Mà Phó Tuyên Liệu, chỉ biết nghênh đón theo bản năng.
Càng về sau, nếu nói là hôn, chi bằng hình dung động tác quấn quýt dùng hết sức mạnh này là xả cho bằng hết những gì ứ đọng.
Thời Mông dùng cả răng cả môi, cái nào cũng mạnh mẽ vồ vập, như muốn ăn sống nuốt tươi, ăn thịt uống máu Phó Tuyên Liệu.
Người sau không chỉ nhận lấy, mà còn cúi người nghiêng đầu, để tiện cho Thời Mông hung hăng bịt lấy miệng anh, gặm cắn thoải mái.
Đau nhức là thế nhưng cũng sung sướng, nó miêu tả giây phút này.
Sau khi tách ra, hai người gần như phải nhờ đối phương đỡ thì mới có thể đứng vững. Phó Tuyên Liệu vươn tay tìm công tắc đèn trên vách tường bên cạnh, vào khoảnh khắc đèn trần sáng lên, dáng vẻ chật vật thê thảm nhất họ đều lọt vào mắt đối phương.
Khóe miệng Phó Tuyên Liệu rướm máu, vết thương chưa kịp khép lại bị cắn rách sâu hơn.
Thời Mông thì thiếu oxi thở hào hển, từng vệt nước mắt xiêu vẹo rơi xuống, giàn dụa khắp mặt mũi.
“Em không muốn tôi chết.” Ngực vẫn đang phập phồng dữ dội, Phó Tuyên Liệu đã vội vàng xác nhận lại cho chắc, “Em không muốn tôi chết, đúng không?”
Nghe được lời này Thời Mông mới kéo về một tia lý trí từ trong phẫn nộ ngập đầu, và cũng phát hiện nguyên nhân gây ra cơn xúc động này hoang đường bao nhiêu.
Thế mà cậu lại thốt ra lời không khác gì ghen tuông như thế, đối tượng còn là người đã mất rồi.
Đã bảo phải quên đi, đã bảo không thèm để ý, mà giờ tất cả đều trở thành lời nói suông.
Nhưng làm thì cũng làm rồi, Thời Mông cắn môi dưới vẫn đang tê rần sau đợt cọ xát ban nãy, mạnh miệng: “Anh muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến tôi.”
“Ừ, vậy bây giờ tôi sẽ đi luôn.”
Nói xong Phó Tuyên Liệu buông cánh tay đang vòng bên hông Thời Mông ra, lúc này còn chưa xoay người sang chỗ khác đã bị Thời Mông túm lấy góc áo.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Thời Mông hiện lên một màu đỏ do bị bức ép đến mức cáu kỉnh, tuy dữ dằn nhưng lại không mang uy hiếp là bao, nhất là hàng lông mi rày dậm bị nước mắt thấm ướt thành từng cụm từng cụm, khẽ chớp một cái là ứa ra càng nhiều, nhìn mà Phó Tuyên Liệu mềm lòng quá đỗi, giờ Thời Mông có nói gì anh cũng sẵn lòng đồng ý, có chịu nhiều đau đớn hơn nữa anh cũng vui vẻ.
Lại lần nữa ghì thân thể mềm mại của bé nấm vào lòng, Phó Tuyên Liệu cắn chặt răng, ửng hồng hốc mắt.
“Em không muốn tôi chết.” Lúc này là khẳng định, “Tôi biết mà, em không nỡ.”
Hết lần này đến lần khác rơi vào hoàn cảnh há miệng mắc quai chỉ vì mủi lòng, Thời Mông rất hận sự ranh ma của Phó Tuyên Liệu.
Giãy vài lượt vẫn không thoát được, Thời Mông không muốn nghe nữa, mũi cậu hít thở gấp gáp, hai tay siết lại, không biết trút vào đâu đành đập vào bả vai Phó Tuyên Liệu.
“Dựa vào đâu, dựa vào mà anh không buông tay, dựa vào đâu… bức tôi… đến mức này?
“Dựa vào đâu mà đòi tôi…” Đòi tôi cũng yêu anh.
Cổ họng như bị nhét một cục bông gòn, tuyến lệ như không khống chế được nữa, Thời Mông liều mạng nghiến răng, gắng không để mình rơi nước mắt.
Khóc là mánh lới của kẻ yếu hèn, bây giờ cậu đã có tất thảy, không thiếu gì cả, việc gì phải khóc?
Có lẽ không phải là hận Phó Tuyên Liệu, mà là giận bản thân mình yếu đuối vô dụng.
Đáng lẽ ra cậu không nên mong đợi, khi phải đối mặt với từng bước dồn ép của Phó Tuyên Liệu, lẽ ra cậu nên tâm lặng như nước, bình tĩnh xử lý thong dong đối đáp mới đúng, nhưng tích tắc nghe thấy ba chữ kia, cậu cũng nghe thấy tiếng lòng mình buông lỏng.
Đỉnh núi cao vút nấp trong mây, như bị động đất làm rung lắc, vài cục đá rì rào rớt xuống, ngọn núi vốn vững chãi là thế cũng lắc lư dữ dội.
Mà Phó Tuyên Liệu là kẻ đầu sỏ của tất cả. Trước kia anh thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn cho ngọn núi sắp sụp đổ kia một xẻng trí mạng vào lúc thời khắc cam go nhất, bây giờ anh lại đứng dưới chân núi như bị điên, mở rộng vòng ôm đón lấy đá sỏi rơi xuống, dù bị nện cho thương tích đầy mình, vẫn muốn dùng hết sức mình dốc lòng bảo vệ nó.
Sau đó vun đắp lại một lần nữa.
“Đúng vậy nhỉ, tôi dựa vào cái gì chứ.” Phó Tuyên Liệu cũng tự chế giễu chính mình.
Tình ái sâu nặng và hối hận muộn màng thực ra rất vô dụng, nhưng ngoài việc cố thủ ở vị trí cũ anh hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác.
“Có thể là tôi ăn may đi.” Phó Tuyên Liệu nói, “Hai đời ròng rã, đời trước là em đợi, đời này đến lượt tôi.”
Anh siết chặt tay, ôm vật báu bỏ lỡ đã lâu vào lòng, lặng lẽ không nói nên lời sợ hãi mất đi.
“Tôi sợ vận may của tôi hết rồi, kiếp sau không có nữa. Cho nên đời này dù em có muốn hay không, tôi vẫn sẽ luôn dành trọn cho em, sẽ không để em bỏ đi nữa đâu.”
Cuối cùng, Thời Mông đã khóc đến kiệt sức được Phó Tuyên Liệu bế lên giường.
Lúc họ về trời đã khuya, lại giày vò nhau một trận, chân trời giờ đã hiện lên ánh sáng xám trắng.
Thời Mông nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vươn tay sờ đến công tắc, tắt nguồn sáng duy nhất trên đỉnh đầu đi, trong phòng trở nên tối tăm mờ mịt, yên tĩnh trước tông màu lạnh của buổi bình minh.
Phó Tuyên Liệu tắm rửa rất nhanh, có lẽ là cố tình tăng tốc. Vội vàng gột sạch mồ hôi trên người, anh mặc quần áo qua loa rồi bước nhanh vào phòng, nhìn thấy trên giường nhô lên một bóng hình anh mới yên tâm phủ khăn lên đầu, vừa xoa tóc vừa chậm rãi bước tới.
“Tôi dùng khăn của em nhé.” Phó Tuyên Liệu nói, “Cái màu trắng kia.”
Đỉnh đầu đen sì thò ra khỏi chăn, và một gương mặt trắng nõn mềm mại. Thời Mông liếc anh một cái, “ừa” một tiếng khô khốc.
Phó Tuyên Liệu đi tới bên cạnh cậu, ngồi cạnh mép giường, cùng cậu nhìn về đường ranh giới rõ ràng giữa bầu trời và nóc nhà phía xa xa.
Nhìn một hồi, khoác khăn mặt lên vai, đột nhiên cất tiếng: “Tôi thường nằm mơ thấy em, từ rất lâu trước đây.”
Thời Mông cuộn trong chăn khẽ chớp mắt.
“Em trong mơ giống với em ngoài đời, xinh đẹp, đáng yêu, còn dịu dàng và luôn cười với tôi.”
Thời Mông lười mở miệng, thầm nói, từ xưa tới nay chưa có ai dùng “dịu dàng” để miêu tả tôi cả.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Phó Tuyên Liệu chính là: “Nhưng em đối xử với tôi không hề dịu dàng chút nào.”
“Em trói tôi lại, gào thét ra lệnh cho tôi, còn hay cắn tôi.” Nói rồi Phó Tuyên Liệu vươn tay sờ sờ khóe môi, máu lại rỉ ra từng tia từng tia, “Khiến tôi cảm thấy rất bẽ mặt… Còn rất đau nữa.”
Thời Mông không biết vì sao Phó Tuyên Liệu lại muốn nói những lời này, nên nghiễm nhiên nghĩ rằng anh đang lôi chuyện cũ ra để khởi binh vấn tội.
Tại anh tại ả tại cả hai bên, để mối quan hệ giữa họ đi tới bước đường này, Thời Mông chưa bao giờ cho rằng bản thân mình vô tội.
Thế nhưng những lời Phó Tuyên Liệu nói sau đó lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Sau này, tôi mới hiểu ra, đáng lẽ em là một người dịu dàng, rất lâu trước đây em đã từng là người dịu dàng nhất thế giới. Sau này, bao nhiêu tai họa rõ ràng em không đáng phải gánh chịu lại rơi vào người em, em bị bức đến đường cùng mới bắt buộc phải che giấu bản thân, giấu hết dịu dàng đi.”
“Em bị tôi, bị bọn tôi, bức đến bước đường này.”
Trái tim thôi rung động, trống rỗng như muốn rút cạn linh hồn. Thời Mông nhếch khóe môi, nói: “Chưa từng thấy ai như anh, nhất định phải ôm hết tội lỗi vào người.”
Đây là những lời nhằm vào Phó Tuyên Liệu, bóng gió đến việc anh nhận tội để rồi bị bắt vào đồn cảnh sát trước kia.
Phó Tuyên Liệu hiểu chứ, bởi vậy anh cũng cười, không oán giận cũng không tự giễu.
“Tôi cam lòng.” Anh nói, “Tôi còn sợ không đủ, dù có lặp lại thì tôi vẫn sẽ sẵn sàng.”
Trước khi Thời Mông kịp mắng tên điên, Phó Tuyên Liệu quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường, chủ động trả lời nguyên nhân: “Giấc mơ phản ánh nguyện vọng trong tiềm thức của tôi, tôi muốn em dịu dàng, muốn em cười với tôi, vì em là Thời Mông, là người tôi thích.”
Cho nên anh không nhớ nổi dáng vẻ của Thời Mộc, đó chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng, cái mà anh cố chấp, là cái bóng hư ảo yêu anh, cho anh dịu ngọt và đẹp đẽ.
Mà sau khi chân tướng lộ rõ, những sợi kỷ niệm khiến anh động lòng dần dần lồng vào Thời Mông, đen trắng biến thành cầu vòng, khi ấy người anh thương mới có dáng hình sinh động.
Tình yêu chân chính, xưa nay không phải là thình lình xuất hiện, mà là lớn dần theo từng ngày.
“Vậy Thời Mộc thì sao?”
Sau khi trả qua cuồng loạn, Thời Mông có một sự tỉnh táo bất chấp tất cả, tỉnh táo đến mức không còn xấu hổ khi hỏi tới chuyện mình cực kỳ để bụng nữa.
Dù sao thì cũng đã lành làm gáo vỡ làm muôi.
Thậm chí Thời Mông còn cụ thể hóa vấn đề này: “Anh từng nói sẽ chỉ thích anh ta, đừng hòng thích tôi.”
Yên lặng mấy giây, Phó Tuyên Liệu mới nói: “Không phải là đừng hòng, mà là không thể.”
Lúc ấy trên người anh phủ kín gông xiềng, tất cả mọi người đều nhắc anh bắt buộc không được quên, bản thân anh càng sợ mình quên thì càng muốn rời xa thật gấp. Về sau anh biết, với anh mà nói Thời Mông không chỉ là dụ hoặc mà còn là dưỡng khí để sinh tồn.
Anh nên nhìn thẳng vào tâm tư của mình từ sớm mới đúng.
Không rõ Thời Mông có hiểu ý của anh hay không, Phó Tuyên Liệu đơn giản hóa vấn đề: “Tóm lại, người tôi thích chính là em, chỉ có duy nhất em, trước kia là em, sau này cũng là em. Khi đó em không có tôi thì không thể sống, bây giờ là tôi không thể sống nếu không có em.”
Có lẽ đang nghĩ về chữ trái ngược với chữ “sống”, Thời Mông run rẩy, dù vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cậu không dồn ép tới cùng nữa.
“Bây giờ anh muốn nói gì chả được.” Cậu mệt rồi, không còn hơi sức đâu, “Anh chỉ ỷ vào tôi…”
Nói ra không nổi, Phó Tuyên Liệu mặt dày bổ sung thay cậu: “Đúng vậy, tôi ỷ vào em mềm lòng, ỷ vào… em vẫn… yêu tôi.”
Phó Tuyên Liệu cảm thấy mình đê hèn, nhưng anh nhất định phải làm thế, và cũng chỉ có thể làm như thế.
Anh có thể thản nhiên thừa nhận là yêu thích, là khát vọng, là sửa chữa và cứu vãn sai lầm, chỉ xin Thời Mông thừa nhận là hận, là tính toán, là muốn được yêu.
Ở chỗ họ, yêu có thể hoàn toàn không cần lý trí, và cũng có thể mưu tính lẫn nhau.
Mà Thời Mông bị “vu oan giá họa”, lại phải đối mặt với một Phó Tuyên Liệu vạch trần tâm tư cậu giấu kín đã lâu, nỗi bất đắc dĩ sau cơn thịnh nộ dần tan biến, thay vào đó là một cảm xúc hiếm hoi khác.
Cậu không muốn để Phó Tuyên Liệu nhìn thấy, bèn nghiêng mặt, quay vào vách tường.
Sau đó hé môi, chậm rãi nói: “Khi trời còn sáng, trên con phố đối diện cửa hàng tiện lợi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua.”
Chuyện mới qua chưa lâu, nên tất nhiên là Phó Tuyên Liệu nhớ kỹ. Thời Mông đi bao lâu thì anh theo bấy lâu, anh còn nhớ khi đó nổi lên một trận gió, Thời Mông quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên dành cho anh không hề lạnh lùng, mà bên trong thờ ơ có một cảm giác yên tâm khó hiểu.
“Thật ra có thể không cần quay lại nhìn.” Thời Mông nói tiếp, “Nhưng tôi vẫn quay đầu lại.”
Hiếm khi Thời Mông gợi chuyện, Phó Tuyên Liệu không rõ ý đồ của cậu, không biết cậu nhắc đến chuyện này để làm gì.
Là để cho anh đoán vì sao cậu lại quay đầu?
Có điều Thời Mông cũng không có thói quen nói nhảm, quăng vấn đề ra, không con cà con kê, chủ động công bố đáp án.
Tư thế ngoẹo cổ khó chịu khiến giọng nói của Thời Mông có chút mơ hồ, trong tiếng nghẹn ngào là một sự bất lực không thể che giấu.
Cậu nói: “Vì muốn nhìn xem anh có còn ở đó hay không.”
Phó Tuyên Liệu giật mình lo lắng, không biết là vì sau tất cả Thời Mông cũng để lộ cảm xúc tương tự như tủi thân trước mặt anh, hay là vì lượng tin tức khổng lồ có trong câu nói ngắn ngủi này.
Giữa lúc bối rối và kinh ngạc, anh vẫn “phiên dịch” câu nói ấy trước.
Thật ra không cần quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn quay, điều Thời Mông muốn nói là ——
Miệng em bảo anh đi đi, nhưng cơ thể và con tim, thì thực lòng mong anh ở lại.
Hết chương 56.