Mưa Bóng Mây - Dư Trình

Chương 35




(Thượng)

Thời Mông không chọn hành trình như những thuyền đánh cá khác, bởi có lẽ chiếc thuyền này vốn không có phương hướng cố định.

Khi bọn họ lướt tới một hải vực vắng lặng, mặt trời đã dâng lên cao, chiếu sáng phòng điều khiển.

Lúc này Phó Tuyên Liệu mới nhìn rõ bày biện trong khoang thuyền, gồm bàn gỗ, ghế, rada, bộ đàm… Toàn là thiết bị phổ biến, chỉ có điều chiếc thuyền này không có quá nhiều vết tích sinh hoạt, đến cốc uống nước cũng không thấy cái nào.

Lại đảo mắt thêm một vòng, anh phát hiện thậm chí trên thuyền còn không có nước uống.

Phó Tuyên Liệu phỏng đoán có lẽ lâu rồi thuyền này không ra biển, rất có khả năng là bị chủ thuê bỏ xó, nên neo ở bến tàu bấy lâu nay.

Mà người thuê thuyền đang ngồi xếp bằng dưới đất, một tay cầm vô lăng, trừ lắc lư theo sự chuyển động của thân thuyền thì gần như lù lù bất động, như thể đã ngủ thiếp đi.

Phó Tuyên Liệu dịch mông tạo ra tiếng động, cậu lại “tỉnh”, nghiêng đầu qua nhìn, ánh mắt không chút nhiệt độ, như đang nhìn món chiến lợi phẩm.

“Cơ thể sao rồi?” So với lý do vì sao cậu bỏ trốn khỏi bệnh viện thì Phó Tuyên Liệu lo lắng vết thương của Thời Mông hơn, “Còn đau không?”

Nghe thấy chữ “đau”, Thời Mông choáng váng trong một tích tắc, sau đó buông tay trái khỏi bánh lái rồi xoa ngực, không nói lời nào.

Phó Tuyên Liệu bị trói tay nhưng cử động khác thì vô tư. Anh thử dịch chuyển về phía trước vài bước, khom người xuống trước mặt Thời Mông: “Để tôi nhìn thử vết thương xem thế nào.”

Chỉ sợ trong vòng nửa ngày Thời Mông biến mất này đã xảy ra vấn đề gì, cậu bị thương ở xương sườn, vốn nên nằm tĩnh dưỡng trên giường

mới đúng.

Phó Tuyên Liệu đưa hai cánh tay đang bị trói chạm vào vạt áo cài chặt của Thời Mông, muốn xem xét vết thương có bị nứt ra hay không, nhưng lại bị Thời Mông xoay người né tránh.

Thời Mông không cho anh đụng cũng không cho nhìn, mãi sau mới đưa lưng về phía anh nói: “Mất rồi.”

Cái gì mất rồi?

Phó Tuyên Liệu vốn định truy hỏi, nhưng thấy Thời Mông vẫn cố chấp ôm ngực, bỗng nhớ đến hình xăm ngọn lửa chính là ở chỗ ấy, trên xương sườn dưới lòng bàn tay,

Bây giờ hình xăm ấy đã không còn nữa rồi, xương sườn bị gãy của Thời Mông ở ngay vị trí đó, nó và da thịt cùng bị giày xéo rách nát, lại bị dao giải phẫu xẻ ra, dù cho có khép lại thì cũng sẽ chỉ để lại một vết sẹo khó coi.

Hóa ra ngọn lửa ấy mất đi rồi.

Không kịp vui mừng vì nghe hiểu lời Thời Mông, khi Phó Tuyên Liệu nhìn bóng dáng thon gầy của cậu, chợt có một cảm giác hốt hoảng khó nói nên lời dâng lên trong lòng anh.

Còn hốt hoảng hơn so với khi thấy cậu máu me khắp người không chút sự sống.

Dường như Phó Tuyên Liệu đã hiểu mục đích Thời Mông đưa anh đến đây.

“Chúng ta quay về đi.” Phó Tuyên Liệu nói, “Chỗ này cách bờ không xa, quay về điểm xuất phát rất dễ.”

Mắt Thời Mông nhìn về phía trước, không rảnh để ý đến anh. “Đói không, có ăn chút muốn gì không?”

Vẫn không đáp.

“Em vẫn chưa tiêm xong vaccine ngừa dại.” Phó Tuyên Liệu tìm lý do khác để thuyết phục cậu, “Nếu không tiêm đủ…”

Thình lình Thời Mông nói tiếp: “Thì sẽ chết, đúng không?”

Phó Tuyên Liệu ngẩn người, nhìn sườn mặt không chút rung động hệt một pho tượng của Thời Mông, đôi môi nhạt màu khẽ hé, nói ra lời anh sợ nghe thấy nhất.

“Chết thì chết.” Thời Mông lại quay đầu lại nhìn anh, “Chẳng phải anh hi vọng em chết đi à?”

Lúc này, Thời Mông không coi sống chết là canh bạc nữa.

Mà cậu thật sự không thèm để ý. Đã từng cho rằng không chiếm được tình yêu của Phó Tuyên Liệu thì sẽ chết, kết quả không những cậu không chết, mà còn kéo dài hơi tàn đến tận hôm nay.

Có thể thấy rằng nguyền rủa ngoài miệng không có hiệu quả gì, nhưng miệng lưỡi nhanh nhạy nhất thời lại chấn nhiếp được đối phương, quen mùi thử thêm vài lần thì giống câu chuyện cậu bé chăn cừu nói dối, thành một trò cười không hơn không kém.

Bởi vậy Thời Mông nói lời này cũng không phải là muốn làm tổn thương ai, cậu chỉ trần thuật lại sự thật, Phó Tuyên Liệu bị dọa bởi giọng điệu như Tử thần hủy diệt của cậu cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

“Tôi không…”

Phó Tuyên Liệu hơi ngẩng đầu, rồi từ bỏ việc giải thích. Dưới tình hình hiện tại, anh đã không còn lập trường để bào chữa cho chính mình.

Anh cho rằng Thời Mông bị tổn thương bởi câu nói qua điện thoại kia, anh sợ Thời Mông để tâm vào chuyện vụn vặt, anh có vắt hết óc tìm lý do khác để đánh thức khát vọng sống của Thời Mông.

“Cảnh sát đã và đang điều tra, em không muốn sớm bắt được thủ phạm làm em bị thương à?”

Thời Mông quay đầu lại, không chút hứng thú với điều này.

“Vậy em biết… chuyện bị tráo đổi không?” Phó Tuyên Liệu hơi do dự, nhưng lại không thể không nói, “Thật ra em mới là con trai của dì Lý, dì Lý là mẹ ruột của em, không phải là không có ai ——“

Anh muốn nói rằng, không phải là không có ai yêu thương em, người phụ nữ họ Dương kia không ưa em không phải vì em không tốt, sau này sẽ có rất nhiều người đối xử tốt với em, bao gồm cả tôi.

Nhưng là lời nói bị cắt ngang, thanh âm của Thời Mông rất yếu, nhưng lại cực kỳ dứt khoát: “Em biết.”

Ngày đó nằm trong màn mưa, Thời Mông túm lấy sợi ý thức mơ hồ cuối cùng để suy ngẫm, xâu chuỗi tất cả chi tiết kỳ quái lại với nhau, chúng đều hướng về cùng một kết quả, chính là kết quả Phó Tuyên Liệu vừa nói cho cậu.

Thế nhưng biết thì để làm gì, thời gian có thể lùi về 25 năm trước chăng? Giả như có thể, ai dám cam đoan lùi về là không phạm sai lầm?

Coi như vô cùng may mắn không phạm sai lầm, thì liệu nhân sinh có thể đi theo quỹ đạo đã định sẵn? Chướng ngại vật và biến số nhiều đến vậy, chẳng lẽ không thèm đếm xỉa tất cả ư?

Thậm chí Thời Mông còn không biết tình yêu mang dáng vẻ gì.

Cậu chưa từng được cảm nhận tình yêu, sao biết rốt cuộc tình yêu có tốt đẹp hay không?

Cho nên dù là không chiếm được cũng không sao, cậu không muốn nữa.

Thuyền lênh đênh phiêu lãng trên biển, trái tim Phó Tuyên Liệu cũng chìm chìm nổi nổi theo đó.

Mà Thời Mông thì như một ngọn nến bị ngâm bấc vào trong nước, thắp kiểu gì cũng không sáng.

Nếu như nói trước khi lên thuyền, Phó Tuyên Liệu còn ôm chút hi vọng, anh cảm thấy Thời Mông bỏ trốn khỏi bệnh viện sau đó lại quay về tìm anh, là bởi vì nhớ tới tình cảm cũ, là bởi vì muốn tiếp tục mối quan hệ này.

Thậm chí anh còn khờ dại cho rằng, sau khi tìm được Thời Mông về, bọn họ có thể lại lần nữa nhận thức về nhau, bắt đầu mọi thứ từ đầu. Nhưng anh đã quên rằng mối quan hệ sai trái giữa anh và cậu đã trải qua nhiều năm tích lũy ăn sâu bén rễ, khởi đầu của bọn họ đi ngược lại với hai chữ tốt đẹp, không có chuyện vì thân phận và quan niệm biến chuyển, hoặc vì gỡ bỏ hiểu lầm mà chữa trị khỏi tất tần tật vết thương đã rữa nát.

Bây giờ anh không kịp tự hỏi nguyên nhân tại sao mình không muốn Thời Mông từ bỏ, anh chỉ có một suy nghĩ, hi vọng Thời Mông giữ vững tinh thần sống sót trước đã.

Cho đến hôm nay, Phó Tuyên Liệu mới chịu thừa nhận, lúc nhìn thấy Thời Mông ngồi trên bệ cửa sổ lung lay sắp ngã, anh lo lắng cho an nguy của Thời Mông hơn cả, mà không phải bức tranh kia.

Nhưng mà anh không nghĩ ra thứ gì khác có khả năng hấp dẫn Thời Mông. Ngày trước anh không cần làm gì cả, chỉ là đợi ở chỗ đó là Thời Mông hùng hổ dính sát vào, cứ thế anh chưa từng nghĩ đến vấn đề rốt cuộc là Thời Mông thích cái gì.

Phó Tuyên Liệu nhìn thấy Thời Mông lôi trong ngăn kéo dưới bàn ra một xấp giấy, còn thêm một chiếc bút chì đã gọt rất ngắn.

Thời Mông muốn dùng tay phải cầm bút, giơ lên mới nhớ ra bị thương không thể cử động. Cậu sầm mặt trông có hơi tức giận, cuối cùng vẫn muốn vẽ, đổi sang cầm bút bằng tay trái, nguệch ngoạc phác họa đường cong trên giấy.

Đúng rồi, cậu thích vẽ tranh!

Phó Tuyên Liệu nói vội: “Tôi còn biết, những bức tranh đó là em tặng cho tôi, những bức ký họa đơn giản nhét vào ngăn bàn của tôi.” Nói rồi anh tiến lên một bước, “Tay của em bị thương, bây giờ về trị liệu thì vẫn còn cơ hội khôi phục lại trạng thái lúc trước.”

Ngòi bút dừng lại, trong mắt Thời Mông lộ ra chút nghi hoặc, như đang ngẫm nghĩ vì sao anh lại biết.

Xong lại khôi phục sự bình tĩnh gần như là lạnh lùng.

“Thế nhưng còn rất nhiều những thứ anh không biết.” Thời Mông nói, quay đầu nhìn về phía ngoài khoang thuyền, “Ví dụ như 《 Diễm 》của em đang ở ngay trên con thuyền này.”

Mí mắt Phó Tuyên Liệu giật một cái.

Và cả trái tim của anh, nó cũng rúng động theo.

Nỗi hốt hoảng kia cuối cùng khuếch tán ra, anh cầm không được, thu hồi không xong.

Đến cả việc anh biết chuyện năm xưa từ đâu Thời Mông cũng không tiếp tục hiếu kỳ nữa, còn nói cho anh biết chỗ để 《Diễm》hớ hênh, rõ ràng trước đây không lâu Thời Mông còn mang bức tranh này ra làm quân bài

cá cược, coi nó là vũ khí lợi hại để uy hiếp anh.

Lúc đó Thời Mông nói bức tranh đã được giấu ở chỗ an toàn, còn nói “Anh tìm không thấy”, hóa ra là giấu ở đây.

Nghĩ lại khi xưa nảy sinh lòng nghi ngờ với tác giả thực thụ của

《Diễm》, một suy nghĩ bất an bất chợt xuất hiện trong đầu Phó Tuyên Liệu cùng với nhịp tim thình thịch.

Càng không đúng lúc chính là, Phó Tuyên Liệu nhớ lại tuy Thời Mông hành xử bá đạo, nhưng chỉ cần là thứ vốn nên thuộc về cậu, ví dụ như dây chuyền sapphire kia, anh nói bừa là không phải cho cậu, là cậu từ bỏ ngay, đến cả nhìn cũng không nhìn thêm lấy một cái.

Mà Thời Mông từng tuyên bố với Phó Tuyên Liệu rằng, anh là “của em”.

Bỗng bắt được tin tức có giá trị, không để ý đến việc phải chứng thực trước, Phó Tuyên Liệu nói ngay lập tức: “Tôi cũng ở trên con thuyền này, tôi cũng là của em.”

Lúc nói ra lời này anh không hề do dự, hoàn toàn dựa vào bản năng, cho nên lọt vào tai Thời Mông nó vừa mỏng manh vừa vô lực.

“Anh không phải.” Thời Mông cúi đầu nhìn giấy trên mặt bàn, “Anh vẫn luôn không phải là của em.”

Chỉ có thể tự nói với bản thân như vậy, thì mới có thể không khổ sở. Cho nên ngay cả Phó Tuyên Liệu, cậu cũng không muốn nữa.

Khả năng sau cùng tuyên bố không có hiệu lực, một cảm giác bị vứt bỏ khủng khiếp dần bao trùm, mãi một lúc lâu sau Phó Tuyên Liệu vẫn ngây người tại chỗ.

Nhưng sắc trời gần tối, sóng và gió bên ngoài dần dần mạnh hơn, thủy triều sắp lên. Phó Tuyên Liệu đành phải chỉnh đốn lại tâm tình qua loa, tìm đường khác, tranh thủ lúc Thời Mông không chú ý mò lấy con dao gấp để trên bàn, xoay lưng đi, muốn bẻ nó ra bằng hai bàn tay đang bị trói lại với nhau.

Hi vọng Thời Mông cởi trói giúp anh là chuyện không thể nào, bây giờ đã đi ra biển, anh hết chỗ để chạy, Thời Mông trói anh chỉ là không cho anh điều khiển chiếc thuyền đánh cá này.

Nhưng Phó Tuyên Liệu sợ Thời Mông làm chuyện điên rồ, nên nhất định anh phải chiếm được quyền chủ động.

Mặc dù tạm thời Thời Mông chưa có dấu hiệu làm chuyện gì không may, cậu đang vẽ tranh một cách chân thành.

Phó Tuyên Liệu rơi vào trầm mặc, trái lại Thời Mông có hứng thú trò chuyện, có lẽ là Phó Tuyên Liệu không lại gần nhìn cậu vẽ tranh nên khiến tâm tình cậu khá tốt.

Cậu dùng ngữ khí nói chuyện phiếm để hỏi: “Sao anh không hỏi em lý do muốn chạy trốn?”

Như đã biết đáp án tàn khốc nhường nào, Phó Tuyên Liệu ngậm miệng không đáp.

Thời Mông lại hỏi: “Vậy anh có biết, vì sao em lại giấu 《Diễm》ở chỗ này không?”

Phó Tuyên Liệu càng không có cách nào đáp lại.

Thời Mông cũng không trông cậy nghe được câu trả lời của anh, phối hợp nói tiếp.

“Có điều không quan trọng.” Thời Mông vẽ một đường vòng cung uốn lượn trên giấy, khóe môi theo đó hơi nhếch lên, “Dù sao thì, nó sẽ không còn ở đây nữa đâu, nhanh thôi.”

Hết chương 35 (Thượng).