Mù Mắt

Chương 6: Xin lỗi




Ngày hôm đó ở tiêu cục đến phiên Tô Ẩn được nghỉ ngơi, sáng sớm y đặc biệt tới quán ăn ở thành nam mua bánh hoa mai* mới ra lò, thuận thiện mua một ít điểm tâm.

*Bánh hoa mai: bánh có hình bông hoa mai

Tô Ẩn trước đem đồ ăn sáng và điểm tâm về nhà, lúc này Huyền Ngự còn chưa tỉnh. Tô Ẩn cầm bánh hoa mai được đóng gói cẩn thận vượt qua tường rào, theo con đường nhỏ phía sau đi một đoạn, đứng ở trước mấy gian phòng bé, vừa kéo cánh cửa gỗ khép hờ trước sân nhỏ, cửa đã được mở từ bên trong.

Dì Lưu cầm chậu rửa mặt định hắt ra ngoài sân, vừa vặn gặp Tô Ẩn, thấy đồ trong tay y cầm thì bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này thực hết cách mà ~

"Dì Lưu." Tô Ẩn khẽ gọi dì Lưu, chỉ đứng yên cạnh cửa chứ không bước lên, trong mắt một mảnh sương mù. Hôm nay y mặc một bộ đan y nguyệt bạch, không đeo bội kiếm, mấy năm gần đây lại cao thêm không ít, càng làm nổi bật dáng người cao gầy tuấn dật của y.

Dì Lưu bỗng có chút hoảng hốt, phảng phất người đứng trước mặt không còn là đứa nhóc năm đó rụt rè hoảng sợ trốn sau lưng mình nữa, một đôi mắt xinh đẹp mà mờ mịt bất an nhìn mình.

"A —— tới đây." Trong lòng dì Lưu đã sớm không còn tức giận nữa, đứa nhỏ Tô Ẩn này vẫn luôn khiến người ta không thể giận nổi.

Tô Ẩn lúc này mới đóng cửa gỗ đi vào phòng.

"Dì Lưu, đây là bánh hoa mai dì thích ăn nhất, chân dì bất tiện nên con tiện đường mua một phần cho dì." Tô Ẩn quen thuộc dì Lưu như người trong nhà, không trở ngại đặt bánh hoa mai lên bàn.

Dì Lưu buông chậu rửa mặt, bất đắc dĩ cười cười.

Đứa nhỏ này thực sự nói dối cũng không biết đường nói, cái gì mà tiện mua một phần chứ. Mình và nó đều ở thành bắc, bánh hoa mai này ở thành nam mà mới sáng sớm tiện đường mua gì chứ?

Chân của mình không tiện chẳng lẽ mắt nó thì dễ dàng lắm sao?

"Phiền con như vậy, bánh hoa mai này lại còn mắc, với cả mắt con không tiện nên về sau không cần quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này nữa ha."

"Không sao đâu, đường này con quen rồi." Tô Ẩn cởi bỏ dây thừng buộc gói bánh, lấy bánh hoa mai nóng hổi đưa đến trước mắt dì Lưu, "Dì nếm thử đi, vẫn còn nóng đấy."

"Aiz ~ Con đứa nhỏ này, chuyện hôm đó ta đã không còn tức giận nữa rồi." Dì Lưu nhận miếng bánh của Tô Ẩn cắn một cái, Tô Ẩn rất ít khi khiến mình tức giận nhưng mỗi lần đã giận rồi, nó sẽ lặng lẽ tới quán ăn ở thành nam mua bánh hoa mai mình thích nhất. Quán này là quán bánh hoa mai nổi tiếng nhất huyện Thúy Trúc này, giá cả cũng chẳng rẻ, dân chúng bình thường chẳng nỡ mua ăn. Sau khi Tô Ẩn mua về cũng không nói những thứ khác, chỉ yên lặng đem cho mình, cái này làm sao có thể khiến mình giận được nữa đây?

"Con biết dì Lưu tốt nhất mà." Tô Ẩn ngồi xuống một bên, hơi cong miệng cười, lúc này trông có chút trẻ con.

"Hôm nay coi như thái bình, nhưng hài tử trên đường cũng không ít đâu, con định đi đường đụng mặt một đứa thì mang về một đứa sao?" Dì Lưu rót chén sữa đậu nành tự mình xay đặt vào tay Tô Ẩn.

"Dì Lưu yên tâm, con cho dù cố tình cũng không thu dưỡng được nhiều hài tử như vậy đâu." Tô Ẩn nhấp một ngụm sữa đậu nành thơm ngào ngạt, thuận miệng khoa trương nói: "Vẫn là sữa đậu dì Lưu làm uống ngon nhất, ở bên ngoài không cái nào so được."

Dì Lưu ý cười đầy mặt: "Con thật biết nói ngọt." Bà lấy ra một ít đồ ăn đặt lên bàn, lại đưa bát đũa cho Tô Ẩn, mới hỏi: "Sao ngày ấy con lại gặp mà thu lưu đứa bé kia?"

Tô Ẩn đặt chén trong tay xuống, hai mắt bị lớp sương mù che chắn nhìn về phía trước, có chút suy tư rồi mới chậm rãi nói: "Ngày ấy con và Lạc Lê đi gặp phu tử, trên đường về thấy nó bị một đám người đánh, thuận tay cứu thôi. Thấy nó tuổi còn nhỏ lại thương nặng, nếu bỏ mặc thì sợ sẽ chết mất, mang về nhà coi như tích một việc thiện."

"Thật sự là thế sao?" Dì Lưu gắp thức ăn vào bát cho Tô Ẩn.

"Nghĩ lại cũng coi như duyên phận ha ~"

Tô Ẩn ăn sáng ở nhà dì Lưu, hai người lại hàn huyên một lát mới về.

Tô Ẩn bước vào sân nhỏ nhà mình, nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, hẳn là Huyền Ngự rời giường. Những ngày này dưới sự chăm sóc chu đáo của Tô Ẩn, vết thương của Huyền Ngữ đã nhanh tốt lên, ngoại trừ hai chỗ bị thương trên chân và xương sườn thì không còn gì đáng ngại nữa, một số việc thông thường như mặc quần áo hay ăn cơm cũng có thể tự mình làm được, cũng giảm bớt không ít việc cho Tô Ẩn.

Đêm qua trời đổ mưa, hoa đào trong sân rụng không ít. Tô Ẩn đứng dưới tàng cây cả nửa ngày, hoa đào rụng hết lên quần áo và tóc. Y chạm vào một đóa hoa đầu cành, đầu ngón có hơi ươn ướt.

Ngày ấy thật sự chỉ là thuận tay cứu sao?

Mười tuổi —— không phải là tuổi tương tự như mình năm đó sao?

Tô Ẩn tự biết việc thiện gì đó, duyên phận gì đó, chẳng qua chỉ là nói cho dì Lưu nghe thôi. Ra tay cứu giúp có thể nghe được, nhưng sau rồi mang về nhà giữ lại thì thế nào đây?

Ngày đó Huyền Ngự bị nhiều người đánh như vậy cũng không kêu một tiếng, không khóc cũng chẳng cầu tha, chỉ yên lặng đón nhận, khi đó nó không phải nên bỏ chạy sao? Cứ như vậy tiếp nhận vận mệnh của mình —— chẳng khác gì mình năm đó.

Có lẽ chính vì như vậy, mình mới cứu được nó thu lưu nó.

Vì nhìn nó cứ phảng phất thấy được bản thân năm ấy vậy.

Trong phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân rồi đến tiếng ghế lạch cạch, Tô Ẩn lấy lại tình thần nhìn về phía căn phòng không khỏi cong môi cười.

"Dậy rồi à?" Tô Ẩn đi vào phòng, nghe thấy tiếng cái bàn kêu, tựa hồ có bóng dáng lắc lư ngồi xổm trên mặt ghế, chính là Huyền Ngự vừa rời giường.

"A... Ừ, dậy rồi." Huyền Ngự lo lắng thả bánh bột mì trong tay xuống, vội vàng giấu tay ra đằng sau.

Từ khi thương thế ở tay Huyền Ngự tốt lên, mỗi lần ăn cơm Tô Ẩn đều nhất định bắt nó dùng đũa. Nhưng nhiều năm như vậy không dùng, bây giờ chẳng muốn học lại nữa, Huyền Ngự ngại phiền liền lấy tay vụng trộm bốc đồ ăn. Tô Ẩn mỗi lần phát hiện liền dùng đũa gõ tay Huyền Ngự, Tô Ẩn dùng lực mạnh lại có kỹ thuật, mỗi lần tuy không làm tay Huyền Ngự bị thương nhưng cũng đủ khiến nó đau đến rụt ngay tay lại.

Huyền Ngự lặng lẽ nhìn nghiêng về phía Tô Ẩn, thấy y cũng không nhìn về phía mình, trong mắt vẫn một mảnh mông lung, trong lòng lại ngứa ngáy nữa, bàn tay phía sau lưng chậm rãi theo mép bàn vươn lên.

"Đũa đâu rồi?"

Tô Ẩn đột nhiên mở miệng, khiến Huyền Ngự cả kinh vơ vội lấy đũa: "Đây, đây, ở đây này!"

Huyền Ngự cầm đũa, lập tức ngồi xuống bên cạnh Tô Ẩn, bất đắc dĩ lại có chút không cam lòng cắn đầu đũa. Trong lòng bất mãn nói thầm, Tô Ẩn rõ ràng cả mình lớn như này cũng không nhìn rõ, nhưng sao mỗi lần mình không cầm đũa đều bị y tóm được chứ, thật làm người tức chết mà!

"Hôm nay ta được nghỉ, sau khi ăn xong sẽ dạy ngươi viết chữ."

"A —— Hả?!"

___

Dạo này lắm thứ cần học quá, cho! nên! lịch đăng sẽ chậm lại, có thể là 2 chương 1 tuần, có khi chỉ 1, rảnh thì 3 nha ^^