Vệ Hùng chạy đến tẩm cung, nhảy tại chỗ mấy cái, hít sâu một hơi trấn định, bước vào tẩm điện trong ánh mắt xem kịch vui của tiểu thái giám Lục Lục.
Lý Anh lúc này không đập quẳng đồ vật, cũng không tức giận cuộn tròn trong chăn như dự đoán. Y đưa lưng về phía cửa, đứng bên cạnh một chậu cây tùng không biết đang làm gì.
"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!"
Vệ Hùng thở dài một hơi đến gần.
"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!"
Hắn cảm thấy có gì đó là lạ.
"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!"
Trời ạ! Vệ Hùng lại gần xem thử, cây tùng bốn mùa xanh biếc đầy sức sống bị bệ hạ của hắn lấy tay bẻ cành. Đến lúc Vệ Hùng ôm Lý Anh, y 'rắc' một cái bẻ luôn nhánh cây cuối cùng.
Rất tốt, trụi luôn rồi.
Vệ Hùng không có thỉnh tội trước, mà là ôm Lý Anh kéo đến long sàng, cứng rắn một chút đè người lên trên mền gấm, hôn xuống cái miệng nhỏ của Lý Anh vẫn luôn vô thức dẩu lên.
Cạy mở hàm răng, xâm nhập khoang miệng, cướp đoạt hơi thở.
Cái hôn này rất dài, rất mãnh liệt. Vệ Hùng nếm hương vị người yêu từ trong ra ngoài mới chịu thả người, quỳ xuống đất thỉnh tội.
"Thần tự tiện làm chủ, đã thả Lưu thục phi về nhà."
Cái nhận tội này có thể nói là rất không thành khẩn, cũng chẳng nghiêm túc chút nào, bởi vì đầu sỏ mặc dù quỳ trên đất, giọng điệu hợp tình hợp lý, nhưng cái tay lại cứ tác quái trên đùi Lý Anh, ăn đậu hũ vô cùng vui vẻ.
Lý Anh đã quen với việc này từ lâu. Vệ Hùng mặc kệ làm việc gì, chỉ cần ở trong khoảng cách có thể sờ được, thì chắc chắn tay chân sẽ không nhàn rỗi.
Y không để ý Vệ Hùng đem người đi đâu, còn sống hay đã chết, cái y để ý là Vệ Hùng biết được sở thích đặc thù của y, có thể không nói gì, nhưng chính mắt nhìn thấy y tra tấn người thành như vậy, trong lòng thật sự không có vướng mắc sao?
Hai đời rồi Lý Anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của ai như thế, nhưng cũng không muốn giống như tiểu cô nương không nói lý lẽ. Y liếm môi cảm nhận hương vị Vệ Hùng để lại, hỏi thẳng: "Ngươi có sợ không? Ta tra tấn người khác thành sống dở chết dở..."
Y hồi hộp đến quên xưng trẫm, trực tiếp xưng ta.
Vệ Hùng cúi đầu, thấy Lý Anh lại cởi vớ giày, để chân trần trên đất liền nắm lấy ủ trong tay mình.
Ngón chân Lý Anh đồng đều xếp từ lớn đến nhỏ, không có mắt cá chân nhô lên, lòng bàn chân không có vết chai, mu bàn chân mịn màng trắng nõn, móng chân chỉnh tề. Vệ Hùng chưa từng thấy chân của nam nhân nào đẹp như thế, xoa nắn không buông tay.
Hắn nghe Lý Anh hỏi liền trực tiếp cắt ngang.
"Bệ hạ... Còn thích những cái đó không?" Vệ Hùng hỏi.
Không đợi Lý Anh trả lời, Vệ Hùng nhịn không được cúi đầu hôn mu bàn chân của Lý Anh một cái.
Lý Anh khẽ rùng mình, đem chân rút về ngồi xếp bằng trên giường, giấu chân dưới long bào, âm thầm nhéo mu bàn chân tê tê một cái, hắng giọng trả lời, "Không thích."
Bởi vì y đã tìm được một biện pháp khác giúp mình ngủ ngon rồi.
"Vậy bệ hạ có trách ta thả Lưu thục phi đi không?" Vệ Hùng lo nhất chính là chuyện này.
"... Không trách."
Hắn biết mà, bệ hạ của hắn là người tốt nhất trên đời này.
Lý Anh vừa nói xong Vệ Hùng liền nhào lên long sàng, bàn chân tê tê đem giấu đi bị hắn bắt được vuốt ve nửa ngày, còn cào lòng bàn chân của y.
Hai người không hề có hình tượng ở trên long sàng lôi lôi kéo kéo. Y là người đi tảo triều cũng coi như rèn luyện, làm sao có thể chống lại Vệ Hùng, bị đè xuống ăn đậu hũ đến khi y cam đoan không tham lạnh mà cởi vớ đi chân trần trên đất, Vệ Hùng mới chịu buông tha.
Hai người náo loạn một thân mồ hôi, Vệ Hùng để bội kiếm sang một bên, nằm lên đùi đế vương.
"Bệ hạ... " Vệ Hùng nói: "Bệ hạ đã không thích những thứ đó nữa, vậy hậu cung..."
Lý Anh nhíu mày cúi đầu nhìn hắn, Vệ Hùng cũng không lo vượt quá giới hạn, kiên trì nói tiếp: "Nữ quyến trong hậu cung, bệ hạ... có thể đưa họ đi được mà." Dù sao cũng không cần những người này thị tẩm.
Lý Anh nhìn thấy lúc Vệ Hùng nói những lời này, khuôn mặt kiệt ngạo, lòng chiếm hữu nồng đậm nhìn chằm chằm mình, trong mắt như cất giấu một lồng giam muốn cầm tù y.
Đây là một cảm giác vô cùng mới lạ. Y là đế vương, trong thiên hạ này y muốn cái gì có thể lấy dễ như trở bàn tay. Cảm giác muốn chiếm lấy một thứ gì y biết, nhưng cảm giác bị người khác muốn chiếm lấy là lần đầu tiên biết đến.
Lý Anh sửng sốt hồi lâu, đến mức Vệ Hùng hồi hộp muốn nằm cũng không được mới nghiêm túc vuốt cằm hắn: "Ngươi muốn một mình độc sủng lục cung?"
Vệ Hùng vui đến suýt khóc, bệ hạ đây là đồng ý với hắn, liền câu cổ người xuống, tinh tế dai dẳng hôn lên.
Tiểu thái giám Lục Lục tiến đến muốn hỏi hoàng thượng có cần truyền thiện hay không, tiện thể nhìn 'tiểu thị vệ' tự tiện xử lý phi tần có bị bệ hạ nhà mình chém chết chưa.
Chỉ thấy màn giường màu vàng sáng giữa ban ngày lại được buông xuống, bên trong màn truyền đến giọng nói trầm thấp. Lục Lục thề nó không hề muốn nghe, nhưng tại sao toàn là động tĩnh của người nào đó không biết xấu hổ vậy...
"Bệ hạ tại sao lại trắng đến thế..."
"Bệ hạ mau nhìn ~ bóp nhẹ một cái đã đỏ lên, làm thần cũng không dám dùng sức..."
"Bệ hạ, ôm thần một cái ~ Nắm chăn làm gì chứ, ôm thần đi, nhanh lên..."
Lục Lục rất muốn cầm bội kiếm nằm trong đống quần áo tán loạn trên đất mà đâm chết tên 'thiếp thân' đới đao thị vệ này, nhưng mà đánh không lại, hơn nữa bệ hạ có vẻ cũng rất thích...
Dựa vào cửa tẩm điện, Lục Lục lấy hai tay che lỗ tai, ngăn cách ô ngôn uế ngữ càng ngày càng khó nghe trong phòng, sống không còn gì luyến tiếc suy nghĩ, đồ mà bệ hạ thích trước nay không vượt quá mười ngày, người này đã ở hai tháng, lại thị sủng mà kiêu tự mình thả phi tần, ngày tốt cũng sắp hết rồi...
Từ sau lần Lý Anh gặp chuyện, những ngày tiếp theo có thể nói là vô cùng đặc sắc. Mỗi ngày đều có một nhóm phi tử, không biết vì sao chặn đường hoàng đế hạ triều, kết bè kết lũ hành thích.
Sau kéo nhỏ thì đến trâm cài tóc, cành cây, kim thêu, đôi giày, khăn hương, tay không, nói chung là đủ thứ loại 'hung khí' kỳ quái.
Mà ở cửa cung mỗi ngày đều diễn ra cảnh gia đình đoàn tụ ôm nhau mà khóc. Đương nhiên không thể thiếu tiết mục quỳ hô vạn tuế, tạ chủ long ân.
Một đoạn thời gian cứ như vậy trôi qua.
Trên triều, sắc mặt bách quan nhìn hoàng đế cũng không còn như đao như tiễn, dần dần có xu thế hòa hoãn.
Theo trận tuyết đầu mùa đông, hậu cung đế vương bùng lên trận lửa vô cùng lớn. Lửa bắt đầu từ sau tẩm điện đế vương, đốt cháy ba ngàn cung phi tẩm điện thành tro tàn, cũng 'thiêu chết' vô số nữ quyến.
Trận lửa kéo dài ba ngày, hoàng đế ba đêm không ngủ, bi thương không nói thành lời. Đại hỏa qua đi, hoàng đế truy phong tất cả phi tần 'gặp nạn', lại hạ chỉ hủy bỏ chế độ mỗi ba năm tuyển tú và bách quan hiến nữ, không trùng tu lại hậu cung, lập lời thề cả đời này không cưới một phi tần nào nữa.
Nhất thời bách tính hoàng thành sôi nổi tán thưởng đế quân có tình có nghĩa. Thanh danh tàn bạo háo sắc của Lý Anh, vậy mà theo trận đại hỏa này biến mất hầu như không còn.
Lời tác giả:
- Mọi người biết hội chứng Stockholm không? Người bị ăn hiếp ngược đãi lâu dài sẽ sinh ra ỷ lại quyến luyến với người ngược đãi mình, thậm chí là yêu, chỉ cần người ngược đãi tốt một chút thôi thì sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Triều thần với bách tính là những người như vậy đó _(:зゝ∠).
- Hoàng thượng sở dĩ không trực tiếp thả phi tần rời cung, là bởi vì từ xưa phi tần rời đi, đều phải vào chùa miếu tu hành, như vậy cả triều sẽ không ai cảm kích hoàng đế. Nhưng nếu là 'chết cháy', thì sẽ có thể thay tên đổi họ, sống cuộc sống về sau thật tốt.
- Tướng quân thật sự là dốc hết sức lực tẩy trắng cho hoàng đế, cũng là cho mình một đời một kiếp một đôi người tương lai tươi sáng hơn.