Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 6: Tôi mà thấy anh ở đâu là tôi đánh anh ở đó đấy!




Lư Quốc Khánh nói ông bị chóng mặt, mọi người cứ tưởng là chuyện nhỏ. Nhưng lúc bệnh tìm đến thật thì mới cảm thấy sợ hãi.

Tối hôm nọ, lúc cô đang ngủ thì bị Dương Liễu Phương gọi điện đánh thức: “Lư Mễ, ba con bệnh rồi, ở bệnh viện Tích Thủy Đàm. Mau tới đây đi.” Dương Liễu Phương mới vừa khóc, Lư Mễ lập tức bừng tỉnh: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con tới ngay.”

Từ nhỏ đến lớn Lư Mễ chưa từng trải qua chuyện như vậy, lúc lên xe tay còn hơi run, cố ép mình bình tĩnh lại. Khi cô chạy tới bệnh viện, nhìn thấy ba mình đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ cấp cứu đang bàn bạc phương án trị liệu với Dương Liễu Phương: Kháng đông, thiết lập tuần hoàn bàng hệ, tan huyết khối, loại bỏ huyết khối, đều là những thuật ngữ mà Lư Mễ không hiểu.

“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ về nhà trước đi, con ở lại đây với ba.” Lư Mễ gọi cho Trương Kình, muốn bảo anh ta qua đây đưa Dương Liễu Phương về nhà. Một lúc lâu sau Trương Kình mới nghe máy: “Sao vậy cục cưng?” Anh ta say rồi.

“Má nó anh lại đi uống rượu nữa đấy à?” Lư Mễ mắng một câu, cúp điện thoại gọi xe cho Dương Liễu Phương.

“Đừng trách Trương Kình, nó đâu có biết đêm nay ba con bị bệnh.” Dương Liễu Phương khuyên Lư Mễ vài câu rồi mới đi.

Lư Mễ ngồi trước giường bệnh của Lư Quốc Khánh, mới mấy ngày không gặp mà Lư Quốc Khánh như biến thành người khác. Lúc trước trong hẻm có ông Tôn bị trúng gió, đi đường kéo lê một chân, nói chuyện cũng ú ớ không rõ ràng.

“Ba à, ba phải dũng cảm lên nhé, chúng ta cùng cố gắng, đừng để giống như ông Tôn.”

Lư Mễ ngồi bên giường chăm ba suốt một đêm, sáng hôm sau mẹ đến đổi cho cô về nhà nghỉ ngơi một chút..

Lư Mễ về nhà, lúc đi qua khu dân cư gần đó, nhìn thấy một đôi nam nữ đứng ở bên lề đường ôm hôn, mắt cô quét qua, người đàn ông đầu đầy bím tóc kia không phải Trương Kình thì là ai? Ba cô nằm viện, bạn trai thì sáng sớm ôm một cô gái khác, còn gặm môi cô ta nữa.

Cô đứng đó nhìn một lát, nghĩ thầm tên khốn Trương Kình này thật kinh tởm, con mẹ nó chứ lại còn hôn rất say mê nữa kìa! Lửa giận của Lư Mễ bốc lên tới đỉnh đầu, cô kêu lên một tiếng: “Trương Kình! Đang làm trò gì đấy!”

Trương Kình say khướt đẩy cô gái kia ra, nhìn thấy Lư Mễ thì hoảng sợ đến nỗi tỉnh rượu được một nửa, còn chưa kịp phản ứng lại, Lư Mễ đã cầm cây gậy vọt tới trước mặt quất vào người anh ta, vừa quất vừa mắng: “Anh làm chuyện buồn nôn thế này cho ai xem thế? Anh biết xấu hổ không? Súc sinh mà còn có liêm sỉ hơn anh nữa!”

Cô gái kia sợ hãi, nhảy sang một bên hét lên: “Đánh người! Đánh người rồi!”

Lư Mễ chỉ gậy vào cô ta: “Câm miệng, bằng không thì tôi đánh luôn cả cô đấy!” Cô ta chưa từng thấy ai dữ dằn như vậy, chợt im bặt.

Lư Mễ xoay người lại đánh Trương Kình, Trương Kình ôm đầu bỏ chạy, anh ta uống nhiều rượu, lòng bàn chân mềm nhũn, mới chạy vài bước đã ngã xuống đất: “Em đủ chưa vậy! Còn chưa lên giường mà em làm gì thế!”

“Con mẹ nó anh còn muốn lên giường à? Tôi giết chết anh!”

Lư Mễ đánh anh ta thêm mấy gậy nữa mới cảm thấy trút được cơn giận, vứt gậy qua một bên nói với Trương Kình: “Tôi nói cho anh biết, hai chúng ta xong rồi! Từ giờ về sau biến khỏi mắt tôi đi! Tôi mà thấy anh ở đâu là tôi đánh anh ở đó đấy!”

Cho đến bây giờ Lư Mễ cũng không thấy khó chịu gì, nhưng lúc vào nhà nhìn thấy mấy món đồ mà Trương Kình tặng cô, bỗng nhiên không kìm lòng được nữa. Ở bên nhau mấy năm, trái tim có lạnh lẽo đến mấy thì cũng phải nóng lên. Bắt đầu từ lúc hai người quen nhau, Trương Kình luôn chiều chuộng Lư Mễ, cô ghét gã lưu manh kiếm chuyện gây sự với người trên xe buýt, gã vừa giương mắt lên là Trương Kình đã xông tới, đồng nghiệp bị môi giới xã hội đen bắt nạt, Lư Mễ tức không chịu nổi, Trương Kình bèn kéo theo băng nhóm rồi đi cùng với cô đến đó, Trương Kình ngoại trừ là công tử bột ra thì cũng không có tật xấu gì lớn, thỉnh thoảng hay ngắm gái xinh, Lư Mễ cũng chẳng để ý mấy, cô cũng ngắm trai đẹp mỗi ngày cơ mà!

Nhưng quả thật là có nhiều chuyện chỉ cần có bắt đầu thì sẽ không có điểm dừng, tuy rằng thường ngày dường như Lư Mễ chẳng sợ gì cả, nhưng lòng cô vô cùng rõ ràng: Cô nhìn thấy Trương Kình say rượu ôm hôn một cô gái khác. Có lẽ còn nhiều hơn thế chứ không chỉ dừng lại ở đó.

Khi hai người yêu nhau, rất nhiều chuyện có thể không tính toán, nhưng làm trái quy tắc thì không được.

Cô lau nước mắt, tự an ủi mình: Trương Kình cũng được lắm, cô đánh anh ta ác như vậy mà anh ta vẫn không đánh trả, vậy cứ thế đi! Xem như là dễ hợp dễ tan.

Lư Mễ thay đồ đến công ty, nhìn thấy Trương Kình đã tỉnh rượu ngồi ở ven đường, trên mặt vẫn còn dính vết máu. Lòng thoáng đau nhức, đạp chân ga lái xe đi.

Khi cô còn bé, tuy rằng gia cảnh bình thường nhưng cô chưa từng phải chịu khổ. Ngày hôm qua là lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khổ của nhân gian, ba bị bệnh, bạn trai ngoại tình, cứ thế mà dồn hết vào cùng một ngày. Đến công ty nhanh chóng viết xong biên bản bàn giao rồi tựa người vào ghế, cả người mất đi tinh thần vốn có. Thượng Chi Đào rất lo lắng, vội hỏi cô: “Chị sao vậy?”

“Ba chị bị bệnh. Chút nữa chị xin nghỉ với Will. Không biết ông tướng này có cho chị nghỉ hay không nữa.”

“Chú sao vậy chị?”

“Không sao, đừng lo.” Lư Mễ an ủi Thượng Chi Đào, nhìn thấy Đồ Minh vào phòng làm việc, bèn đứng dậy đi tới.

Đồ Minh ngạc nhiên vì thấy cô đến sớm như vậy, dưới mắt cô có quầng thâm, mặt rất căng thẳng. Cô gái từ trước tới giờ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, thế mà hôm nay lại ủ rũ mất tinh thần, anh hỏi cô: “Sao vậy?”

“Tôi muốn xin sếp nghỉ phép mấy ngày. Ba tôi bệnh.”

“Có nghiêm trọng lắm không?” Hiếm thấy giọng nói của Đồ Minh nhẹ nhàng hơn bình thường.

Nước mắt của Lư Mễ tràn đầy hốc mắt, nhưng vẫn cố kìm nén: “Qua khỏi nguy hiểm rồi, nhưng cần phải có người chăm sóc. Tôi muốn xin nghỉ thêm vài ngày.”

“Được. Bàn giao công việc cho đồng nghiệp hoặc cho tôi đi. Có chuyện gì cần giúp đỡ cũng có thể tìm tôi.”

“Cảm ơn.”

“Người nhà nằm viện ở đâu?”

“Tích Thủy Đàm.”

Đồ Minh gật đầu: “Tôi có người thân làm ở Tích Thủy Đàm, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì gọi cho tôi.”

Lư Mễ hơi bất ngờ, nhưng trông Đồ Minh rất chân thành, vì thế gật đầu nói: “Được, cảm ơn sếp.”

Thượng Chi Đào đi xuống tầng với cô, thấy cô im lặng khác thường, cô ấy ôm lấy cánh tay cô: “Chú nằm viện ở đâu vậy chị?”

“Lo làm việc của em đi, không cần phải đi đâu.” Việc của Thượng Chi Đào nhiều lắm, Lư Mễ thương cô ấy cứ làm việc cả ngày lẫn đêm, lủi thủi một mình dốc hết sức mà làm việc. Cô không cần những đạo lý đối nhân xử thế này, cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với bạn của mình.

“Em không đi.” Thượng Chi Đào nói cô ấy không đi, dẫn dắt Lư Mễ nói chuyện khác rồi bất thình lình hỏi cô: “Chú nằm ở đâu ấy chị?”

“Tích Thủy Đàm.”

Lư Mễ nói xong mới phản ứng được, bóp mặt Thượng Chi Đào: “Em đừng đi! Cũng có phải chuyện gì lớn lao đâu!”

“Em không đi!”

Thượng Chi Đào nói không đi, nhưng đến trưa vẫn chạy tới một chuyến. Lư Mễ đang chăm sóc Lư Quốc Khánh, nhìn thấy trên mặt Thượng Chi Đào lấm tấm mồ hôi vội vã chạy tới, trái tim cô ấm dần lên: “Nhỏ này làm gì thế!”

Thượng Chi Đào lấy một bao lì xì ra đưa cho Lư Mễ: “Em gửi chú, chỗ của em rất xem trọng chuyện này, chị đừng có làm khó em.”

Hai người xuống căn tin ăn đồ, trong bệnh viện người đến người đi, người trong thang máy ai nấy cũng có vẻ mặt đau khổ, Lòng Lư Mễ bỗng dưng rất khó chịu, thoáng cái đã rơi nước mắt: “Chuyện gì thế nhỉ…”

Thượng Chi Đào ôm cô an ủi: “Em bấm tay tính toán rồi, ngày tháng tốt lành đang ở phía trước đợi chị đó.”

Lư Mễ tựa đầu trên bả vai cô ấy, gật đầu: “Mong em cũng thế.”

Tiễn Thượng Chi Đào đi rồi nghênh đón Lư Tình.

“Chú chị héo queo luôn hả?” Lư Tình nhỏ giọng hỏi Lư Mễ.

“Bà bệnh thử đi xem có còn tươi nổi không?”

“Hì hì.” Lư Tình cười: “Chị hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói sẽ hồi phục tốt, sau này không sao nữa.”

“Đi nhanh thôi!”

Người nhà họ Lư rất đoàn kết, một khi có chuyện gì thì kéo đến đầy đủ không thiếu ai, hết người này đến người nọ, qua giờ thăm bệnh mà vẫn muốn vào, nhưng bị y tá ngăn ở khu bên ngoài không cho vào nữa.

Lần đầu tiên Lư Quốc Khánh cảm thấy con gái mình đáng tin cậy. Từ trước tới giờ cả nhà đều sống bình an vui vẻ, chưa từng trải qua chuyện như vậy, không biết con gái mình có thể gánh vác được đến đâu, lần này ông bị bệnh mới thấy con gái của mình kiên cường biết mấy.

Lư Mễ chăm sóc ba đang nằm trên giường, cả một đêm không chợp mắt, còn làm mọi cách dỗ ông vui. Có lúc Lư Quốc Khánh cảm thấy áy náy, Lư Mễ sẽ nói: “Con chỉ có một người ba này thôi, không chăm sóc ba thì chăm sóc ai đây? Ba phải giữ gìn sức khỏe của mình cho thật tốt, đừng nghĩ tới mấy chuyện xàm xí đó nữa!”

“Ba còn nhớ ông Tôn không? Ông Tôn đi đường như này này.” Lư Mễ đứng lên bắt chước dáng đi phạt cỏ của ông Tôn: “Sau này nếu ba không chú ý thì sẽ giống như ông Tôn đấy.”

“Được, ba sẽ cai rượu.”

“Chỉ cai rượu là được sao? Còn phải cai thuốc lá, chăm chỉ uống thuốc, rèn luyện thân thể!”

“Được được được, nghe lời con gái của ba, con gái nói sao thì nghe vậy!”

“Thế được. Sau này mỗi ngày ba phải báo cáo với con, để con nói bà Dương Liễu Phương giám sát ba, ba mà không nghe lời là con không để yên cho ba đâu.” Lư Mễ ngồi xuống lau tay cho Lư Quốc Khánh, khe hở ngón tay cũng không bỏ sót, nhưng mặt rất căng, không thấy một nụ cười nào.

“Ba nghe mẹ mày nói chuyện về Trương Kình rồi.”

“Mẹ con nói sao?”

“Mẹ mày nói: Con gái của tôi cầm được thì buông được, cho dù có khó chịu thì cũng chỉ năm ba ngày thôi. Mày đoán xem ba mày nghĩ thế nào?”

“Bây giờ ba nói chuyện rất lưu loát, chắc chắn không giống ông Tôn.” Lư Mễ lảm nhảm trêu ông một câu. Lư Quốc Khánh gõ đầu cô: “Ba mày nghĩ thế này, chia tay thì chia tay thôi, sau này rồi yêu tiếp, yêu đương ấy à, yêu càng nhiều thì càng vui, càng thú vị chứ sao.”

Lư Quốc Khánh nói làm Lư Mễ thấy buồn cười: “Ba còn nghĩ thoáng hơn con nữa!”

Cô túc trực chăm sóc Lư Quốc Khánh mấy ngày, hôm đó Lư Quốc Khánh làm xong kiểm tra sau cùng, kết luận không có vấn đề gì nữa nên bác sĩ cho ông xuất viện, trái tim cô cuối cùng cũng được thả lỏng, quyết định đi nhảy Disco lấy lại tinh thần.

Lư Mễ chỉ thích sự náo nhiệt của hộp đêm, cô đến hộp đêm là muốn đi nhảy Disco thật, chưa bao giờ làm chuyện gì bậy bạ. Ai quen cô lâu thì sẽ biết, cô chỉ có cái vỏ ngoài là phóng khoáng hoang dã thôi chứ trong lòng thì thuần khiết vô cùng! Nhưng có rất nhiều người còn chưa kịp nhìn thấy nội tâm thuần khiết của cô mà đã vội tránh xa cô rồi.

Lư Mễ không quan tâm, cô thấy vui vẻ tự do là được. Có mấy người bạn chân thành như thế cô thấy rất hài lòng.

Cũng là vào ngày này, một ngày tràn ngập sự trùng hợp. Buổi tối Luke có hẹn với khách hàng, tạm thời có việc nên không đi được, thế nên mới nhờ Đồ Minh đi thay anh ta. Hôm đó Đồ Minh cũng không bận việc gì, thuận miệng nhận lời.

Địa điểm xã giao là ở trong một hộp đêm, tiếng nhạc bên trong rất lớn. Đồ Minh nhíu mày, tìm được khách hàng, mấy người họ cùng ngồi trên ghế dài uống rượu.

Đồ Minh không hợp với những người đang nhảy nhót lắc lư ở xung quanh, anh nhìn về phía sàn nhảy, thỉnh thoảng nói vài câu với khách hàng vừa đi nhảy trở về, mặc dù trông anh không quá bài xích, nhưng đôi lúc sẽ nhướng mày, có ý kháng cự hoàn cảnh ồn ào này. Lo lắng khách hàng không được tự nhiên, anh đã nói với họ là mình say rượu, muốn ra ngoài đứng một lát cho thoáng, để khách hàng tự chơi cho thoải mái.

Anh ngồi trên băng ghế dài ở cửa hộp đêm, cúc áo cài đến tận cổ, như lão hòa thượng đang ngồi thiền nhập định. Vào ban đêm ở Công Thể cực kỳ huyên náo, sự trầm tĩnh của anh hoàn toàn không hợp với xung quanh, khiến cho người ta phải liếc nhìn vài lần, bao gồm cả Lư Mễ.

Cô giẫm giày cao gót đi qua, nhìn thấy Đồ Minh từ phía xa, ngồi trên băng ghế dài cứ như thần giữ cửa, cô thầm chửi thề một tiếng, khí thế nhất thời tiêu mất một nửa, chạy đến bên cạnh một người bạn khác.

“Sao vậy?”

“Gặp ma rồi.” Ban ngày Lư Mễ mới vừa bị Đồ Minh giáo huấn trong điện thoại, mà đó cũng không thể gọi là giáo huấn được, nói đúng hơn là giống như lúc đi học bị giáo viên phê bình vì có hành vi sai trái ở trường. Tinh thần chống đối của cô nổi lên, muốn tránh anh càng xa càng tốt.

Ông sơ này tới đây làm gì thế? Tán gái hả?