Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 46: Tôi là người đứng đắn




Lư Mễ hỏi Đồ Minh: [Công việc phải giao cho ai đây? Sếp nghĩ xong chưa? Khi nào người mới sẽ nhận việc?]

[Mới có một ngày thôi, tuyển người không nhanh đến vậy đâu.] Đồ Minh trả lời cô. Anh mở tài liệu dự án của Lư Mễ, mỗi dự án đều được sắp xếp rất quy củ, quy trình rõ ràng, làm rất đẹp, đúng như phong cách làm việc của cô, chưa từng dây dưa dài dòng.

[Ngày mai tôi sẽ trao đổi với phòng nhân sự về việc tuyển người. Em có thể tiếp tục theo dõi các dự án hiện tại của mình không?]

[Được.]

Lư Mễ trả lời tin nhắn xong rồi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm, thấy Ô Mông bước vào phòng làm việc của Đồ Minh, cô quay mặt đi chỗ khác. Đường Ngũ Nghĩa cũng thu dọn đồ đạc, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Đồ Minh nhìn qua cửa kính trong suốt thấy Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa ra khỏi văn phòng, anh cụp mắt lại rồi nói với Ô Mông: “Thu xếp các dự án gần đây của cô, dành ra chút thời gian để nhận dự án mới.”

“Dự án gì vậy ạ?”

“Phía Luke có dự án mới, cô theo cùng với Daisy nhé.”

“Được ạ.”

Đồ Minh không giao dự án của Lư Mễ cho ai khác, anh không muốn làm thế. Anh muốn đợi Lư Mễ suy nghĩ cho thật thấu đáo, nếu cô quyết định vì anh mà nghỉ việc, vậy thì anh có thể rời đi. Anh cần phải gặp và nói chuyện trực tiếp với Lư Mễ.

Sau khi ra khỏi công ty, Đồ Minh nhận được cuộc gọi từ Vương Kết Tư, anh ta hẹn anh và Luke ngày mai ăn tối.

“Dẫn theo quản lý dự án của các anh luôn nhé, người bạn thân Lumi của tôi đấy, được chứ?” Vương Kết Tư chủ động nhắc đến Lư Mễ, Đồ Minh đáp lại rồi cúp máy. Anh đoán công việc mới của Lư Mễ có lẽ là ở chỗ Vương Kết Tư. Trước Tết cô không có ý định đổi việc, trong dịp Tết các công ty đều nghỉ, chỉ có Vương Kết Tư với tư cách là tổng giám đốc mới có quyền tuyển người. Hoặc là Lư Mễ quen biết nhiều người như Vương Kết Tư, chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết vấn đề. Đồ Minh biết Lư Mễ có năng lực đó.

[Vương Kết Tư hẹn tôi và Luke ngày mai gặp nhau bàn về dự án, anh ta nhấn mạnh muốn em tham gia, cùng đi nhé?]

Lư Mễ đang ngâm chân và đắp mặt nạ, khi thấy tin nhắn của Đồ Minh, cô gọi cho Vương Kết Tư: “Cậu nói với anh ấy là tôi sẽ đến chỗ cậu làm việc à?”

“Chưa nói.”

“Cảm ơn nhé, đừng có nói. À mà này, cậu hẹn Luke với Will mà gọi tôi làm gì?”

“Hehe, muốn gặp cậu thôi!”

“Biến đi!”

“Thôi nào, nói chuyện nghiêm túc đây. Gặp nhau bàn về việc đặt tên sản phẩm đi.”

“Thế thì được.”

Sau khi nói chuyện với Vương Kết Tư xong Lư Mễ mới trả lời tin nhắn của Đồ Minh: [OK.]

[Em đang ở nhà à?]

[Ừm.]

[Vậy phiền em xuống đây một lát, tôi muốn nói với em vài lời.]

Đồ Minh đậu xe ở ngoài khu chung cư rồi đi bộ đến nhà cô. Dưới nhà cô có một cây cổ thụ, dưới tàng cây có hai cái ghế để người ta ngồi nghỉ ngơi. Đồ Minh nhớ lại lần trước Lư Mễ ngồi đây gọi điện mắng Trương Kình. Dường như cũng không lâu lắm, thế mà hôm nay anh đã biến thành bạn trai cũ Trương Kình của cô, cũng chờ cô ở dưới nhà, muốn nói chuyện với cô.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, con người rồi lại quay về điểm xuất phát.

Lư Mễ không muốn xuống, cũng không muốn nói chuyện với anh. Cô không biết được Đồ Minh sẽ nói gì với mình. Trong lòng Lư Mễ, Đồ Minh là người rất khó đoán, là người mà cô hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Lư Mễ cứ lề mề đi đổ nước ngâm chân, rồi lại vào bếp rửa hoa quả. Lúc mở vòi nước thấy nước rỉ ra, cô bực mình chửi thề: Đậu! Lại tới nữa!

[Tôi không ra ngoài được, mai nói chuyện ở công ty nhé.] Tâm trạng rõ ràng là rất tệ.

Cô thẳng thừng từ chối Đồ Minh, ngồi xổm xuống mở cửa tủ bếp ra, thấy ống nước bị rò rỉ. Đường ống nước này cô đã dùng nhiều năm rồi, thường xuyên bị hỏng. Lư Mễ có gọi người đến sửa vài lần, nhưng vài ngày sau lại hỏng tiếp. Cô nghĩ chắc phải thay mới toàn bộ hệ thống. Cô cố bắt chước thợ sửa ống nước vặn ống ra, lau sạch rồi lắp lại, mở vòi cho nước chảy thử, đm, vẫn không được.

Cô nằm bò xuống nền loay hoay mãi cho đến khi đổ mồ hôi ướt đẫm, vạt trước của áo ngủ cũng bẩn hết.

Chuông cửa vang lên, cô đứng dậy nói: “Đợi chút!” Rồi ném cái ống nước hỏng xuống đất, đi ra mở cửa, thấy Đồ Minh đang đứng đó.

Lư Mễ lấy chân giữ cửa, tay kéo vạt áo đã bị ướt, dính vào người gây khó chịu cực kỳ: “Mai gặp rồi nói ở công ty nhé, chuyện bàn giao công việc phải không? Giao cho ai sếp nói tôi biết là được, Erin hả? Được, sếp không cần phải đến tận đây để nói chuyện này đâu, không quan trọng.”

Đồ Minh nhìn mồ hôi trên trán và bộ đồ ngủ ướt sũng của Lư Mễ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô nhếch nhác như vậy: “Ống nước bị rò rỉ à?”

“Ừm.”

“Để tôi xem thử nhé?”

“Không cần.”

Lư Mễ đứng chặn trước cửa: “Hôm nay không cần đâu, mai tôi sẽ gọi người sửa. Sếp vào nhà thì không tiện lắm, người ta sẽ bàn tán.” Cô không cho Đồ Minh vào nhà. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lư Mễ đã học được cách đứng đắn, đứng đắn thì ai mà chẳng biết?

Đồ Minh im lặng, nhìn ánh mắt bướng bỉnh của Lư Mễ. Ánh mắt này anh đã từng thấy trước đây, khi Trương Kình đến công ty hoặc đến nhà tìm cô, ánh mắt cô chính là như vậy. Ánh mắt đó ám chỉ rằng: Kết thúc rồi thì coi như xong, hai bên không còn nợ nần gì nhau, không cần phải dây dưa thêm nữa.

“Tôi giúp em xem thử. Nếu hôm nay nước bị rò rỉ nghiêm trọng, hàng xóm cũng không ngủ ngon được.”

Lư Mễ nhớ đến bà dì ở tầng dưới bị suy nhược thần kinh, đành phải tránh đường cho Đồ Minh vào nhà. Đồ Minh cởi áo khoác đưa cho cô, vừa hỏi vừa xắn tay áo sơ mi lên: “Nước rò rỉ ở đâu?”

“Nhà bếp.”

Anh bước vào bếp, đầu tiên là cầm cây lau nhà lau sạch nước trên sàn, sau đó mới quỳ gối trên sàn cúi đầu nhìn hệ thống ống nước đã xuống cấp nặng nề.

“Em phải làm lại một hệ thống ống nước mới.” Đồ Minh nhìn quanh tìm mấy túi nilon để cột chặt ống, khi dùng sức quai hàm hơi căng ra, Lư Mễ đứng bên cạnh không nói gì, mắt dán vào đôi chân đang co lại của anh, nhất quyết không chịu nhìn mặt anh.

“Ngày mai tôi sẽ gọi người đến sửa.”

“Vẫn làm như thế à? Được vài hôm rồi lại rò rỉ tiếp? Để tôi làm giúp cho. Hệ thống ống nước nhà tôi cũng là tôi tự sửa hết đấy.”

“Không cần phiền sếp đâu. Cảm ơn sếp về chuyện vừa rồi.”

Lư Mễ lùi ra ngoài bếp, nói chuyện nho nhã lễ độ, cằm hơi giương lên, mang theo “sự ngang ngược kiểu Lư Mễ”, cô đưa cho Đồ Minh một tờ khăn giấy ướt cho anh lau tay.

Đồ Minh đứng lên nhìn cô: “Lư Mễ, tôi muốn nói với em vài câu, được không?”

“Sếp nói đi.”

Đồ Minh bị giọng điệu nghiêm túc của cô chọc cười: “Em đang giận tôi à?”

“Không có.”

“Em giận cũng đúng thôi, tôi không nên nói như vậy, nửa đêm em lái xe đến nhà tôi, đáng lẽ tôi phải xuống gặp em.”

“Tôi không giận thật mà, sếp đừng nghĩ nhiều. Cũng đừng xin lỗi, chuyện qua rồi thì cho qua đi, nhắc lại cũng chỉ làm đôi bên thấy khó xử thôi.”

Thực ra Lư Mễ vẫn bận tâm đến hai chữ “ghê tởm”, nó khiến cô cảm thấy bản thân mình rất quá quắt, không muốn đối mặt với anh nữa.

“Đã muộn lắm rồi, sếp về đi.” Lư Mễ bước tới mở cửa ra: “Chuyện công việc thì để đến công ty nói, ngoài giờ làm việc tôi sẽ không gặp gỡ hay nói chuyện với sếp đâu. Tôi làm được, sếp yên tâm đi. Người nhà họ Lư không có cái thói lì lợm đeo bám đâu.”

Đồ Minh gật đầu: “Được rồi.”

Anh cầm áo khoác bước ra ngoài, khi đi ngang qua cửa thấy Lư Mễ quay mặt đi, bỗng dưng anh cảm thấy đau lòng, tay anh phủ lên mu bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của cô. Cô rụt tay lại nhưng bị anh túm lấy.

“Buông, tôi đánh anh bây giờ!”

Lư Mễ đá anh nhưng bị chân của anh kẹp lại, anh thừa dịp đó mà ôm cô rồi đóng sầm cửa.

Lư Mễ giãy giụa trong vòng tay anh: “Anh nói người ta ghê tởm mà còn chạm vào người ta à! Anh mới là đồ ghê tởm!”

“Buông ra! Tôi đánh anh thật đấy!”

“Buông ra!”

Lư Mễ bị Đồ Minh giữ chặt cả tay chân, không thể vùng vẫy thoát ra, trong cơn tức giận, cô cắn một cái mạnh vào cánh tay anh, Đồ Minh hừ một tiếng, nhưng cánh tay ôm cô lại càng siết chặt hơn.

“Cắn chết anh!”

Lư Mễ đổi sang chỗ khác cắn thêm một lần nữa, lần này mạnh đến mức cô có cảm giác như có vị máu. Nhưng cô không chịu buông, quyết tâm đấu với Đồ Minh đến cùng.

“Xin lỗi Lư Mễ, anh nói chuyện quá nặng lời, anh cũng xin lỗi em được không?”

“Không được!” Răng Lư Mễ vẫn cắn chặt vào da thịt anh, không nhả ra, giọng nói mơ hồ, khuôn mặt đỏ bừng. Chiếc áo ngủ ướt sũng của cô dán chặt vào ngực, làm ướt cả áo sơ mi của Đồ Minh.

“Anh xin lỗi, Lư Mễ, hôm ấy anh nói mấy lời đó là vì anh nghĩ em không nghiêm túc với anh. Anh xin lỗi em được không?” Đồ Minh hỏi lại cô. Anh nói, anh xin lỗi em được không.

Lư Mễ cắn mạnh hơn nữa, Đồ Minh hít sâu, đau.

Sau cùng cũng thấy mệt, cô buông ra, tựa vào vai anh thở hổn hển.

“Bớt giận chưa?” Đồ Minh hỏi.

“Chưa!”

“Vậy em cắn anh thêm một cái nữa đi, cắn ở đâu cũng được.”

Lư Mễ mím chặt môi không nói gì, cô đã chịu đựng sự ấm ức suốt mấy ngày qua, còn anh thì giống như người chết không nói một lời nào, dù chỉ là những lời cay độc cũng không có, Lư Mễ không thích. Nhưng anh xin lỗi rất chân thành, cô chấp nhận rồi.

Cả hai không phải là người hoàn hảo, họ đều mang theo gai nhọn. Gai của Lư Mễ thì lộ rõ, ai cũng có thể nhìn thấy. Gai của Đồ Minh thì đã được che giấu, thỉnh thoảng mới lộ ra kéo theo sự nguy hiểm.

“Không cắn nữa phải không?” Đồ Minh vỗ nhẹ đầu cô, buông cô ra.

“Anh biết hôm đó anh đã nói những lời rất khó nghe, chắc là em khó chịu lắm. Xin lỗi em.”

“Lư Mễ, em biết không? Từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy chúng ta không đứng trên cùng một điểm. Dường như em chỉ muốn có mối quan hệ xác thịt, còn anh lại muốn phát triển tình cảm. Hôm nay anh muốn xác nhận với em một lần nữa, thật sự em đối với anh chỉ có dục vọng thôi sao? Có điều gì khác nữa không, chẳng hạn như thích anh?”

“Từng có.” Cuối cùng Lư Mễ cũng lên tiếng: “Nhưng hiện tại thì không còn nữa.”

“Tôi là người như thế đấy, hễ mất bình tĩnh là phải chiến ngay tại chỗ, nhưng giờ thì tôi bình tĩnh rồi. Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, chúng ta không chung đường. Trước đây tôi trêu chọc anh là tôi sai, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.”

“Tôi là đứa rất xấu xa, trong đầu không nghĩ được chuyện gì khác, nghĩ gì nói đó, muốn làm gì thì làm.”

“Anh thì khác, anh đòi hỏi bạn gái của mình phải có phẩm hạnh cao quý tuyệt đối, yêu cầu phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, phải cùng một tần số với anh, những điều này tôi không làm được. Tôi chỉ sống cho hiện tại. Nếu hiện tại tôi vui thì tôi sẽ thấy mọi thứ đều xứng đáng. Còn khi không vui thì tôi sẽ thấy không xứng đáng.”

“Yêu anh, tôi không vui.”

“Chúng ta nhân cơ hội tình cảm còn chưa sâu chấm dứt là đúng. Dù sao cũng đỡ hơn là đến sau này sâu đậm rồi mới chấm dứt. Lúc đó lại không ai đành lòng buông tay, chỉ khiến con người ta cảm thấy đau khổ hơn thôi.”

Đồ Minh nhìn Lư Mễ: “Vậy nên trong lòng em, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tương lai phải không?”

“Chưa.”

“Hiểu rồi.” Đồ Minh gật đầu: “Anh sẽ giúp em sửa đường ống nước. Hệ thống ống nước trong nhà em đã cũ lắm rồi, để anh thay luôn cho em cả trong phòng tắm và nhà bếp, thay xong rồi anh sẽ không đến nữa.”

“Được.”

Lư Mễ nhìn anh, rồi lại quay mặt đi.

“Anh cho em xem hệ thống ống nước nhà anh nhé?” Không khí đang rất nặng nề, nhưng đột nhiên Đồ Minh lại nói một câu như thế. Lư Mễ nghĩ, ống nước thì có gì để xem?

“Cũng được.”

Đồ Minh lấy điện thoại ra, mở album. Lư Mễ liếc nhìn, album của trai công nghệ toàn là mấy thứ kỳ quặc, nào là súng, máy móc, đồ lắp ráp. Kéo về trước là hình ảnh hệ thống ống nước mà anh tự lắp đặt. Một đường ống hoàn chỉnh, sạch sẽ, trật tự và khoa học. Anh đưa tới trước mặt Lư Mễ: “Làm giống thế này được không?” Phong cách hệ thống ống nước nhà anh cũng giống hệt như anh vậy.

Lư Mễ nhìn thoáng qua, rồi nghĩ đến ống nước nhà mình quấn đầy băng keo và túi nilon, cô gật đầu: “Đúng là nhìn rất tốt. Anh còn biết làm cái này nữa à?”

“Không khó. Thực ra cũng thú vị lắm, lúc anh lắp cho em thì em cứ đứng nhìn thử xem.”

“Anh dẹp đi, cái này mà không khó hả? Ngay cả ốc mà tôi còn vặn không nổi.”

Đồ Minh nghe câu “Anh dẹp đi” thì chăm chú nhìn cô một lúc, mỉm cười, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

“Muộn rồi, anh về đây.”

“Ờ.”

Lư Mễ lại nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn Đồ Minh rời đi, nghĩ thầm sao anh kỳ lạ thế? Ai lại muốn đi lắp đặt hệ thống ống nước chứ? Anh còn nhiệt tình xung phong sửa ống nước cho người ta nữa.

Khi cô nằm xuống giường, thấy Đồ Minh gửi một đường link: [Anh mua cho em bộ này, chắc là đủ cho nhà bếp rồi.]

[Thế còn phòng tắm thì sao?]

[Phòng tắm thì em chụp cho anh một tấm ảnh nhé?]

[Được.] Lư Mễ xuống giường, mở cửa tủ dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm, chụp một tấm rồi gửi cho anh.

[Thấy rồi, không thành vấn đề. Ngày mai sẽ giao đến, tan làm anh sẽ qua lắp cho em.]

[Thế vất vả cho anh rồi.]

[Không vất vả.]

Đồ Minh về đến nhà cởi áo sơ mi, nhìn thấy hai vết cắn trên vai và cánh tay, nhớ lại vẻ mặt dữ dằn của Lư Mễ, trái tim anh thắt lại.