Có những trái tim giống như hổ phách, trong sạch và sáng ngời, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được những năm tháng lắng đọng bên trong.
Giống như viên hổ phách ở trong tay của Lư Mễ vậy.
Cô nằm trên giường, ngắm nhìn viên hổ phách phát sáng dưới ánh đèn ngủ. Đây là do cô mua ở chợ Phan Gia Viên hồi năm đó, vừa nhìn nó là cô đã thấy thích rồi.
Lời của Đồ Minh khiến cô nghĩ đến viên hổ phách này, không biết vì sao, cô cảm nhận được mình đã bị Đồ Minh nhìn thấu bằng vẻ mặt không chút biến sắc ấy.
Tắt đèn rồi thì chỉ còn một màu đen kịt, trong đêm tối Lư Mễ mở to mắt, nhớ lại lúc Đồ Minh đứng đối diện nghe nhạc với cô. Đôi mắt anh sạch sẽ lại lấp lánh ánh sáng, là dáng vẻ hiếm có của tuổi trẻ. Nhắm mắt lại cũng là hình ảnh của anh, anh nói rằng người ở lại đều là người chân thành, hơn nữa còn là người kiên trì có đuổi cũng không đi.
Dù mở mắt hay nhắm mắt, tất cả những gì liên quan đến người này đều không chê vào đâu được.
Lư Mễ nghĩ thầm: Chắc mình đã thích ổng thật rồi. Nếu không thì sao mà mình cứ trằn trọc mãi thế này!
Cô nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Tiêu rồi, chị không chỉ muốn ngủ với Will, chị còn muốn có thêm chút gì khác nữa.]
[Ví dụ như?] Thượng Chi Đào nhắn lại rất nhanh, làm Lư Mễ giật cả mình.
[Sao em chưa ngủ nữa?]
[Em bận xíu việc.]
[Ví dụ như, chị muốn yêu đương hẹn hò với ổng, cả hai đứng hôn nhau dưới gốc cây cổ thụ trước nhà chị.]
[Em tưởng tượng ra được rồi, cảnh đó đẹp lắm luôn! Em duyệt nha!]
[OK, khi nào chị thành công rồi chị sẽ báo cho em biết.]
Hiếm khi đến công ty sớm vào thứ Hai, lúc đậu xe dưới tầng hầm, Lư Mễ gặp Đồ Minh. Hai hôm nay cả hai người đều ngủ không ngon giấc, Lư Mễ trang điểm lên thì vẫn là một người xinh đẹp rạng rỡ. Nhưng Đồ Minh không trang điểm, đáy mắt anh lộ rõ sự mệt mỏi.
Lư Mễ xuống xe, chào Đồ Minh: “Chào buổi sáng sếp! Trông sếp mệt thế, hôm qua làm gì vậy?”
“Chào buổi sáng.” Đồ Minh đáp lại một câu rồi không nói gì nữa.
Lư Mễ đã quen với cách chào hỏi của Đồ Minh, cô đi bên cạnh anh. Trời đã trở lạnh, hôm qua cô và ông Hai đi chợ Phan Gia Viên bắt được một con dế, hôm nay cô mang theo nhét nó vào trong áo, lúc không có việc gì làm thì có thể nghe nó gáy. Bây giờ trời đã ấm hơn, con dế này cũng gáy lên rồi.
Đồ Minh nghe tiếng dế gáy thì nhìn cô, Lư Mễ cười hì hì, chỉ vào chỗ áo phồng lên: “Tôi mang theo con dế cho vui ấy mà.” Thấy Đồ Minh vẫn nhìn không rời mắt, cô bèn lấy một cái bình hồ lô từ trong áo ra, mở nắp cho Đồ Minh xem: “Hôm qua bắt được đấy, ai ngờ mới một ngày mà đã bắt đầu gáy rồi!” Nhìn con dế của mình mà cô cười tươi rói, rất biết cách tự làm mình vui.
Đồ Minh nhìn con dế nhưng không nói gì.
Anh thấy một cô gái mang theo con dế khá là mới lạ, chẳng phải dế là đồ chơi của mấy ông cụ sao? Trong đầu Lư Mễ chỉ toàn nghĩ tới chuyện ăn nhậu chơi bời, thật sự đẩy công việc sang một bên, chẳng thèm nhắc đến.
“Đã chọn xong địa điểm triển lãm ở Tây Bắc chưa?” Đồ Minh hỏi cô.
“Chưa, tôi đã chọn được năm chỗ, tuần này sẽ đi xem. Sếp có đi không?”
“Cô tự xử lý được, tôi không đi. Dẫn theo Ô Mông nhé, dự án này quan trọng, để cô ấy phụ giúp cô.”
“Ô Mông là người có kinh nghiệm, sao lại phụ giúp tôi?” Lư Mễ nhíu mày: “Tôi giao việc thiết kế mẫu trang trí cho cô ấy. Lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.”
Lư Mễ rất ghét những người hướng dẫn hay bắt nạt người khác. Công ty tuyển thực tập sinh, người hướng dẫn lại bắt thực tập sinh lấy nước, lấy đồ chuyển phát nhanh, dọn dẹp bàn làm việc. Lư Mễ không chịu nổi chuyện này, thường nói với đồng nghiệp: “Quý anh chị đang tìm người giúp việc à? Hay tìm vú em? Người ta đến đây học cách gửi chuyển phát nhanh hả? Nếu muốn vậy thì người ta đến thẳng công ty chuyển phát nhanh không tốt hơn sao?”
Cô nói vậy khiến cho một vài đồng nghiệp không thích, nhưng cô chẳng quan tâm: “Thay đổi cách làm đi, lúc các anh chị đi thực tập có thích bị bắt đi lấy đồ chuyển phát nhanh không? Tôi thì không thích rồi đấy.”
Lư Mễ thật sự nghĩ vậy, Ô Mông ở công ty cũ đã tự mình đảm đương mọi việc, tới đây rồi lại phải làm người giúp việc sao? Ai mà chấp nhận nổi!
Đồ Minh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang cất hồ lô vào áo, không hề có phản ứng gì khác về chuyện phân chia công việc, anh biết cô thật sự muốn giao những việc quan trọng cho Ô Mông. Anh cảm thấy sự chân thành của Lư Mễ có hơi ngốc nghếch.
“Cô tự quyết định đi, cô là người hướng dẫn của cô ấy.” Đồ Minh nói, giao quyền chủ động cho Lư Mễ. Anh tin rằng cô có thể xử lý tốt việc này.
“Được, vậy để tôi lo.” Lư Mễ nhìn Đồ Minh: “Sếp giúp tôi một việc được không?”
“Việc gì?”
“Nghe nói trong trường mà sếp từng làm việc có một quán bán bánh kếp nhiều nhân ngon lắm, ông Hai ở dưới nhà tôi muốn ăn, nhưng không vào được.”
“Rồi sao?”
“Sếp có thể nhờ người nói một tiếng được không? Dạo này trường quản lý nghiêm ngặt các hoạt động, nhất định phải có người quen thì mới vào được.”
“Chuyện nhỏ thế này có nhất thiết phải nhờ vả đến người khác không?” Đồ Minh thấy Lư Mễ rũ mắt xuống, có vẻ hơi thất vọng, anh nói: “Trưa nay tôi mời mọi người ăn, cô đi mua với tôi, cô hỏi mọi người xem họ có muốn ăn không.”
“Được!” Lư Mễ cười toe toét: “Vậy tôi sẽ đem một cái về cho ông Hai trước.”
Nghe nói sẽ được ăn bánh kếp có tiếng, các đồng nghiệp ai cũng phấn khởi. Thức ăn nhanh ở quanh công ty rất đơn giản, mùi vị cũng được chứ không ngon lắm, ở lối vào của ga tàu điện ngầm cũng có bán bánh kếp nhưng chỉ bán qua loa thôi, thua xa bánh kếp nhiều nhân. Thế là họ cũng đăng ký một phần.
Đồ Minh thấy chỉ ăn bánh kếp thì hơi đơn điệu, anh nhờ thư ký đặt thêm cà phê với trà chiều cho mọi người.
Đến mười một giờ, Đồ Minh gọi cho Lư Mễ: “Đi thôi, mua bánh kếp.”
“OK.”
Lư Mễ đi theo Đồ Minh xuống tầng hầm.
“Đi xe của sếp hay xe của tôi?”
“Xe tôi đăng ký rồi, xe của cô chưa chắc vào được.”
“Ừm.”
Xe của Đồ Minh chắc là cũng vài năm rồi nhưng nội thất vẫn còn mới. Lư Mễ ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, cúi đầu chơi với dế. Ánh mắt lướt qua ngón tay thon dài và sạch sẽ của Đồ Minh đang đặt trên phanh tay, khi anh kéo phanh tay, trên mu bàn tay nổi lên một đường gân xanh. Ý nghĩ xấu xa lại trỗi dậy, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh không dám nói cho ai biết.
May mà có tiếng dế gáy đuổi đi hết mấy ý nghĩ xấu xa đó. Thấy màn hình định vị trên xe của Đồ Minh trống trơn, cô cảm thấy lạ: “Sếp lái xe mà không nghe nhạc hả?”
“Tôi ít nghe.”
“Thế thì chán lắm.”
“…”
“Vậy mấy bài hát trong đĩa CD có hay không?” Lư Mễ hỏi: “Có phải không hợp gu sếp không?”
“Gu tôi thế nào?” Đồ Minh hỏi lại.
“Tôi nghĩ chắc là sếp thích nhạc đồng quê Mỹ.”
Đồ Minh cười khẽ: “Sao cô đoán được?”
“Thì cứ đoán thế thôi!” Dế của Lư Mễ lại gáy vài tiếng, nghe rất vui tai.
“Tôi đã nghe đĩa tổng hợp của cô rồi, hay lắm. Tôi không nghe nhạc thường, thỉnh thoảng mới nghe thôi. Lúc lái xe thì không nghe, sợ phân tán sự chú ý, dễ gây nguy hiểm.” Đồ Minh trả lời hết mấy câu hỏi của cô, không chê phiền.
“Ở nhà tôi còn mấy cái CD mà tôi mua hồi đó. Còn có cả đĩa tự ghi nữa, nếu sếp thấy hay thì tôi sẽ tặng hết cho sếp!”
Tay Lư Mễ siết chặt bình hồ lô, tựa đầu vào lưng ghế, nhìn Đồ Minh.
“Ừm. Vậy cảm ơn nhé.”
“Khách sáo gì chứ!”
“Nếu cô có thể đừng dùng từ ngài này ngài nọ thì tôi sẽ thoải mái hơn.” Đồ Minh nói. Lư Mễ thường xuyên gọi anh là ngài. Cứ một câu ngài, hai câu ngài, anh biết đó là thói quen ngôn ngữ của cô, nhưng hôm nay anh lại thấy hơi khó chịu: “Bạn bè mà gọi bằng ngài thì không hợp cho lắm.”
“Ờ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa vào trường Đại học, xe của Đồ Minh ra vào dễ dàng. Lư Mễ thuận miệng hỏi: “Sao xe của sếp lại được đăng ký vậy? Vì từng làm việc ở đây sao?”
“Không phải, tính là xe gia đình thôi. Ba mẹ tôi sống ở đây.”
“À à.”
Trước đây Lư Mễ nghe nói Đồ Minh xuất thân từ gia đình thuộc dòng dõi thư hương, nhưng cô không có khái niệm gì về chuyện đó, hôm nay mới biết ba mẹ anh dạy ở trường Đại học này. Lư Mễ chợt hiểu tại sao Đồ Minh được gọi là “ông Đồ” rồi. Nghĩ đến điều này làm cô không thể nhịn cười được.
“Sao thế?” Đồ Minh thắc mắc, quay đầu nhìn cô.
“Tôi vừa mới hiểu ra tại sao tính cách của sếp lại như vậy rồi.”
“Như thế nào?”
“Cứng nhắc! Quái gở! Nhiều nguyên tắc!” Lư Mễ nói một mạch.
Đồ Minh không phản bác, có lẽ Lư Mễ nói đúng. Anh nghĩ tính cách và phong cách làm việc của anh chịu ảnh hưởng không nhỏ từ sự giáo dục của ba mẹ.
Hai người xuống xe, chỗ bán bánh kếp đã bắt đầu xếp hàng dài, họ đứng ở hàng thứ hai. Lư Mễ được mở mang tầm mắt, biết thế nào là bánh kếp nhiều nhân. Phía trước có bày ra hai, ba chục loại nhân, có thịt, cải xanh, thậm chí còn có cả đồ cay.
“Ôi tuyệt quá!”
Mắt Lư Mễ sáng rực, nghe người mua bánh kếp đứng trước thanh toán hơn ba mươi tệ thì lại “wow” một tiếng nữa.
Những tiếng ngạc nhiên liên tiếp của cô khiến Đồ Minh bật cười, quay đầu lại thấy cô đang dán mắt vào mấy miếng thịt, giống như một con mèo tham ăn.
“Đồ Minh?” Có người gọi anh, Lư Mễ và Đồ Minh quay lại, thấy Dịch Vãn Thu đang dắt một chiếc xe đạp kiểu cũ. Bà dựa xe lên thân cây, những người xếp hàng phía sau là sinh viên cũ ở lại trường từng được bà dạy, họ lên tiếng chào hỏi: “Chào cô Dịch.”
“Chào em.” Dịch Vãn Thu cười chào lại rồi bước đến trước mặt Đồ Minh: “Hôm nay con không đi làm à?”
“Có làm, mời đồng nghiệp đi ăn bánh kếp ạ.” Đồ Minh giới thiệu Lư Mễ với Dịch Vãn Thu: “Đây là đồng nghiệp của con – Lư Mễ, trước đây từng gặp ở chợ sáng.”
“Đây là mẹ tôi, trước đây cô cũng đã gặp rồi.”
“Chào cô Dịch.” Hiếm khi Lư Mễ có dáng vẻ đoan chính đến vậy, rất lễ phép mà chào hỏi Dịch Vãn Thu.
Lư Mễ thấy Đồ Minh rất giống mẹ anh, hai người đứng cạnh khí chất giống nhau như đúc, chỉ có điều Dịch Vãn Thu trông dịu dàng hơn, còn Đồ Minh thì tạo cho người ta có cảm giác xa cách hơn.
“Chào Lư Mễ.” Dịch Vãn Thu nhìn Lư Mễ một cách nghiêm túc rồi cười với cô. Lư Mễ mặc áo khoác lông màu Morandi, mang giày boot qua gối, đeo bông tai đính đá, xem ra là một quý cô hiện đại, xinh đẹp lóa mắt.
“Vậy hai người tiếp tục xếp hàng đi, tối nay con có về không?” Dịch Vãn Thu hỏi Đồ Minh.
“Chủ nhật về ạ, mấy ngày nay con hơi bận.”
“Vậy được. Tạm biệt.” Bà cười với Lư Mễ, không có thái độ kiêu ngạo gì cả, rất lịch sự.
Dịch Vãn Thu đẩy xe đi vài bước, trước khi lên xe bà quay đầu lại nhìn Đồ Minh và Lư Mễ đang đứng đó, hai người trông chẳng liên quan gì với nhau, không hiểu tại sao lại thấy hơi yên lòng, đạp xe đi.
Dịch Vãn Thu ít can thiệp vào cuộc sống của Đồ Minh, nhưng thực ra trong lòng bà cũng có yêu cầu với người bạn đời của anh. Bà luôn nghĩ rằng Đồ Minh phù hợp với người sống chậm mà chắc như Hình Vân vậy. Khi họ đột ngột ly hôn, Dịch Vãn Thu đã hỏi Đồ Minh về lý do, nhưng anh chỉ nói là do tính cách không hợp chứ không nói gì nhiều. Bà hỏi Hình Vân, Hình Vân nói là lỗi của cô ta. Chỉ vậy thôi.
Quay đầu lại nhìn lần nữa, cô gái Lư Mễ kia không biết đang nói gì đó, mặt mày hớn ha hớn hở, như thể cả thế giới đều yêu quý cô ấy.
Đồ Minh thấy Lư Mễ đứng thẳng tắp như sắp phải đối mặt với chuyện nguy hiểm, anh hỏi cô: “Sao vậy? Sao lại căng thẳng thế?”
“Từ nhỏ tôi đã sợ giáo viên rồi. Lúc trốn học tới tiệm net chơi game thì bị cô giáo túm đầu một phát ăn ngay, để lại ám ảnh tới bây giờ luôn đó.”
“Thế thì đừng trốn học nữa là được chứ gì?”
“Không trốn học thì có thời gian đâu mà đi chơi game?”
“…”
Lư Mễ chỉ toàn suy nghĩ về những lý lẽ không đứng đắn, Đồ Minh không thèm cãi với cô, chỉ im lặng. Đến lượt họ, cả hai mua được mười chiếc bánh kếp. Cái của Lư Mễ là nhiều nhân nhất, kẹp đầy nhân thịt và sốt, ngửi thấy mùi thơm phức. Cô không nhịn được mà cắn một miếng, má phồng lên, giơ ngón tay cái với Đồ Minh: “Ông Hai thật sự không lừa tôi!”
“Lên xe ăn, ở đây gió lạnh.”
“Ờ, mà sẽ để lại mùi trong xe của sếp đó.”
“Không sao.”
Cả hai lên xe, Lư Mễ đang ăn bánh kếp ngon miệng, không nói chuyện. Đồ Minh lấy chai nước từ ghế sau vặn ra đưa cho cô uống.
“Đem về cho ông Hai của cô luôn không?”
“Được. Làm phiền ngài nhé!” Bắt gặp ánh mắt của Đồ Minh, cô lập tức sửa lại: “Làm phiền sếp nhé!”
Đồ Minh thấy Lư Mễ mang bánh kếp đến cho ông Hai đang đứng đợi ở đó, hai người nói mấy câu, ông Hai rất vui vẻ, Lư Mễ cũng rất vui vẻ. Mối quan hệ giữa họ thực sự rất tốt.
Quan hệ của Lư Mễ và đồng nghiệp thì bình thường, nhưng mà quan hệ với hàng xóm thì lại tốt đến vậy.
Vì một ý định bất ngờ của Lư Mễ mà bộ phận tiếp thị đã có một buổi họp mặt đặc biệt. Mọi người ngồi trong phòng họp nói chuyện phiếm, ăn bánh kếp uống cà phê, có cả hoa quả và trà chiều. Sau đó còn chơi trò “Nói thật hay Mạo hiểm” nữa.
Daisy hỏi Đồ Minh: “Nghe nói sếp đã ly hôn rồi, xin mời sếp bác bỏ tin đồn.”
“Không cần bác bỏ, đúng thế. Còn lý do thì tôi không tiện nói.”
“Ồ, vậy à.”
Mọi người đều sôi nổi thể hiện sự tiếc nuối, Lư Mễ ngồi xem họ biểu diễn, thấy họ giả tạo vô cùng. Đồ Minh nhìn Lư Mễ đang ngồi trên ghế bấm điện thoại, biểu cảm khinh bỉ của cô rất rõ ràng, dường như cô không thích chủ đề này. Quả nhiên, một phút sau, cô ngồi thẳng lưng lên: “Mọi người ơi, mọi người có hứng thú với tình trạng hôn nhân của sếp thế này, chẳng lẽ là vì có những ý nghĩ đen tối gì à?”
Mọi người đều nhìn Lư Mễ, chỉ có Ô Mông là đỏ mặt.
Lư Mễ tỏ ra không nghiêm túc, không ai biết cô là người có ý nghĩ đen tối nhất với Đồ Minh.
Giả vờ nguy hiểm thì ai mà không biết!
Xùy!