Cô suy nghĩ rồi nói: "Vừa rồi
không phải em nói đùa với anh, mặc kệ chuyện ngày hôm nay ra sao, em
cũng không muốn đến đó làm nữa. Đúng là công việc rất ổn định, nhưng cảm thấy không có ý nghĩa, làm việc này một tháng thì còn có thể, nhưng nếu muốn theo đuổi cả đời, thật không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nữa. . . . . ."
"Vậy em nghĩ là anh đùa giỡn với em à?" Trình Miễn nằm nghiêng xuống, ngón
tay khẽ vuốt ve lọn tóc mềm mại của cô bên thái dương.
Hà Tiêu
quay đầu lại nhìn anh, dáng người 1m68 bị chăn bông cuốn chặt, chỉ lộ
khuôn mặt ra ngoài, so với bình thường nhìn xinh xắn hơn rất nhiều.
Trình Miễn không nhịn được, nâng cằm của cô lên, khẽ hôn lên bờ môi của
cô. Giống như chuồn chuồn lướt nước vậy, hôm nay cô bị hoảng sợ, nên anh cũng không dám làm loạn.
Ngoài dự đoán, Hà Tiêu lại không trốn
tránh, ngược lại còn dựa sát vào trong ngực của anh. Vui như lên trời,
Trình Miễn vội vàng ôm chặt lấy cô.
Cứ yên lặng như vậy gần mười
phút, khi Trình Miễn nghĩ rằn cô sắp ngủ, đột nhiên Hà Tiêu ấp úng hỏi
anh: "Tại sao anh biết em gặp nguy hiểm, sau đó chạy đến kịp thời?"
Liên trưởng Trình nói trong lòng như vậy được gọi là kịp thời à? Nếu mà nói
thật kịp thời, thì tên khốn kia cũng đừng nghĩ đụng đến một cọng tóc của cô.
"Không biết." Anh nói, "Có thể là làm lính
quá lâu, nên luyện được tính cảnh giác?" Suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Cũng có thể anh với em tâm linh tương thông?"
Anh nói xong,
quay đầu lại nhìn cô. Hà Tiêu nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của anh,
không nhịn được, xoay người liếc mắt xem thường anh: "Nếu anh đã có tính cảnh giác, làm sao vẫn nói địa chỉ nhà cho anh ta biết? Ngộ nhỡ nếu anh ta chưa từ bỏ ý định, tìm tới cửa thì làm sao bây giờ?"
Trình
Miễn nghịch nghịch tóc của cô, nghe vậy cũng không quá để ý mà chỉ nở nụ cười: "Muốn tìm tới cửa, hắn ta phải có bản lĩnh này đã."
Mấy
năm anh tham gia quân ngũ, ở bên ngoài rất ít khi đề cập đến gia đinh
của mình. Mặc dù trong bộ đội không ai không biết bối cảnh của anh,
không có ai không hiểu, nhưng anh cũng rất ít khi lấy ra để đè ép người
ta. Thái độ kiêu ngạo bên trong nội tâm luôn quấy phá, tuổi càng lớn thì càng cảm thấy đó là chuyện rất mất mặt.
Nhưng mà lần này không
giống như vậy. Nếu như Trưởng phòng Lưu này chỉ là tên lâu la nho nhỏ,
thì sau khi bị đánh một trận như vậy chắc chắn sẽ biết đường sợ hãi.
Nhưng nếu anh ta thật sự có bối cảnh, thì anh ta sẽ có bản lĩnh tra ra
nhà số hai trong căn cứ đại viện là ai. Cho dù địa vị của phó tư lệnh
Trình không đủ để uy hiếp anh ta, thì còn có ông nội anh là Tổng Tham
mưu trên bộ vừa nghỉ hưu gia và cậu giữ chức vụ quan trọng trong đoàn
tăng thiết giáp.
Có lẽ không cần phiền toái như vậy, anh cũng
không tin một trưởng phòng nho nhỏ có thể chọc trời. Làm như vậy đơn
giản là muốn nói với những kẻ muốn làm phiền Hà Tiêu, cô không chỉ có
người đứng sau, hơn nữa còn rất vững vàng.
Hà Tiêu sao biết được
ngay lúc ấy anh đã suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà sau khi được anh
nhắc nhở như vậy, cũng hiểu một chút. Hoàn toàn yên lòng, cô tựa vào
trong ngực của anh, từ từ ngủ thiếp đi.
Trình Miễn cứ ở cùng với cô như thế, nhìn cô ngủ gần hai giờ. Giơ tay lên liếc
nhìn đồng hồ, khi ý thức được nếu không đi thì sẽ muộn cuộc họp buổi tối thì mới rón rén đặt Hà Tiêu ở trong ngực xuống. Đi lần này cũng không
biết bao giờ mới gặp cô nữa. Trình Miễn phát hiện bản thân anh lúc này
chỉ mong sao nhanh chóng cưới Hà Tiêu về nhà, chỉ có như vậy, anh mới có thể hoàn toàn yên lòng.
Có thể khiến cho một quân nhân chuyên nghiệp thiếu cảm giác an toàn , chắc chỉ có tình yêu và hôn nhân thôi.
Trình Miễn tự giễu cười, khẽ hôn lên trán của Hà Tiêu, nhanh chóng chỉnh trang rồi rời đi.
Khi trở lại doanh trại thì đã qua giờ cơm, trưởng ban cấp dưỡng lão Chu
biết liên trưởng của bọn họ cũng không chú ý, nên làm bát mì với hai
trứng gà để cho anh bê ra ngoài.
Trình Miễn chọn một chỗ rồi ngồi xuống, còn chưa bắt đầu ăn, đã nhìn thấy Từ
Nghi vén rèm đi từ ngoài vào, cũng giống anh lúc đi về, cả người đều là
tuyết.
"Dự báo thời tiết nói mấy ngày hôm nay đều có tuyết, chúng ta ở vùng ngoại ô, ra ngoài mua bán cũng không dễ dàng, không biết bữa
cơm cuối cùng trước khi lão binh rời khỏi đơn vị có thể làm tốt hay
không nữa." Từ Nghi phủi phủi bông tuyết trên người, nhìn trời bên ngoài rồi nói.
"Làm theo khả năng thôi. Lão Ngô nói sĩ quan hậu cần và anh ấy nhận giấy đảm bảo rồi, người bán rượu đảm bảo chắc chắn sẽ đủ."
Nói đến đây, hai người cũng cười. Bọn họ đều ở đây đã lâu lắm rồi, cho nên
cũng đều hiểu, cách tốt nhất để nói lời từ biệt, chính là say một trận.
Cho dù đối với những người phải rời đi, hay những người ở lại như bọn
anh.
Từ Nghi ngồi xuống đối diện anh: "Cậu ăn đi,
để mình nói. Hai ngày nay phải mang danh sách lưu đội nộp lên cho sư
đoàn, cho nên mình muốn chi tiền cho ủy ban trước, chúng ta mở cuộc họp
nhỏ trước, bàn bạc trao đổi một chút, xem xem lập danh sách này như thế
nào, sắp xếp thứ tự như thế nào." Nói xong anh lại không nhịn được thở
dài, "Đến thời khắc mấu chốt, đội ngũ càng lúc càng lộn xộn, mấy ngày
nay hôm nay, không ít binh lính chạy đến chỗ mình hỏi đại đội có nhận
xét như thế nào đối với những người được chọn ở lại đội, sắp xếp như thế nào ——" Từ Nghi bật cười, "Cậu nói xem, đến giờ phút quan trọng, chúng
ta còn có thể có ý kiến gì nữa?"
Trình Miễn ngẩng đầu nhìn anh: "Không dễ dàng a, có thể khiến chỉ đạo viên Từ luôn luôn ôn hòa, lương thiện trở nên cáu kỉnh."
"đừng có lấy mình ra mà trêu đùa." Từ Nghi nghiêm mặt, "Cậu là liên trưởng, cậu tìm biện pháp trước đi."
"Muốn để mình nói à, chuyện như vậy không có gì phải thương lượng cả. Hiểu rõ tư tưởng, đánh giá dân chủ, sát hạch chuyên ngành cũng làm xong rồi,
muốn sắp xếp số thứ tự của danh sách cũng không phải không có căn cứ.
Chuyện này cần phải làm rõ ràng, quả quyết, do dự một chút thì sẽ làm
theo cảm tính, đến lúc đó muốn làm việc công bằng cũng không dễ dàng
nữa."
Giọng điệu rất nhẹ nhàng linh hoạt.
Từ Nghi cười khổ, đưa tờ giấy đang cầm trong tay đến trước mặt anh: "Xem
một chút đi, đây là thành tích sát hạch kĩ năng chuyên ngành ngày hôm
nay."
Trình Miễn thuần thục mà ăn xong mì, cầm phiếu điểm lên rồi liếc mắt nhìn, giật mình: "Tình huống thế nào? Sát hạch chuyên ngành
của Tống Hiểu Vĩ sắp xếp như thế nào? Đếm ngược à?"
"Theo lý thuyết, căn cứ vào tình huống ngày hôm nay, điểm đạt yêu cầu cậu ấy cũng không đạt được."
"Tình huống này? Bệnh cũ tái phát, từ trên tường cao ngã xuống, đây là mong
muốn của chính Tống Hiểu Vĩ à? Chuyện này có thể coi là tình huống đặc
biệt, trong sư đoàn nên cân nhắc chuyện này một chút."
"Mình hiểu suy nghĩ của cậu." Từ Nghi nói, "Khi Tống Hiểu Vĩ mang vinh dự về từ
đại hội tỷ võ của quân khu, trong sư đoàn có ai không rõ ràng đâu? Cán
bộ cơ quan xuống khảo hạch cũng căn cứ vào đó, còn có cậu ấy biểu hiện
ưu tú từ trước tới giờ, thì mới cho điểm số như vậy. Nhưng mà Trình
Miễn, bây giờ không phải là thời gian nhấn mạnh tình cảm chủ quan, chúng ta cần chú trọng hơn, là tình hình thực tế khách quan."
Không thể không thừa nhận, đối diện với thực tế, Từ Nghi luôn lý trí hơn anh.
Trình Miễn xoa xoa mi tâm: "Vậy trước tiên cứ đưa danh sách này ra, khi tổ
chức cuộc họp, xem xem những người khác có ý kiến gì."
Căn cứ vào kết quả sát hạch lần trước, hai người quyết định danh sách thật
ra thì không hề cái gì lo lắng, cuối cùng mở cuộc họp để nộp lên trên sư đoàn cũng không khác bao nhiêu so với suy nghĩ của bọn anh lúc đầu.
May mà Tống Hiểu Vĩ rất hăng hái, cũng thật sự là một binh lính tốt, đứng
đầu trong cuộc bầu chọn dân chủ, có thể bù đắp này ít nhiều cho khâu mắc sai lầm trong khảo sát chuyên ngành của anh ấy.
Ngày nộp xong danh sách, Trình Miễn mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Chủ yếu
là làm việc không thẹn với lương tâm, trọng trách trên vai anh cũng nhẹ
hơn một nửa.
Sung sướng mà chạy đi tắm, vừa mới về đại đội, thì
trước mặt bắt gặp Triệu Tiểu Quả . Trình Miễn chau mày nhíu mắt, đưa tay cậu ta lại: "Vội vội vàng vàng đi làm gì vậy?" Bị nhóm quân cảnh bắt
được lại mất mặt người trong đại đội bọn họ thôi.
Triệu Tiểu Quả cảm thấy oan uổng bội phần: "Gác cổng gọi điện thoại đến, nói có người cần liên chúng ta ra đón."
Trình Miễn ồ một tiếng, "Cũng không nói là ai à?"
"Nói là từ Sơn Đông đến, là tìm tiểu đội trưởng Tống, nghe giọng nói thì là
một phụ nữ trẻ tuổi. Liên trưởng, em nghĩ, có phải là. . . . . ."
Trình Miễn thoáng nghĩ ngợi, đem chậu rửa mặt đưa cho Triệu Tiểu Quả , rồi nói: "Để tôi đi đón."
Trình Miễn chạy đến cổng thật nhanh, nên tóc trên đầu cũng không kịp lau, tóc ướt vừa bị gió thổi, chỉ chốc lát sau đã cứng rắn giống như băng.
Tùy tiện vuốt vuốt một chút, Trình Miễn đi đến trước mặt một cô gái trẻ ăn
mặc mộc mạc, đang đeo một balo hành lí, thấy ánh mắt nghi hoặc của đối
phương, anh mở miệng hỏi: "Cô là Triệu Tuệ Phương người thân của Tống
Hiểu Vĩ đúng không?"
Cô gái trẻ vội vàng gật đầu, trên gương mặt
trắng nõn lộ ra ráng hồng: "Vâng, tôi chính là Triệu Tuệ Phương. Nghe
nói năm nay Tống Hiểu Vĩ không thể về nhà, nên tôi đi tới thăm anh
ấy."
Trình Miễn thở dài ở đáy lòng, nghênh đón ánh
mắt có vẻ hơi mong đợi của Triệu Tuệ Phương, rồi nói: "Cô tới không đúng lúc rồi, Tống Hiểu Vĩ, cậu ấy bị thương nhập viện rồi. . . . . ."