Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 2




Vương Phùng Lăng vừa nhấp rượu vừa ngước mắt nhìn, Tiểu Nguyệt Tiên trước mặt ông ta thân mặc sườn xám xẻ tà màu đen thêu hoa mẫu đơn, ngực nở mông to, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, khiến người ta rất muốn cắn mút một miếng.
“Từ lâu đã nghe nói tam gia đãi khách rất chu đáo, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Yết hầu Vương Phùng Lăng trượt lên trượt xuống, lập tức ôm lấy Tiểu Nguyệt Tiên vào lòng: “Thật là một mỹ nhân, đêm nay phải để cho bổn đại gia nếm thử cô nương đây mới được.”
Bàn tay to liền duỗi vào bên trong chiếc sườn xám, xoa xoa bộ ngực sữa của cô ta, vừa nắn vừa bóp một phen.
Tiểu Nguyệt Tiên mấp máy môi đỏ, nũng nịu yêu kiều đấm lên ngực Vương Phùng Lăng: “Ngài nhẹ một chút đi, Tiểu Nguyệt Tiên còn chưa từng bị ức hiếp thô bạo bao giờ, không chịu nổi...”
Vương Phùng Lăng tuy trong nhà đã có vợ con, nhưng truyền thống gia đình giàu có lâu đời, dạy ra con gái cũng cổ hủ thiếu sức sống, không phóng túng phong tình, trong chuyện tình dục lại càng khô khốc, sao có thể bì kịp ca kỹ tiêu hồn động vũ còn biết hầu hạ người khác này, vừa nghe thấy thanh âm của Tiểu Nguyệt Tiên, Vương Phùng Lăng cũng đã lập tức cứng rắn, dưới thân đã phồng lên như một toà núi nhỏ, chỉ muốn điên loan đảo phượng một hồi.
Vương Phùng Lăng đặt Tiểu Nguyệt Tiên lên trên giường nệm, bắt đầu mạnh mẽ xé rách chiếc sườn xám trên người cô ta, bên dưới lộ ra hai hạt đậu đỏ hồng, Vương Phùng Lăng lập tức cúi đầu mút một ngụm, một vòng nước miếng liền dây ra trên bề mặt.
Tiểu Nguyệt Tiên vẫn còn non tơ, nghĩ đến đây, ông ta lại cố đè nén ngọn lửa sắp bùng lên dữ dội của mình xuống, nhưng vẫn khiến cho thân hình trắng nõn nhỏ bé hằn lên nhiều vệt đỏ liên tục.
“A… ngài…nhẹ một chút…” Tiểu Nguyệt Tiên ở dưới thân, vươn cánh tay ngọc trắng nõn chống lên ngực ông ta, muốn bảo ông ta bớt thô lỗ.
Vương Phùng Lăng bị một tiếng "ngài" này làm cho cả người mềm nhũn, côn th*t dưới háng càng cứng rắn đứng thẳng hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ta, cùng với đôi mắt to ngập nước mắt giờ phút này đã có chút mê ly, hai hàng mi thật dài dính long lanh nước, má ửng hồng, toàn thân non mịn dưới sự xoa nắn của ông ta đã hoá thành loang lổ vết đỏ, trở nên đặc biệt bắt mắt trên làn da cô ta, Vương Phùng Lăng mê muội nhìn cơ thể Tiểu Nguyệt Tiên, bàn tay đưa ra xoa nắn đôi vú căng phồng trước mặt.
Cặp vú cô ta khá đẫy đà, độ lớn cũng vừa phải, ông ta có thể chộp lấy bằng một bàn tay, cảm giác tinh tế non nớt, gần như sắp sửa tan ra trong lòng bàn tay vậy.
Ông ta cũng đã dạo qua chốn yên hoa bụi trần này mấy lần, chuyện tiền diễn tất nhiên thuận buồm xuôi gió, lại nghĩ chờ một lát Tiểu Nguyệt Tiên chảy nước, thì phá thân cũng sẽ không quá khó chịu.
Nhưng bụng dưới ông ta đã đau đớn run rẩy, đành bất chấp mọi thứ, lập tức duỗi tay kéo luôn một góc bẹt cuối cùng trên chiếc quần lót tơ lụa giữa hai chân Tiểu Nguyệt Tiên xuống.
Ông ta lại xoa mảnh vải bẹt này thành một cụm, nhét vào trong miệng Tiểu Nguyệt Tiên, sau đó phun một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, vuốt ve cửa động mềm mại của Tiểu Nguyệt Tiên, cọ xát vài cái, liền dùng ngón tay moi móc bên trong.
Nhìn thấy Tiểu Nguyệt Tiên miệng cắn góc bẹt quần, kinh hoàng sợ hãi xoắn thân mình lại, bất lực đáng thương, nhìn ông ta một cách khó tin, trong lòng Vương Phùng Lăng liền sinh ra một loại khoái cảm làm nhục người khác.
Ông ta tách hai chân Tiểu Nguyệt Tiên ra, đặt côn th*t đỏ tím của mình chống lên cửa động non nớt ửng hồng kia, rồi lập tức đẩy mạnh vào, Tiểu Nguyệt Tiên đau đến mức cả người run rẩy, môi đỏ mím chặt.
Chu Tử Khâm cười cười hướng về phía Phó Hàn Sanh mà làm mặt quỷ, tên Vương Phùng Lăng này rốt cuộc cũng là kẻ chưa hiểu việc đời, nóng vội xuống tay như vậy, đúng trên đầu chữ sắc một cây đao, chặt đứt không biết bao nhiêu con đường của đàn ông.
Trên giường nệm là cảnh tượng hương diễm kích thích, Phó Hàn Sanh lại cực kỳ mất hứng, thấy chuyện đã thành, liền nhấc chân đi xuống lầu, mở cây quạt trúc hai mặt trong tay ra, mặt trắng đề chữ Triệu Khuông Dận, với ánh mặt trời chói lọi, núi sông như bừng lên sức sống, mặt đen còn lại là vẻ trời cao thăm thẳm, mặt trăng lấn át những vì sao.
Trong khu vực mười dặm xung quanh đây có rất nhiều người nước ngoài qua lại, khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp, bây giờ đã qua giờ tý, chân trời chỉ toàn một màu đen kịt, đường Nam Kinh rất đông người chen chúc nhộn nhịp, cửa hàng bách hoá Vĩnh An cũng đã tắt đèn đóng cửa, gió thổi tấm băng rôn phía trước bay lất phất, bên trên còn viết mấy chữ An Cát Y Trang.
Người hầu Lục Võ thấy tam gia bước ra khỏi sảnh, lập tức chạy tới đón: “Tam gia, bây giờ đi đâu?”
Bình thường chắc chắn lúc này sẽ về công quán, nhưng hôm nay lão thái thái đã cho người đến báo, bà ấy muốn thương lượng chuyện hôn sự của Tam gia, mời ngài về nhà cũ.
Một mùi hương ngan ngát thoang thoảng đột nhiên ập vào trước mặt, Phó Hàn Sanh khựng lại, khuôn mặt thâm trầm đen tối, bên ngoài trà quán mới mở kia, có một gốc tử đằng đang bung nở, những nụ hoa rung rinh lay động trong gió đêm.
“Sắp đến tháng tư rồi...” hắn thở dài, nhưng câu tiếp theo là gì, Lục Võ cũng đều không nghe thấy, lúc nghiêng tai muốn lắng nghe kỹ hơn thì Phó Hàn Sanh đã ngước mắt, dùng quạt xếp đập vào trán Lục Võ, rồi đi thẳng vào đường Nam Kinh, bóng dáng tịch liêu: “Nói với lão thái thái lần sau rồi tính, hôm nay về công quán!”
______________
Xe điện leng keng leng keng kéo chuông, dòng người nối đuôi nhau đi từ đầu này đến đầu nọ.
Một bức tranh được treo bên ngoài cửa xe màu xanh quân đội, trên đó vẽ hai người phụ nữ mặc sườn xám đang mỉm cười cầm một hũ kem dưỡng da, lúc này đã hơn canh ba, ngay cả những con mèo hoang trên nóc các cửa hàng son phấn cũng uể oải nhắm mắt.
Lúc này có lẽ chỉ có một mình Chu Tử Khâm con nhà thế gia là nhàn hạ thoải mái, đã sớm chờ ở bên trong công quán họ Phó.
Cửa kính thủy tinh năm màu được ánh nắng ban mai xuyên qua, dây thường xuân dừng bước phiêu du trên bức tường đỏ đậm, từ xa nhìn lại giống như một biển lá xanh ngắt, Phó Hàn Sanh từ trước đến nay luôn ghét sự ồn ào náo nhiệt, công quán của hắn đương nhiên phải lấy sự tĩnh lặng làm đầu.
“Tam gia đã dậy rồi sao, tôi chờ được một lúc rồi đấy...”
Chu Tử Khâm chậc lưỡi, bảo vú Triệu lấy thêm một bình Long Tỉnh Tây Hồ, lại nhấm nháp một ít bánh hương cao vị sữa bò, giờ phút này đang dựa vào chiếc bàn gỗ nam vàng, hết sức đắc ý.
Phó Hàn Sanh mặc một chiếc áo dài đen thêu hoa lan đi từ trên lầu xuống, thanh phong nhã ý, còn nhẹ nhàng hơn cả mùi hương trà Long Tỉnh Tây Hồ. Vú Triệu thấy tam gia đã xuống lầu, liền bảo các cô hầu gái mang thức ăn lên, làm bánh mì sandwich kẹp thịt kiểu Tây, sữa nóng còn đang bốc khói, một ít rau củ nướng rưới nước sốt, màu sắc và mùi thơm hấp dẫn đến nỗi Chu Tử Khâm cũng nhịn không được nhón lấy một miếng.
“Vú Triệu, công quán nuôi con khỉ lớn như vậy từ lúc nào?!” Phó Hàn Sanh cười nhạt ôn hoà, nhìn chằm chằm Chu Tử Khâm đang ăn lấy ăn để, mãi cũng đã quen rồi.
Mấy cô hầu gái bưng mâm đứng hầu bên cạnh đều cười khúc khích, châu đầu ghé tai thì thầm, ai nấy đều cảm thấy Chu thiếu gia lúc này thật sự không khác gì một con khỉ tinh nghịch.
Chu Tử Khâm vuốt lại áo khoác y phục, cất giọng Thượng Hải đặc trưng: “Khụ, tôi không trêu chọc anh nhé, Hàn Sanh, hôm nay bổn thiếu gia mang đến cho anh một tin tức tốt đây.”
Ngọn gió cuối mùa Xuân thấm vào tận trong lòng, khiến cho đám dây thường xuân bên ngoài xào xạc.
Động tác uống trà của Phó Hàn Sanh hơi khựng lại, mùi hương trà Long Tỉnh Tây Hồ vẫn còn thoang thoảng, chuyện mà hắn giao cho Chu Tử Khâm đi làm, cũng chỉ có một chuyện kia mà thôi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã mấy năm rồi.
Chu Tử Khâm uống sữa nóng, mỉm cười thở dài, cũng đã lâu không nhìn thấy bộ dạng mất hồn như vậy của Phó Hàn Sanh, may mắn là ông trời vẫn còn chiếu cố hắn, hôm qua Vương Phùng Lăng dâm tính quá độ, chơi xong Tiểu Nguyệt Tiên còn chưa thấy đủ, liền đề nghị dẫn Chu Tử Khâm đến nhà thổ, tuy rằng anh ta phóng túng hoang đường, nhưng những chỗ như nhà thổ, anh ta vạn năm cũng không tới, chỉ có một lần thời niên thiếu nghe lời bạn bè xúi giục mới đến xem thử mà thôi.
Lúc đến đó, không phải anh ta cho rằng nó thấp kém so với thân phận của mình, chỉ là anh ta cho rằng kỹ nữ dơ bẩn, bất cứ ngành nghề gì loại người nào, chỉ cần đưa tiền là có thể chơi.
Cô gái mà Phó Hàn Sanh nhớ nhung trong lòng kia, anh ta cũng chỉ mới gặp mặt một lần, đã không còn nhớ rõ dung mạo nữa, chỉ là nếu nói cô gái kia sắc đẹp tuyệt trần, thì Chu Tử Khâm duyệt qua vô số phụ nữ, tất nhiên không cho là như vậy, nhưng ở bên cạnh Phó Hàn Sanh xông pha thương trường bao nhiêu năm, anh ta mới dần dần hiểu ra.
Nghĩ đến đây, Chu Tử Khâm lại vô thức liếc mắt lên gác mái. Quả nhiên, nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới.