Ra khỏi cửa nhà họ Thời, Thời Mông nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà của Thời Hoài Diệc và Lý Bích Hạm.
“Sao trước kia không thấy ông chiều con chiều cháu như thế, nó đòi gì là cho nấy.”
“Mông Mông chịu khổ nhiều rồi…”
“Nó khổ, vậy tôi không khổ à? Phải để nó cướp đi hết thảy của Mộc Mộc của tôi à?”
“Cướp cái gì mà cướp, những thứ đó vốn là có phần của Mông Mông.”
“Tôi thấy thôi thì ông đón người đàn bà kia về đi, tôi dọn ra ngoài, nhường chỗ cho một nhà ba người của ông.”
“Sao lại nhắc đến người kia? Tôi phiền bà ta còn không kịp, đã đuổi bà ta đi từ lâu, bà ta sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
“Con của bà ta thì ông không thấy phiền?” “Mông Mông cũng là con của bà…”
“Con của tôi chỉ có duy nhất Mộc Mộc!”
…
Hình tượng của Lý Bích Hạm trong mắt người khác luôn là dịu dàng nho nhã, cũng rất là “bao dung” với “đứa con hoang” Thời Mông này, quá đáng lắm thì coi cậu như người tàng hình không nhìn đến là được, nhiều ít cũng được khen là thương con chồng.
Có thể thấy là lần này bà giận dữ đến mức nào, nổi bão bất chấp đang ở trước mặt người ngoài.
Xe chạy khỏi biệt thự nhà họ Thời, Tưởng Dung quay đầu nhìn về phía sau, như đang lo lắng tình trạng của hai vợ chồng họ.
Đến khi đi được khá xa, sự yên tĩnh trong xe khiến lòng người hoảng hốt. Phó Khải Minh muối mặt ngồi ở hàng ghế sau không nói một lời, Tưởng Dung cân nhắc thật lâu, rồi mới nói với Thời Mông ngồi ở ghế phụ lái: “Cháu muốn ở cùng Phó Tuyên Liệu thì nói một tiếng là được, không cần làm phiền bố cháu, dù sao thì trong nhà cũng có phòng trống.”
Ngữ điệu chỉ có thể tạm tính là khách sáo, nhưng Thời Mông như thể không nghe ra sự không hoan nghênh trong đó, cậu nói nhỏ: “Không cần phòng trống, cháu ngủ cùng phòng với Phó Tuyên Liệu.”
Tưởng Dung nhìn thấy bàn tay đang nắm vô lăng của Phó Tuyên Liệu siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay đều trồi lên.
Chỉ sợ xảy ra chuyện gì, Tưởng Dung đành không nói nữa, quay đầu nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ.
Có điều sự lo lắng này là dư thừa, bởi vì phản ứng sau này của Phó Tuyên Liệu vượt qua tưởng tượng của mọi người, như lò xo bị ép đến cùng cực, sau khi buông ra chợt phế mất độ co dãn, dù đụng chạm thế nào đi chăng nữa cũng không có phản ứng.
Sau khi xe ngừng lại, thậm chí anh còn chủ động vòng qua sau xe cầm hành lý giúp Thời Mông, kéo vào thang máy rồi kéo thẳng lên phòng của anh.
Như thể cơn tức giận như muốn giết người ban nãy chỉ là ảo giác.
Biết đâu là ảo giác thật thì sao, Thời Mông suy nghĩ khá là lạc quan, tóm lại là cậu đã đạt được mục đích, Phó Tuyên Liệu phải chấp nhận thôi.
Anh không muốn tới, thì em qua tìm anh, dù anh có thế nào chăng nữa cũng không trốn khoát khỏi lòng bàn tay em đâu.
Treo từng bộ quần áo mang tới vào tủ để quần áo, tay chân Thời Mông nhanh nhẹn, nhanh chóng thu dọn xong xuôi.
Đúng lúc gặp Phó Tuyên Liệu tắm rửa xong đi vào, đặt điện thoại lên đầu giường, quay lại nhìn thấy tủ quần áo trống không được lấp đầy một nửa, chẳng biết tại sao anh lại nở nụ cười.
Nụ cười này không chút độ ấm, thậm chí còn có ý trào phúng. Thời Mông chỉ coi như không nhìn thấy gì, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục sắp xếp đồ đạc trong va li.
Bên tai chợt vang lên tiếng của Phó Tuyên Liệu: “Mèo của cậu đâu?” “Ở nhà.” Thời Mông đáp, “Mấy hôm nữa đưa về chỗ mẹ em.”
“Vậy bức tranh kia đâu?” Phó Tuyên Liệu lại hỏi.
Nhắc đến bức tranh là Thời Mông luôn đề cao cảnh giác.
Cậu dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tuyên Liệu.
Phó Tuyên Liệu vừa tắm xong, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, không thắt dây, vạt áo buông thõng để lộ cơ ngực rắn chắc nhưng không khoa trương của anh, hình dáng cơ bụng rõ ràng, càng hướng xuống dưới càng không nhìn rõ.
Thời Mông học vẽ từ hồi tiểu học, đã thấy không ít cơ thể cường tráng hơn anh, nhưng chỉ có thân thể này là làm cậu si mê không thôi.
Tất cả mọi thứ thuộc về Phó Tuyên Liệu đều khiến Thời Mông mê luyến và hãm sâu.
Nghĩ đến việc những ngày sau có thể thường xuyên nhìn thấy anh, có thể giam thân thể này vào trong ngực mỗi đêm, trong lòng cậu cuồn cuộn một loại nhiệt huyết phấn khởi khó hiểu, thậm chí niềm vui sướng còn che mất chút bất an mơ hồ.
“Nó đã được em giấu ở một nơi an toàn.” Thời Mông rất tự tin vào việc này, khẽ nâng cằm, khẳng định chắc nịch: “Anh không tìm thấy đâu.”
Đêm nay hai người vẫn làm tình, Phó Tuyên Liệu đơn phương phát tiết, lấy trút giận làm mục đích.
Thế Thời Mông mới biết trong quá khứ mình có thể đánh lén đối phương thành công là bởi vì, anh ấy nhắm mắt làm ngơ, hay người ta thường gọi là nhường nhịn.
Hóa ra đã từng có nhiều phút giây dịu dàng nhường vậy.
Nhưng Thời Mông sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình, nếu buông tay ra thì còn lâu mới có được, cậu không muốn chết thêm lần nữa.
Cậu không ngừng nói với chính mình, yêu có rất nhiều kiểu, đau khổ cũng là một loại trong số đó.
Tựa như nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, thân thể chòng chành theo gợn sóng, nương theo sự mê muội và đủ loại triệu chứng khó chịu.
Thời Mông ôm chặt lấy Phó Tuyên Liệu, hoảng hốt tưởng rằng quay về trên bờ lưng rộng lớn của thiếu niên năm ấy, bọn họ bước đi trong đêm khuya tĩnh lặng, con đường phía trước nhập nhoạng mờ tối, nhưng cõi lòng lại vô cùng yên ổn, dù phía trước là núi đao biển lửa, là a tỳ địa ngục, cậu cũng không sợ.
Sắp tới cao trào, Phó Tuyên Liệu cúi người xuống ghé vào bên tai Thời Mông, khàn giọng hỏi: “Vậy cậu đoán thử xem, tôi có thể bắt được cái thóp khác của cậu hay không?”
Ánh mắt ảm đạm đi, trên gương mặt Thời Mông vẫn vương nụ cười. “Đồ ngốc.”
Cậu cười Phó Tuyên Liệu, nhưng lại mắng chính mình. Nhược điểm của em chính là anh mà, anh cần gì phải đi tìm?
Sau đó nữa, Thời Mông làm như không có việc gì lấy cuốn sổ tay nhỏ cậu luôn mang theo bên người ra, rút một cây bút ở tủ đầu giường, đưa chúng cho Phó Tuyên Liệu.
Người sau lười biếng dựa vào đầu giường, nheo mắt dò xét: “Làm gì vậy?”
Tranh thủ chút yên ả sau khi mệt nhọc này, Thời Mông nói: “Vẽ nấm.” “… Lại bày trò dở hơi gì nữa?”
“Lần trước ở resort, anh vẽ cây nấm.”
Được nhắc thì Phó Tuyên Liệu mới nhớ ra, anh cười nhạo: “Cậu thật sự coi mình là cây nấm rồi?”
Thời Mông không đáp, chỉ nắm lấy cánh tay anh, không vẽ không tha.
Phó Tuyên Liệu đã mệt rã rời nhưng không có cách nào khác, đành nhận sổ và bút, loạt xoạt vài nét, vẽ bừa mấy đường.
Trả sổ lại, Thời Mông cúi đầu nhìn một lát, như gốc cây chịu khô hạn lâu ngày được hấp thu chất dinh dưỡng, âm điệu cũng cao lên hẳn: “Đây là
em à?”
Phó Tuyên Liệu kéo chăn che khuất đỉnh đầu, “ừm” một tiếng qua loa.
Sau đó ngủ thiếp đi, Thời Mông lại gần hôn anh một cái, anh hoàn toàn không hay biết gì.
Qua năm, các trường cao đẳng và đại học lần lượt vào học, học viện mỹ thuật mà Thời Hoài Diệc sắp xếp cho Thời Mông cũng thông báo nhập học vào buổi tối trước rằm tháng Giêng.
Ngày nhập học, Thời Mông được Giang Tuyết đưa tới trường để xử lý thủ tục.
Nhìn sinh viên đi tới đi lui vừa cười vừa nói, Thời Mông nắm chặt quai ba lô, có chút sợ hãi, đứng dán vào chân tường, Giang Tuyết cầm giấy tờ xoay người lại thấy cậu như thế, vừa đau lòng vừa bó tay: “Chính em lựa chọn đó nhe. Nào đi thôi, đi gặp thầy hướng dẫn của em.”
Thầy hướng dẫn của cậu là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 50 tuổi, họ Mã, thành viên hiệp hội Mỹ thuật quốc gia, Giang Tuyết cũng từng nghe qua tên tuổi ông, gặp mặt một cái là thay Thời Mông khen ngợi tâng bốc thầy Mã một trận.
May mà thầy hướng dẫn là người hòa ái, không những không phật ý vì Thời Mông im thin thít, mà còn khen Thời Mông vẽ rất đẹp.
“Thầy từng thấy tác phẩm của em trong triển lãm, bút pháp độc đáp, kết cấu tinh xảo, mang đậm phong cách cá nhân, sau này thầy sẽ phải học hỏi ở em nhiều hơn đấy.”
Giang Tuyết làm người phát ngôn liên tục nói những lời khiêm tốn như “đâu có đâu có” “sao dám sao dám”, sau đó ấn đầu Thời Mông để cậu cúi xuống, giục cậu gọi một tiếng “em chào thầy”.
Ôm đống tập tranh mượn được chỗ thầy Mã đi từ trong trường ra, Giang Tuyết vừa cảm thán gặp được quý nhân, vừa gấp rút quy hoạch con đường sau này cho Thời Mông, gia nhập hiệp hội mỹ thuật trong vòng hai năm, tổ chức triển lãm cá nhân trong vòng ba năm, sắp xếp đâu ra đó.
Thời Mông thì không hăng hái lắm, lên xe là giục Giang Tuyết lái nhanh nhanh, cậu muốn về sớm.
“Vội làm gì vậy, chỗ ấy có phải nhà riêng của em đâu.” Giang Tuyết đã phê bình kín đáo chuyện Thời Mông đến nhà Phó Tuyên Liệu ở, “Với lại không phải ngày nào tên họ Phó kia cũng về.”
“Nếu không bận công việc thì anh ấy luôn về nhà.”
Giang Tuyết hừ một tiếng: “Sao chị nghe Cao Lạc Thành nói dạo này tên đó toàn chạy đến Hạc Đình?”
Thời Mông nghĩ nghĩ: “Có thể là muốn uống rượu.”
Trước khi về nhà, Thời Mông vòng qua siêu thị mua mấy chai rượu.
Cậu không hiểu về rượu, nên cứ loại đắt nhất là mua, nhặt mỗi loại không cùng số độ một chai, lúc xách về, khiến Tưởng Dung ra mở cửa giật nảy mình.
“Mua nhiều rượu vậy cháu.” Bà hơi khó xử nhìn tủ lạnh đang nhét đầy đồ ăn, “Giờ để vào đâu được nhỉ?”
Thời Mông đáp lời rồi xách hết rượu vào trong nhà, bày đầy ra bàn, chụp một tấm, gửi cho Phó Tuyên Liệu.
Mãi đến tận đêm khuya, Phó Tuyên Liệu vẫn không trả lời. Cũng không về nhà.
Ban đêm nằm trên giường, Thời Mông bắt đầu hối hận vì không mang cái áo len kia đến. Tuy nơi này có rất nhiều quần áo của Phó Tuyên Liệu, trên gối đầu cũng có mùi hương của anh, nhưng Thời Mông vẫn thích chiếc áo len kia nhất, mềm mại, ôm vào một cái là nhăn, mỗi lần nhìn thấy dấu vết mình để lại trên nó là cậu luôn có cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.
Không biết vết thương để lại trên người Phó Tuyên Liệu trong lần ân ái trước đã phai nhạt hay chưa, có khi nào đã biến mất rồi không?
Nhân viên phục vụ họ Từ ở Hạc Đình kia thích anh ấy như vậy, sẽ bò lên giường của anh, sẽ nghĩ hết mọi cách để lưu lại vết tích trên người anh ư?
Khi say rượu Phó Tuyên Liệu sẽ mất đi ít nhất là 70% sức chiến đấu, nếu như lại bị bỏ thuốc… Ở cái nơi như Hạc Đình kia nói không chừng có loại thuốc cấm này thật.
Thời Mông bèn tới Hạc Đình, cậu luôn luôn không thích ngồi chờ chết.
Lần đầu tiên tới Hạc Đình thì có thể đi vào trong ngồi chờ, mấy lần sau chỉ có thể chờ dưới lầu, bây giờ càng quá đáng, chỗ trống dưới lầu cũng không cho đứng. Thời Mông bị đuổi tới cạnh lối đi bộ, mấy nhân viên phục vụ vừa cúi đầu khom lưng hô Thời thiếu gia, vừa canh chừng cậu không cho cậu tới gần cổng ra vào.
“Cấp trên có lệnh, chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Một nhân viên trong số đó khó xử nói, “Thời thiếu gia, xin cậu thông cảm cho, trời đang rất lạnh, để tôi gọi xe đưa cậu về nhé.”
Tết đã qua, thời tiết đã không còn quá lạnh, Thời Mông biết đây chỉ là viện cớ.
Và cũng biết Phó Tuyên Liệu đang trả thù cậu. Cậu dùng trăm phương ngàn kế bắt ép anh ở lại, thì Phó Tuyên Liệu sẽ dùng hết khả năng để chạy trốn, ngay từ khi bắt đầu đã là như vậy.
May Phó Tuyên Liệu là người bình thường, anh có quá nhiều điểm yếu dễ tấn công, trừ bức tranh đã bị giấu đi kia, Thời Mông còn có biện pháp khác.
Trong đêm lạnh cuối cùng của mùa xuân, cậu đứng dưới vòi hoa sen, xoay chốt điều chỉnh nhiệt độ sang bên nước lạnh nhất, vặn chốt mở không chút do dự.
Sau khi chịu cơn lạnh thấu xương là cảnh báo của cơ thể, đau sốt ùa lên như từng cơn sóng liên tiếp, thiêu đốt đến nỗi tinh thần hoảng hốt, như rơi vào đám mây.
Sáng sớm, Thời Mông tỉnh lại lần nữa trong cơn hoa mắt ù tai, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng đi qua đi lại ở đầu giường, cậu nghe thấy tiếng gọi điện thoại lo lắng.
“Tuyên Liêu, con mau về thăm một chút đi, nó không chịu đi bệnh viện, cũng không uống thuốc không uống nước… Mẹ sợ cứ tiếp tục như vậy, sẽ, sẽ…”
Người đã có tuổi rất kính sợ sống chết, luôn kiêng kị những chữ mang điềm xấu kia.
Nhưng Thời Mông không tin thần cũng không tin quỷ, môi cậu mấp mấy, lặng lẽ nói nốt những lời còn chưa dứt —- Cứ tiếp tục sẽ vậy, thì sẽ chết.
Chết không đáng sợ, nhưng không có ai để ý mình sống hay chết, đó mới là đáng sợ.
Cũng may là cậu đã thành công, thầm đến 20 lượt từ một đến một trăm sau đó mở mắt ra, khuôn mặt Phó Tuyên Liệu dần dần rõ ràng trước mắt cậu, cùng với đó là tiếng thở hào hển.
Còn chưa kịp lộ ra gương mặt tươi cười với anh, Thời Mông đã bị nắm cổ tay kéo dậy khỏi giường.
Nhiệt độ khác thường trong lòng bàn tay khiến sắc mặt Phó Tuyên Liệu kém đến độ dọa người: “Dậy, đi bệnh viện.”
Thời Mông lại bám chặt lấy khung cửa, ngồi xổm xuống đất, dùng trọng lượng của cơ thể chống lại sức lực của anh, không chịu đi cùng.
Gần như là lôi xềnh xệch người ra nhà ngoài, Tưởng Dung nhìn mà sợ, đi tới khuyên can: “Con không được như vậy, Thời Mông vẫn đang ốm.”
Phó Tuyên Liệu không thể nhịn được nữa, quay đầu lại quát: “Cậu muốn chết ở chỗ này đúng không?”
Suy nghĩ đã được chứng thực, Thời Mông ngồi dưới đất nhoẻn cười: “Anh không muốn em chết đâu… Em biết, anh không nỡ để em chết.”
Hóa ra lúc cậu ôm bức 《Diễm》 loạng choạng sắp ngã bên bệ cửa sổ, trong ánh mắt sợ hãi của Phó Tuyên Liệu cũng có đôi phần thuộc về cậu.
Thời Mông sống lại, vào thời khắc Phó Tuyên Liệu tức hổn hển chạy về này.
Cậu không muốn đi bệnh viện, cầm thuốc hạ sốt Tưởng Dung chuẩn bị trên đầu giường bỏ vào miệng, yết hầu lăn lăn, nuốt hết xuống.
Sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, trên người lại nóng bừng bừng, ánh mắt nhìn Phó Tuyên Liệu cũng cực nóng, như đang nhìn một chiến lợi phẩm vất vả mãi mới bắt được.
Giày vò một hồi như thế xong ngay cả sức để mắng cậu điên rồ Phó Tuyên Liệu cũng không có. Chiêu thức đả thương địch tám trăm tự tổn hại một nghìn này có lẽ chỉ có tên điên Thời Mông mới làm ra được.
Buổi tối, nhiệt độ hạ một chút, Thời Mông vào bếp lấy dụng cụ mở nắp chai và hai chiếc ly, mở chai rượu bày đã lâu trên bàn, rót cho Phó Tuyên Liệu uống.
“Trong nhà cũng có rượu.” Cậu nói, “Sau này đừng tới Hạc Đình nữa.” Phó Tuyên Liệu hỏi cậu: “Trong rượu này cũng có bỏ thuốc?”
Thời Mông ngơ ngác, sau đó cười một tiếng ngắn ngủi: “Anh về rồi, còn bỏ thuốc làm gì.”
Phó Tuyên Liệu bắt đầu cảm thấy Thời Mông bị điên thật.
Cậu rót cho mình một ly rượu đầy tràn, nâng ly với Phó Tuyên Liệu đứng xa xa, dùng thanh âm rất nhẹ để nói: “Cảm ơn anh đã cứu em.”
Phó Tuyên Liệu không biết cậu đang nói lần nào, cười giễu: “Cho nên, cậu báo ân như vậy?”
Thời Mông bị nghi ngờ, có chút nóng nảy, cậu bỏ ly rượu xuống, nhảy khỏi ghế, cong chân quỳ gối bò lên giường, một mặt nắm kéo quần áo Phó Tuyên Liệu, một mặt bám vào tai Phó Tuyên Liệu: “Nghe nói lúc bị sốt thì bên trong rất nóng, muốn thử một chút với em không?”
Hơi thở nóng hổi thiêu đốt mỗi một tế bào đang vận hành trong cơ thể, Phó Tuyên Liệu cảm thấy mình cũng sắp điên rồi.
Hồi lâu sau, nhân lúc Thời Mông ngủ, Phó Tuyên Liệu đứng dậy ra ban công hóng gió, đúng lúc này điện thoại rung lên, bèn nghe máy.
Thời Tư Hủy ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng gió vù vù, hỏi: “Cậu ở bên ngoài?”
“Không, ở nhà.” Phó Tuyên Liệu phập phồng không yên, “Có việc thì nói đi.”
“Cũng không có việc gì, chỉ muốn báo cho cậu một tiếng, bọn tôi đã chuẩn bị xong, đến lúc đó các nguyên lão của tập đoàn đều sẽ đứng về phía chúng ta, giúp chúng ta lấy lại 10% cổ phần và số vốn góp ban đầu.”
“Ừ.”
“Bên cậu thì sao, đã quyết định chưa?”
Phó Tuyên Liệu quay người, nhìn Thời Mông nằm trên giường trong phòng, cậu đang ngủ say, không hề hay biết mình sắp đứng trước tình cảnh bị cô lập.
Nhưng dạng người tâm địa sắt đá, máu lạnh ác độc này đã tự tay cướp đi thứ anh quý trọng, ăn miếng trả miếng, Phó Tuyên Liệu cảm thấy mình hẳn là nên vui vẻ, thoải mái mới đúng.
Chờ đến khi cậu không còn gì cả, thì anh cũng không phải chịu sự kiểm soát của cậu nữa.
Nghĩ như vậy, Phó Tuyên Liệu không để ý đến những suy nghĩ rời rạc bất đắc dĩ kia, xoay qua chỗ khác, nói với điện thoại: “Quyết định, tôi giúp các người.”
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua cửa sổ mở một nửa bên, nhẹ nhàng lay lay tóc mái trên trán, Thời Mông ngủ say hoàn toàn không biết gì cả, chỉ ôm chăn càng chặt hơn.
Trong mộng, cậu không phải trèo lên núi non hiểm trở, cũng không cần hại người hại mình, cậu có thể uống nước suối để sinh tồn, và cũng có thể chạm vào vầng mặt trời gần trong gang tấc.
Hết chương 27.