Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 5




Khuôn mặt Liễu Nguyệt Vân tức khắc trở nên trắng bệch, vội vàng bò tới phía trước, quỳ gối trước mặt Phó Hàn Sanh, dập đầu: “Tam gia ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tạm tha cho tôi lần này đi, Mộ Diên kia nhất định vẫn còn chưa phá thân, tôi tặng khế ước bán mình của cô ta cho ngài.”
Phó Hàn Sanh nhíu mày định mở miệng thì chợt nghe một tiếng động lớn.
Cả đám người đều quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mặc mày tiều tụy, mặc sườn xám nút bọc màu xanh biếc càng thể hiện được sự mảnh khảnh yếu ớt, mái tóc bện thành một cái bánh quay chèo lớn, đang tựa vào bên khung cửa.
Lục Võ hoảng hốt đến nỗi mồ hôi ướt đẫm, nhưng cũng không thể ngăn cản được cô, chỉ có thể cố gắng đỡ ở phía sau: “Mộ Diên cô nương, cẩn thận một chút, thân thể vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu.”
Mộ Diên cố hết sức chống đỡ thân thể, ánh mắt nhìn qua tuần bộ và Liễu Nguyệt Vân, rồi dừng lại ở vị tiên sinh ngồi ngay ngắn chính giữa, bước chân hơi khựng lại.
Cô hoảng hốt trong một khắc, nếu Phó Tuân cũng ở vào độ tuổi này, nhất định sẽ giống hệt với vị tiên sinh trước mặt, bình tĩnh đỉnh đạt khí phách hăng hái.
Phó Hàn Sanh nghiêng đầu, khóe môi nhịn không được liền cười khẽ, vẫn là bộ dạng cũ, vô cùng quật cường, chỉ là cả khuôn mặt đều đã trở nên cực kỳ quyến rũ, cho dù có tức giận đến mấy, cũng không hề có một chút lực uy hiếp nào.
“Xin hai vị tiên sinh làm chủ cho dân nữ.” Mộ Diên kéo tà sườn xám, uốn gối quỳ xuống đất, hai mắt đẫm lệ, tỏ rõ ý mình.
Hôm đó nếu không phải là cô dễ dàng tin theo lời Liễu Nguyệt Vân nói, thì hôm nay cũng sẽ không gặp kiếp nạn này, bắt đầu khi Liễu Nguyệt Vân bảo cô dạy tiếng nước ngoài cho các kỹ nữ, dưới sự bất đắc dĩ cô đành thỏa hiệp, nhưng không đầy mấy ngày thì những người nước ngoài bỗng dưng bị cấm không được đến nhà thổ nữa, những người đến chơi phần lớn cũng chỉ muốn mua vui đốt tiền.
Đám kỹ nữ vốn không thích học tiếng nước ngoài, gặp chuyện như vậy lại càng mừng rỡ, cô nghĩ nếu kỹ nữ đều không thích học, thì bây giờ đơn giản cũng đã đến Thượng Hải, chi bằng từ bỏ công việc này đi tìm công việc khác, nhưng một ngày trước khi cô định đi, Liễu Nguyệt Vân lại bị mất một miếng ngọc gia truyền, sau đó bọn họ lục soát tìm được trong hành lý của cô.
Thế sự vô thường, lòng người thay đổi, cô bị mấy tên tay đấm của kỷ viện nhốt vào trong phòng tối, bỏ đói suốt ba ngày ba đêm, Liễu Nguyệt Vân lại sợ cô tắt thở, liền lấy cám heo cho cô ăn, mùi tanh tưởi bay đầy trong phòng, cô nghe thấy tiếng oanh ca yến hót bên ngoài cửa sổ, tiếng thở dốc yêu kiều, nhóm kỹ nữ không khác gì chó cái động dục, đong đưa dưới háng đàn ông, sống một cuộc đời dơ bẩn như vậy làm sao cô có thể chấp nhận được...
Sau khi cô cùng đường, đập đầu vào tường chảy máu, Liễu Nguyệt Vân tìm bác sĩ Tây Dương đến mới cứu được cái mạng của cô, rồi ngay đêm hôm đó đã trang điểm cho cô một cách hoa hòe lộng lẫy, nói rằng phải bán đấu giá đêm đầu tiên của cô.
Người đàn ông mua cô đã là một ông lão hơn 50 tuổi, nghe đám kỹ nữ nói người này họ Lưu, ai nấy đều cười cợt gọi ông ta là Lưu Canh Ba, bởi vì ông ta chỉ lên được 3 phút thì mềm.
Mộ Diên lau nước mắt trên mặt, thút thít nói: “Mộ Diên tự biết giết người thì đền mạng, ngồi tù cũng không sao, chỉ xin các vị tiên sinh trả lại cho tôi sự trong sạch, có chết cũng không tiếc.”
Gió lùa từ bên ngoài sân thổi tới, Mộ Diên lạnh đến run lên, Phó Hàn Sanh liếc mắt ra hiệu cho Lục Võ.
Có một câu nói rằng, mọi chuyện đều là ý trời.
Mộ Diên tuy không cổ hủ, nhưng cũng tin sau khi chết có thể gặp thần Phật.
Những đêm mưa bụi giăng giăng Ô trấn, trong núi sẽ có một ngôi miếu cổ hiện ra, lúc cô còn nhỏ, thím của cô đã nói ở đó là nơi các vong hồn phiêu bạt đến nương tựa.
Trong sương mờ mông lung, Mộ Diên dường như có thể nhìn thấy cánh cửa của ngôi miếu kia, có một thiếu niên mặc bạch sam đứng bên ngoài cửa lớn sơn son, Mộ Diên còn nhớ mang máng rằng trên người hắn có mùi hương của hoa sơn chi, là mùi thơm từ túi hoa khô sau cơn mưa.
Đại khái là trời Phật cảm thấy kiếp trước hắn là người quan trọng với cô, cho nên sau khi chết mới để hắn đến đưa cô một đoạn.
Tay Phó Tuân lúc nào cũng lạnh lẽo, cười với cô một cách nhẹ nhàng, Mộ Diên lưu luyến nhân gian kinh hồng, cũng không biết vì sao trong mắt lại mờ mịt.
Chỉ thấy sương mù tan đi, Phó Tuân buông cổ tay cô rồi xoay người đi xa, Mộ Diên dụi mắt rồi lại chạy theo hình bóng kia.
Ánh trăng vẫn luôn u tịch, khiến cho bề mặt vách tường màu trắng của công quán trở nên lấp lánh nhấp nhô như mặt biển.
Ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ kính năm màu, chói vào trong mắt Mộ Diên. Truyện Phương Tây
“Tỉnh rồi, Tam gia, cô ấy tỉnh rồi!”
__________
Trong phòng khách kiểu Tây lót gạch hoa, Liễu Nguyệt Vân cuốn chặt khăn tay đứng chờ đợi, phía sau cô ta là vài tuần bộ đội mũ cảnh sát, mặc cảnh phục đen, eo mang súng, thần sắc nghiêm túc, khiến cho Liễu Nguyệt Vân bình thường rất sôi nổi liền trở nên ngoan ngoãn dị thường.
Khăn tay đã bị Liễu Nguyệt Vân xoắn đến nổi kéo ra tơ, cô ta căm hận, cũng không biết là tên súc sinh nào chạy đi báo cảnh sát, Mộ Diên kia cũng là một con ngựa chứng, thà chết không theo, bản thân mình chết đi thì thôi, lại còn ảnh hưởng đến mạng người, may mắn là tên Lưu Hạc Tường kia chưa tận số, bị con tiểu tiện nhân kia thọc hai dao mà vẫn còn thở được.
“Tam gia, ngài đã tới.” Cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án lần này là Trần Trạch lập tức cung kính chắp tay chào hỏi.
Lúc Trần Trạch còn là một tuần bộ nhỏ bé, lão gia tử nhà họ Phó đã là đứng trên vạn người, ông ta cũng đã từng gặp qua một lần, sau này nghe nói Phó lão gia có rất nhiều con cái, nhưng số lượng điên cuồng què quặt cũng không phải là ít.
Đường phố đồn đại nhà họ Phó đã không còn nhân tài có thể sử dụng nữa, nhưng vị Phó tam gia trước mắt này lại có phong thái của Phó lão gia năm đó, không sai biệt là mấy.
Tuy bề ngoài ôn hoà nho nhã, nhưng Trần Trạch cũng biết rõ đây là một vị chủ nhân không dễ dàng hầu hạ.
Phó Hàn Sanh mặc một thân áo dài màu xanh lá, áo khoác xám, thanh ngô tuấn nhã, bưng ly sứ Thanh Hoa đựng trà, xốc áo dài ngồi xuống.
Ánh đèn thủy tinh sáng đến chói mắt, Trần Trạch thấy chỗ đầu gối hắn có băng bó, thần sắc nghiêm túc: “Từ trong ra ngoài nhà thổ đều đã được niêm phong ba vòng, Tam gia, vết thương có ảnh hưởng gì hay không?”
Phó Hàn Sanh uống trà, ừ hử một tiếng nói không sao.
Cái gì?! Niêm phong?!
Liễu Nguyệt Vân chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, bùm một tiếng, đã quỳ rạp xuống đất.
Từ khi cô ta mười sáu tuổi cho đến bây giờ, vẫn luôn tiếp khách ở nhà thổ, bầu trời hình vuông, chiếc giường run rẩy, chính là thế giới của cô ta, loạn thế vô tình, cô ta chỉ cần bản thân mình sống là được, cuối cùng thì tú bà cũng đã chết, cô ta nếu tính tuổi thì cũng không phải là lão thành, nhưng cũng biết rõ đàn ông chỉ là thứ rách nát không thể dựa dẫm, thường ngày cũng đối xử không tệ với các cô nương trong viện, sao hôm nay lại lưu lạc đến nông nỗi này.
Giọng nói nghẹn ngào, lại vuốt khăn tay bắt đầu khóc lóc kể lể: “Các vị quan gia thật là oan uổng quá, thời buổi bây giờ rất nhiều nhà thổ, tại sao chỉ có một mình ở nhà thổ của tôi là bị tra xét, huống hồ bọn họ là đắm mình trụy lạc, bây giờ cũng không ai chết thì có chuyện gì lớn đâu, sao lại liên lụy đến nhà thổ chúng tôi chứ...”
“Đắm mình trụy lạc à?” Phó Hàn Sanh nhếch miệng cười lạnh: “Nếu là do hai bên tình nguyện thì tại sao cô gái kia phải nhảy lầu? Nếu cô không sai, vậy thì gọi cô gái kia xuống lầu, xem cô ấy có xin tội cho cô không.”
Hắn lại nhấc nắp chung trà lên, nói thêm một câu: “Bây giờ tất cả những nơi muốn mở kỹ viện cũng đều phải có giấy phép rõ ràng, chính phủ cũng đã hạ lệnh điều tra, chi bằng lần này lấy nhà thổ của cô ra làm ví dụ, răn đe mọi người, như vậy sau này cũng không có ai dám làm bậy nữa.”
“Ôi chao, Mộ Diên cô nương, mau đứng lên rồi nói, bây giờ đêm khuya gió lạnh, cô nương vừa mới bị kinh động đến ngất đi, tốt nhất bây giờ nên giữ gìn thân thể.” Lục Võ hoảng sợ lập tức chạy tới đỡ cô dậy, lại vội vàng bảo mấy cô hầu gái lấy mền lông tơ phủ thêm cho Mộ Diên.
Liễu Nguyệt Vân cắn răng, cho dù cô ta có váng đầu thì cũng không phải là mù, hôm qua Phó Hàn Sanh rõ ràng là đến tìm Mộ Diên, bây giờ cô ta cũng không còn chỗ để phản kháng nữa, chuyện đã đến nước này chi bằng tìm lối tắt mà đi....
Liễu Nguyệt Vân quỳ rạp xuống tấm thảm ở dưới đất, bò đến trước mặt Mộ Diên: “Mộ Diên cô nương, đây là khế ước bán thân, chẳng qua là tôi bị tiền làm mờ mắt, thấy cô xinh đẹp như hoa như ngọc, mới nảy sinh ý xấu mà thôi. Bây giờ nếu nhà thổ bị đóng cửa, thì đám chị em chúng tôi không còn chỗ dung thân nữa. Cô hãy thương tình tha thứ cho chúng tôi lần này, ngày mai tôi sẽ đến thương lượng với Lưu chưởng quầy, cô cũng không cần phải ở tù, không phải là chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ hay sao.”
Khế ước bán thân hai màu đỏ trắng đan xen, Mộ Diên sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng liền đắn đo.
Cô đưa tay ra muốn nhận lấy, nhưng ngón tay ngọc đã được một bàn tay to lớn ấm áp bao trùm.
Cũng không biết từ khi nào Phó Hàn Sanh đã đứng ngay bên cạnh cô, dựa vào cô rất gần, tất cả những thứ Mộ Diên có thể ngửi được đều là mùi hoa sơn chi nhàn nhạt trên người hắn, ngước mắt lên đã có thể trông thấy lông mi dày đặc của hắn đang nhìn mình.
“Đẹp cả đôi đường đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tất cả các kỹ nữ đều là người có tay có chân, tại sao lại phải bắt bọn họ dang chân ra làm công cụ tiết dục cho người khác, Liễu Nguyệt Vân, nếu cô thật sự muốn tốt cho bọn họ, thì sao lại đẩy bọn họ vào trong hố lửa, chi bằng mượn cơ hội lần này triệt để thay đổi, cho bọn họ một cơ hội làm lại cuộc đời đi.”
Phó Hàn Sanh lạnh lùng, kéo Mộ Diên tới rồi chặn ngang, ôm lên.
Mộ Diên kêu lên một tiếng hoảng hốt, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, cánh tay không tự chủ được ôm lấy bả vai hắn.
Phu canh gõ đồng la, bây giờ đã là giờ Tý.
Liễu Nguyệt Vân mím đôi môi đỏ, còn muốn khóc oà lên thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Phó Hàn Sanh làm khựng lại, hắn liếc mắt bảo Trần Trạch xử lý những công việc còn lại, sau đó bế Mộ Diên đi lên lầu.
Màn đêm yên tĩnh bao trùm, trong sân ngào ngạt mùi hoa dạ lai hương nở muộn.
Mộ Diên ngửi mùi hương này, chôn đầu thật chặt vào cổ Phó Hàn Sanh.
Phó Hàn Sanh xoay lại, giấu đi nụ cười trong ánh mắt, cúi đầu cắn cắn vành tai nhỏ bé non mềm của Mộ Diên.
“Bé con, sao phải vờ làm người xa lạ?”
Hắn đã phát hiện từ lâu.
Thân hình mềm mại trong lòng ngực run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ, Mộ Diên có chút e thẹn trả lời: “Nếu để cho bọn họ biết được chúng ta quen nhau, sẽ nói tam gia lấy việc công làm việc tư, cũng không biết sẽ gây ra tiếng xấu gì, dù sao tam gia và em cũng là giai cấp khác biệt.”
Đã đến chỗ rẽ cầu thang lên lầu, Phó Hàn Sanh cọ cọ má cô, không nói gì, bình thản ôm cô vào trong phòng ngủ của mình.
Ánh trăng màu trắng sáng dịu dàng dừng trên cửa sổ, soi lên trên người Mộ Diên lại càng thêm mấy phần non nớt, bộ áo sườn xám không che đậy được sự đẫy đà trước ngực, ở đó giống như đang cất giấu hai quả đào mọng nước căng tròn.
Đã lớn hơn trước rất nhiều.
Phó Hàn Sanh híp mắt, ba năm oán hận hắn dồn vào lồng ngực, khuôn mặt lạnh nhạt tỏ ra hết sức văn nhã bình tĩnh, một tay bóp chặt lấy vòng eo mảnh mai thon thả của cô, tay kia giống như gông cùm xiềng xích khoá lại cổ tay cô kéo lên trên đầu.
“Bé con hư hỏng, vì sao phải bỏ tôi mà đi, còn nói đã tự sát, chẳng lẽ em muốn tôi tức chết, em mới hài lòng?!”
Trước đây không lâu vừa mới bị bất tỉnh nhân sự, bây giờ đã không còn chút sức lực nào, Mộ Diên mềm như một đống bông co rút trong lồng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng, cắn môi, hốc mắt hơi đỏ: “Tam gia đã bao giờ là của em đâu, làm sao có thể nói là vứt bỏ được.”
Phó Hàn Sanh bị cô chọc giận đến nỗi cười gằn, nghe Liễu Nguyệt Vân kia nói, Lưu lão gia nọ muốn mua đêm đầu của Mộ Diên sao?
Đoá hoa nhỏ này đã bị hắn lấy đi lần đầu, làm sao còn dám bán cho người khác?!
“Kẻ lừa đảo này, em và tôi đã làm chuyện vợ chồng từ lâu, còn nói tôi không thuộc về em à? Giả vờ làm cô nương hoàng hoa khuê nữ, không thấy xấu hổ sao?”
Hắn kéo nút bọc sườn xám ra, bờ môi dừng lại trên cổ và vai mịn màng của Mộ Diên, trắng nõn và mọng nước như thịt quả vải, Phó Hàn Sanh cười cười cắn nhẹ một cái, để lại nước bọt và dấu răng hơi đỏ.
Ngón tay thô ráp phủ lên đôi môi ươn ướt của cô, lại dọc theo bờ môi tinh xảo vẽ ra những vòng tròn, Mộ Diên đỏ mặt né tránh, một chút nhỏ mọn của cô bị hắn phát hiện, thực sự ngứa ngáy hoảng loạn.
Hốc mắt đỏ hoe, Mộ Diên lại tức giận hung hăng cắn vào đầu ngón tay hắn: “Đó là vì bị tam gia lừa, tam gia không nhớ hay sao, chính là ngài dạy em hù doạ người khác thế nào đấy.”
Bây giờ liền nói ngược lại cô...