Mưa Cuối Mùa

Chương 26: Em còn mặt mũi để gặp lại sao?




------Chương 26: Em còn mặt mũi để gặp lại sao?------

Dương gia

Trợ lí của Dương Chuẩn bước vào phòng làm việc của ông sau đó đặt lên bàn ông một sập tài liệu.

Dương Chuẩn mở ra xem, đọc kĩ từng chữ và xem chi tiết từng bức ảnh, đôi mắt ông bỗng loé lên tia u ám, ông lên giọng trầm trầm:“Cậu có chắc không?”

“Thưa ngài, tôi đã thu thập dữ liệu này suốt mấy ngày nay, tuyệt đối không sai chỗ nào.”

“Đã bắt được hắn chưa?”

“Hắn xuất ngoại rồi.”

Dương Chuẩn tức giận trợn mắt, ông gằn lên:“Mẹ nó! Sao lại để chạy mất?”

Trợ lí xem xét nét mặt của ông, từ từ giải thích:“Ngay trong đêm đó hắn lên máy bay gấp gáp xuất ngoại, chắc chắn đây là kế hoạch hãm hại. Tôi đang tìm người thân của hắn nhưng cũng đã mau chóng xuất ngoại rồi.”

Dương Chuẩn im lặng đôi chút, ánh mắt ông đăm chiêu:“Nhanh sắp xếp cho ta một cuộc hẹn với Dương Mão.”

“Vâng.” Trợ lí gật đầu sau đó lui ra ngoài.

*~*~*~*~*~*~*

Đường Tử Hân nâng mí mắt, lọt vào mắt cô là ánh nắng Mặt Trời vàng ươm chiếu qua khung cửa sổ, sau đó cô đảo mắt, những đồ vật quen thuộc khiến cho cô biết rằng mình đang ở đâu. Cô cựa mình, khắp nơi đều ê ẩm rã rời, nhất là phần hông truyền xuống tận gót chân, mọi thứ đều đau nhức.

Cô chống tay chật vật ngồi dậy, cô nâng hai chân đặt xuống đất, tay bám lấy thành giường đứng lên, đột nhiên như có một luồng điện chạy sẹt qua chân cô, khiến cô đau tê dại, cô mất thăng bằng ngã về sau, căn bản chân cô bây giờ đã không thể cử động.

Vương Kiến Hạo nghe thấy tiếng động liền biết rằng cô đã tỉnh. Anh bước vào từ ban công, hai tay đút túi, thân ảnh của anh lọt vào mắt cô, trông thế nào lại mờ mờ ảo ảo.

“Đau không?” Vương Kiến Hạo đỡ lấy tay cô, đôi mắt liếc xuống đôi chân dài và gầy của cô, chốc chốc anh lại thấy nó run lên từng đợt.

Đường Tử Hân đẩy tay anh ra, tự mình vật vã bám vào từng đồ vật mà đi vào nhà vệ sinh, khoảng cách không quá lớn nhưng lại khiến cô đổ mồ hôi như đi tắm.

“Nước nóng tôi chuẩn bị rồi, để tôi tắm cho em.” Vương Kiến Hạo thấy cô khó khăn như vật liền không đành lòng, bước đến đỡ lấy tay cô.

Đường Tử Hân đẩy tay anh ra, cô trợn mắt, ánh mắt hung tợn hiếm thấy:“Tránh ra! Tôi tự tắm được!”

Anh thấy như vậy cũng không cản, liền xuống nhà dưới đợi cô tắm xong.

Vương Kiến Hạo biết Đường Tử Hân sẽ ở đây lâu dài liền thuê một người giúp việc, là một cô gái trẻ học cấp ba.

“Chào cậu chủ.” Cô gái cười tươi như hoa, gập người một cái cung kính chào.

“Cô tên gì?” Vương Kiến Hạo tiến vào bếp, hờ hững đưa ra một câu hỏi. Anh lấy ra một tô sứ trắng, vụng về múc cháo vào tô.”Tôi là Tiêu Dữu, mong cậu chủ chỉ bảo nhiều hơn.”

“Được rồi, giờ làm của cô là từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, còn bây giờ, mang lên phòng cho tôi.” Anh chỉ tay vào tô cháo sau đó quay người đi ra phòng khách xem tạp chí.

Mỗi bước chân đi của cô gái trẻ đều ngó ngang ngó dọc, cô đã từng làm ở nhiều chỗ nhưng chưa có nhà nào lại rộng và trang hoàng như ở đây, mọi thứ xây lên như dành cho vua chúa vậy.

Tiêu Dữu mang cháo vào phòng mà Vương Kiến Hạo chỉ. Cô nhìn quanh phòng một lúc bỗng nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm. Cô tò mò nhưng dành lòng quay xuống nhà dưới.

“Ông chủ, có ai ở trên phòng ạ?”

“Đoán xem là ai?”

Tiêu Dữu nghĩ ngợi đôi chút, còn là ai nữa ngoài tình nhân cơ chứ!?

“Không phải tình nhân cũng không phải bạn gái, rốt cuộc cô ấy là ai?” Vương Kiến Hạo lên tiếng nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào quyển tạp chí không rời. Câu nói của anh mang chút châm biếm hoàng nhoáng.

Tiêu Dữu gật đầu ù ờ, đối với mấy quan hệ rắc rối như vậy, cô không biết không hiểu là tốt nhất.

Vương Kiến Hạo nhìn đồng hồ sau đó bỏ tạp chí xuống, đứng dậy lên lầu. Đường Tử Hân vẫn ở lì trong phòng tắm không chịu ra ngoài, anh chuẩn bị đồ cho cô rồi đặt lên giường. Anh bước đến trước phòng tắm, gõ lên cửa.

Anh gõ hai cái nhưng không thấy ai đáp lại. Thấy thế anh liền mở cửa vào trong. Hơi nóng từ bên trong phả ra khiến trước mắt anh thấy lờ mờ, sau đó một thân hình nhỏ trắng ngần nằm im trong bồn tắm lớn lọt vào mắt anh.

“Em định ngủ ở đây luôn?”

Đường Tử Hân mở mắt, đôi mắt long lanh như đá quý, từng đường nét trên khuôn mặt cô ươm trong nước cũng trở nên xinh đẹp xuất thần.

“Cút ra ngoài!” Cô gằn lên giận dữ.

“Lại sốt rồi.” Anh không để ý đến câu đuổi đi kia của cô, anh chạm nhẹ vào da cô, cảm thấy vùng da chạm vào nóng hừng hực.

“Đừng chạm vào tôi!” Đường Tử Hân như bị kích động, cô thu người lại ngồi im lìm trong góc bồn tắm, nét mặt của cô còn mang theo chút sợ hãi.

“Ra ngoài thôi.” Vương Kiến Hạo biết cô tức giận vì đêm hôm qua anh trừng phạt cô như vậy, nhưng thật kì lạ, anh không cảm thấy tức giận, vì cô đối với anh như vậy cũng là lẽ thường tình.

Anh cúi người, nâng người cô dậy nhưng cô gái này như hổ cái bị chọc giận, lập tức giãy dụa đẩy anh suýt ngã nhào trên đất.

Đường Tử Hân nhìn anh căm phẫn, đôi môi run lên thấy rõ, cô hung dữ gằn lên:“Tránh xa tôi ra!”

“Đi ra ngoài!” Vương Kiến Hạo cũng mất hết kiên nhẫn liền gầm vào mặt cô.

Đường Tử Hân ương bướng, dù bị anh doạ sợ nhưng vẫn là rất cố chấp cứng đầu.

“Tôi bảo em bước ra!” Anh lên giọng rõ là nguy hiểm và băng lãnh.”Mặc kệ tôi!”

Vương Kiến Hạo không đấu võ miệng với cô nữa, lập tức cúi người, bế xốc cô lên trên vai. Đường Tử Hân quẫy đạp tứ tung nhưng sức lực vốn yếu nên chẳng thể đọ nổi anh. Anh mang cô ra ngoài, hung hăng ném cô xuống giường. Đường Tử Hân nhìn anh với đôi mắt như hai viên đạn, hận không thể cắn nát thịt anh ra.

“Ở yên đấy.” Vương Kiến Hạo đã kìm chế được cơn tức giận, anh với lấy khăn bông sau đó ngồi lên giường, vụng về lau tóc cho cô.

Đường Tử Hân ngạc nhiên, so với Vương Kiến Hạo tàn độc đêm qua thì Vương Kiến Hạo ôn nhu hiện giờ như không cùng một người. Anh chuyển biến khôn lường, cô cũng không biết bộ mặt nào mới là anh thực sự.

Cô thấy không thích hợp nên cản tay anh lại:“Tôi tự làm được.”

“Để yên đó.” Anh đẩy tay cô ra sau đó vẫn tiếp tục lau.

Đường Tử Hân cười lạnh trong lòng. Anh đối tốt với cô như vậy vì cảnh tượng cô quỳ gối đêm qua khiến anh thấy thương hại sao? Cô thật sự đáng thương đến mức độ vậy? Cô nghĩ cô đã rất mạnh mẽ rồi kia mà?

Vương Kiến Hạo với lấy bộ nội y của cô trên giường, đột nhiên anh ngồi xuống trước mặt cô, đem hai chân cô nhấc lên rồi xỏ vào chiếc quần lót màu trắng. Đường Tử Hân giật mình, cuối cùng nhấc chân ra, không cho anh tiếp tục nữa.

“Tôi làm được.”

“Em làm được?” Anh nhìn cô, khuôn mặt khá bình thản nhưng trong lòng anh đột nhiên có cảm xúc khác lạ, vì đây là lần đầu tiên anh phải mặc đồ cho phụ nữ.

Đường Tử Hân ngại ngùng, cô không tin cô lớn đến từng này rồi mà còn phải nhờ người khác mặc đồ cho, cô nâng người đứng dậy, anh thấy vậy cũng vô thức lùi người ra xa. Cô cong chân xỏ một chân vào nhưng chưa xỏ vào hết thì chân đã mất hết lực mà ngã về sau.

“Nếu tôi mà không giúp em thì hôm nay em khỏi mặc quần lót.” Vương Kiến Hạo ngồi xuống, lấy chân cô xỏ vào sau đó kéo chiếc quần nhỏ lên cao cho đến khi chúng hoàn toàn vừa vặn.

Anh đem áo lót bỏ vào tay cô sau đó hỏi:“Mặc được đúng không?”

Đường Tử Hân ngại ngùng, tay cầm áo lót xỏ hai tay vào. Cho đến khi một chiếc váy màu vani hiện ra trước mắt cô, cô mới ngỡ ngàng, khi cô còn ở đây cô chưa từng thấy chiếc váy này, có lẽ anh mới mua cho cô.

Cô mặc váy vào nhưng khi cài cúc phía sau lưng thì tay với không đến. Vương Kiến Hạo bỗng nhiên ngồi xuống, gạt tay cô ra sau đó đem từng chiếc cúc áo cài vào cho cô:“Tôi gọi bác sĩ đến cho em.”

“Không cần, tôi không muốn khám.” Đường Tử Hân lui về sau, dựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy vai thể hiện rằng bản thân đang không an toàn.

“Em thực sự không còn cần chân mình nữa?”

“Người hại chân tôi thành ra như vậy là anh.”

“Vậy nên tôi mới gọi bác sĩ đến cho em.” Vương Kiến Hạo không lằng nhằng tranh cãi, lập tức đưa điện thoại tìm số máy.”Vừa đấm vừa xoa? Hừ, phương pháp buồn cười nhỉ?” Đường Tử Hân cười mỉa mai, đôi mắt nhìn anh không hồn.

Vương Kiến Hạo thả điện thoại từ tai xuống, nhìn cô nhíu mày, anh đã cố đối tốt với cô như vậy. Cô vẫn trách móc anh phải không? Cô gái này có phải là xem thường anh quá rồi không?

“Ba tôi nợ anh một mạng, nếu đêm qua anh không mang tôi vào có thể tôi đã chết, vậy tại sao anh không để mặc tôi? Tại sao anh luôn đày đoạ tôi để rồi luôn hoá thân thành kẻ cứu tôi? Trò chơi chó chết này của anh bao giờ mới chịu dừng lại?!” Đường Tử Hân giương mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo nhưng trong tim đã u tối.

Vương Kiến Hạo tiến sát lại gần gương mặt ương ngạnh của cô, anh nheo mắt đầy hàm ý:“Khi nào tôi muốn dừng lại thì lập tức dừng lại, trong trò chơi này tôi là kẻ chơi, em chỉ là quân bài, ý kiến cái gì?”

“Tại sao anh không giết tôi?”

“Tại sao tôi phải làm thế với em?”

“Tại sao anh không thể làm thế với tôi?”

“Từ đêm hôm qua mạng của em đã là của tôi, tôi cho em sống thì nhất định phải sống, tôi bắt em chết thì dù có sống tốt đến mấy cũng phải chết, đừng nhiều lời, hiểu không?” Anh hờ hững buông từng lời nói vào tai cô, từng câu chữ như búa tạ bổ vào đầu cô không ngừng.

Cô căng mắt nhìn anh, nghị lực kiên cường toát ra từ hai đôi đồng tử đen láy.

Được rồi, anh cho cô sống, cô phải sống thật tốt. Làm người phụ nữ của anh cũng không quá tệ.

Vương Kiến Hạo quay người rời đi. Đường Tử Hân đảo mắt liền thấy một bát cháo nóng đặt trên bàn, hơi nóng vẫn bốc lên còn hơi mờ mờ, cô bất ngờ một phen, cháo ở đâu mà ra? Là anh nấu cho cô sao?

“cốc, cốc.” hai tiếng gõ cửa vang lên.

Cô khó hiểu, đây là phòng của anh, anh việc gì phải gõ cửa?

“Cô chủ, em là Tiêu Dữu.” Một giọng nói lanh lảnh truyền vào bên trong.

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, một gương mặt lạ xuất hiện trong mắt cô khiến cô có một suy nghĩ khó hiểu. Có khi nào cô không ở đây, cô gái trẻ trung đầy sức sống này là cô gái mà Vương Kiến Hạo mới bao nuôi?

“Cô là ai?” Đường Tử Hân nhìn chằm chằm cô nàng đang đứng ngoài cửa.

“Em là người làm mà ông chủ mới nhận, ông chủ bảo em lên đây dọn dẹp.” Tiêu Dữu nhìn Đường Tử Hân có chút ngỡ ngàng, cô đã từng hầu rất nhiều cô chủ rồi, chưa có cô chủ nào lại có sắc đẹp thanh thoát như vậy.

Đường Tử Hân khi nghe lời giới thiệu xong thì cười ngây ngốc, có lẽ cô suy nghĩ tiêu cực quá rồi. Cô nhìn Tiêu Dữu một hồi liền biết cô bé kia là học sinh cấp ba, bởi khi cô học cấp ba cũng tràn đầy sức sống như vậy.

“Cô là người làm sao? Sao tôi lại không biết nhỉ?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm.”

“À, ừ.”

Đường Tử Hân chỉ vào tô cháo trên bàn, mỉm cười dịu nhẹ:“Phiền cô chút nữa mang tô cháo này xuống hộ tôi được không? Chân tôi hiện giờ đi lại không tiện.”

Tiêu Dữu ngơ ngác lẫn ngạc nhiên, mấy cô chủ cậu chủ trước kia lúc nào cũng xưng hô mày tao với cô nhưng Đường Tử Hân là trường hợp đầu tiên nói chuyện với cô lịch sự như vậy.

“Vâng.” Tiêu Dữu gật đầu sau đó bắt đầu công việc lau dọn của mình.

“Anh ta đi chưa?”

Cô người làm ngây ngô mãi một lúc mới ậm ừ gật đầu:“Vâng, cậu chủ đi làm rồi ạ.”

Đường Tử Hân nghe vậy liền nhanh chóng đặt chân xuống đất, loạng choạng bước đến giá treo áo, mặc áo khoác vào. Từ bắp đùi cô truyền xuống bắp chân một cảm giác tê nhức như giật điện.

Tiêu Dữu nhìn từng bước đi khó khăn của cô mà bất giác lo lắng hỏi:“Chân cô bị sao vậy ạ?”

“Hơi nhức một chút nhưng không sao, ổn cả.”

Đường Tử Hân tiến về phía cửa mà gắng sức bước. Cô người làm thấy vậy liền chạy đến chắn đường đi của cô:“Cô ơi, cậu chủ bảo cô không được ra khỏi phòng này nửa bước, nếu cô đi thì em bị đuổi việc mất.”

Đường Tử Hân cười thê lương, giờ thì hay rồi, không được ra khỏi đây nửa bước, suy ra nghĩ vào thì cô vẫn không thể thích nơi này hơn chút nào.

“Tôi về nhà lấy một ít đồ rồi sẽ quay về, không đi mất đâu mà sợ.” Cô đẩy Tiêu Dữu qua, tay nắm lấy tay cầm cửa.

“Ấy cô, vậy cô đưa em địa chỉ nhà cô, em sẽ đến lấy cho.”

“Tôi đi qua đêm mà không về, người nhà tôi sẽ lo.”

Tiêu Dữu bất ngờ một phen, vậy đây không phải nhà cô chủ của mình sao? Xã hội bây giờ sao lại có những mối quan hệ phức tạp như vậy?

“Nhưng ông chủ đã dặn em như vậy, em thực sự không thể không nghe, cô đừng làm khó em được không?”

“Thôi được, cô theo tôi là được chứ gì? Có cô theo tôi chắc chắn sẽ không chạy mất.” Đường Tử Hân bướng bỉnh vẫn muốn rời đi, một hai đẩy Tiêu Dữu ra không thương tiếc.

Phải mất một lúc Tiêu Dữu mới có thể đuổi kịp cô chủ cứng đầu của mình. Taxi dừng lại trước con ngõ nhỏ nhà cô. Đường Tử Hân phải vịn vào người Tiêu Dữu mới có thể đi vào đến nhà.

Cánh cửa bỗng dưng mở ra, ngay lập tức một bóng dáng lao nhanh về phía cô:“Tử Hân, rốt cuộc đêm qua em đi đâu vậy? Chị không liên lạc được với em liền suýt báo cảnh sát.”

“Em không sao mà chị, đi, chị vào nhà với em.” Đường Tử Hân khoác tay Đường Tâm, kéo chị vào nhà.

Tiêu Dữu ngơ ngác theo sau, ngôi nhà này so với nhà cô thì to hơn, cũng xinh đẹp hơn nữa nhưng lại không ấm áp bằng nhà cô, ngôi nhà này quá lạnh lẽo và cô đơn tịch mịch.

Đường Tâm nhìn Tiêu Dữu, hỏi:“Cô là ai vậy?”

“Tôi là người làm ở Trấn Thuỷ.”

Đường Tâm nghe vậy thì cực kì hoảng hốt:“Tử Hân, em đã đến đó sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chị cũng biết đó, chúng ta bị bức đến đường cùng như vậy, cũng chẳng phải là hổ, cũng không thể cắn lại được... Hôm nay em dọn về đó.” Đường Tử Hân mở tủ đồ, mang quần áo ra gấp lại, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi và đau buồn.”Em lựa chọn điều đó sao?” Đường Tâm xót xa hỏi, nhất thời không tin được chuyện này.

“Không phải lựa chọn của em, em không có quyền lựa chọn.” Cô vẫn bình tĩnh như vậy nhưng có trời mới biết trong lòng cô đang vỡ vụn đau đớn thế nào. Đường Tử Hân mở tủ đầu giường, đem hộp vuông màu nâu nhỏ bỏ sâu vào trong vali.

Sau khi rời khỏi nhà, Đường Tử Hân lên taxi cùng Tiêu Dữu rồi nói với tài xế xe:“Anh cho tôi đến khu thương mại Solana.”

“Ơ, cô chủ, ta phải về nhà.”

“Tôi cần đi mua ít đồ, đi xong sẽ về ngay.”

Tiêu Dữu cũng không dám phản bác gì khi thấy ánh mắt u tối của Đường Tử Hân, dù gì cũng là cô chủ, rất khó để lên tiếng.

Đến nơi, Đường Tử Hân phải rất chật vật mới có thể vào trong, đa phần đều phải vịn vào thứ gì đó để đi. Tiêu Dữu đi theo sau, trên tay đang xách một chiếc vali đen nhỏ. Đôi mắt cô liếc đảo xung quanh, mọi thứ đều quá mới lạ.

Đi từng cửa hàng này đến từng cửa hàng khác mà Đường Tử Hân chưa có ý định dừng lại, mặc cho đôi chân của cô đau đến buốt tấy, mặc cho cô bé xách đồ phía sau than trời than đất.

“Cô chủ, ta về thôi, đã trễ quá rồi, chân cô lại đang đau như vậy.”

“Tôi chưa mua được thứ gì.” Đường Tử Hân thở dốc, đi vòng quanh hết mấy tầng lầu, đúng là muốn lấy đi của người ta nửa cái mạng.

“Nhưng cô đã đi qua hai tiếng rồi, ông chủ biết được sẽ đuổi việc em mất.” Tiêu Dữu đi phía sau mà van nài, than thở đủ kiểu nhưng cô đâu biết được cô chủ của cô là một người cực kì cứng đầu.

“Đuổi việc cô, cô đi nhà khác, làm ở Trấn Thuỷ thì sung sướng gì chứ!” Đường Tử Hân cắm đầu đi, không biết cô người làm phía sau mình sắp mệt đứt hơi.

Cả hai đã đi ra đến cửa khu thương mại, Đường Tử Hân khát khô họng, thều thào nói:“Cô đi mua nước cho tôi đi, tôi khát quá.”

Tiêu Dữu sợ cô mệt nên lập tức cầm theo vali đi ngay. Đường Tử Hân dòm ngó một chút liền không thấy Tiêu Dữu đâu, nhân cơ hội đó cô bắt ngay một chiếc taxi đang đứng bên vệ đường, ngồi vào rồi nhanh chóng bảo tài xế chạy đi.

Lúc Tiêu Dữu quay trở lại thì người đâu không thấy. Cô cầm li nước trên tay mà trong lòng run rẩy. Cô gái đảo mắt liên tục mấy vòng nhưng chẳng thấy người mà cô gọi là cô chủ đâu. Tiêu Dữu quay vào trong khu thương mại, kìm nén lại lo lắng rồi kĩ càng tìm cô chủ trong từng tốp người ra vào những cửa hàng. Tìm đã lâu như vậy, muốn lục tung cả cái khu thương mại lên mà người tìm không ra, một kết quả không mấy khả quan và cực kì bi đát.

Sau một giờ bôn ba tìm kiếm, Tiêu Dữu mới đi đến lựa chọn cuối cùng là gọi điện cho Vương Kiến Hạo. Cô thà bị đuổi việc còn hơn là để Đường Tử Hân xảy ra chuyện, bằng không tội của cô còn nặng gấp đôi.

Cuộc gọi được kết nối:“Alo.”

“Tổng giám đốc Vương đang trong giờ họp, có chuyện gì xin cứ nhắn lại với tôi.””Anh đưa máy luôn cho Vương thiếu được không? Chuyện này thực sự rất gấp.” Tiêu Dữu gấp gáp nói, cô sợ đến phát điên lên được.

“Đây là luật lệ, không thể phá bỏ, xin cô đợi khi nào Tổng giám đốc Vương họp xong rồi hãy gọi điện lại.”

Tiêu Dữu gào thét trong lòng, mếu máo khóc không ra nước mắt, cứ cái đà này thì cô tiêu thật rồi!

Đầu dây bên kia cúp máy, cô hết hi vọng. Tiêu Dữu nghĩ chắc chắn cô chủ chỉ ở quanh đây thôi, nếu kiên nhẫn sẽ tìm ra được, nhưng vấn đề ở chỗ là xung quanh cô có hơn 10 000 người, biết tìm ở đâu ra đây?

Tiêu Dữu tìm khắp nơi cuối cùng vẫn tuyệt vọng mà gọi cho Vương Kiến Hạo một cuộc nữa. Lần này thật may mắn mà cũng thật nguy hiểm vì bên kia là giọng của anh:“Alo.”

“Cậu chủ, cô chủ biến mất rồi ạ!” Tiêu Dữu lấy hết can đảm nói ra nhưng đáp lại cô không phải tiếng quát tháo đầy tức giận của anh mà là một câu hỏi đầy thờ ơ.

“Bao lâu rồi?”

“Dạ, gần hai tiếng rồi ạ.”

“Đã đi những đâu?”

“Cô chủ về nhà lấy đồ sau đó cô ấy bảo muốn đi Solana vì cô ấy muốn mua ít đồ.” Giọng của cô gái nhỏ run lên như bị điện chích vào. Hai bên thái dương mồ hôi tuôn ra không ngừng.

“Chân cô ấy bị đau chứ không phải bị phế, đi được sẽ về được.” Và rồi cậu chủ phúc hắc lạnh lùng của cô dập máy không thương tiếc.

Tiêu Dữu nhẹ thở hắt ra, cậu chủ của cô không trách mắc gì cô là may mắn rồi, bây giờ cô chủ quay về như lời cậu chủ nói thì mọi chuyện sẽ ổn cả.

Cô bắt taxi trở về Trấn Thuỷ, trong lòng không khỏi lo âu thấp thỏm.

Vương Kiến Hạo từ công ty trở về Trấn Thuỷ cũng là tầm trưa, đúng lúc anh về Tiêu Dữu cũng làm xong cơm trưa. Cô gái nhỏ đứng khép nép ở cửa ra vào phòng bếp, chỉ sợ cậu chủ sẽ đuổi việc cô.

“Ngài về rồi ạ.”

“Ừ” Vương Kiến Hạo cởi áo vest, treo lên giá, anh vào bếp sau đó rửa tay, ngồi vào bàn ăn, ăn cực kì từ tốn và như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Cậu chủ, cô chủ... chưa về ạ.”

“Cô ấy không phải trẻ con.” Anh vẫn bình thản ăn cơm trưa, không có chút gì được cho là quan tâm.

Nghe đến đây Tiêu Dữu mới biết cậu chủ của cô lạnh lùng phúc hắc thế nào, cô cố gắng nói cho Vương Kiến Hạo biết về độ nghiêm trọng của sự việc vừa rồi.

“Nhưng chân cô ấy như vậy, ở ngoài lâu thực sự rất nguy hiểm đó ạ.”

Vương Kiến Hạo dừng đũa, anh nâng mắt nhìn cô người làm nhỏ, đôi mắt có chút tàn lạnh, anh thờ ơ lên tiếng:“Nguy hiểm là tự cô ấy chuốc lấy, ai cần cô lo lắng thay?”

Tiêu Dữu lập tức im luôn, đối diện với ánh mắt đó của Vương Kiến Hạo thật khiến cô nổi da gà, sáng nay lại còn bị cậu chủ làm mờ mắt bởi tô cháo mà cậu chủ cất công làm cho cô chủ.Vương Kiến Hạo không ăn nữa, trực tiếp lên thẳng phòng, anh đưa mắt liền thấy tô cháo sáng nay vẫn còn y nguyên trên bàn, chưa có ai động thìa vào. Trong lòng anh nổi lên một cơn sóng cuộn trào. Anh đem tô cháo đó ra ban công, hung hăng ném xuống dưới.

“Choang!” Một tiếng thật lớn hung tợn vang lên, sau đó thì tô cháo vỡ tan tành.

Tiêu Dữu ở trong bếp nghe như vậy thì chạy ra sân vườn xem, cô hốt hoảng nhìn những mảnh thuỷ tinh văng tứ tung trên nền cỏ xanh, một lúc sau cô mới nhận ra đây là cháo mà cậu chủ của cô tận tay nấu cho cô chủ, nhưng cuối cùng lại bị chính tay người làm ra nó huỷ hoại đi không thương tiếc. Tiêu Dữu nuốt nước bọt, cậu chủ hắc ám đó thực sự là đang tức giận sao? Nếu mà tức giận thật thì mong cậu chủ đừng đập phá đồ, đã phí phạm mà còn khổ cô!

Thời gian luyến thoắt một cái đã không còn nhìn thấy trời xanh và Mặt Trời đỏ, thay vào đó là bầu trời tối đen kịt, còn gió xuân lạnh lại hung dữ nổi lên.

Đường Tử Hân vẫn chưa về, Vương Kiến Hạo cũng không có ý định rời nhà đi tìm cô. Chỉ khổ cho cô người làm nhỏ, lo lên lo xuống, thấp thỏm không yên, cuối cùng cũng không đợi được nữa liền lên tầng, xin Vương Kiến Hạo được ra khỏi nhà.

“Cậu chủ, tôi ra ngoài tìm cô chủ đây ạ.” Tiếng nói lớn của cô bé 17 tuổi truyền qua cửa, lọt vào tai người đàn ông đang ở bên trong.

“Cậu chủ, tôi đi nhé?”

Thấy anh không có động tĩnh, cô nghĩ anh cho phép nên đánh liều bắt taxi rời đi, đến khu thương mại hồi sáng.

Sau một tiếng lục soát toàn bộ ngõ ngách trong khu thương mại, Tiêu Dữu vẫn chẳng thấy một manh mối nào, trong điện thoại còn chưa kịp lưu số điện thoại của Đường Tử Hân.

Cuối cùng cô gái tuyệt vọng chọn phương án cũ là quay về. Nhưng khi cô về đến Trấn Thuỷ, có một điều mới lạ mà khiến cô vui mừng và yên tâm đó là cậu chủ lạnh lùng của cô cũng chịu đánh siêu xe đi tìm cô chủ trở về.

Cô biết mà, cậu chủ chỉ lạnh lùng với người khác thôi, còn với cô chủ thì sao có thể làm ngơ được?

*~*

Bệnh viện Hoàn Ngọc Châu

“Cô không định vào sao? Tôi thấy cô ngồi đây từ rất lâu rồi.” Cô y tá nhìn Đường Tử Hân hỏi khẽ, ánh mắt có vẻ quan tâm.

“Vâng, một chút nữa tôi mới vào thăm.” Đường Tử Hân mỉm cười nhẹ, gật đầu, kiếm đại một lí do nào đó để nói ra.

Cô y tá cười rồi quay người đi mất.

Đường Tử Hân thở dài một hơi, cô dựa người vào sau ghế, nhắm mắt lại một cách mệt mỏi. Cô có dũng cảm để chống lại một kẻ mà cả Bắc Kinh ai cũng nể sợ, nhưng lại không có dũng cảm để đẩy cánh cửa của phòng bệnh kia để đi vào.

Tiếng bước chân lãnh đạm dồn vào tai cô trong hành lang vắng. Đường Tử Hân bất giác mở mắt, một thân ảnh quen thuộc lọt vào mắt cô, cô đã nhận ra nhưng vẫn bình thản ngồi đó, cho đến khi người đàn ông đó đứng trước mặt cô một cách hiên ngang phi phàm nhưng xúc cảm của cô vẫn không có gì thay đổi.

“Đi về.”

“Vương Kiến Hạo, cuối cùng cũng bị anh tìm được.” Cô gái nhỏ cười mỉa mai châm biếm, ngón tay xoắn lấy ngọn tóc trước mặt.

“Tôi có nói rằng là chơi trốn tìm với em?”

Lần này nụ cười của Đường Tử Hân lại càng ngạo nghễ hơn, bàn tay cô vỗ theo từng nhịp:“Thật sự là chơi đùa với anh cực kì vui nha!”

Cô chơi đùa với anh? Cô học được cái thói khoác lác này ở đâu vậy?

“Em muốn chơi? Được, trở về, tôi chơi cùng em.” Vương Kiến Hạo túm chặt lấy tay cô sau đó hung hăng kéo cô đi.

“Anh đừng có động vào người tôi.” Cô giật tay lại sau đó dữ dằn trợn mắt nhìn anh.

Vương Kiến Hạo cười tàn lạnh, anh kéo cô lại gần, hơi thở của anh phả lên chóp mũi cô:“Là do tôi dơ bẩn hay em không đáng?”

“Là do anh dơ bẩn, mọi thứ của anh đều khiến tôi kinh tởm đến buồn nôn!” Cô gằn vào mặt anh mang đầy tính chất khinh thường và khiêu khích.

“Vậy tôi sẽ nhuốm bẩn em, phải khiến em trở nên ô uế để không một thằng đàn ông nào muốn em nữa!” Đôi mắt phượng hoàng của anh đầy tơ máu, anh bỗng chốc hiện hình như một con quỷ dữ. Anh thôi không lằng nhằng, trực tiếp lôi cô đi.

Đường Tử Hân giãy dụa nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi tay anh, bị anh bóp chặt tay như vậy, cô nhăn mặt đến khổ sở.

“Thả ra! Tôi tự đi được, đau quá!”

Vương Kiến Hạo hoàn toàn không để tâm đến tình cảnh khổ sở của cô thế nào, chỉ có sự hung dữ xâm chiếm từng hành động của anh.

“Tử Hân!”

Một tiếng gọi lớn vang lên, đánh vào tai Đường Tử Hân, khiến tim cô nổ tung như quả bom đến giờ.

Cô quay đầu lại, một cảnh tượng đập vào mắt cô, từng chút từng chút một xé rách tim cô. Người đàn ông đó, người đàn ông mà cô ngày đêm mong ngóng, bây giờ đã có thể nhìn thấy rồi.

“Tử Hân, đợi đã!” Tiếng gọi lớn của Dương Tạch nghe đến khổ sở. Anh chật vật đuổi theo cô, nhưng tiến một bước, cô lại cứ tiến một bước dài, càng lúc càng cách xa hơn.

“Buông tôi ra! Buông ra!” Cô đánh mạnh vào người Vương Kiến hạo liên hồi rồi vùng vẫy như con cá mắc cạn muốn thoát khỏi sự kìm hãm của anh.

Nhưng bóng dáng Dương Trạch trước mắt cô càng ngày càng mờ nhạt, thân ảnh của anh nhoà đi trong đôi mắt đã có một tầng hơi nước mờ mờ của cô, chỉ thoáng trong một giây, cái bóng dáng ấy cũng biến mất hoàn toàn.

“Cho tôi gặp anh ấy một chút thôi được không? Chỉ một chút thôi.” Đường Tử Hân mếu máo cầu xin Vương Kiến Hạo, nước mắt mặn đắng của cô giao hoà ở cằm và cổ. Nhưng sự cầu khẩn của cô cũng không thể làm cho người đàn ông trước mặt giao động.

Anh chỉ để lại cho cô hai câu hỏi sau đó buông tay cô ra.

“Em có dũng cảm để gặp hắn không? Còn mặt mũi để gặp lại sao?”

Cô ngỡ ngàng sau đó thì sụi lơ dưới mặt đất, hai bờ vai gầy yếu ớt run lên theo từng cú nấc nghẹn.

--------------HẾT CHƯƠNG 26--------------

Tập sau sẽ vô cùng đặc sắc nhaa^^ Bạn nào mà bỏ lỡ là hơi phí đó aaaa