Mưa Bóng Mây - Dư Trình

Chương 6




Cổ tay chợt buông lỏng, trong bóng tối giọng nói được phóng đại lên vô số lần đẩy bật cánh cửa nội tâm bám đầy bụi, thình lình kéo Phó Tuyên Liệu vào dòng lũ quá khứ, nhớ lại cảnh tượng năm xưa cực kỳ giống với hiện tại.

Mùa hè bốn năm trước, Phong thành nghênh đón một mùa mưa ngắn ngủi.

Thời tiết bên ngoài oi bức, phòng bệnh vẫn lạnh lẽo như cũ, vì yên tĩnh, cũng vì giấy thông báo bệnh tình nguy kịch liên tục ập xuống như tuyết lở. Phó Tuyên Liệu gấp rút trở về từ nước ngoài, từ chối mọi cuộc xã

giao, trông chừng ngoài phòng bệnh, không hề nhúc nhích hệt một pho tượng.

“Tất cả những người có thể hiến tủy đều không được, tủy trong ngân hàng tủy cũng không phù hợp.” Thời Hoài Diệc như cam chịu số phận vỗ vỗ vai Phó Tuyên Liệu, “Quãng thời gian cuối cùng này, cháu ở bên nó, để nó vui vẻ một chút.”

Lúc được vào thăm, Thời Mộc ở trên giường bệnh nói: “Em hối hận rồi.”

Thanh âm của cậu ấy rất nhẹ, Phó Tuyên Liệu không thể không xích lại gần để nghe.

“Là em quá nhát gan.” Khuôn mặt của Thời Mộc tái nhợt, hơi thở mong manh, “Mỗi một ngày sau khi anh rời đi, em đều hối hận.”

Chỉ sợ cậu ấy nói quá nhiều hao phí sức lực, Phó Tuyên Liệu đáp: “Anh biết, anh luôn biết.”

Người thừa kế nhà họ Thời bị bệnh tật quấn thân, sống chẳng được mấy ngày nữa đã không còn là bí mật trong giới, Phó Tuyên Liệu về nước, chuyện năm xưa cũng bị nhổ khỏi bùn lầy.

Hai nhà Thời, Phó quen biết nhiều năm, qua lại thân thiết, lớp trẻ hai nhà cũng xêm xêm tuổi nhau, cường cường hợp tác đôi bêb cùng có lợi, từng có người trong giới khẳng định chắc nịch rằng hai nhà này nhất định sẽ là thông gia của nhau.

Không biết có phải Nguyệt lão tìm đúng nhà nhưng lại buộc nhầm dây tơ hồng hay không, con trai độc nhất của nhà họ Phó không chọn tiểu thư nhà họ Thời, mà khư khư một mực yêu mến thiếu gia nhà đó.

Tình nghĩa trúc mã trúc mã dắt tay nhau lớn lên, khi đi hai bóng khi về một đôi, cùng trường cùng lớp … Nghe đồn Phó Tuyên Liệu từ bỏ việc du học nước ngoài, Thời Mộc nhảy lớp liên tục hai năm, cũng chỉ vì muốn được ở bên nhau.

Không biết từ lúc nào, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận hai người họ là một đôi, sau này Phó Tuyên Liệu không nói lời nào ra nước ngoài học nâng cao, quần chúng cũng chỉ cho rằng thiếu gia Phó đang chuẩn bị hành trang để kế thừa sản nghiệp, hai người này bị buộc phải yêu xa mà thôi.

Nói về điều này, Thời Mộc luôn cười gượng gạo: “Bọn họ chỉ đoán đúng một nửa.”

Khi đó hai người đều là thiếu niên ngây thơ với tình cảm, biển người cuộn trào đẩy họ lên sân khấu, buộc phải bại lộ dưới ánh nắng mặt trời, áp lực của xã hội, phụ huynh phản đối, mờ mịt với con đường phía trước, có rất nhiều thứ dễ dàng đánh nát mối quan hệ yếu ớt ấy.

Người lùi lại trước là Thời Mộc, cậu ấy kháng cự Phó Tuyên Liệu lại gần, coi như không nhìn thấy tình cảm của Phó Tuyên Liệu, khiến Phó Tuyên Liệu nản lòng thoái chí, đồng ý với sự sắp xếp đi du học của gia đình.

Lúc ấy tưởng rằng tách ra thì tốt cho cả hai, nhưng tạo hóa trêu ngươi, khi anh quay về, Thời Mộc lại phải ra đi.

“Đều tại em.” Có lẽ vào lúc hấp hối người nào cũng thích tự xét lại, không ai nhắc đến, nhưng Thời Mộc vẫn không tha cho chính mình, “Nếu năm đó em dũng cảm một chút, có lẽ bây giờ tất cả đã khác.”

Bệnh tật tới quá dữ dội, không ai kịp hoài niệm ký ức.

Phó Tuyên Liệu muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng thực hiện nguyện vọng cho cậu ấy, thông qua nhiều mối liên hệ, anh biết cuộc thi hội họa 4 năm một lần sắp diễn ra, Thời Mộc luôn muốn giành được một vị trí cao trong cuộc thi, nên trước khi nằm viện luôn tích cực chuẩn bị.

Lẽ ra thời gian vẫn kịp, tác phẩm dự thi đã hoàn thành hơn nửa, nhưng khi Phó Tuyên Liệu hỏi Thời Mộc, người ấy cười khổ, lắc đầu nói không tham gia nữa.

Dưới sự truy hỏi của Phó Tuyên Liệu, mãi anh mới biết chuyện tác phẩm cậu ấy hao tổn bao ngày đêm bị đánh cắp.

“Không phải đạo nhái, mà là trắng trợn ăn cắp.” Mẹ Thời Mộc Lý Bích Hạm lau nước mắt nói, “Bác trai của cháu thương đứa con hoang kia, chuyển cổ phần cho nó, nó liền phách lối coi trời bằng vung, chuyện rồ dại cỡ này cũng làm ra được.”

Nghe đến chữ “con hoang”, đầu tiên Phó Tuyên Liệu hơi sửng sốt, sau đó mau chóng nhớ ra, đúng là nhà họ Thời có một người như thế.

Người kia cũng lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Thời, lại như một chiếc bóng nhạt nhòa, đi lại không chút tiếng động, hô hấp còn nhẹ hơn gió thoảng.

Cậu ta gầy yếu hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều, luôn im ắng đi phía sau bọn anh, co rúm vào góc như không có chỗ nào nương thân, hỏi cậu làm gì vậy cậu ta cũng không đáp, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng luôn nhìn

chằm chằm vào người khác, khiến người ta không thoải mái, nhưng lại không đành lòng đuổi cậu đi.

Mới đầu Phó Tuyên Liệu không thể móc nối giữa tên ăn cắp với đứa bé có độ tồn tại cực thấp kia, mãi cho đến khi anh tìm đến phòng vẽ của trường, muốn hỏi thăm xác thực, vừa hay người kia ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứa bé tên Thời Mông này nhảy dựng lên, giang hai cánh tay bảo vệ lấy giá vẽ, ánh mắt tràn ngập đề phòng.

Phó Tuyên Liệu không ở đây mấy năm, đứa bé đã phổng phao rất nhanh, con ma bệnh từng vừa gầy vừa lùn đã nhổ giò cao hơn, ngũ quan nảy nở hơn, càng lớn càng thanh tú xinh đẹp.

Nhưng dưới góc phải bức tranh kia viết một chữ “Mộc” rõ ràng, Phó Tuyên Liệu và Thời Mộc quen nhau nhiều năm, tất nhiên anh sẽ không nhận lầm nét bút của cậu ấy.

Lúc đó Phó Tuyên Liệu còn đối xử với Thời Mông như trẻ con: “Khi còn nhỏ tranh giành đồ của anh trai là không lễ phép, nhưng bây giờ ăn cắp là phải đi tù.”

Vốn tưởng rằng Thời Mông sẽ bị dọa, ai ngờ cậu ta càng ngang ngược: “Nên ngồi tù là anh ta, không phải tôi.”

Chuyện sau đó phát triển vượt sức tưởng tượng của mọi người, Thời Mông thật sự dùng bức tranh ăn cắp được kia tham gia cuộc thi, thuận lợi tiến thẳng vào chung kết, nếu không phải Phó Tuyên Liệu dùng đủ kiểu can thiệp vào, e rằng cậu ta đã đạt giải cao.

Nhưng mà cũng chỉ có thể làm được đến bước đó, không thể thu hồi lại quyền tác giả.

“Từ nhỏ em ấy đã thích bắt chước phong cách vẽ của em, bây giờ tranh đã ở trong tay em ấy, nói gì cũng vô dụng.” Thời Mộc bất đắc dĩ nói, “Được rồi, dù sao cũng là em trai em, chiều theo em ấy vậy.”

Ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng Phó Tuyên Liệu có thể nhìn ra sự thống khổ và giày vò của Thời Mộc. Cậu ấy thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, những ngày cuối đời cũng sầu não uất ức, sự sống trôi vuột khỏi cơ thể cậu ấy với tốc độ cực nhanh.

Cuối cùng vẫn không thể chống chọi đến mùa thu lộng gió.

Mãi đến khi lâm chung, Thời Mộc mới nói ra chân tướng: “Bức tranh đó… Là vẽ vì anh, là em nhớ đến anh, vẽ từng nét từng nét ra.”

“Anh đừng quên em nhé…” Vài phút cuối đời, Thời Mộc thoi thóp, nhưng vẫn nắm chặt tay Phó Tuyên Liệu, lặp đi lặp lại lời nhắc, “Đừng quên em, đừng quên em đi, có được không anh?”

Chính là vì không quên được, sau khi hạ táng Thời Mộc, Phó Tuyên Liệu chưa từ bỏ ý định, lại tới tìm Thời Mông.

“Em ấy là anh trai của cậu, đó là bức tranh cuối cùng em ấy để lại.” Phó Tuyên Liệu cố nén nỗi bi thương, “Em ấy đối xử với cậu tốt như thế… Cậu trả lại tranh của em ấy cho tôi.”

Nghe những lời này, đầu tiên Thời Mông mờ mịt mở to đôi mắt, sau đó chẳng những không áy náy, mà trái lại còn nở nụ cười: “Anh ta chết rồi, anh ta chết rồi đúng không?”

Phó Tuyên Liệu chưa từng nhìn thấy cậu ta cười như vậy, vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn, cười trong nghẹn ngào, khóe mắt có nước mắt trượt xuống.

“Của tôi, đừng hòng ai cướp đi.” Cậu ta ôm thật chặt bức tranh kia, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Phó Tuyên Liệu, “Đều là của tôi… Của tôi.”

Sau này, hết thảy thay đổi chóng mặt.

Nhà họ Phó xảy ra chuyện, Thời Hoài Diệc đề nghị giúp đỡ kèm theo một hợp đồng mười năm, giây phút ký kết, Phó Tuyên Liệu mới hiểu, thứ Thời Mông muốn không chỉ là bức tranh kia.

Cậu ta đáng sợ khác xa so với tưởng tượng, đứa bé yên lặng đi sau mông người khác năm xưa đã biến mất không còn tăm hơi.

Có lẽ đó chỉ là lớp vỏ ngụy trang, một cái bóng ảo của cậu ta, bản chất của cậu ta là tham lam vô độ, những gì Thời Mộc từng có cậu ta đều muốn chiếm làm của riêng.

Mà Phó Tuyên Liệu, chỉ là một món đồ chơi mà Thời Mông vừa ý, vì Thời Mộc từng có tình yêu của anh, nên Thời Mông cũng muốn đoạt được.

Nên mối quan hệ này ngay bắt đầu đã không liên quan gì đến tình yêu

—— Thoát khỏi hồi ức, Phó Tuyên Liệu vừa bóp lấy cần cổ yếu ớt của Thời Mông vừa tự nói với bản thân như vậy.

Nhưng có ích lợi gì đây? Người đã không còn, chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ vật lộn so đo đều là phí công.

Cuối cùng Phó Tuyên Liệu vẫn buông tay ra, tha cho người nghiệp chướng nặng nề lại không biết hối cải trước mắt.

Không khí ùa vào yết hầu khiến Thời Mông ho khan không ngừng, thân thể mềm oặt trượt xuống theo bức tường, dù là thế, cậu vẫn nắm lấy cổ tay Phó Tuyên Liệu không chịu buông.

Lúc này đến lượt Phó Tuyên Liệu cười, anh nhếch khóe môi, thấp giọng nói: “Thời Mông, đừng điên rồ nữa.”

Chỉ là động tác rút tay ra mà như hao hết sức lực, Phó Tuyên Liệu chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng cực.

Trước khi xoay người ra ngoài, anh hít sâu một hơi, nói cho Thời Mông biết: “Không phải của cậu, thì mãi mãi không thuộc về cậu.”

Một vở kịch khôi hài chỉ tác động đến hai người ngoài cuộc.

Cao Lạc Thành trốn sau quầy bar uống rượu ghẹo gái nãy giờ nghe tin chạy đến, hoảng sợ nhìn Phó Tuyên Liệu đang đi ra: “Ông không… giết chết cậu ta đấy chứ?”

Chất lỏng trượt trên mu bàn tay biến lạnh trong không khí, lại bốc hơi, Phó Tuyên Liệu lắc đầu, không nói lời nào.

Giang Tuyết đạp trên giày cao gót cạch cạch cạch chạy vào, lúc đỡ Thời Mông ra ngoài, hung hăng trừng Cao Lạc Thành, như đang mắng hắn miệng quạ đen.

Bốn người chia làm hai đường, không ai muốn nói tạm biệt đối phương.

Đến chỗ vắng người, Giang Tuyết không khách khí lôi tuột cổ áo Thời Mông cố gắng kéo cao ra, trông thấy vết tay xanh xanh tím tím dọa người trên phần cổ trắng ngần kia, cô nổi sùng lên muốn đi tìm Phó Tuyên Liệu tính sổ, bị Thời Mông kéo lại, cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Đừng đi, em không bị thương, chị đừng đi tìm anh ấy.”

Giang Tuyết giận cậu không có tiền đồ, nghiến răng nghiến lợi dậm chân: “Ai thèm quản em có bị thương hay không? Chị đi tìm cái khăn bọc lại cho, nãy còn khoác lác với người ta khen em đẹp, giờ nhìn lại dáng vẻ xấu xí của em xem!”

Thời Mông ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, người trong đó mặt trắng như tờ giấy, dáng vẻ tiều tụy, không khác gì người chết.

Có lẽ là sợ cậu có gánh nặng trong lòng, Giang Tuyết lại sửa miệng: “May mà em trông không đến nỗi nào, thêm một cái choker trên cổ vẫn đẹp như thường.”

Nói là nói thế, nhờ nhân viên của khách sạn mang rượu thuốc đến xong, Giang Tuyết cầm miếng bông cẩn thận từng li từng tí bôi lên vết thương cho cậu, bôi bôi một hồi lại không nhịn được đỏ cả vành mắt, sợ Thời Mông nhìn thấy, xoay sang chỗ khác lẩm bẩm: “Còn cục cưng cái nỗi gì… Anh ta cưng em thế này đây hả?”

Sau khi bữa tiệc kết thúc, bức tranh có tên《 Diễm 》được bọc ba lớp trong ba lớp ngoài, đặt lên con xe SUV của Giang Tuyết.

Nhân viên của phòng đấu giá còn gói một bông hồng lớn vào giấy kraft, chúc mừng giao dịch thành công viên mãn.

Giang Tuyết thì không vui nổi, lúc lái xe đưa Thời Mông về càu nhàu tiền bông hồng này cao quá đáng, thấy Thời Mông híp mắt xiêu vẹo trên ghế ngồi, không muốn lên tiếng, cô không lải nhải một mình nữa, chuyên tâm lái xe.

Đến cổng lớn nhà họ Thời, Thời Mông xuống xe, Giang Tuyết chợt nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước: “Việc dọn ra ngoài ở em tính thế nào rồi?”

Thời Mông hơi sửng sốt, chưa đến hai giây, nhanh chóng trả lời: “Không được, em vẫn phải ở đây.”

“Vì tên họ Phó kia?”

Lúc này Thời Mông không đáp.

Thật ra không cần cậu nói, Giang Tuyết cũng biết, cậu kiên trì ở lại chỗ này chỉ có thể vì Phó Tuyên Liệu.

Giữa cậu và Phó Tuyên Liệu chỉ có bản hợp đồng kia, nếu không canh giữ ở nhà họ Thời, không ở dưới tầm mắt của người bố thay cậu lập ra bản hợp đồng ấy, thì liệu Phó Tuyên Liệu có tiếp tục thực hiện lời hứa hay không? Thật sự khó nói.

Cậu không thể chịu đựng những điều mình không biết nữa, đành tròng gông xiềng lên Phó Tuyên Liệu, đồng thời cũng nhốt chính mình ở nơi đây, không thể cựa quậy.

Xuống xe, Thời Mông chuyển bức tranh từ sau cốp ra, ôm vào ngực, đứng thẳng tắp, gió thu mát mẻ ập vào mặt khiến cậu rùng mình một cái.

Đi chưa được mấy bước, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Giang Tuyết thò người ra nói với về phía cậu: “Thật sự không phải anh ta thì không thể sao?”

Câu tiếp theo lại cất cao âm lượng hơn một chút: “Đổi thành người khác không được sao?”

Hai người cách nhau không xa, không cần lớn tiếng như vậy, thế là Thời Mông dùng thanh âm rất nhẹ để nói: “Không được.”

Giang Tuyết lại bắt đầu nghiến răng dùi mài: “Anh ta có gì tốt đẹp, chỉ là tướng mạo đẹp trai cộng thêm có chút tiền thôi mà? Em đâu kém cạnh gì, vung tay một cái là mười triệu, anh ta còn không giành nổi với em.”

Thời Mông biết Giang Tuyết đang đùa cho cậu vui.

Cậu mang theo những vết thương mới cũ không đồng nhất trên cơ thể, xoay người sang chỗ khác trong tiếng gió rì rào, nói: “Chỗ nào cũng tốt.”

Nhớ lại vài tiếng đồng hồ trước, ánh mắt hận không thể bóp chết cậu của Phó Tuyên Liệu vì bức tranh trong ngực này, Thời Mông hơi nhếch môi, học theo nụ cười của người bình thường khi rơi vào lưới tình: “Ngay cả dáng vẻ thâm tình của anh ấy đối với người kia… cũng tốt đẹp như vậy.”