Đồ Minh uống rượu nhưng vẫn thấy khó ngủ.
Anh ngồi dậy rồi lại nằm xuống, trở mình mấy lần, cầm chiếc máy CD bên giường lên nghe nhạc. Đĩa CD bên trong anh đã nghe rất nhiều lần, giai điệu đã khắc sâu vào lòng anh.
Ngày mai là mùng năm, qua mùng năm rồi thì cảm giác như không khí Tết cũng sắp qua đi. Trước đó, anh từng lên kế hoạch đưa Lư Mễ đi ăn ở nhà hàng âm nhạc, rồi đến khu trò chơi điện tử ở quảng trường, vì cô nói khi còn đi học mình thường trốn tiết đi chơi game, sợ nhất là bị giáo viên bắt gặp.
Nhưng Lư Mễ giống như đã biến mất.
Đồng nghiệp trong nhóm chúc Tết tưng bừng, mọi người nói vài ba câu thì đã cổ vũ sếp phát lì xì, từ nhóm lớn đến nhóm nhỏ đều vậy. Đồ Minh phát khá nhiều, thỉnh thoảng lại nhìn xem Lư Mễ có tham gia không, nhưng cô rất ít khi nhận. Cô cũng không tham gia thảo luận mấy câu chuyện thú vị ngày Tết mà mọi người chia sẻ, im lặng như vậy không giống cô chút nào.
Anh muốn xin lỗi Lư Mễ, anh gõ đi gõ lại lời xin lỗi trong khung chat, nhưng rồi cũng xóa hết.
Đối với Lư Mễ, Tết năm nay trôi qua rất nhanh, ngủ nửa ngày, ăn nửa ngày, thế là xong một ngày.
Ngày mùng năm, các cụ già trong hẻm phá lệ tổ chức một buổi tụ họp. Đầu tiên là đi dạo hội chùa, kế đó sẽ bao một quán ăn, cùng nhau ăn uống hát hò kể chuyện ngày xưa.
Sáng sớm tinh mơ Lư Mễ bị Lư Quốc Khánh lôi đầu dậy đi hội chùa, gặp cả Vương Kết Tư, nhìn anh ta cũng ngáo ngơ mơ màng hệt như cô.
Hai người nhìn nhau bĩu môi, Vương Kết Tư chỉ vào ba mình – Vương Long: “Ba tôi đỉnh lắm!” Anh ta giơ ngón cái: “Từ tăng hai trở đi là tôi xin thua rồi.”
“Ở ngoài là sếp Vương, về nhà là con sâu Vương yếu ớt.” Lư Mễ chế giễu anh ta, rồi nghĩ đến bản thân mình cũng chẳng khá hơn, thôi đành im miệng.
Hội chùa rất đông, hai người mỗi người cầm một xiên thịt cừu, tìm một chỗ yên tĩnh hơn để đứng ăn.
Lư Mễ đột nhiên hỏi Vương Kết Tư: “Công ty của các cậu còn tuyển người không? Phòng tiếp thị ấy.”
“Ai thế? Cậu à?”
“Ừ. Cậu thấy tôi làm được không?”
“Hỏi cậu mấy trăm lần rồi mà cậu có chịu đến đâu, sao tự nhiên lại muốn đến?”
Lư Mễ lấy bình giữ nhiệt từ trong áo ra, uống một ngụm nước: “Tôi ở Lăng Mỹ bao năm rồi, năm nào tăng lương cũng giống như hỉ mũi vậy. Chán chết.”
Vương Kết Tư cẩn thận đánh giá cô, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ: “Xạo ke.”
Lư Mễ đá một phát: “Nói ai nói xạo đấy!”
“Vậy cậu nói thật đi.”
“Tôi có nói dối cậu bao giờ chưa?”
“Cậu thiếu tiền xài à?”
“Tiền thì ai mà không cần! Bên cậu có tuyển người không? Nếu có tuyển thì tôi sẽ gửi CV cho cậu, cậu xem giúp tôi đi.”
“Có tuyển một quản lý. Cậu đến đi.”
“Tôi không muốn làm quản lý, mệt lắm. Có vị trí nào bình thường không?”
“… Để tôi hỏi lại phòng nhân sự.” Vương Kết Tư nói xong lại nhìn Lư Mễ: “Cậu không sao thật chứ? Nếu cậu bị bắt nạt thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tìm Luke. Ai ăn gan hùm mật gấu dám động đến Lư Mễ của chúng ta vậy? Đối xử với người thân của khách hàng như thế sao?”
“Thôi đi! Ai là người thân của cậu? Rồi cái gì mà bắt nạt tôi? Ai dám!”
Lư Mễ đi tới thùng rác, ném que xiên vào. Lúc đi ăn, đám trẻ bị đẩy đến góc bàn làm nền, nghe mấy cụ già uống rượu và tán gẫu.
Ông Hai còn mang theo một con chim, treo nó ở cửa quán, cách một lúc thì nó lại nói một câu “Hoan nghênh quý khách”, “Ông đến rồi hả?”, “Bé Lư Mễ ơi!”, giống như lên cơn khùng vậy, người qua lại trên đường đều ngoái đầu nhìn nó rồi cười khúc khích.
Lư Mễ vươn cổ nói với con chim: “Gọi là bà cô tổ đi!”
Lư Quốc Khánh từ bàn bên cạnh ném một hạt đậu phộng qua: “Mày dạy hư con chim của ông Hai rồi!”
“Con chim của ông Hai nó hư lâu rồi!”
Các cụ già lại cười ầm lên.
Lư Mễ rất thích những dịp như thế này, cô thấy tâm trạng mình đã khá hơn chút. Mấy ngày qua không biết sống thế nào, luôn cảm thấy chẳng có gì thú vị, lồng ngực cứ nghẹn lại. Hôm nay ra ngoài gặp những người hàng xóm thân thuộc, gặp cả những người phiền phức như Vương Kết Tư và Trương Hiểu khiến cho cô cảm thấy cuộc sống này vẫn còn niềm vui.
Trương Hiểu hỏi cô: “Hôm đi quẩy, mày còn nhớ cái người đẹp trai như tượng điêu khắc đó không?”
“… Cái tên ngu lái siêu xe giành đường với tao đúng không?” Lư Mễ nói với Trương Hiểu: “Mày đừng chơi với hắn ta, nhân phẩm không tốt, nhìn cách lái xe là biết. Là tên ngang ngược đấy mày biết không?”
“Anh ta hỏi xin số điện thoại của mày đó.” Trương Hiểu nói.
“Bảo hắn cút đi.”
Vương Kết Tư cúi đầu: “Thằng ngu nào dám tán tỉnh Lư Mễ của chúng ta? Bảo hắn xéo nhanh lên, còn giỡn mặt nữa là tôi xử hắn luôn.”
“Thôi đi! Cậu biết người ta làm gì chưa mà đòi xử người ta.”
“Dù làm gì thì cũng phải biết điều, hắn lái xe ngang ngược tức là không biết điều rồi.”
“Được rồi được rồi.” Trương Hiểu gật đầu: “Mày nói đúng, vậy tao sẽ không cho.”
“Bảo với hắn là tao có bạn trai rồi.”
“Mày có bạn trai hồi nào vậy?” Vì ngạc nhiên mà Trương Hiểu tăng âm lượng giọng nói lên, mấy bàn các cụ già sôi nổi bên cạnh bỗng im ắng, nhìn Lư Mễ.
Lư Quốc Khánh phản ứng mạnh nhất: “Mày lại có bạn trai rồi à?”
Lư Mễ lắc đầu liên tục: “Đâu có! Con đuổi ruồi thì nói mình có bạn trai thôi, thế mà mấy người cũng tin hả!”
“Thế tóm lại là có hay không? Giờ cậu nói cho tôi biết đi.” Vương Kết Tư hỏi: “Cậu với Will là sao vậy?”
“Vương Kết Tư! Cậu một vừa hai phải thôi, chọc tôi điên lên là tôi đánh cậu một trận cho dễ chịu nhé!” Lư Mễ trừng mắt nhìn anh ta, nghe đến tên Will làm cô thấy hổ thẹn trong vô thức.
Vương Kết Tư cười khì, mọi người quay lại ăn uống như thường. Anh ta hỏi nhỏ Lư Mễ: “Cậu muốn đổi việc cũng vì Will à?”
“Không. Tôi thiếu tiền.”
“Mày thiếu tiền?” Trương Hiểu ở bên cạnh trợn mắt: “Mày thiếu tiền á? Mấy cái cửa hàng ở khu nhà mày đều sống nhờ vào mày mà? Mày còn dám bảo mày thiếu tiền? Để tao đếm cho mày xem xung quanh khu nhà mày trong phạm vi mười cây số mày đã làm bao nhiêu cái thẻ thành viên rồi nhé?”
…
Những lời bên trái bên phải làm Lư Mễ đau đầu. Cô lấy cớ dạy chim nói, tay xách theo cái lồng chim trốn ra ngoài tìm chút yên tĩnh. Nhưng con chim này lại không để cho cô được yên, cứ gọi mãi “Lư Mễ ơi”, “Lư Mễ à”.
“Gọi tao là tiên nữ đi.”
“Tiên nữ.”
“Được, mày đúng là một con chim giỏi.”
Lư Mễ đặt cái lồng xuống thềm đá, còn mình thì ngồi bên cạnh, trông chẳng khác gì một kẻ ăn chơi. Người trên phố bắt đầu đông dần, sắp phải đi làm lại rồi. Trước đây Lư Mễ không có cảm giác gì với chuyện đi làm, bây giờ lại càng không muốn đi.
Lư Tình gửi cho cô một đoạn video: [Khinh khí cầu mà mày muốn đây.]
[Đẹp đấy.]
[Còn một đoạn video nữa, có muốn xem không?]
[Muốn.]
Lư Tình gửi tiếp một đoạn video, Diêu Lộ An vác cô ấy trên vai và xoay vòng, Lư Tình sợ hãi ôm chặt cổ anh ấy.
Lư Mễ thấy mừng cho Lư Tình, hồi mới ly hôn Lư Tình như mất nửa cái mạng, bây giờ nhìn cô ấy vui vẻ thế này, thật tốt quá!
[Một năm trôi qua, cuối cùng cũng coi như có chuyện vui rồi.] Lư Mễ nói với Lư Tình: [Tận hưởng đi.]
[Ừ, mày cũng vậy nhé.]
Nhưng Lư Mễ không vui nổi, cô quay sang hỏi người vừa chạy theo cô ra ngoài – Vương Kết Tư: “Tôi hỏi cậu, tôi có thể tới chỗ cậu làm việc sớm nhất là khi nào?”
“Thế Lăng Mỹ thả người sớm nhất là khi nào?”
“Tôi không biết, đợi đi làm rồi tôi sẽ hỏi.”
Lư Mễ đang cân nhắc đổi việc, cô không cần làm quản lý gì cả, cô không muốn mất công sức vào mấy chuyện đó, tiền nhiều tiền ít không quan trọng, có việc gì đó để làm là được. Ý nghĩ nảy ra rồi thì chỉ muốn thực hiện ngay. Cô cũng không hiểu tại sao, giống như là bị mù quáng vậy.
Đến ngày đầu tiên đi làm sau Tết, hiếm khi cô đến sớm, gặp người ở phòng nhân sự đang rửa cốc trong phòng trà: “Yolanda, tôi muốn hỏi cô chuyện này.”
“Chuyện gì vậy Lumi?”
“Công ty mình quy định thời gian báo trước khi nhân viên nghỉ việc là bao lâu ấy nhỉ?”
“Cô muốn nghỉ việc à?”
“Không phải, tôi chỉ giúp người khác tìm hiểu quy định của công ty thôi.”
“… Trường hợp thông thường là một tháng. Nhưng vẫn phải trao đổi với sếp.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn nhé.”
Lư Mễ quay lại chỗ ngồi, gõ chữ rồi lại xóa, tìm từ ngữ sao mà khó quá! Cô tự cười mình: Sao đến cả một câu cũng không nói được nữa rồi?
[Will, sếp có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện công việc với sếp.]
Đây là câu đầu tiên Lư Mễ nói riêng với anh sau khi rời khỏi khu nhà anh vào hôm đó, mãi một lúc sau mới nhận được tin nhắn trả lời của Đồ Minh: [Xin lỗi, vừa rồi tôi đang họp qua điện thoại, đến phòng làm việc của tôi đi.]
[Được.]
Lư Mễ bước vào phòng làm việc của anh, Đồ Minh ngẩng đầu nhìn cô, vẫn là người đó, nhưng trên mặt không còn nét gần gũi như trước nữa. Mới mấy ngày không gặp mà như cách cả dải ngân hà. Anh chỉ vị trí đối diện: “Ngồi đi.”
“Ừm.”
Hai người tựa lưng vào ghế của mình, Lư Mễ nhìn Đồ Minh, cười với anh, nhưng thái độ rất xa cách.
“Tìm tôi để nói về dự án sắp tới hay sao?” Cuối cùng Đồ Minh cũng lên tiếng, dừng lại ở chỗ “hay sao”, có khi Lư Mễ nói về mấy chuyện khác cũng không chừng.
“Không phải, tôi đã tìm được công việc mới rồi. Tôi muốn bàn với sếp về thời gian nghỉ việc.” Lư Mễ đi thẳng vào vấn đề, không nói thêm một lời xã giao nào.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Đồ Minh nhìn Lư Mễ, lần này trên mặt cô không còn hiện lên vẻ bạo dạn hay tranh thắng thua, đơn giản chỉ là: Tôi muốn đổi việc, tôi không muốn làm nữa, tôi không đùa với anh đâu.
“Tại sao?” Đồ Minh hỏi cô.
“Tôi đã ở Lăng Mỹ nhiều năm rồi, thấy chán. Muốn đổi môi trường mới, tăng chút lương có tiền mua túi xách.”
“Vì tôi à?” Đồ Minh không để ý đến lời cô, hỏi thẳng: “Nếu vì tôi thì không cần thiết, tôi sẽ không làm khó dễ em chỉ vì chuyện giữa chúng ta. Em không cần lo lắng mình sẽ không sống qua ngày ở Lăng Mỹ được nữa. Nếu em thấy ngại thì cũng không cần phải làm thế, tôi có thể đi.”
“Sếp xem xem tôi có thể hoàn tất thủ tục sớm nhất là vào khi nào?” Lư Mễ không muốn thảo luận vấn đề là vì ai, cũng không muốn bàn với anh về việc ai sẽ rời đi. Lần đầu tiên trong đời cô ngồi trước mặt một người mà lại cảm thấy mình mất tự nhiên và yếu thế đến vậy. Những lời đã nói ra thì không thể rút lại, dù đã xin lỗi nhưng vẫn không thể thay đổi được gì, cô thấy rất mất mặt. Không chỉ vậy, câu nói “ghê tởm” của Đồ Minh làm cô rất buồn.
“Em sắp xếp lại các dự án đang làm rồi cập nhật tình hình với tôi, tiếp đó chúng ta sẽ xác định thời gian nghỉ việc. Được không?”
“Được.”
Lư Mễ đứng dậy bước ra ngoài, cảm giác khó chịu và nặng nề trong lòng chợt ùa về. Cô quay lại phòng làm việc của Đồ Minh, đẩy cửa phòng của Đồ Minh ra rồi đóng cửa lại. Cô đứng ở cửa nói với anh: “Nửa đêm hôm đó em đến tìm anh, nói xin lỗi anh là em nghiêm túc. Em không nên nói những lời như vậy, vì em đã làm tổn thương anh trước, cho nên những lời sau đó mà anh nói về em rằng em ghê tởm, tất cả em đều chấp nhận hết.”
“Xưa nay em không phải là người tốt lành gì, bắt đầu với anh xem ra cũng là do em có ý đồ xấu, anh cảm thấy bị đùa bỡn cũng là điều bình thường. Về chuyện đó, em muốn nói xin lỗi anh.”
“Chúng ta hòa nhau rồi, em đã nói những lời khó nghe với anh, anh đã đáp lại em bằng những lời khó nghe hơn, không ai nợ ai nữa.”
“Những dự án em đang làm không có gì phức tạp, sắp xếp giao cho ai cũng được. Anh muốn tuyển người thay thế em chắc cũng không khó.”
“Em vừa hỏi phòng nhân sự, một tháng là đủ để bàn giao công việc rồi.”
“Vậy thì chúng ta sẽ chốt ngày em nghỉ việc là một tháng sau nhé.”
Lư Mễ nói một hơi rồi quay người ra khỏi phòng làm việc của Đồ Minh, không để lại bất kỳ cơ hội nào để thương lượng. Như Lư Quốc Khánh đã nói: Lư Mễ nhà chúng tôi đây, phong cách sống không tuân theo quy tắc nào, nhưng không theo quy tắc cũng có cái hay của nó, giải quyết mọi việc dứt khoát nhanh gọn, không phí sức.
Khi trở lại chỗ ngồi, cô thấy Đường Ngũ Nghĩa đang nhìn cô, cô nhún vai với cậu: “Đi mua cà phê không?”
“Đi.”
Hai người mua một cốc cà phê, đứng uống ở nơi có ánh nắng.
“Chị sao vậy? Trông không ổn lắm.” Đường Ngũ Nghĩa giả vờ nâng cằm cô lên để ép cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên cường làm người ta thương.
“Chị muốn đổi việc, vừa mới nộp đơn xin nghỉ rồi. Cậu đừng nói với ai.”
“Em nói với ai được chứ, chị định đi đâu?”
“Đến chỗ Vương Kết Tư.”
“Đệt! Biến thành người của bên A luôn à? Trong lúc em lơ đãng mà chị đã tranh thủ đi ôm đùi daddy rồi hả?” Đường Ngũ Nghĩa cười khà khà.
“Chỉ là chức vụ bình thường thôi, không phải quản lý.”
“Chức vụ bình thường cũng đủ làm người ta mệt lả rồi.” Đường Ngũ Nghĩa bật ngón cái: “Tuyệt, đi đi.”
Lư Mễ cười.
Hai người uống cà phê xong, khi lên tầng thì gặp phải Đồ Minh, Lư Mễ chỉ gật đầu rồi đi qua.
Cô có thể xin lỗi khi nói sai, Đồ Minh nói cô ghê tởm cũng không sai, nhưng cô không thể vượt qua được rào cản đó. Xin lỗi là thật, nhưng trong lòng vẫn không thể vượt qua được cũng là thật.
Ngồi ở chỗ làm chỉnh lý lại tài liệu dự án, dù cô hay đi làm và tan làm đúng giờ, nhưng các dự án mà cô phụ trách đều rất mạch lạc, ngay cả tài liệu cũng luôn chỉnh tề. Đến khoảng ba bốn giờ chiều thì cô đã sắp xếp xong và gửi cho Đồ Minh: [Tất cả tài liệu đều ở đây, sếp kiểm tra đi nhé.]