Mùa Dệt Mộng

Chương 8: Mùa đông đến




Những ngày đầu đông mang theo sự giá rét của cái lạnh âm độ cùng sự nhớ nhà đến ngàn độ của tôi. Sau một thời gian học hành vất vả, môn lặn môn trồi thì tôi cũng được 2 tuần nghỉ đông thư giãn tâm hồn. tôi quyết định 1 tuần thăm thú khắp hà làn, còn một tuần sang Pháp đến Paris ánh sáng của châu âu tìm tòi ngóc ngách, và có lẽ trang sách mộng mị của tôi cũng mở ra để tôi điền vài dòng mở đầu vào nó.

Dòng đầu tiên chắc tôi sẽ viết

" chào, tôi là Ngân Linh"

Đúng tôi là Ngân Linh cô gái yêu đời, ham ăn thích khám phá cùng đi cùng trời cuối đất. và nay tôi bắt tàu đi đến thành phố mà tôi từng đi đến nhưng chưa có dịp thăm thú hết thành phố Zwolle.đây là một thành phố tương đối năng động hơn các thành phố khác, bình thường thì vào lúc cao điểm thì đông nịt người, còn bây giờ chỉ còn mỗi tôi cùng vài người thưa thớt đi trên đường. Con đường đầy tuyết trắng in từng dấu giày của mỗi người đi qua, bóng giày tôi cũng góp phần lên bức tranh dài hằng trăm mét ấy.

Giữa thành phố này có một điểm đặc biệt là có một dòng sông chảy qua. Gọi là sông thì không giống lắm chỉ bé tầm 9 10 mét. Tạm hiểu vậy nhé mọi người. trên mặt dòng sông là những tòa nhà chung cư xây ngang qua dòng sông ấy, rất thú vị cùng lạ lẫm lối kiến trúc ở đây hiện đại mới mẻ cũng che lắp được một phần không ít cổ điển ở những góc nhà khác. Trong lòng thành phố thì các tòa nhà xen ngang sự diềm tĩnh của mặt sông gồng vai mang theo sức nặng của hằng trăm con người trong đó. Vậy mà nó lại mang đến cho người nhìn cảm nhận thấy rất nhẹ nhàng, có lẽ đây là ý đồ của nhà thiết kế kết hợp hoàn hảo giữa sự cứng nhắt trong kiến trúc hòa quyện cùng sự mềm mại uốn lượn của dòng sông. Cưng nhu kết hợp làm cho thành phố rất có hồn riêng mà không lẫn vào sự cổ kính của châu âu cũng không mờ nhạt đi sự sáng tạo. đó là lý do tôi rất thích thành phố này. Càng thích hơn trong lúc này, cái lạnh âm độ khiến dòng sông đóng thành mảng băng trắng, lại nhờ sự uốn lượn biến nó như tấm lụa tơ tầm trắng cao cấp trải dài mang lại sự uyển chuyển cùng ủy mị khác thường khiến tâm tình người qua đường ấm lên giữa đông rét buốt.

Càng bước càng đi, từng bước đi của tôi thêm phần thích thú để khám phá thành phố mới mẻ này, đường ngày đông vắng vẻ thưa thớt người vì họ sợ lạnh. Cái lạnh làm con người ta tê rần cả mặt, môi thâm tái đi vì không đủ ấm. Nhưng với tôi nó làm tê dại cái nhớ nhà của bản thân, từng hơi gió đông đến chạm vào tôi nhưng một lần nhắc nhở tôi ở đây làm gì và vì ai, không để bản thân lạc lối giữa nơi cô đơn này. Giữa trưa, tôi đi vào một siêu thị trong trung tâm thành phố, mua vài cái bánh croissant( hay còn gọi là bánh sừng trâu của Pháp), cùng một cốc socola nóng để ủ ấm bao tử đang réo gọi ầm ỉ vì đói. Đứng tựa ở cửa siêu thị để tránh gió đông nhìn bao người qua lại mà vui hẵn. có đưa bé gái nhỏ, tầm 3 tuổi được mẹ bé bao bọc bằng cả tấn khăn ấm áo len cùng nón vớt, nhìn em như quả cầu bông hai má hồng lên vì lạnh, cái mũ đỏ ửng lên như mũi khỉ, còn miệng thì nhả khói nghi nghút, yêu không tưởng. Tôi lấy ngay máy ảnh chọp ngay thời khắc xinh đẹp động lòng người này thật sự không hiếm thấy ở đây, song nó khó để người ta dao động như bây giờ. Con bé thấy tôi định chụp ảnh, chạy lại bảo

" chị có thể chụp em xinh đẹp như mẹ không?"

Tôi cười rồi bảo bé

" vậy chị chụp rồi em xem thử coi sao nhé"

Thế là hai chị em làm cả chục kiểu chứ kém gì đâu, chờ mẹ bé tính xong tiền thì tôi tặng bé một tấm. Mẹ bé cảm ơn vì cái ảnh xinh quá. Tôi lại rong rủi giữa tuyết cùng gió, lên đường thăm thú. Đi qua một công viên tuyết trắng phủ đầy hết các món đồ chơi, tôi ngồi xuống vẽ một vòng tròn to thật to, đắp một cậu người tuyết, đang đào lấy tuyết thì tôi phá hiện ra một cái bảng tên rất quen mắt mà không nhớ đã thấy ở đâu. nó khắc là Luca, cái tên này thật sự đã đọc một lần. tôi đem cái bản tên ấy đặt lên giữa của vòng tròn, xem nó như tâm điểm rồi lặng lẽ đi tiếp