Mùa Đông Ấm Áp

Chương 21: Lễ Tam Sinh




Sau khi đi chơi hết nguyên một ngày hôm qua, về đến tối. Anh lại không chịu ở lại khách sạn mà cư nhiên lại mặc dày ở lại đạo quán. Kiều Tử Khiết không dám lên tiếng, Nguyên Hàng, à không, bây giờ tốt nhất nên gọi anh là Lục Thần Nguyên. Bởi từ khi nhận chức quán quân xong, anh đã chủ động rời khỏi Liên Võ đạo, rời khỏi đạo quán. Mà cô cũng vậy, đáng lí ra từ gần một năm trước đã nên không còn có dính liếu gì đến đạo quán Ngạn Dương. Nhưng bởi vì cuộc thi Thanh Thiếu niên, miễn cưỡng trên danh nghĩa ở lại. Cô và Lục Thần Nguyên như nhau, đều không thuộc về Liên Võ đạo, không thuộc về Liên Châu này. Lục Thần Nguyên mặc dù không muốn Lục Thần Hi ở đạo quán, nhưng anh cũng chẳng thể làm được gì

Cuối cùng đành phải quyết định để Lục Thần Hi ở lại đạo quán, nhưng tất nhiên cô không thể để anh ngủ chung với cô. Vì thế nên cô đã sắp xếp cho anh một căn phòng trống bên cạnh

Sáng hôm sau, trời xanh gió thổi vi vu, Kiều Tử Khiết đứng trước sảnh quán. Cô nhìn một lượt những thứ ở đây. Bao cát, ghế ngồi, bảng chữ " đạo quán Ngạn Dương ", từng cây cột, sàn nhà, nóc nhà,...

Mỗi một thứ này đều vô cùng có ya nghĩa với cô, có một số kỉ niệm trong tim đều cất giữ tại nơi đây. Nhớ hôm đó, cô với Triển Bạch cùng ngồi trên hàng ghế này, là anh đã xoa bóp chân cho cô. Cái sàn nhà này, là anh cùng cô lau dọn, kể cả cái cột cũng do chính tay anh cùng cô lau chùi. Bảng chữ, nóc nhà, cô khỏi tưởng nhớ về ngày xưa. Những hồi ức ấy cứ như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Tại cái không gian này, cô và anh cùng luyện tập hằng ngày. Cô đỏ mặt, cái mũi nhỏ cứ thúc thích. Đôi mắt trong sáng như pha lê của cô nhắm lại, từng giọt lệ rơi trên khóe mi

Cô đã đi qua rất nhiều nơi, rất nhiều thành phố. Có rất nhiều chỗ, dường như có thể nghe thấy giọng nói ấm áp của anh vang lên trong tai. Mỗi khi vào quán ăn, cô đều ngồi ở một chỗ đó, nhìn vị trí đối diện mà không khỏi đau lòng. Ghế thì có, nhưng anh lại nơi đâu. Gọi muốn cùng thích nhất, nhưng vẫn chỉ có môth mình thưởng thức. Cô biết Triển Bạch đã không còn, nhưng lại không thể chấp nhận. Đã nói sẽ không đau lòng, nhưng tại sao lần nào cũng tự làm cho chính mình bị tổn thương. Cô muốn không đau lòng, muốn xóa đi anh trong tim cô. Thế nhưng lại không đành lòng, cô vẫn muốn anh tồn tại, dù là chỉ trong tâm trí của cô

" Tử Khiết, cậu đừng đau lòng nữa mà, thật ra mình tin Triển Bạch không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu " Không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá hủy. Bởi Dịp Như từ ngoài tiếng vào, đánh mất sự hoài niệm trong tim Kiều Tử Khiết. Cô được lôi kéo về hiện thực, lấy tay gạt đi nước mắt

" Mình không sao đâu mà, có gì đau lòng chứ, anh ấy không còn từ lâu rồi. Nhưng mỗi khi nhớ đến anh ấy thật ra vẫn còn, còn cơ hội bên mình. Mình lại không chịu được " Dịp Như tiến đến chỗ Kiều Tử Khiết, Tử Khiết thấy vậy luôn tiện ôm Dịp Như vào lòng

" Được rồi, mình hiểu mà, cậu muốn nói đến chuyện Mộ Lệ Thu năm xưa sao " Dịp Như bĩu môi chậm rãi nói. Kiều Tử Khiết buông Dịp Như ra. Cô tiến đến phía trước đi vài bước sau đó ngẩn đầu nhìn lên trời

" Dịp Như, cậu nói xem, mình đã lấy Lục Thần Hi. Thế mà lúc nào cũng luôn nghĩ về một người khác. Cậu nói xem, đây chính là cái đạo đức tốt mà những thiên kim tiểu thư như chúng ta được dạy từ nhỏ đó sao. Sao mình càng nghĩ lại càng khinh thường chính bản thân mình vậy " Kiều Tử Khiết mỉm cười một cái sau đó lại dùng tay gạt đi hết nước mắt trên khuôn mặt. Cô không nói gì cũng không quay lại, chỉ vẫy tay một cái sau đó bước tiếp từng bước rời khỏi đại sảnh. Đến nửa đoạn đường khi về phòng, lúc ấy đang đi ngang qua khu luyện tập ngoài trời. Cô bỗng dưng ngã gục xuống đất, đôi mắt mở to ra nhìn phía trước

Trời đã mưa, hơn nữa còn mưa rất dữ dội, cô muốn đứng dậy, muốn thể hiện sự kiên cường của mình. Nhưng lúc này cô như hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả. Bàn tay nắm chặt lại, cô cố gắng vươn người lên phía trước, muốn tự mình đứng dậy. Nhưng rồi lại vẫn không đứng dậy nổi mà lại ngã xuống đất

Kiều Tử Khiết lấy tay đập vài lần xuống đất, cô không kìm chế mà kêu lên một tiếng " Triển Bạch ". Mưa càng ngày càng lớn, gió cũng cành ngày càng mạnh. Kiều Tử Khiết bắt đầu cảm thấy cả người run run lên. Sau đó trước mắt cô chính là một người phụ nữ tiến lại gần. Sau khi biết đó chính là Dịp Như thì cô cũng hoàn toàn ngất đi

" Tử Khiết, cậu sao vậy, sao lại ngã thế kia " Dịp Như có lẽ vì quá mức lo lắng cho Kiều Tử Khiết. Vì thế khi rời khỏi sảnh, chính bản thân mình cũng quên đem theo dù.Dịp Như khịu chân xuống, đỡ Tử Khiết dậy. Sau đó cả hai người cứ thế cùng đi về phòng

Dịp Như đưa Tử Khiết về phòng, sau khi chuẩn bị đi tìm bác sĩ đến, thì bỗng dưng chính cô cũng bị ngất đi. Dịp Như ngã xuống bên cạnh giường của Kiều Tử Khiết

Sáng hôm sau, ngoài sân vẫn còn đẫm ướt dẫu tích do cơn mưa tối qua để lại. Ánh nắng ôn hòa cũng xua đi cái lạnh băng giá của đêm hôm qua. Dịp Như nằm bên giường Kiều Tử Khiết cả một đêm. Có lẽ bởi vì đau lưng nên chính Dịp Như đã tỉnh dậy trước. Sau đó chính là đánh thức Kiều Tử Khiết dậy

" Tử Khiết, cậu mau dậy đi nào, nhanh đi " Dịp Như lay lay người của Kiều Tử Khiết một lúc. Cuối cùng cô cũng đã mở mắt ra

" Nè, cậu đánh thức giấc ngủ của mình đó " Kiều Tử Khiết ngồi dậy, dùng hai tay xoa xoa mắt một hồi rồi nói

" Thật ra Tử Khiết à, cậu còn nhớ hôm qua chính cậu như thế nào không. Mình hi vọng cậu bình tĩnh suy nghĩ lại. Lẽ nào Triển Bạch không còn, lần nào gặp tình cảnh như thế cậu cũng như vậy sao. Mình biết mỗi lần cậu đứng dưới trời mưa, bao kí ức khi cậu đau lòng lúc mất anh ấy sẽ lại ùa về. Nhưng mình vẫn thật lòng muốn nói với cậu, Triển Bạch mất, không chỉ cậu đau lòng, tớ, Nguyên Hàng và tất cả mọi người trong đạo quán đều không vui. Nhưng không thể lấy đó là cớ để dày vò bản thân. Cậu hiểu không " Dịp Như vừa nói xong liền rời khỏi phòng của Tử Khiết. Tử Khiết quả thật muốn giải thích nhưng mà cũng chẳng biết nên giải thích thế nào. Vậy nên đành ngồi nghe Dịp Như giảng bài vậy

Chiều nay Tử Khiết được Lục Thần Hi đưa đi dạo chơi. Không chỉ thế, đồng hành còn có Lục Thần Nguyên và Dịp Như. Cô cũng hiểu rõ ý của anh. Nếu như chỉ là anh và cô đi, cô nhất định không đồng ý. Nhưng thêm hai người họ thì lại khác

Buổi chiều hôm đó, gió thổi nhẹ nhè qua làn da. Bầu trời buổi chiều trong xanh, lại pha thêm chút ánh dương nắng chiều. Bầu không khí càng trở nên ấm áp lạn lẽo

" Nè, Lục tổng à, anh có biết hôm nay là ngày gì không vậy " Dịp Như đi kế Lục Thần Nguyên. Đôi môi bé bỏng của cô hơi nhếch lên, vừa nói vừa cười tươi như đóa hoa đang nở rộ

" Anh à, ở Liên Châu, hôm nay chính là ngày lễ Tam Sinh. Vào ngày này, những cặp đôi ở Liên Châu đều đến Tam Sinh miếu thắp hương cầu phất. Sau đó lại cùng người mình yêu tham gia các trò chơi mà Tam Sinh miếu đã sắp đặt sẵn. Mà lễ Tam Sinh này được hình thành, bởi vì đối với những người nơi đây. Đá Tam Sinh trong Tam Sinh miếu quyết định nhân duyên. Vì vậy hằng năm, Tam Sinh miếu sẽ đặt một tảng đá to lớn sau hậu viện. Để cho các cặp tình nhân khắc tên mình lên đó " Nguyên Hàng hơi cười cười, ánh mắt có hơi nhìn qua Dịp Như, nhưng lại không dám nhìn thẳng. Liệu anh có thể cùng Dịp Như khắc tên lên đá Tam Sinh không. Chẳng phải vị hôn thê của anh, là Vi Tiểu Giản- thiên kim của Giản Giản thế kỉ. Anh và cô ấy đã được đính ước từ khi còn nhỏ. Mà khi ấy, anh chưa hề quen Dịp Như. Vi Tiểu Giản vẫn luôn thân mật đi theo anh. 5 năm trước, Vi Tiểu Giản đi du học ở Úc, nên anh vì buồn chán mới đến đạo quán Ngạn Dương. Nhưng kể tù khi biết Dịp Như, anh đã biết mình có thứ tình cảm không thể diễn tả với cô ấy. Vậy mà vào thời khắc quan trọng này, Vi Tiểu Giản lại quay trở về. Anh thật sự không nhẫn tâm phá hủy nụ cười đáng yêu trên mặt Vi Tiểu Giản. Hơn nữa anh biết, Dịp Như rất kiên cường. Nên anh mới lựa chọn buông tay Dịp Như

" Nguyên Hàng sư huynh, anh cứ như người thất thần hả. Đang nghĩ chuyện Vi Tiểu Giản gì đó sao " Kiều Tử Khiết đứng bên cạnh Lục Thần Hi. Lại nhìn thấy Lục Thần Nguyên tỏ ra vẻ mất hồn, nên hơi lớn tiếng

" Đâu có gì, mọi người đi choi vui vẻ, em về trước đây anh " Lục Thần Nguyên hơi nhăn mặt. Khuôn mặt trông rất khó coi. Anh nói xong cũng không để lại lời nào khác mà trức tiếp bỏ đi

Dịp Như trầm mặc nhìn bóng lưng đã khuất của Lục Thần Nguyên. Sau đó cô đành thở dài " Tử Khiết, mình về trước đây" Dịp Như cảm thấy Lục Thần Nguyên đã đi rồi. Cô cũng không nên ở đây làm kì đà cản mũi. Vì vậy cũng nhanh chóng rời khỏi

Chẳng mấy chốc, bốn người nay chỉ còn có hai người. Trong giờ phút này, có lẽ người vui nhất chính là Lục Thần Hi. Anh đã có cơ hội ở riêng một chỗ với Kiều Tử Khiết. Đây cũng là mục đích ban đầu của anh

" Em nói xem, Tam Sinh miếu kia nghe có vẻ thật thú vị đó. Chúng ta cùng đến đó được không. Sẽ khắc tên của mình lên đá Tam Sinh " Lục Thần Hi vừa cười nói vừa nắm lấy tay của Kiều Tử Khiết. khóe môi giãn ra, hai má nở nụ cười

" Lục Thần Hi, anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới thoi đi mấy cái chiêu tán gái này. Tôi sẽ không bị anh mê hoặc đâu. Và tôi nói rồi, tôi vĩnh viên không yêu anh " Kiều Tử Khiết thu tay của mình lại. Chớp mắt một cái rồi dũng cảm nói một hơi với anh

Nhưng mà, đích thực anh không hêg nói gì. Nhưng lại bất thình lình chạm vào môi cô. Môi chạm môi, đây chính là hôn. Trước đây, cô chỉ từng hôn Triển Bạch. Một số kí ức bất ngờ lại hiện lên, nó như phá hủy cái cảm giác ngọt ngào của nụ hôn. Không điềm tĩnh khống chế bản thân. Sau đó vung tay cho anh một cái tát " Chi át "

" Lục Thần Hi, trên đời này không phải thứ gì anh cũng có thể xem như đồ vâth, mà chơi đùa trên tay. Dù anh là ai, anh cũng không được tùy ý hôn tôi. Càng ngày, tôi thật sự càng ghét anh " Kiều Tử Khiết tức giận đến mức bỏ chạy. Cô vừa đi vừa khóc, có mấy giọt lệ vẫn còn rưng rưng trên mặt. Cô sai rồi, là cô không đúng. Cô nên đề phòng anh, như thế hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như thế. Nếu Triển Bạch trên trời linh thiên, có phải sẽ giận cô lắm không

" Anh hôn người ta như thế, thật sự làm người ta giận đó. Với lại có phải anh đã tìm người làm thử nghiệm trước rồi hay không "

" Làm gì có, em là người con gái đầu tiên và cũng là cuối cùng mà anh hôn đó. Cả thế giới này, quan trọng với anh nhất là em "

" Anh quan trong đối với em còn hơn cả thế giới. Em chỉ hôn duy nhất anh mà thôi. Triển Bạch, em yêu anh "

" Tử Khiết, smily "

... Có lẽ những thứ đó, vĩnh viễn chỉ là quá khứ