Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 47: Tim mềm nhũn rồi




Hôm sau, Đồ Minh bận rộn với công việc suốt cả ngày, đến trưa cũng chỉ ăn qua loa.

Lư Mễ lại hỏi anh về tình hình tuyển dụng, anh nói đã đăng bài tuyển dụng rồi, nhưng thực ra thì không hề có. Anh tranh thủ gọi điện cho Vương Kết Tư để hủy cuộc hẹn, khi Vương Kết Tư hỏi lý do, anh nói rằng buổi tối có việc đột xuất cần giải quyết, bây giờ chưa phải lúc gặp anh ta.

Anh phải giải quyết xong chuyện của Lư Mễ trước.

Nếu Vương Kết Tư hỏi anh tại bàn ăn về thời gian thả người, anh sẽ rơi vào tình thế bị động.

Đồ Minh bình tĩnh xử lý mọi việc.

Chiều hôm đó, khi tham gia cuộc họp trực tuyến với Luke, lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến quy trình kế tiếp, còn ghét dài dòng hơn cả Luke.

Khi cuộc họp kết thúc, Luke hỏi anh trong video: “Có chuyện gì à?”

“Có.”

“Chuyện gì?”

“Sửa ống nước.”

“?”

Đồ Minh cười: “Việc lớn đấy, đường ống mà sửa không xong thì nhà sẽ bị ngập. Huống chi phần nội dung lúc nãy quả thực hơi dài dòng.”

Luke nghĩ ngợi một lúc, cười nhạt: “Thế thì đúng là cần phải sửa.”

“Đợi anh về rồi gặp nhau bàn tiếp. Hôm nay tôi tan làm đúng giờ, tạm biệt.”

Đồ Minh mặc áo khoác ra khỏi công ty, trong cốp xe là ống nước được giao đến hồi chiều và hộp dụng cụ của anh. Lư Mễ về sớm hơn anh vài phút. Một ngày họ chỉ nói với nhau mấy câu, cô nghĩ anh sẽ không đến.

Khi chuông cửa vang lên, cô đang thay đồ, cởi chiếc áo mỏng manh và thay bằng bộ đồ ngủ. Nghe tiếng chuông cửa, cô lại khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài.

Mở cửa ra, thấy đúng thật là Đồ Minh.

Anh mặc áo khoác gọn gàng lịch sự, tay xách hộp dụng cụ và một bó ống nước dài ngắn có hình dáng khác nhau.

Cảnh tượng này nhìn cũng hài phết, Lư Mễ không nén được mà bật cười.

Đồ Minh cúi đầu nhìn những thứ trong tay, nhún vai: “Anh đoán nhà em không có mấy cái này.”

“Nhà tôi chuẩn bị mấy cái này làm gì, tôi đâu có biết dùng.” Lư Mễ tránh sang một bên cho anh vào nhà, nhìn anh cởi chiếc áo khoác phẳng phiu và chiếc áo vest xịn ra, rồi xắn tay áo lên. Hình như mọi động tác hôm nay của anh đều chậm hơn trước đó một chút.

“Chừng nào mới làm xong?” Lư Mễ hỏi anh.

“Ba ngày.”

“Ơ lâu đến vậy hả? Hồi trước thợ nói chỉ cần hai tiếng là xong mà.”

“Vậy nên ống nước nhà em mới thường xuyên bị rò rỉ.” Đồ Minh nhìn cô, hỏi: “Em ăn gì chưa?”

“Vừa mới về nhà.”

“Anh cũng chưa ăn. Hay là để anh gọi đồ ăn giao đến nhé? Bây giờ không nên dùng nước.”

“Thế chầu này sếp mời đi.”

Lư Mễ ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Will đang giả vờ nguy hiểm.]

[?]

[Ổng đến nhà chị sửa ống nước thật nè. Không chỉ thế, ổng còn nói mất ba ngày mới sửa xong.]

Thượng Chi Đào gửi hàng loạt tin nhắn cười ha ha ha, rồi thêm một tin nữa: [Hai người đủ rồi đấy, trong lòng nghĩ gì thì nói thẳng ra, muốn làm gì thì làm nấy đi!]

[Không.]

[Vậy chị định làm gì?]

Dù sao thì Lư Mễ cũng không vội. Đột nhiên cô thấy đề nghị trước đây của Đồ Minh là đúng. Cô muốn đi chậm lại để xem ý nghĩ thực sự của anh. Nhà đồng nghiệp nào bị hư ống nước thì anh cũng sẽ sửa giúp họ hay sao?

Đồ Minh luôn không đi theo lối mòn, những kịch bản rập khuôn không áp dụng được với anh. Kịch bản của anh là thiết kế riêng, Lư Mễ rất muốn xem phần tiếp theo là gì. Cả đời cô chẳng mấy khi mà gặp phải chuyện thú vị như thế này. Cô nhất định phải ra vẻ đứng đắn, làm anh tức chết, xem đến khi nào anh mới cởi bỏ lớp vỏ văn minh kia. Hoặc có lẽ anh chỉ đơn thuần là có lòng tốt mà thôi.

“Muốn ăn gì?” Đồ Minh hỏi cô.

“Gì cũng được.”

“Đồ Quảng Đông nhé?”

“Ừm.”

Lư Mễ tựa lưng vào ghế sofa, nhìn Đồ Minh lướt điện thoại. Sáng nay mới cạo râu xong, bây giờ đã có những sợi râu mọc lún phún. Điều hiếm hoi này khiến anh trông có chút hoang dã. Đặt món xong, anh đi vào bếp mở hộp dụng cụ của mình ra, cái hộp đó như là kho báu của nhiều người đàn ông vậy.

Lư Mễ đi theo, nhìn vào chiếc hộp dụng cụ thần kỳ kia, trong đó có đủ thứ. “Nhà sếp còn có thứ lạ lùng gì khác không?”

“Ví dụ như cái gì?”

Lư Mễ chỉ tay vào đồ trong hộp dụng cụ: “Ví dụ như cái này.”

“Mặt nạ chống độc? Bộ sơ cứu? Lương khô? Lạ lắm à?” Đồ Minh hỏi cô.

“…”

“Nhà em cũng cần phải chuẩn bị mấy thứ này.” Đồ Minh nói chắc nịch.

“Không không, tôi không cần đâu, giết tôi đi còn hơn.” Lư Mễ bị Đồ Minh làm sợ hết hồn, lắc đầu liên tục.

Đồ Minh cúi người chui vào tủ bếp, nghe thấy Lư Mễ từ chối, anh phì cười một tiếng. Tiếng cười bị tủ bếp ngăn chặn làm giảm đi một phần, lọt vào tai Lư Mễ chỉ là một tiếng cười nhẹ nhàng, hơi trầm.

Cô đứng ở cửa bếp nhìn Đồ Minh loay hoay với đủ thứ tiếng lạch cạch, lúc thì ném ra một khúc ống cũ, lúc thì ném ra một cái khớp nối, nói chung là rất ồn. Nếu không phải vì đôi chân đang co lên nhìn rất ngon nghẻ kia thì Lư Mễ chẳng muốn nhìn một người đàn ông sửa ống nước thế này đâu.

Đồ ăn đến, hai người ngồi đối diện ăn. Trên mặt Đồ Minh dính một vệt bụi.

“Thứ này có gì hay mà phải tự làm chứ?” Lư Mễ không hiểu nổi, tại sao không để cho người có chuyên môn làm việc của họ?

“Có lẽ giống như việc em thích làm móng đấy thôi? Hoặc là chơi Lego?”

Đồ Minh thấy trong nhà Lư Mễ có hai bộ Lego mà cô đã ráp xong.

“Lần trước sửa nhà anh còn tự làm luôn phần ốp chân tường.” Đồ Minh hớp một miếng cháo: “Mỗi người đều có cách giải trí riêng.”

Lư Mễ gật đầu, ăn một cái há cảo tôm. Điện thoại reo lên, là Vương Kết Tư. Cô nghe máy: “Chuyện gì vậy?”

“Will nói hôm nay có tiệc xã giao nên từ chối cuộc hẹn với tôi rồi. Cậu đang làm gì thế? Ra ngoài ăn tối đi.”

Lư Mễ nhìn sang Đồ Minh, anh ăn uống rất bình thản.

“Tôi đang ăn ở nhà rồi, không ra ngoài nữa đâu.”

“Ở nhà hả? Vậy tốt quá, tôi với Trương Hiểu lên ngồi chơi chút nhé.”

“Không được.” Lư Mễ chợt nói: “Tôi không khỏe, hai người đừng tới đây.”

“Không khỏe thì mở cửa đi! Để bọn tôi chăm sóc cậu!”

Tiếng gõ cửa vang lên, Lư Mễ chửi thề rồi nhìn Đồ Minh. Cô kéo tay anh: “Sếp vào trong trốn đi.”

“Sao anh phải trốn? Anh chỉ đến đây giúp em sửa ống nước thôi mà.”

“…”

Tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài, Trương Hiểu gần như hét to lên: “Lư Mễ, nhà mày có người à? Sao thế? Mở cửa đi!”

Lư Mễ đi ra mở cửa, Vương Kết Tư lập tức nhìn thấy Đồ Minh đang đứng trong phòng khách.

Vương Kết Tư ôi một tiếng, đẩy Lư Mễ ra, cười nói: “Hóa ra tiệc xã giao của Will là ở chỗ Lư Mễ à?”

Đồ Minh cười với anh ta, không thấy có vấn đề gì.

Trương Hiểu cứ như đồ ngốc, nhìn chằm chằm Đồ Minh một lúc lâu rồi thốt lên: “Hai người đánh nhau à? Sao mặt anh ấy lại có vết bẩn thế?”

“Will đang sửa ống nước giúp tao đấy! Dẹp cái đầu óc đen tối của mày nhanh đi!” Lư Mễ thấy ánh mắt Trương Hiểu dừng ở trước ngực Đồ Minh, cô đẩy Trương Hiểu ra: “Mày nhìn gì đó!”

Trương Hiểu chuyển ánh mắt sang nơi khác: “Chào anh! Anh là người lần trước làm tôi sợ đến mất ngủ cả đêm phải không? Anh cũng là người lôi Lư Mễ ra khỏi hộp đêm phải không?”

“Trương Hiểu.” Đồ Minh gọi tên Trương Hiểu làm cô ấy giật mình: “Anh đừng gọi tên tôi như thế, nghe giống giáo viên cấp ba của bọn tôi quá!”

Vương Kết Tư vẫn nhìn Đồ Minh, anh ta thấy rất khó chịu. Thích Lư Mễ bấy lâu nay, cuối cùng người sửa ống nước cho cô lại là sếp của cô. Chuyện này là sao?

“Lư Mễ, cậu qua đây.” Vương Kết Tư gọi cô: “Tôi hỏi cậu vài câu.”

“Ừ.” Cô theo Vương Kết Tư ra ban công, kéo cửa lại.

“Cậu muốn đổi việc là vì anh ta à?” Vương Kết Tư hỏi Lư Mễ: “Đừng lừa tôi, tôi quen cậu bao nhiêu năm rồi, nói thật đi.”

“Ừ.”

“Vậy giờ anh ta đến nhà cậu giúp cậu sửa ống nước, cậu còn muốn đổi việc nữa không?”

Thấy Lư Mễ im lặng, Vương Kết Tư gật đầu: “Được rồi, không cần nói nữa, tôi hiểu rồi. Cậu bị anh ta tóm chặt rồi chứ gì?”

“Cái gì mà tóm hay không tóm, bây giờ tôi với anh ấy không có quan hệ gì hết.”

“Thế sau này thì sao?”

“Sau này thì ai mà biết.”

“Được thôi.” Vương Kết Tư nhìn Lư Mễ: “Cậu cứ làm khổ tôi đi, tôi vì chuyện cậu sắp đến công ty tôi mà vui mừng cả mấy ngày nay luôn mà! Còn định ‘thỏ ăn cỏ gần hang’ nữa! Rốt cuộc vẫn để cho người khác nhanh chân đến trước mình.”

Vương Kết Tư suy nghĩ một lát rồi lại gật đầu: “Will được lắm, lòng dạ thâm sâu, tôi biết tại sao hôm nay anh ta hoãn lại buổi xã giao với tôi rồi.”

“Nói chuyện tử tế đi, đừng có gây chuyện ở nhà tôi. Nếu làm ảnh hưởng đến dự án thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu, cậu già đầu rồi đấy.”

“Chưa gì đã đứng về phía anh ta rồi à?”

“Tôi đang nói lý lẽ với cậu mà! Bây giờ tôi biết điều lắm nhé.”

“Được được, cậu biết điều còn tôi thì không biết điều, cậu cứ chọc tôi chức chết đi Lư Mễ.”

Vương Kết Tư thực sự có hơi giận, anh ta châm một điếu thuốc.

Lư Mễ đứng cách xa khoảng một bước cho anh ta hút thuốc.

Trương Hiểu ở trong phòng khách nhìn Đồ Minh, hơi sờ sợ, luôn cảm thấy anh giống người thầy giáo đã từng phạt cô ấy đứng lúc còn đi học. Nhìn kỹ lại một lần nữa, cô ấy lại thấy khí chất sạch sẽ của người đàn ông này rất hiếm gặp trong vòng bạn bè của họ. Cô ấy dần hiểu tại sao Lư Mễ lại mê muội như vậy rồi.

Ngay cả hộp đêm mà cũng không thèm đến nữa, đó không phải là mê muội sao!

“Có thắc mắc gì thì hỏi đi.” Đồ Minh thấy ánh mắt của Trương Hiểu khá buồn cười, bèn nói với cô ấy.

“Tôi không có.” Trương Hiểu không dám nói lung tung, sợ lát nữa lại bị Lư Mễ mắng.

Vương Kết Tư hút thuốc xong quay lại hỏi Đồ Minh: “Hôm nào đến công ty chúng tôi để bàn dự án nhé?”

“Ừm, tôi mời.” Đồ Minh đáp lời anh ta, chỉ vào bếp: “Mọi người cứ ngồi đi, tôi sửa ống nước đã.”

“Được.”

Đồ Minh quay người đi vào bếp, lại chui vào tủ bếp.

Mấy người trong phòng khách ngó nghiêng nhìn anh xong rồi nhìn Lư Mễ, không ai chịu về. Mãi đến nửa đêm mới giải tán.

Hôm sau tan làm, Đồ Minh vẫn đến.

Lần này anh mang theo một bộ đồ mặc cho tiện làm việc, hỏi Lư Mễ: “Cho anh mượn chỗ thay đồ được không?”

“Nhà vệ sinh đó.”

Nhà vệ sinh của Lư Mễ có cửa kính mờ, khi Đồ Minh thay đồ, có thể mơ hồ nhìn thấy các động tác và đường nét cơ thể của anh qua cửa kính. Lư Mễ tò mò nhìn một hồi rồi quay lại ngồi trên sofa trước khi anh ra ngoài, như thể người nhìn trộm vừa rồi không phải là cô.

Đợi Đồ Minh ngồi trước tủ bếp, Lư Mễ lại liếc mắt nhìn đường hông của anh.

Đồ Minh không nhận ra, anh ngồi xếp bằng lắp ráp ống nước, động tác cũng không nhanh lắm, nhưng tháo lắp mãi, rõ ràng là đang cố tình kéo dài công việc. Anh đang tính toán thời gian, đợi đến bước thay mới đường ống vừa vặn là lúc anh phải về nhà, để lại ngày mai làm tiếp.

Anh không biết mình đang làm gì, đây là lần đầu tiên trong đời anh dùng trăm phương ngàn kế để ở lại nhà của một người phụ nữ, biến công việc hai tiếng thành mười tiếng, chỉ để có thêm thời gian được ở bên cô.

Trước đây khi đến nhà Lư Mễ, ánh mắt của cô luôn cháy rực như những ngọn lửa, anh sợ cô không cẩn thận mà thiêu đốt anh, đẩy cả hai cùng chìm vào biển lửa. Còn bây giờ ánh mắt của cô rất bình tĩnh, như một hồ nước sâu, khi ném một viên đá xuống, chỉ nghe tiếng “tõm” chứ không thấy gợn sóng.

Đôi khi cô giúp anh đưa đồ, tay họ chạm nhau, cô sẽ rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa cô còn mặc một bộ đồ ngủ và mặc thêm áo khoác, che chắn cơ thể rất kỹ.

Đồ Minh hỏi cô: “Không nóng sao?”

Cô lắc đầu: “Không nóng. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, tôi mặc nhiều một tí, vừa tự trọng vừa tôn trọng sếp.”

Đồ Minh gật đầu: “Cũng tốt.” Thấy những giọt mồ hôi li ti trên mũi Lư Mễ, anh không kìm được, đưa ngón tay ra giúp cô lau đi.

Hành động này có hơi mập mờ, Lư Mễ lùi lại một bước: “Làm gì vậy? Chạm vào ai thế!”

“Mắc mớ gì anh phải giúp? Sửa ống nước hai ngày là giỏi lắm hả?”

“Cởi bớt ra đi, anh thấy em nóng rồi kìa.”

“Cởi thế nào đây? Cởi bao nhiêu? Quay lưng đi rồi anh lại nói tôi ghê tởm cố ý trêu đùa anh, tội này tôi không gánh nổi đâu đấy. Bây giờ tôi biết điều lắm.” Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác, như đang sẵn sàng để bùng nổ cảm xúc.

Cuối cùng Đồ Minh cũng thấy được sự hẹp hòi của Lư Mễ, hẹp hòi một cách ngây thơ.

Đến ngày thứ ba, Đồ Minh hoàn tất việc sửa ống nước ở nhà Lư Mễ. Anh nắm cổ tay Lư Mễ, cùng ngồi trước tủ bếp để giải thích cho cô nghe: “Ở đây sẽ phân chia dòng nước. Máy lọc nước của em sẽ chảy riêng qua ống này. Anh đã xem qua rồi, trước đây ống nước dễ bị tắc chủ yếu là vì cặn thực phẩm, nên anh đã đặt mua cho em một cái máy hủy rác, ngày mai sẽ giao đến.”

Phần đầu Lư Mễ hiểu cũng được tám chín phần, nghe đến câu cuối thì đã hiểu hết, cô hỏi anh: “Ngày mai anh đến nữa hả?”

“Anh sẽ giải quyết hết các vấn đề của em.”

Cả hai ngồi ở đó, đầu chạm vào nhau, Lư Mễ nghe câu này xong thì nghiêng đầu đi, thấy một vết bụi nhỏ trên má anh, suy nghĩ của cô lại bắt đầu rục rịch.

“Em còn vấn đề gì nữa?” Lư Mễ hỏi.

“Thay một cái máy rửa bát diệt khuẩn và bồn cầu thông minh.”

“Anh định sửa sang lại nhà em à?” Lư Mễ hỏi tiếp: “Vậy xong rồi thì sao? Anh định làm gì nữa?”

“À đúng rồi, em còn mấy căn nhà nữa đó! Anh sửa giúp em hết đi!” Nói xong, cô đưa mặt về phía trước, môi chạm nhẹ vào gò má anh, cười một tiếng.

Tim Đồ Minh mềm nhũn rồi.