Có một số lúc, một phút giây nào đó, ta tưởng chừng như mình đã rơi vào nồi nước nóng của quỷ dữ dưới địa ngục, cứ tưởng như mình đã chết rồi. Bây giờ Đường Tử Hân chính là có cảm thấy như vậy, cô đâm kẻ khác, nhưng nỗi sợ lại làm cô muốn chết đi.
Cảm giác máu của người khác ấm nóng nhớt nhát đến đáng sợ. Chúng từ từ tiếp xúc với da của cô, bò trườn qua từng kẽ ngón tay rồi xâm nhập vào tận sâu trong ống tay áo, cái cảm giác ấy nói thực thì tồi tệ vô cùng!
Ngay khi tiếng hét thảm thiết tắt lịm, người đàn ông ngã sập xuống mặt đất như bao tải khổng lồ. Máu ở bụng hắn chảy ra ồ ạt như suối. Đường Tử Hân vô thức lùi ra xa, hai hàm răng va đập vào nhau kêu lạch cạch. Cô nhìn hắn ta rên rỉ trong cơn đau đớn tận cùng, nước mắt nóng hổi cũng thi nhau rơi xuống.
Cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ phi thường đến mức này, chưa từng nghĩ mình sẽ đâm người bao giờ, rốt cuộc thì người tính không bằng trời tính.
Người đàn ông nằm dưới đất trừng mắt nhìn cô, đôi mắt hắn chằng chịt tơ máu đỏ rực, tựa như đôi mắt của quỷ từ dưới địa ngục tàn khốc nhìn cô thống giận. Bàn tay nhuốm máu của hắn túm lấy cánh tay đang run rẩy của cô. Trong bóng tối, cô mập mờ trông thấy cánh tay kia của hắn mạnh mẽ dứt khoát hạ xuống...
“A...!” Một tiếng thét thảm thiết vang vọng như từ dưới mồ sâu vọng lên.
Giây sau cô cảm thấy cánh tay mình tê rần, từng dây thần kinh đua nhau đứt dần. Sau đó có một thứ nước ướt át nóng ẩm trào ra như sông vỡ đê. Đường Tử Hân cắn chặt răng, tay bít chặt lấy vết thương ở cánh tay. Đầu óc cô quay mòng mòng như chong chóng trước gió. Nỗi đau từ cánh tay truyền đi khắp cơ thể, ngay cả những lỗ chân lông cũng cảm nhận được sự tê dại.
Đường Tử Hân cúi đầu xuống, tay run rẩy nắm lấy mảnh thủy tinh đang găm trên cánh tay mình, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt cũng không kìm được rơi lã chã. Hô hấp dần dần được điều chỉnh, cô mạnh mẽ giật mảnh thủy tinh ra trong nửa giây, máu nóng bắn lên cả gương mặt đẫm nước mắt này.
“Bắt... lấy nó!” Tên to con nằm im dưới đất chỉ kịp hô lên một tiếng.
Tên còn lại trong phòng bao đầy một bụng tức giận. Hắn ta mau chóng tìm công tắc rồi bật đèn lên. Đường Tử Hân đang ở ngay trước mắt hắn với bộ dạng thảm hại nhất.
Ngay giây sau tên đó trợn tròn mắt xông đến chỗ cô, hắn giơ chân đạp vào ngực Đường Tử Hân, cô ngã rạp xuống đất, la lên cũng không la được. Hắn ta căm phẫn đạp lên vết thương ở cánh tay cô. Cô gái chỉ biết cắn chặt răng, cả cánh tay phải cũng mất cảm giác.
Tên đó đạp liên hồi vào người cô, Đường Tử Hân cuộn chặt người lại, bất lực để cho hắn đánh đập.
Chưa kịp thở, hắn ta đã đè cô xuống, tay giơ lên cao rồi giáng mạnh xuống mặt cô. Một tiếng “chát” đầy mạnh mẽ dội thẳng vào tai Đường Tử Hân.
Lại một cái tát nữa hùng hổ giáng xuống, cô chỉ biết nằm dưới người hắn mà thoi thóp như con cá mắc cạn.
Đau đớn cùng tuyệt vọng hòa quyện làm một, ác độc gặm nhấm từng tế bào trên cơ thể cô. Hôm nay có lẽ là ngày đại kị.”Con ti tiện, tao đánh chết mày!”
Cánh tay hắn vung lên cao, cũng vào giây phút ấy bên tai cô vang lên tiếng lạch cạch, cánh cửa phòng mở tung ra. Ánh sáng bên ngoài lọt vào, trước mắt Đường Tử Hân mờ mịt, sau đó cô thấy một cái bóng đen phi về phía này, rồi người đàn ông đang ngồi trên người cô bị đá văng ra xa.
Hình như cô được cứu rồi.
Tên đó nhất thời chưa kịp hiểu tình hình, đang muốn đứng dậy nhưng người đàn ông mới đến đã đạp vào ngực hắn rồi cho hắn một cú đấm vào mặt.
Vương Kiến Hạo túm lấy cổ áo của tên đó, tay nắm lại thành quyền, cứ giơ lên rồi hạ xuống, một giây cũng không ngừng. Người đàn ông đó phun ra máu, bị đánh đến nửa tỉnh nửa mê không có sức phản kháng.
Ngay khi cánh cửa ấy mở ra, chính đôi mắt anh trông thấy cánh tượng đó. Đường Tử Hân nằm dưới thân người đàn ông kia, nước mắt cô giàn dụa trên mặt, ánh mắt đầy vẻ uất ức bất lực đó của cô như trở thành con dao dài sắc nhọn đâm vào mắt anh, xuyên từ mắt anh đến tận con tim đang hỗn loạn của anh.
Giây phút ấy, cảnh tượng ấy, khiến não bộ anh bập bùng rồi nổ tung, tất cả các dây thần kinh đứt đoạn đầy tê tái.
Người con gái mà anh yêu chiều nhất, được anh tung lên trời cao, là bảo bối của anh, trước kia là vậy, sau khi chia ly vẫn không đổi.
Vậy mà người con gái ấy lại phải nằm dưới thân người đàn ông khác, ăn từng cú bạt tai nảy lửa. Cô không ầm ĩ, không la hét lấy nửa lời, có lẽ cô biết sẽ chẳng ai nghe tiếng cô kêu cứu, có lẽ cô đã tuyệt vọng đến độ muốn buông xuôi.
Hình ảnh ấy của cô tựa như cánh áo trắng của bóng ma, ám ảnh anh, dày vò anh, giam cầm anh đến ruột gan hóa thành tro tàn.
Vương Kiến Hạo xốc cổ áo hắn ta dậy, mặt mũi hắn bê bết máu. Anh trừng mắt, ánh mắt tóe lên lửa hận, giống như Diêm Vương hiện nguyên hình, anh gầm gào:“Mày đánh cô ấy bằng tay nào?”
Máu từ miệng hắn ta trào ra không ngừng, nghe anh hỏi vậy hắn đã biết ý định của anh.
“Nói! Tay nào?” Người đàn ông không có chút kiên nhẫn nào, hùng hùng hổ hổ hỏi.
Đám nhân viên không ai dám chen vào.
Hắn ta sợ hãi đến răng va đập vào nhau:“Tay... phải.”
Vừa nghe được câu trả lời Vương Kiến Hạo buông áo hắn ra, anh cầm lấy một chai rượu rỗng rồi đập xuống đất. Giây sau anh hạ tay, đúng ngay tay phải của tên này. Hành động dứt khoát và đầy tàn độc.
Trong phòng bao, tiếng gào thất thanh của người đàn ông vang dội, làm Đường Tử Hân bừng tỉnh trong cơn mê man.
Bàn tay của Vương Kiến Hạo nắm chặt lấy đầu chai rượu, anh nghiến răng, chai rượu trên tay anh cứa dọc xuống, máu trên tay hắn ta bắn lên cả mặt anh.
Chai rượu dừng lại trước cổ tay tên đó, Vương Kiến Hạo vung chai lên rồi đâm xuống, ngay tại lòng bàn tay. Tiếng hét hắn gầm vang, tựa như tiếng của người chết kêu oan.
Đường Tử Hân cựa quậy rồi chống tay ngồi dậy, cô bịt lấy vết thương ở tay, máu chảy càng lúc càng nhiều. Vết rách ở tay cô lại được dịp tệ hơn sau cú đá ác độc của tên khốn nạn kia.Cô hướng mắt về phía bóng lưng to lớn trước mặt. Người đàn ông ấy với ánh mắt hung tàn nhất, với hành động nhẫn tâm nhất.
Và anh đến rồi. Đến để đưa cô ra khỏi nơi đầy rẫy tăm tối này.
Có một thứ cảm xúc đắng chát khó gọi tên ùa về tim cô, khiến con tim cô như ngừng đập một giây. Tiếng khóc bị ứ đọng trong cổ họng cuối cùng không thể kìm nén được nữa, cô cứ vậy òa khóc thật lớn, trút đi bao đau đớn cùng uất ức.
Chai rượu trong tay Vương Kiến Hạo ngừng lại rồi rơi ra.
Tiếng khóc của cô va đập vào màng nhĩ của anh. Trong một giây phút, phẫn nộ che mờ mắt anh, anh quên đi Đường Tử Hân đang ở sau lưng anh cắn răng chịu đựng từng cơn đau buốt.
Vương Kiến Hạo đứng dậy, anh đi về phía cô, giây sau cô ngã vào vòm ngực vững chắc đầy ấm áp của anh. Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cổ áo anh rồi vấn vít quanh cánh mũi Đường Tử Hân, nó tựa như chất xúc tác khiến cô khóc to hơn nữa.
Bàn tay của Vương Kiến Hạo đặt trên mái tóc cô, xót xa đến độ không nói được nửa chữ. Anh còn thấy ngón tay mình rõ ràng đang run rẩy.
Mãi một lúc sau bình tâm anh mới khẽ thì thào vào tai cô:“Không sao rồi, có anh ở đây.”
Nỗi sợ vẫn đang đảo quanh trong tâm trí Đường Tử Hân, cánh tay cô vô thức túm chặt lấy áo Vương Kiến Hạo, mặc máu chảy ướt cả áo của anh.
Người đàn ông cảm thấy có gì đó không đúng, anh kéo cô ra, đôi mắt anh đảo quanh một vòng sau đó thì thất thần dừng lại tại cánh tay áo đang ướt sũng máu của Đường Tử Hân.
Anh không dám chậm trễ thêm nữa rồi cởi áo vest của mình ra, chiếc áo nằm trong tay anh bị xé toạc một cách không thương tiếc. Vương Kiến Hạo kéo tay Đường Tử Hân ra, sắn tay áo cô lên rồi quấn vải vào. Hành động tuy gấp gáp nhưng anh rất cẩn thận không làm cô đau.
Đầu óc Đường Tử Hân đã sớm không còn quan tâm về chuyện vết thương của mình đang tồi tệ thế nào. Đầu cô bây giờ chỉ đảo đi đảo lại hành động xé áo đầy dứt khoát đó của Vương Kiến Hạo. Càng nghĩ trái tim cô lại vô thức đập mạnh, không tài nào kiểm soát được.
Đường Tử Hân chăm chú nhìn bàn tay anh, không biết vì sao mọi nỗi sợ vừa nãy như cát bụi bị gió thổi đi hết, tràn về là bao sự ấm áp, còn cả yên tâm và cảm giác an toàn bao bọc.
Phút giây này cô quên cả chùi nước mắt.
Vương Kiến Hạo đưa mắt nhìn cô, tim lại nhói lên từng hồi, anh giúp cô lau đi nước mắt, chỉ là anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đầy yếu đuối của cô thêm được nữa.
Anh bế cô lên, cô đột nhiên nhẹ đến lạ thường, giống như cô đã bị rút đi ba lít máu. Đường Tử Hân nghiêng đầu dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, cách một lớp vải mỏng, cô thấy nhiệt độ cơ thể anh nóng hừng hực, từng nhịp tim chậm rãi của anh rơi vào màng nhĩ của cô. Nhịp tim của anh dù rơi vào trường hợp nào cũng đập một cách thật bình tĩnh và trầm lặng, như chính tính cách của anh vậy.
Tài xế theo lời dặn của anh đã sớm đến Say Tình, thấy anh bế Đường Tử Hân đi ra liền giúp anh mở cửa xe. Vương Kiến Hạo đặt cô ngồi vào xe sau đó quay ra dặn dò quản lí:“Trước khi tôi quay lại cấm kẻ ra người vào. Mấy tên trong phòng bao đó trước tiên cứ đưa đến bệnh viện, tôi sẽ xử lí sau.”Quản lí răm rắp gật đầu nghe theo.
Vương Kiến Hạo ngồi vào xe rồi ôm Đường Tử Hân vào lòng, anh lệnh cho tàu xế:“Đến bệnh viện.”
Đường Tử Hân nghe thấy hai chữ “bệnh viện” liền nổi da gà, bây giờ cô chỉ muốn về nhà, đến bệnh viện gặp cảnh máu me cô chịu không nổi. Ngón tay của Đường Tử Hân khẽ kéo lấy vạt áo của Vương Kiến Hạo, nói không ra hơi:“Đưa em về nhà.”
Vương Kiến Hạo hạ mắt, tầm mắt rơi vào đỉnh đầu nhỏ cùng gò má cao lấp ló của cô. Anh siết chặt vòng tay, cả cơ thể nhỏ của cô vùi sâu trong lồng ngực ấm áp của anh. Anh biết cô sợ điều gì nhưng bản thân anh đang cực kì lo lắng, phải đến bệnh viện kiểm tra một loạt có kết quả thế nào anh mới yên tâm được. Vương Kiến Hạo hôn lên mái tóc cô rồi nhẹ giọng:“Đi bệnh viện mới thấy được vết thương của em tệ đến mức nào.”
Đường Tử Hân vẫn giữ ý định như cũ, cô lắc đầu:“Đưa em về nhà.”
Chẳng biết vì sao chữ 'nhà' trong miệng cô khi rơi vào tai anh lại làm anh không thể không suy nghĩ. Trước kia cô nhắc đến 'nhà' chắc chắn là đang nói đến Trấn Thủy. Nhưng bây giờ cô và anh gần như đã cắt đứt, khi chữ 'nhà' ấy được cô cất lên lại nghiễm nhiên trở thành một dư vị quen thuộc của anh nhưng dư vị này tan rất nhanh, chỉ một giây sau liền biến thành một sự thật phũ phàng rằng 'nhà' mà cô nói đến không phải nhà của anh. Điều đó anh đã sớm chấp nhận từ trước nhưng khi nghĩ lại vẫn khiến cho tim nhói gan đau.
Anh đúng là tên dở người, chẳng biết vì sao lại kì vọng vào một điều không thể xảy ra như vậy? Thật sự rất đáng cười nhạo.
Bàn tay Vương Kiến Hạo vuốt ve ở vết thương trên tay Đường Tử Hân, tuy đã sơ cứu nhưng máu vẫn rỉ ra, anh chỉ khẽ răn đe một câu:“Đừng cứng đầu với anh.”
Đường Tử Hân tuy chẳng còn chút sức lực nhưng do bản thân có chủ kiến riêng nên nhất quyết không nghe lời. Cô đẩy Vương Kiến Hạo ra, hướng lên trước nói với tài xế:“Dừng xe, tôi tự bắt xe về.”
Hai hàng lông mày của Vương Kiến Hạo nhíu chặt lại, anh đưa tay kéo cô về, cô lại lần nữa ngã vào lòng anh. Anh bực tức nghiêm giọng:“Em đừng quên em đang bị thương, bị thương thù phải đến bệnh viện.”
“Cho em về nhà, em không muốn đến bệnh viện!” Đường Tử Hân muốn đôi co với anh nhưng chẳng nâng nổi tay lên, hết cách cô đành dùng phương pháp mè nheo:“Em xin anh đấy, em muốn về nhà.”
Cô đã mở miệng xin như vậy anh không thể cứng rắn tiếp được. Vương Kiến Hạo đành phải nói lại với tài xế:“Đưa cô Đường về nhà.”
Ngoài phố, gió to nổi lên, mấy cây ngô đồng ven đường cũng nghiêng ngả theo. Đường Tử Hân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dòng người đang lũ lượt lưu thông để tránh kịp cơn mưa lớn đêm nay.
Xe chạy được một lúc, trên bầu trời đen kịt nổ ầm một cái, một tia sét màu tím chói lóa rạch ngang qua như chia thành hai thế giới. Mưa bắt đầu rơi, hạt mưa rất nặng, Đường Tử Hân nghe rõ tiếng lộp bộp bên cửa sổ. Ngón tay cô chạm vào mặt kính, hơi lạnh bên ngoài truyền qua mặt kính sau đó truyền vào từng ngón tay thanh mảnh của cô.Lòng Đường Tử Hân thoáng bồi hồi, cô muốn mở cửa sổ nhưng Vương Kiến Hạo nhất quyết không cho, anh nói:“Em đang bị thương, nước mưa ngấm vào sẽ dễ bị bệnh.”
Đường Tử Hân ngẫm nghĩ, một cái tay bị thương đã đủ hành cô chết đi sống lại, nếu bị bệnh nữa thì phải nghỉ rất lâu cô mới đi làm lại được. Nghĩ ngợi không quá lâu, cô liền nghe lời anh, ngồi yên không động đậy.
Vì trời mưa to nên đường rất đông xe, phải mất một lúc lâu sau xe mới chạy về đến khu chung cư của cô.
Tài xế xuống xe bung dù ra rồi đưa cho Vương Kiến Hạo. Anh đỡ lấy Đường Tử Hân ra khỏi xe, sợ nước mưa dính vào vết thương nên anh nhường cho cô cả cây dù, vào đến được đại sảnh của chung cư thì lưng áo anh cùng tóc cũng đã ướt hết.
Vương Kiến Hạo đưa Đường Tử Hân đến trước nhà cô. Trong lúc cô đang lục túi lấy chìa khóa thì anh lại nhìn quanh nhìn quất, giống như là đang đi xem xét địa hình, cuối cùng anh quay ra nói với cô:“Ban công của chung cư quay hướng Tây, khi Mặt Trời lặn sẽ rất nóng, hướng Tây lại không đón gió nhiều như vậy căn hộ của em sẽ nằm trong phạm vi đón gió nóng. Còn nữa, cửa thoát hiểm nằm ở phía Đông, căn hộ của em lại ở phía Tây, nếu có gặp sự cố thì rất mất thời gian để thoát hiểm. Chưa nói đến camera an ninh ở đây lác đác có vài cái, khi em xảy ra chuyện chắc chắn camera sẽ không quay lại được. Một chuyện nữa, cửa của căn hộ khóa bằng chìa sẽ không an toàn, nên thay bằng khoá quét võng mạc hoặc mật khẩu số. Dù đi đâu cũng chẳng thể bằng Trấn Thủy được.”
Anh vừa dứt lời thì cửa nhà Đường Tử Hân mở ra. Cô suýt nữa thì chửi tục một câu. Thừa biết là anh đang lo lắng cho môi trường sống của cô nhưng nhất thiết có phải vạch trần mọi thứ như vậy không? Đã thế cuối câu lại còn nhắc đến Trấn Thủy, anh nghĩ như vậy là cô sẽ chuyển đồ về Trấn Thủy ngay lập tức hay sao?
Đường Tâm không có ở nhà, chị đã báo với cô là chị về trễ, vì có một cuộc khảo sát thị trường đột xuất.
Định bước vào nhà nhưng đột nhiên Đường Tử Hân lập tức cản anh lại, cô nghiêm mặt nói:“Anh về được rồi, em tự xử lí vết thương được.”
Cô toan muốn đóng cửa nhưng Vương Kiến Hạo đã kịp chặn lại:“Người anh ướt hết rồi, em không thể mời người vừa cứu mạng mình một tách trà nóng?”
“Không được, lỡ mấy nhà bên cạnh nhìn thấy anh vào đây thì họ nghĩ em ra cái thể thống gì?” Đường Tử Hân vô cùng kiên quyết, dường như đang cố hết sức để đóng cửa vào.
Thực ra cái lí do sợ bị hàng cóm hiểu lầm chỉ là tấm màn che mắt. Thực sự là cô chỉ muốn chấm dứt mọi sự ràng buộc giữa anh và cô, nói đúng hơn là cô đang cố chặt đứt sợi dây duyên phận mỏng manh này.
Cô không muốn liên quan đến anh, càng không muốn anh liên quan đến mình.
Vương Kiến Hạo nhìn vào đôi mắt đầy vẻ né tránh của cô. Đường Tử Hân nhận ra được điều này, cô thoáng bối rối, thực ra cô sợ nhất là bị chính đôi mắt anh vạch trần tim gan.
Nhưng có vẻ đã muộn rồi, cô đã bị anh nhìn thấu.
Người đàn ông đứng thẳng người, tay giữ lấy cánh cửa vẫn chưa hề thả lỏng, anh trầm giọng, nghe như tiếng mưa rả rích bên ngoài:“Anh không yên tâm, phải để Bác sĩ Mộc kiểm tra xong xuôi anh mới về.”Ngay lúc này, Đường Tử Hân như một con hổ con khó thuần phục, vô cùng cố chấp:“Vết thương là của em, em biết nó không tệ như anh nghĩ.”
“Tại sao lại trốn tránh anh? Cái lí do hàng xóm nhìn thấy chẳng hề thuyết phục vì họ không hề nhìn thấy anh ở đây. Đường Tâm cũng tăng ca về trễ. Đường Tử Hân, em chẳng có lí do gì để không cho anh vào nhà.” Mà Vương Kiến Hạo lại như kẻ thuần phục hổ, vô cùng kiên quyết, vô cùng dứt khoát mạnh mẽ.
Ngay khi anh dứt lời, Đường Tử Hân đã biết bụng dạ cô thế nào anh đều đang nắm giữ trong tay. Vương Kiến Hạo như đi guốc trong bụng cô.
Đường Tử Hân buông tay ra, người đàn ông đẩy cửa, ngang nhiên đi vào.
Cô đi đến trước tủ giày, lấy ra một đôi dép màu hồng có hình hoa hồng xanh thêu ở giữa. Vương Kiến Hạo vừa liếc mắt một cái đã nhận ra được, khi còn ở Trấn Thủy cô đã dùng đôi dép này đi trong nhà. Bây giờ cô chuyển ra ngoài lại dùng một đôi y hệt như đôi cũ.
Đường Tử Hân nhìn theo hướng mắt của anh xuống đôi dép dưới chân mình, cô biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì nên lập tức lên tiếng:“Em quen đi loại vải của nó nên đã mua lại. Với lại, nhà không có dép nam, anh đừng cởi tất, lạnh chân.”
Vậy mà Vương Kiến Hạo bỏ câu cô nói ra khỏi tai, không những không cởi tất mà không cởi cả giày, trực tiếp đi thẳng vào nhà như chính chủ.
Đường Tử Hân nhìn xuống đôi giày da sáng loáng của anh bước ngông nghênh trên sàn nhà, cô hoàn toàn bị anh bịt chặt miệng, ngoài ôm trán lắc đầu thì cô cũng không có lời nào khác.
Vừa cởi được chiếc áo khoác nặng nề trên người xuống Đường Tử Hân đã ngay lập tức bị Vương Kiến Hạo kéo vào phòng vệ sinh. Anh thông thạo đường lối như vậy, chắc chắn trước đó đã nắm mọi ngóc ngách về ngôi nhà của cô trong tay.
Từng lớp vải được tháo ra sau đó anh kéo tay cô xuống bồn rửa. Vết thương đỏ quạch bê bết máu đập ngay vào mắt Đường Tử Hân khiến cô giật mình một phen, tình thế trước đó ngàn cân treo sợi tóc, cô gần như đã quên đi vết thương này, chẳng ngờ là nó lại tồi tệ như vậy.
Vương Kiến Hạo mở nước, anh nhìn cô, ánh mắt âm trầm:“Chịu một chút.”
Còn chưa kịp chuẩn bị thì anh đã kéo tay Đường Tử Hân xuống dưới vòi nước ấm. Nước thấm vào vết thương của cô, máu đỏ hòa cùng nước chuyển thành màu hồng, theo kẽ ngón tay cô róc rách chảy xuống bồn rửa. Ban đầu thì rất đau rát nhưng vài phút sau thì đỡ hơn, không đau như cô tưởng.
Tiếng nước chảy ngừng lại, ngay sau đó Vương Kiến Hạo cầm lấy một chiếc khăn mềm nhẹ lau đi vết máu chảy dài trên tay cô. Vết thương được rửa sạch máu, trông không quá ghê so với lúc ban đầu. Điều đó khiến Đường Tử Hân an tâm vì biết tay của mình chưa hẳn đã phế.
Vương Kiến Hạo buông tay cô ra sau đó cầm lấy khăn của cô giặt đi cho bằng sạch máu đỏ. Cô nhìn xuống tay anh dưới vòi nước, có hơi chút ngỡ ngàng. Trong một dàn khăn treo trên giá sao anh có thể biết đâu là khăn của cô? Không phải chứ, mấy chuyện như vậy mà anh cũng điều tra sao?Xong xuôi Vương Kiến Hạo treo khăn của cô lên giá, lúc quay ra lại chạm ngay ánh mắt đang chăm chăm của cô. Anh cũng không có gì thắc mắc, chỉ nói đúng vài chữ:“Cởi đồ ra.”
Đường Tử Hân có chút ngu ngơ chưa kịp hiểu anh đang nói gì. Cô 'hử' một tiếng sau đó lại cảm thấy từ 'hử' này vô cùng thừa thãi.
“Phải tắm xong trước khi Bác sĩ Mộc đến kiểm tra.” Vẻ mặt anh rất điềm nhiên, lại còn tốt bụng nhắc lại lần nữa. Bàn tay Vương Kiến Hạo đưa lên, chạm vào cổ áo của cô, ngón tay xấu xa vuốt nhẹ trên xương quai xanh của cô. Người đàn ông nhìn Đường Tử Hân rất chăm chú, ánh mắt lại mang ý tứ sâu xa nào đó mà cô chưa kịp định hình được. Ngón tay anh lại chuyển xuống gầy gầy cúc áo, khóe môi có hơi rướn lên:“Mà với cánh tay đang trọng thương nặng nề này của em thì tắm sẽ rất khó khăn, tốc độ tắm sẽ bị giảm nên tốt nhất là cởi đồ ra, anh tắm cho em.”
Cô từ khi nào lại hóa thành cừu non bị đưa vào miệng sói mà không hay không biết?
Đường Tử Hân hung hăng đẩy Vương Kiến Hạo ra rồi nhìn anh gầm gừ:“Không ngờ em lại dẫn sói vào nhà. Vương Kiến Hạo, anh có thể về được rồi.”
“Sao? Giận đấy hả?”
“Đừng ở trong nhà người ta mà giở trò lưu manh!” Đường Tử Hân lườm nguýt cảnh báo.
Vương Kiến Hạo khẽ cười sau đó cũng không trêu cô nữa mà rời khỏi phòng tắm, trước khi cô đóng cửa cũng không quên nói một câu:“Có gì bất tiện nhớ gọi anh, anh sẽ vào giúp.”
“Xấu xa!” Cô không thèm nhìn lấy một cái mà đóng cửa vào.
Vương Kiến Hạo sải bước ra ngoài phòng khách, đảo mắt một vòng quanh. Khi nãy vào nhà quá vội lo cho vết thương của Đường Tử Hân nên anh chưa kịp nhìn qua thiết kế của căn hộ. Và đúng như anh dự đoán, căn hộ của cô giống với tính cách và sở thích của cô.
Căn nhà có tông màu trắng ngà là chủ đạo, nếu bật ít đèn thì trông căn nhà sẽ khá tối tăm, u ám. Trên tường cũng không trang trí gì nhiều, chỉ có vài bức tranh cùng tủ kệ đựng đồ, quá đơn giản.
Vương Kiến Hạo nhìn ra ngoài ban công, bầu trời đen còn hơn đáy biển. Những ánh đèn của mấy tòa nhà cao ốc lấp lánh, hiện lên trong những giọt nước mưa mát lạnh rơi lên cửa kính.
Anh đột nhiên thấy lòng mình kênh đênh rồi lại hóa thành một chiếc lông tơ nhẹ nhõm thấy lạ.
Một căn hộ có ba phòng ngủ và điều anh muốn khám phá hơn cả là phòng ngủ của Đường Tử Hân. Cô không thích ồn ào nên anh nghĩ phòng của cô sẽ là phòng ở cuối. Đi theo sự tò mò của bản thân, anh không hề lưỡng lự mà xông vào căn phòng cuối ấy, và anh đã đoán đúng, đây là phòng ngủ của Đường Tử Hân.
Một không gian tối tăm rơi vào mắt anh đầu tiên, anh đưa tay sang bên cạnh bật đèn lên. Ánh sáng trong giây lát chiếm lấy tầm mắt anh, mọi thứ ở trước mắt anh đều nhìn thấy rõ.
Vương Kiến Hạo tháo giày ra, để ngay ngắn bên cạnh cửa rồi bước vào, ít nhất anh không muốn mang theo đất cát vào phòng của cô.
Thứ đầu tiên anh ngửi được là mùi hương nhè nhẹ của hoa thạch thảo, chúng thoang thoảng váng vất, vấn vít quanh cánh mũi anh. Nhìn về phía cửa sổ, Vương Kiến Hạo phát hiện có một đóa thạch thảo được treo lên khung cửa. Thạch thảo đã khô rồi, mấy chiếc lá cùng những cánh hoa trắng muốt nhăn nheo, chỉ cần vo nhẹ sẽ nát bươm.
Mùi hương này đang dần dần chiếm đóng tâm trí anh, khiến đầu óc anh có chút mộng mị. Nhưng mùi hương mới lạ này tuyệt đối không phải mùi của đóa thạch thảo khô kia, nó là của riêng Đường Tử Hân. Nó mang cho anh cảm giác quen thuộc khó gọi tên, nó lấp đầy mọi nỗi nhớ đong đầy về cô của anh trong suốt thời gian qua.
Không giống như bên ngoài phòng khách, căn phòng của cô mang gam màu xám u ám. Màu xám này khiến anh nhớ đến màu chủ đạo của Trấn Thủy. Anh thích mưa, cô cũng thích mưa. Anh thích màu xám tối đen mịt mùng của những cơn mưa, cô cũng vậy.
Căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn cho không gian riêng tư của một cô gái trẻ. Phòng của cô rất ngăn nắp, không bài trí quá nhiều đồ, trên tường chỉ có vài khung trang treo trên tường, màu sắc tranh tươi tắn, nổi bần bật trên nền tường màu xám. Nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc không giống ai đó anh biết thừa tác giả là Đường Tử Hân.
Vương Kiến Hạo tiến đến ngồi xuống bàn làm việc của cô. Chiếc bàn khá vừa vặn, đặt ngay dưới cửa sổ, chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy trăng trên cao, đèn lấp lánh. Trên bàn có một tủ kệ nhỏ để cô bày sách, tất cả đều là về kiến trúc, có một góc nhỏ trên kệ cô để dành riêng cho truyện ngôn tình mà cô mê mẩn.
Mắt anh dừng lại ở khung ảnh đặt trên bàn, anh cầm nó lên ngắm nhìn. Trong ảnh, Đường Tử Hân và Đường Tân xinh đẹp nổi bật. Anh vuốt ve nụ cười tỏa nắng của Đường Tử Hân, môi anh cũng vô thức cong lên. Cô và Đường Tâm khoác tay nhau, cô mặc đồng phục cấp ba, trên tay cầm một tấm bằng, đây là lễ tốt nghiệp của cô.
Đường Tử Hân lúc ấy và bây giờ đều không có sự khác biệt, chỉ có mái tóc của cô bây giờ đã ngắn đi rất nhiều, nét trưởng thành theo thời gian cũng được tô đậm hơn.
Khung ảnh được Vương Kiến Hạo đặt lại chỗ cũ. Ngay bên cạnh cũng một khung ảnh hình chữ nhật nữa, khung ảnh mới nhưng tấm hình bên trong đã cũ, có vài đường nét đã ố vàng nhàu nát. Đó là ảnh gia đình, một nhà bốn người, hạnh phúc ấm áp.
Đường Sâm cùng vợ ngồi trên ghế, Đường Tử Hân thì ngồi lên đùi mẹ, Đường Tâm thì ngồi lên đùi ba. Ai cũng cười đầy vui vẻ. Bức ảnh được chụp tại Đường gia ngày mùng một Tết, ở dưới góc bức ảnh được ghi như vậy.
Chỉ là bây giờ nhà mất, mẹ mất, ba đi tù, gia đình hạnh phúc năm ấy đã tan nát, hóa thành hư vô. Khi nhớ lại thì ấm áp, nhớ lâu một chút liền đau nhức đến tận tim gan.
Anh cũng vậy, gia đình anh cũng không trọn vẹn như cũ.
HẾT CHƯƠNG 61.