Tô Ẩn ở trong bếp ăn qua loa vài món, rồi đi nhóm lửa nấu nước.
Trong thời gian đợi thì mang vô phòng nhóc kia một chiếc ghế nằm, thuận tiện thay ga giường vỏ chăn, thấy nước chưa sôi thì thuận tay giặt luôn. Làm xong mấy chuyện này, nước cũng vừa vặn sôi, liền ôm thằng nhóc đi tắm rửa.
Nhóc con được Tô Ẩn ôm trong lồng ngực, đôi mắt đen láy mở to, một lúc lại nhìn đường đi một lúc lại nhìn Tô Ẩn, bây giờ sắc trời đã có chút tối, cửa sổ cũng đóng lại, trong phòng không có lấy một ngọn nến, nhưng bước chân của Tô Ẩn lại chẳng ngập ngừng mà ôm nó tiến về phía trước, không đụng phải bất kỳ vật dụng gì.
Tô Ẩn cẩn thận đặt thằng bé lên ghế trúc, sau đó đẩy thùng gỗ sang chỗ trống, đi lấy nước ấm cứ một thùng rồi một thùng đổ vào trong, thấy đủ rồi thì cho một túi thảo dược vào thùng nước lạnh, dùng tay thử thử nước ấm mới nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé, đưa tay cởi y phục trên người nó.
Chả hiểu sao nhóc kia đột nhiên co rụt lại, tiếp theo là tiếng kêu đau do đụng vào miệng vết thương.
"Đau chỗ nào à?" Tô Ẩn ân cần hỏi, định vươn tay xem xét.
"Không!" Thằng bé lo lắng đáp, "Ta, tự mình cởi... Ngươi thả ta ra đi."
Tô Ẩn thấy nó có vẻ không phải không muốn tắm rửa, phần nhiều chắc cho ngượng, liền nhẹ nhàng thả nó ra, lại để nó đứng trên ghế trúc, một tay đặt lên ghế dựa để nó đỡ ngã.
Thằng bé đi chân trần, do dự nhìn Tô Ẩn vài lần, mới nhe răng trợn mắt cởi quần áo.
Bởi vì khắp thân thể đều là vết máu ứ đọng do bị đánh, nhưng lại có mấy vết động tới xương cốt, cho nên mỗi lượt cử động đều đau đến cong người. Nó mãi lâu sau mới cởi xong quần áo, lúc này trời đã tối, Tô Ẩn cũng lẳng lặng đợi ở bên thật lâu, thỉnh thoảng không để lại dấu vết thoáng đỡ một cái.
"Ta... ta xong rồi." Thằng bé nhìn bóng dáng Tô Ẩn trong màn đêm nói.
"Ừm." Tô Ẩn khẽ lên tiếng, đưa tay thử nước ấm, lại thêm một chút nước ấm mới chậm rãi ôm lấy nó thả vào làn nước.
"Có thể ngồi xuống chứ?" Tô Ẩn ước lượng lượng nước trong thùng gỗ.
Đứa nhỏ lắc đầu, thấy Tô Ẩn không có phản ứng mới nhớ ra y không nhìn được, nói: "Nước nhiều lắm."
Tô Ẩn trong bóng tối sờ sờ cái gì đó, sau rồi hình như cầm cái gì đó bỏ vô thùng gỗ, tiểu nhân sờ lên, là một cái ghế đẩu.
"Ngồi lên ghế thử xem."
Nó ngồi trên ghế, mặt nước vừa đến dưới vai một ít.
"Được rồi chứ?"
Thằng bé gật gật đầu rồi lập tức lên tiếng.
Lúc này Tô Ẩn mới cần lấy khăn mặt lau cho nó.
Trong bóng tối, tiếng nước nhẹ vang lên.
Thật lâu, Tô Ẩn mở miệng hỏi: "Tên ngươi là gì?"
"... Tiểu Tử." Tiểu nhân do dự nửa ngày mới đáp.
"Tiểu Tử á?"
"Ừ."
"Sao lại có người có tên như vậy chứ?"
"Người thu lưu ta trước kia gọi ta là tiểu tử."
"..." Tô Ẩn dừng một chút, "Trước kia cũng từng có người thu lưu ngươi sao?"
"Ừ, nghe người khác nói ông ta là thợ săn trên núi, là ông ta nhặt ta về." Thằng bé nói xong thì ngẩn người, không biết hôm nay vì cớ gì mình lại nói nhiều với người trước mặt này như thế, rõ ràng còn chưa biết tốt hay xấu.
"Vậy ngươi biết năm nay mình bao tuổi rồi không?"
"Mười tuổi." Thằng bé khẳng định đáp, "Những thứ khác đều không thể nào nhớ rõ, nhưng ta nhớ khi ấy ta ba tuổi."
Tô Ẩn đương nhiên biết cái từ "khi ấy" chỉ thời điểm nhóc được người ta nhặt.
Trong bóng tối, hương thảo dược trong nước dần tỏa ra, bao trùm lấy hai người, nước cũng đủ ấm, nó đã lâu rồi chưa được thư thái như lúc này.
Sau một hồi lâu, tiếng trò chuyện của thằng bé thấp dần, đầu lệch về phía Tô Ẩn nằm lên cánh tay y. Tô Ẩn chỉ cảm thấy trên cánh tay bỗng nặng, có khí tức ôn hòa phía trên, sau đó nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tô Ẩn cong khóe miệng, cầm khăn mặt sạch ở một bên nhẹ lau khô tay chân cho nó, lại cẩn thận mặc lý y cho nó, mới ôm nó lên giường an trí thật tốt.
Bóng đêm càng dày đặc, bên ngoài ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng chó sủa.
Tô Ẩn tắm rửa sạch sẽ, thu dọn phòng bếp, mới cầm quần áo của mình và nhóc kia định đi ném vào chậu mai giặt.
Bỗng nghe thấy âm thanh "leng keng" vang lên trong bóng tối, Tô Ẩn cảm thấy có gì đó rơi xuống từ y phục trong tay.
Tô Ẩn cúi người sờ soạng bên chân, tay lập tức đụng phải một thứ đồ lành lạnh, liền nhặt lên, sờ sờ, hình như là khóa trường mệnh của tiểu hài tử.
Chắc đây là đồ của đứa bé kia, mai trả lại nó vậy.
Tô Ẩn đứng dậy muốn đi, lại nhớ tới thằng bé mới vừa bảo mình được thợ săn thu dưỡng, nhưng chỉ bằng cách gọi nó là "tiểu tử" kia của ông ta, chắc chắn sẽ không mua khóa trường mệnh cho nó, khóa này rất có thể được nhận trước khi nó được thu lưu. Nghĩ nghĩ, vừa hình dung khóa trường mệnh trong tay một lần.
(Vì đây là buổi tối, và A Ẩn không nhìn được nên phải sờ, vừa sờ vừa hình dung ra hình dáng của khóa trường mệnh nhé)
Tô Ẩn từ sau khi bị tật ở mắt, các cảm quan khác trở nên linh mẫn hơn rất nhiều, xúc giác càng khỏi nói. Ngón tay dọc theo đường vân trên khóa khẽ vuốt, khóa trường mệnh này một mặt có khắc "Sống lâu trăm tuổi", mặt kia thì không khắc chữ, nhưng khi Tô Ẩn sờ đến phần cuối cùng, lại mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Hình như ở đó có khắc hai chữ.
Hình như là —— "Huyền Ngự"
___
Huyền Ngự à... t thấy tên này cũng hay đấy nhỉ