Mùa Đông Ấm Áp

Chương 7: Dịp như quay về




Kiều Tử Khiết đứng trước nhà ba mẹ ruột của mình,cô cảm giác chính bản thân mình đối với nơi này rất xa lạ. Từ lúc nghe Lục Thần Hi nói về việc kết hôn ba tháng khiến cô vô cùng đau xót,chẳng lẽ ba mẹ chỉ xem cô là món đồ để lợi dụng sao

Cô vốn định tiến vào nhưng lòng lại tức giận nên rời khỏi,quay về biệt thự Lục thị.

Cô mới vào tới nhà thì thấy Lục Thần Hi đang ngồi trên bàn ăn cặm cụi với sấp tài liệu. Cô không muốn làm phiền đến anh nên bước chân thật nhẹ nhàng đi lên lầu. Vậy mà nào ngờ anh ta lại dang tay ôm lấy cô vào người. Kiều Tử Khiết còn chưa phản ứng kịp thì phản hiện khuôn mặt anh ta ngày càng sát gần với mình. Đôi mắt anh đúng là thể hiện một sự quyến rũ nhưng cô thật sự không bao giờ trúng tiếng set ái tình với anh anh. Nhưng có một điều khiến cô thấy bực bội với chính bản thân mình,sao lại không cảnh giác chứ,lẽ nào cô vốn không hề đề phòng anh. Suy nghĩ còn chưa hết cô đã dùng hết lức đánh mạnh vào người anh ta

" Anh là đồ cầm thú sao,đáng ghét mà " Cô trợn mắt với Lục Thần Hi sau đó quay mình thoát khỏi anh ta

" Xem ra cô không giống với những con gái khác " Đôi mắt anh ta vẫn không thay đổi,ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn cô. Cô đang định mở miệng cải với anh ta thì anh ta đã lên tiếng trước

" Tối nay có bữa Dạ Tiệc,cô nhớ chuẩn bị cho tốt. 2 tiếng nữa có mặt tại đây,tôi sẽ đưa cô đi " Anh ta vừa nói vừa chỉ vào mặt,khuôn mặt lạnh lùng kia của anh cũng nở một cười. Nói xong anh ta liền bước chân nhanh đi lên lầu khiến cô còn chưa kịp trả lời là muốn đi hay không. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại đi vẫn tốt hơn,không nên đắt tội Lục Thần Hi


Sau khi chuẩn bị xong tất cả Lục Thần Hi dùng chiếc xe đời mới chở cô đến buổi dạ tiệc. Hôm nay anh mặt một bộ vet trắng tinh còn cô mặt một chiếc đầm cũng màu trắng do cô mới thiết kế gần đây. Cô thầm chửi Lục Thần Hi,cớ sao lại mặc trùng một màu với cô chứ. Người khác không biết còn tưởng hai người mặc đồ cặp nữa

Xe dừng tại Hoa Lệ Hoàng cung thì dừng lại, Kiều Tử Khiết vốn định đi một mình vào trước nhưng ai biết Lục Thần Hi đưa tay ra rồi khoác tay mình vào tay cô. Cô thì khó chịu vô cùng còn anh mặt mày cười tươi như hoa khiến cô càng thêm bực bội. Đúng lúc này anh lại ghé sát vào tai cô thì thầm " Cô gắng làm tốt thân phận Lục phu nhân của mình đi "

Sau đó Lục Thần Hi và Kiều Tử Khiết tay trong tay ân ái đi vào buổi tiệc. Vì cô vốn đi du học ở Pari nên những buôit tiệc trong nước thế này cô chưa từng tham gia. Nhưng đánh giá khắp Hoa Lệ Hoàng Cung này không hổ danh là nơi được chọn làm nơi tổ chức dạ tiệc cho giới quý tộc. Thật sự rất lấp lánh, thu hút lại rất hoa mỹ. Cô cảm nhận được biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này cô thấy khó chịu nhưng Lục Thần Hi lại giả vờ như không nhìn thấy.Cuối cùng cô đành phải dùng sức rút tay lại

" Bà nhìn xem, con gái và con rễ của tôi thật hạnh phúc " Mẹ cô ở phía dưới trong đám phu nhân quyền quý cười nói đánh giá về chuyện của cô

" Đúng vậy, Bà Kiều thật hạnh phúc "

" Tôi cũng thật ngưỡng mộ Bà Kiều đó nha "

Xung quanh mấy vị phu nhân lớn tuổi này tụ tập lại xì xầm. Trong lòng Kiều Tử Khiết đúng kà càng khó chịu khi thấy những người này cười trên nỗi đau của mình. Cô nhẹ nhàng nâng gót đi về phía mẹ mình

" Mẹ ơi, ba không đến sao " Hai hàng mi cô nhướn lên, ánh mắt long lanh trong veo mỉm cười nhìn mẹ cô

" Ba con trên đường đi công tác ở Liên Châu rồi con, nơi đó tổ chức cuộc thi Liên Võ Đạo. Ba con đã đầu tư quyên góp phần giải thưởng nên Chủ tịch huấn luyện Liên Võ Đạo tại Liên Châu mời ba con đến làm giám khảo ấy mà " Nghe mẹ cô nói xong thì cô giựt cả mình. Sao tự nhiên ba cô lại đến Liên Châu chứ. Cô sợ ba sẽ phát hiện ra Dịp Như vậy chẳng phải cô chú Dịp cũng sẽ biết hay sao. Cô thấy tình hình không ổn liền việng cớ đi vào nhà vệ sinh một lát

Sau khi đến nhà vệ sinh rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Dịp Như nhưng cô ấy không bắt máy. Bỗng lúc này phía sau cô có một tiếng nói vô cùng thân thuộc

" Tử Khiết, Tử Khiết của mình " Đó chính là Dịp Như, cô ấy vừa cười nói sau đó lập tức chạy đến ôm lấy Kiều Tử Khiết " ôi, Tử Khiết, mình nhớ cậu nhiều lắm, thật đó "

" Dịp Như, sao cậu lại đến Bắc Kinh vậy " Kiều Tử Khiết hơi nghiên đầu, hai má mủm mỉm cười " Cậu và Nhị sư huynh đã xảy ra chuyện gì sao " Thật ra cô vẫn luôn biết Dịp Như đã đem Nguyên Hàng sư huynh trở thành " người trong lòng " từ lâu rồi. Ngay từ khi mới đến đạo quán Ngạn Dương, lúc thấy ánh mắt Dịp Như nhìn Nguyên Hàng thì cô đã nghi ngờ. Sau đó dần dần cô càng chắc chắn nghi ngờ của mình. Cô nhớ có lần cô từng hỏi Dịp Như có phải thích Nguyên Hàng sư huynh không. Cô ấy tuy không trả lời thế nhưng nét mặt lại vô cùng nghẹn ngùng

" Cậu biết đó thôi, anh ấy đâu có thích mình đâu. Vị hôn thê của anh ấy quay về rồi. Vì thế mình cũng trở lại Bắc Kinh luôn " Dịp Như mặc dù cười nói thế nhưng vẫn không thể dấu được sự buồn bã " May mà mình quay về đúng lúc đấy. Mình mới nghe ba mình nói là ba cậu làm giám khảo cho cuộc thi Liên Võ Đạo ở Liên Châu làm mình muốn hết hồn. Thôi, đi, giới thiệu ông xã của cậu cho mình biết đi " Dịp Nhu vừa nói vừa kéo tay Kiều Tử Khiết rời khỏi nhà vệ sinh.