Mưa Bóng Mây - Dư Trình

Chương 9




Công viên giải trí gần Hạc Đình nhất mất nửa tiếng đi xe, Phó Tuyên Liệu ngồi ở ghế phụ lái, vừa lên xe đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh lại đã sắp tới nơi, mưa bên ngoài cũng đã tạnh.

“Đừng trách tôi không nhắc cậu.” Phó Tuyên Liệu ngáp một cái, “Vừa mưa xong, khả năng phần lớn thiết bị trong công viên sẽ không được mở.”

Thời Mông đang lái xe, hai mắt gắt gao nhìn đường phía trước: “Ừm.”

Thật ra Phó Tuyên Liệu không hề muốn đi, dùng đầu ngón chân cũng biết chỗ kia vào cuối tuần chắc chắn đầy ắp người, đồng thời phần lớn là trẻ con, khá đáng sợ.

Anh muốn kéo dài thời gian: “Sắp đến giờ cơm rồi, cậu không đói à?”

Thời Mông vươn một tay ra, lấy một túi giấy để giữa ghế cho Phó Tuyên Liệu.

Mở ra xem, hamburger, khoai tây chiên và đồ uống, còn có một nửa quả thanh long.

Vừa nãy ngủ như chết, hoàn toàn không biết Thời Mông xuống xe mua những thứ này lúc nào, Phó Tuyên Liệu không biết nói gì: “Chuẩn bị đầy đủ phết nhỉ.”

Lúc nhét cọng khoai tây cuối cùng vào miệng thì cũng tới nơi, vừa lấy khăn ướt lau tay vừa xuống xe, Phó Tuyên Liệu nhìn quanh bốn phía, cảm thấy hơi quen quen.

Tàu lượn siêu tốc có đường ray dốc đứng, vòng đu quay có bán kính cực lớn… Phong thành có hai khu vui chơi cỡ lớn, chỉ có chỗ này gần như không thay đổi xây dựng thêm, về cơ bản là giữ nguyên quy mô như thời mới xây dựng hai mươi năm về trước.

Là người sinh ra lớn lên ở Phong thành, khi còn bé tất nhiên là Phó Tuyên Liệu đã được bố mẹ đưa đến đây chơi. Suy nghĩ kỹ một chút, mười năm trước cũng đã tới một lần, có lẽ là hoạt động do câu lạc bộ tổ chức.

Có lẽ không phải trải nghiệm vui vẻ gì, không thì không đến mức quên sạch như thế, không nhớ nổi chi tiết nào.

Thời Mông đi phía trước, thành thành thật thật đứng vào cuối dãy người xếp hàng mua vé, Phó Tuyên Liệu đứng bên cạnh lấy điện thoại ra lướt lướt mấy lần, thắc mắc: “Sao không mua vé qua mạng? Kiểm tra căn cước công dân là được vào.”

“Muốn vé giấy.” Thời Mông nói.

Phó Tuyên Liệu cạn lời: “Cái đó có tích sự gì?”

Thời Mông không để ý tới anh, kiễng chân lên, thầm đếm số người phía trước, kết luận chắc phải xếp hàng 15 phút nữa.

Hết cách, Phó Tuyên Liệu đành chờ cùng cậu.

Mua vé xong vẫn là Thời Mông đi đằng trước, hai tấm vé được kiểm tra đồng thời, Phó Tuyên Liệu theo sau đi vào công viên, hoảng hốt có cảm giác mình như bạn nhỏ được phụ huynh dẫn đi chơi.

Hai tên đàn ông cùng đến công viên giải trí đã đủ kỳ quái, Phó Tuyên Liệu lo ngay ngáy, chỉ sợ Thời Mông kéo mình đi chơi đu quay ngựa gỗ gì đó cùng cậu, đến lúc đó đèn màu nhấp nháy âm nhạc nhí nhảnh, e rằng một người cao hơn một mét tám bảy anh đây sẽ trở thành thứ tấu hài nhất công viên.

Cũng may Thời Mông chỉ dừng vài giây bên cạnh vòng đu quay ngựa gỗ, rồi nhấc chân bỏ qua.

Sau đó dừng lại trước xe bán đồ ăn vặt, mua một chiếc kem, đi tới ghế dài gần đó ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, ra hiệu Phó Tuyên Liệu đến.

Phó Tuyên Liệu nghĩ bụng hay quá nhỉ, đây là bảo tôi nhìn cậu ăn đấy à?

Vừa ngồi xuống, chỉ thấy que kem kia xuất hiện trước mặt, trên ống ốc quế giòn thơm là một cục kem hai màu, rắc thêm sô cô la giòn lên chóp đỉnh, được bàn tay đang cầm lấy nó làm nổi bật nên càng thêm phần đẹp mắt.

Sửng sốt hồi lâu, Phó Tuyên Liệu không chắc chắn cho lắm hỏi lại: “Cho tôi.”

Thời Mông gật đầu: “Ừm.”

Ma xui quỷ khiến nhận lấy, Phó Tuyên Liệu không thể không ăn, khổ nỗi một tên đàn ông lớn tướng lại ăn kem ốc quế ở nơi trẻ con chơi đùa…

Anh hỏi Thời Mông: “Của cậu đâu?”

Thời Mông bị anh hỏi, ngơ ngác chớp mắt.

Phó Tuyên Liệu quyết định không đợi cậu trả lời, đứng lên đi tới trước xe đồ ăn vặt mua thêm một cái kem. Trên đường còn gặp một đứa bé bị bố mẹ cấm ăn đồ ngọt vì sâu răng, lúc nhóc con thấy kem trên tay Phó Tuyên Liệu, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Nhận lấy que kem, Thời Mông vẫn hơi ngẩn người, cẩn thận dè dặt cầm lấy, nhìn không chớp mắt.

Phó Tuyên Liệu không muốn thấy dáng vẻ này của cậu, nói: “Cảm ơn bữa trưa của cậu, có qua có lại.”

Hai người ngồi trong công viên giải trí náo nhiệt đông đúc bất chấp sau cơn mưa, dưới ánh mắt rực lửa của các bạn nhỏ, họ cùng ăn kem ốc quế.

Cuối thu, trời lạnh gió lớn, răng trên răng dưới Phó Tuyên Liệu đánh vào nhau: “Ăn cái gì không ăn, cứ phải ăn kem.”

Thời Mông cũng lạnh, đôi môi lợt màu: “Không phải anh thích ăn à?”

Phó Tuyên Liệu cố nhớ lại, mới lờ mờ nhớ ra lần cuối cùng tới công viên giải trí này vì quầy bán đồ ăn hết nước khoáng nên anh mua liền mấy que kem để giải khát.

“Đó là mùa hè, nóng quá hết cách.” Phó Tuyên Liệu thật sự rất mệt tim, “Thời tiết thế này mà cậu không sợ ăn đồ lạnh hỏng dạ dày à.”

Vừa dứt lời, Thời Mông đã xoay người hắt xì một cái vang dội, lúc quay lại hai gò má đã đỏ ửng, không biết vì lạnh hay vì xấu hổ.

Phó Tuyên Liệu nhìn đến là vui vẻ, cắn một miếng kem to, lập cập nhai, run lẩy bẩy một hồi mới nhớ ra gì đó.

“Sao cậu biết tôi thích ăn kem ở đây?” Sao lại biết? Thời Mông tự hỏi bản thân.

Không muốn cố moi móc trí nhớ, tất cả những gì liên quan đến Phó Tuyên Liệu luôn hiển hiện rất rõ ràng trong cuộc đời chẳng có gì đáng nhớ của cậu.

Mùa hè mười năm về trước, ve kêu ồn ào ngoài phòng học, Thời Mông học lớp 8 ngồi trong phòng vẽ tranh nóng hầm hập vì nắng chiều, sửa đi sửa lại hình dáng một khuôn mặt người, vẫn không hài lòng.

Phải có đôi mắt sâu thẳm, xương hàm sắc bén, còn có hình dáng đôi môi cười lên trông rất đẹp… Thời Mông hơi nhíu mày, nghĩ thầm lần sau anh ấy tới nhà phải nhân cơ hội nhìn thêm vài lần mới được.

Chợt nghe tiếng bước chân tới gần, Thời Mông thu lại suy nghĩ, suýt nữa đã chui xuống gầm bàn theo phản xạ.

Có lẽ là ngại phòng học quá oi bức, hai người bên ngoài ăn ý dừng lại ở góc rẽ hành lang.

“Cuối tuần sau có hoạt động câu lạc bộ, anh có đi không?” “Công viên là nơi cho trẻ con tụi em, anh không đi.”

“Lớp 10 mà đã thành người lớn rồi? Đợi em nhảy lớp thêm lần nữa…”

“Đừng đừng đừng, nhảy nữa chắc em học vượt anh mất, bố anh lại chê anh không có tiền đồ.”

Tiếng cười giòn tan của thiếu niên khiến Thời Mông cách một bức tường nghe đến là chú tâm.

“Rốt cuộc là anh có đi không?”

“Học sinh cấp ba như anh… Ầy thôi được rồi, anh đi.”

“Nhớ đó, 10 giờ sáng chủ nhật, gặp nhau ở cổng công viên giải trí.” “Ừ, không gặp không về.”



Sau này khi Thời Mông nhớ lại chuyện này, cậu luôn có một cảm giác nhặt được món hời.

Bởi vì lúc đó Thời Mộc không ngờ trong phòng vẽ tranh có người, càng không ngờ cuối cùng chính anh ta lỡ hẹn không đi được.

Cuối tuần đó, sau này trở thành một trong những hình ảnh quan trọng nhất của Phó Tuyên Liệu tồn tại trong lòng Thời Mông.

Chính cậu đi mua một tấm vé vào công viên giải trí, vụng trộm đi theo đoàn người, nhìn Phó Tuyên Liệu đen mặt vì Thời Mộc lỡ hẹn, đứng dưới ánh mặt trời ăn một hơi hết tám cái kem.

Thời Mông thích đồ ngọt, suy đoán kem ốc quế ít nhiều có tác dụng điều chỉnh cảm xúc, thế là mười năm sau lôi kinh nghiệm sơ sài xem mèo vẽ hổ ra, hi vọng có thể khiến tâm tình của Phó Tuyên Liệu tốt lên một chút.

Trên thực tế đúng là như thế, Phó Tuyên Liệu ăn kem xong an tĩnh hơn trước đó nhiều, không xoi mói quá đáng, chỉ trích những việc Thời Mông làm nữa, thậm chí còn nhẫn nhịn ngồi cùng Thời Mông trên một chiếc ghế dài gần hai tiếng đồng hồ.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời phờ phạc chui ra, trước mặt là tàu lượn siêu tốc của công viên được rừng cây bao quanh, cách vài phút lại nhìn thấy tàu lượn chậm rãi leo lên đỉnh cao nhất, sau đó lao xuống cùng những tiếng thét vang dội, lên cao, lại rơi xuống, tuần hoàn như vậy, mãi cho đến khi quay về điểm xuất phát.

Thời Mông thích những quá trình có quy luật, lá bài được sắp xếp lần lượt theo trình tự, giảm dần theo độ cao cũng có thể khiến cậu thả lỏng

và cảm thấy vui vẻ.

Nhưng bây giờ cậu không ở một mình, ngồi bên cạnh cậu là Phó Tuyên Liệu, người luôn khiến cậu tự phá vỡ mọi quy luật.

“Còn nhìn nữa là công viên giải trí đóng cửa đấy.” Phó Tuyên Liệu hất cằm về phía tàu lượn, “Sao không lên trải nghiệm thử chút?”

Thời Mông kinh ngạc quay qua nhìn.

Mắt cậu rất to, đã trong veo lại còn như ngậm hai đầm nước, đèn nhấp nháy trong công viên cùng nắng chiều rơi vào mắt cậu, khiến tim Phó Tuyên Liệu lạc nhịp không khống chế được.

“Đến cũng đến rồi.” Vô thức, giọng điệu của Phó Tuyên Liệu cũng dịu đi, “Hôm nay không phải sinh nhật của cậu sao?”

Nửa tiếng sau, hai người xếp hàng lên chuyến tàu lượn siêu tốc cuối cùng trong ngày.

Lúc đi lên Thời Mông bị người phía sau xô một cái, lảo đảo suýt ngã sấp xuống, Phó Tuyên Liệu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.

Thấy cậu sợ sệt e dè trong đám đông, không dám thả lỏng, Phó Tuyên Liệu cau mày thương lượng đổi chỗ với cô gái ngồi phía sau mình, để Thời Mông ngồi cùng hàng với anh.

Lần ngồi tàu lượn siêu tốc gần nhất đã là mười mấy năm trước, đeo dây an toàn lên, khi toa xe lộ thiên leo lên cao trong tiếng ầm ầm cọc cạch, Phó Tuyên Liệu hơi căng thẳng.

“Này.” Anh lấy cùi chỏ huých Thời Mông, “Cậu có sợ không?”

Thời Mông mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt chăm chú hệt như lúc lái xe.

Xem ra là không nghe thấy, Phó Tuyên Liệu nhún vai.

Nghĩ lại, nhãi ranh này to gan đến mức dám ăn cắp đồ của người khác thì ngồi tàu lượn sợ hãi thế nào được? Nhưng khi toa xe chạy lên điểm cao nhất, tay của Phó Tuyên Liệu bỗng bị người bên cạnh nắm lấy.

Tay Thời Mông rất lạnh, cũng rất mềm, bị cái tay này nắm chặt lấy cảm giác cũng không quá tệ.

Chợt giật mình tỉnh táo lại, Phó Tuyên Liệu nghiêng đầu qua nhìn, Thời Mông cũng vừa hay nhìn sang anh.

Anh nghe thấy Thời Mông nói: “Phó Tuyên Liệu, em…”

Vẻn vẹn chỉ nửa giây sau, tàu lượn lao xuống dưới với một góc độ gần như là thẳng đứng, lời tiếp theo biến mất trong tiếng gió và tiếng thét chói tai, Phó Tuyên Liệu chỉ thấy cánh môi trước mặt chậm chạp mở ra khép vào, nói gì đó anh không thể hiểu được.

Trên đường về là Phó Tuyên Liệu lái xe, anh phải chỉnh thấp ghế ngồi xuống, tăng nhiệt độ lên, lúc lái rất gượng tay.

“Biết vậy lái xe của tôi đi.” Phó Tuyên Liệu nói.

Chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, Thời Mông ngoảnh mặt ra ngoài nhìn công viên giải trí càng lúc càng xa, vòng đu quay biến thành một vòng tròn nhỏ xíu: “Ừm, xe của anh nhiều không gian.”

Phó Tuyên Liệu thấp giọng cười: “Lời này mà để người khác nghe thấy, gần như sẽ cho rằng cậu muốn…”

Anh không nói tiếp, vì Thời Mông đưa một ánh mắt thắc mắc qua, đen trắng rõ ràng, trong suốt thấy đáy, như thể anh là một tên háo sắc có tư tưởng ô uế, thích là nói lời dâm tà.

Nhưng trước giờ quan hệ giữa hai người bọn họ chính là gặp nhau không bao giờ nói nhiều, trực tiếp lên giường, dù có ngả ngớn trêu đùa sẽ không ai để trong lòng. Dẫu sao cũng chỉ là nói đùa, có thể khiêu khích đối phương thì càng tốt.

Hiện tại quá yên bình, trước nay chưa từng có.

Di chứng của việc ở bên nhau một ngày dài hơn dự đoán, đến cổng Hạc Đinh, Phó Tuyên Liệu kéo tay phanh, chuyện đầu tiên suy nghĩ trong lúc vô thức là —– Đã muộn thế này rồi thế có nên đưa Thời Mông về nhà hay không?

Thời Mông đã xuống xe, đi vòng ra cửa ghế lái, chờ Phó Tuyên Liệu xuống.

Động tác của Phó Tuyên Liệu rất chậm chạp, bao gồm việc xuống xe, bao gồm quãng đường ngắn ngủi mười mấy mét để ra chỗ đỗ xe của anh.

Nhất định là vì chuyến đi chơi hôm nay, Phó Tuyên Liệu nghĩ, quả nhiên không nên đồng ý với cậu ta.

Dù vậy, sau khi khởi động xe của mình, anh vẫn bất giác nhìn về phía kia.

Bãi đỗ xe của Hạc Đình rất rộng, dễ dàng nhìn thấy Thời Mông vẫn đứng ngoài xe.

Thân hình của cậu gầy gò, lại đứng thẳng tắp, không mặc trang phục trang trọng như hôm tiệc rượu, áo len và áo khoác dày trông rất thoải mái và thông dụng, khiến Phó Tuyên Liệu nhớ lại dáng vẻ chờ anh ngoài cổng vào rất nhiều thứ bảy bốn năm qua.

Rõ ràng là chạy vội xuống, vẫn còn thở gấp, nhưng lại phải giả vờ như lỡ gặp phải, dè dặt mãi mới dám nói câu “Anh đến rồi à”, như thể rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thật ra chính là một đứa con hoang tính tình quái đản mà thôi, từ nhỏ đã như thế, không hề giống Thời Mộc.

Nhưng nếu hôm nay người ở đây là Thời Mộc, sinh nhật Thời Mộc, nhất định Phó Tuyên Liệu sẽ không để cậu ấy rời đi đơn giản như vậy.

Anh sẽ mang cậu về nhà.

Rất nhiều suy nghĩ tràn vào đầu, chồng chéo lục tục, khiến Phó Tuyên Liệu chưa kịp nghĩ ra đã mở miệng trước.

“Muộn lắm rồi.” Anh hỏi, “Muốn tới nhà tôi không?”

Có lẽ đến cả con kiến bò ngang qua cũng thấy câu hỏi này quá thừa, vì Thời Mông không bao giờ do dự trước yêu cầu của anh.

Mà nhà họ Phó thì ngay gần Hạc Đình.

Thế là rất nhanh, Phó Tuyên Liệu nghe thấy tiếng Thời Mông khóa chiếc xe kia lại, cùng mới một câu rất khẽ, nhưng lại nghe rất rõ, “Được”.

Hết chương 09.