Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 24: Cô không phải gu của Đồ Minh




Lư Mễ đọc đến tận nửa đêm, cô bật đèn lên đọc từ phòng khách đến phòng ngủ, hứng thú dạt dào. Cô còn dọn dẹp một chỗ trong ngăn kéo tủ đầu giường, đặt những cuốn truyện tranh này vào nơi mà cô có thể với tay lấy được, chuẩn bị dùng mấy cuốn này làm sách gối đầu giường trong vài tháng tới.

Cừ thật, hóa ra mình cũng có sách gối đầu giường, lại còn là mấy cuốn sách xịn đét như thế này nữa.

Lư Mễ cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất mà cô nhận được trong nhiều năm qua, cầm cuốn sách mà không nỡ buông tay. Kỳ lạ là lần này cô lại không có ham muốn khoe khoang, như hồi còn nhỏ lúc ăn mì, nếu có một miếng thịt ở đáy bát là cô sẽ lén lút ăn nó, cứ như sợ bị người ta cướp mất vậy.

Lúc chuẩn bị đi ngủ thì Trương Hiểu gọi đến, đầu dây bên kia rất ồn ào: “Tới đây chơi đi!”

“Không đi, mệt.” Dạo này Lư Mễ không có hứng thú gì với nhảy Disco, cũng đã một thời gian rồi cô không đi, vậy mà lại không hề nghĩ gì đến nó, khó hiểu thật.

“Vậy tao cũng không chơi nữa, tao tới nhà mày ngủ với mày.” Trương Hiểu cố ý trêu Lư Mễ, cô ấy cảm thấy Lư Mễ có gì đó không ổn lắm, muốn đến thăm dò một chút.

“Hôm nay tao không tiếp mày đâu, ngày mai tao có việc rồi, mày chơi vui vẻ đi!”

“Đi đâu vậy?”

“Đi học đánh tennis.”

Dụng cụ mà Lư Mễ mua đã giao đến, nói học là học, nhanh gọn dứt khoát.

“Mày chơi tennis? Mày từng nói đời này hình thức vận động thích hợp với mày nhất là nhảy Disco mà! Mày dám phản bội chính bản thân mày à!” Trương Hiểu hét lên trong điện thoại, chợt nghĩ đến Đồ Minh, như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Mày sợ sếp của mày chớ gì! Lư Mễ vì sợ sếp mà không dám nhảy Disco nữa!”

Nói xong rồi cúp máy, chưa đầy năm phút, cả đám chị em xã hội của cô đều biết: Lư Mễ sợ sếp, sợ đến mức không dám nhảy Disco.

“Tao sợ ổng? Tụi mày coi thường ai vậy? Tao mà biết sợ ai! Do hôm nay bà cô của tụi bây mệt quá thôi, đợi tao hồi phục rồi sẽ nhảy với tụi mày ba ngày ba đêm!” Lư Mễ nói xong câu này thì lấy chăn che mặt lại, ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tâm trạng của cô vô cùng tốt, vừa hát ngâm nga vừa đi tắm rồi rửa mặt ăn sáng, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, đứng trước gương ngắm nghía, tự đánh giá mình đúng là một mỹ nhân thuần khiết.

Đeo ba lô lên và ra khỏi nhà.

Đi xuống tầng gặp ông Hai đang dắt chim đi dạo, Lư Mễ đi tới nói lảm nhảm vài câu: “Ông Hai, sao hôm nay con chim của ông nhìn đờ đẫn vậy?”

“Mày mới đờ đẫn đấy! Tràn đầy sức sống thế này cơ mà!” Ông Hai phản bác lại, huýt sáo một cái, con chim kia cũng không đồng ý lời cô nói, nó học theo ông Hai mà huýt một tiếng.

Lư Mễ cười khanh khách: “Đợi vài ngày nữa cháu sẽ dạy nó vài câu chửi bậy đang thịnh hành, chúng ta đã mở miệng nói bậy rồi thì phải bậy cho tới cùng!” Vừa nói xong, ông Hai vỗ vai cô: “Xéo nhanh lên!”

Lư Mễ cười né sang một bên: “Eo ôi ông lại giận nữa rồi hả? Mai cháu đèo ông đi chợ sáng nhé!”

Khi cô đến sân tập thì mọi người vẫn chưa đến. Thím Hai thấy Lư Mễ thì giật mình, nhìn trang phục và dụng cụ rất trang trọng của cô thì bèn chọc cô: “Bé Mễ à mày giúp thím làm việc mà mặc đẹp tới vậy luôn hả, rồi ai mà tập trung chơi bóng được?”

“Đẹp á?” Lư Mễ xoay một vòng: “Thím Hai dùng từ không đúng rồi, thím phải nói là cháu đẹp như tiên nữ chứ.” Quay đầu nhìn thấy Đồ Minh, cô quay về phía Đồ Minh trề môi, nhỏ giọng nói: “Thím Hai nhìn giúp cháu đi, Tiểu Đồ có nhìn cháu không?”

Thím Hai nhìn Đồ Minh, thấy anh đang chăm chú soạn dụng cụ: “Không nhìn. Dù con gái có đẹp đến đâu thì Tiểu Đồ cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn. Trong đội bóng này chỉ có Tiểu Đồ là không ham mê sắc đẹp thôi.”

“Sao mà vậy được? Đã là đàn ông thì ai cũng mê sắc đẹp mà, sao có thể không nhìn lần nào được?”

“Tóm lại thím Hai chưa từng thấy Tiểu Đồ giống người khác.”

“Chắc là vì mấy cô đó không đẹp bằng cháu.” Lư Mễ nhìn Đồ Minh chằm chằm, anh đang cởi áo len ngoài ra, kéo theo chiếc áo thun thể thao bên trong làm lộ ra phần cơ bụng săn chắc, Lư Mễ ôi đệt một tiếng: Kéo quần xuống chút nữa đi! Tôi trả tiền nổi mà!

Thím Hai vẫn đang đứng ở bên cạnh lẩm bẩm: “Cũng có một hai cô trông như minh tinh…”

“Thím Hai!” Lư Mễ giậm chân: “Lát nữa nói với thím sau nha!”

Cô chạy đến trước mặt Đồ Minh: “Chào sếp, hôm nay sếp cũng tới chơi bóng hả?” Cô nhìn vào eo anh, eo đẹp ghê!

“Chẳng phải đã báo danh công khai trong nhóm rồi à?” Ý là phần mở màn của cô vụng về quá.

“Hì hì. Tôi chỉ muốn chào sếp thôi mà. Tôi đã đọc hai cuốn truyện tranh liên hoàn rồi, hay lắm luôn ấy. Sếp còn không? Nếu còn thì cho tôi đi, tôi tự đến lấy cũng được.”

“Không còn nữa.” Là không còn thật.

Tối hôm qua Đồ Minh thấy cô thích nên đến tối anh ở nhà Di Hòa Viên của mình lục lọi tới lui, muốn tìm xem có nhảy ra cuốn nào nữa không để đem đi cho cô luôn, thế nhưng không có cuốn nào hết. Anh nhớ mang máng là vẫn còn, nếu không ở Ngũ Đạo Khẩu thì chắc là sẽ ở Di Hòa Viên, nhưng thực sự thì tìm mãi mà chẳng thấy đâu.

“Không sao. Mấy cuốn hôm qua đủ cho tôi đọc lâu dài rồi. Cảm ơn sếp.” Lư Mễ cảm ơn anh: “Tôi bỏ kha khá tiền thuê huấn luyện viên dạy riêng, lát nữa không chơi với mọi người được. Đợi khi tôi thành cao thủ rồi tôi sẽ lần lượt đánh bại tất cả mọi người.”

Đồ Minh nghe cô nói‘lần lượt đánh bại tất cả mọi người’ thì nhìn cô: “Cô có tinh thần thắng thua đến thế à? Nhưng sao trong công việc thì lại chỉ muốn sống cho qua ngày thôi vậy?”



Lư Mễ bị câu hỏi của anh làm ngớ người, cô tưởng là tối hôm qua vị đại ca này tặng truyện tranh cho cô thì cũng có nghĩa là mối quan hệ bạn bè của họ đã có sự tiến triển. Kết quả thì sao? Vẫn đang quay vòng tại chỗ đấy chứ tiến triển hồi nào!

Lư Mễ không hiểu nổi Đồ Minh, cô hỏi Diêu Lộ An: [Anh nói xem, có khi nào Will ly hôn vì không thích phụ nữ không?]

[?] Diêu Lộ An gửi tới một dấu chấm hỏi, sau đó là một tràng cười ha ha: [Thế này đi, để tôi giới thiệu bạn trai cho cô, cô đừng nhớ nhung gì đến Đồ Minh nữa. Hai người không cùng đường, không thể về chung một nhà. Muốn nằm chung một giường cũng khó lắm, cô không phải gu của Đồ Minh.]

[Anh nói gì đấy? Gu ổng thế nào có quan trọng không? Ổng cũng có phải gu của tôi đâu, nhưng tôi vẫn chấm ổng đấy thôi!] Lư Mễ không chịu, gu của Đồ Minh như thế nào? Kiểu vợ cũ của anh sao? Thế thì cô không thể giả vờ thành kiểu đó được đâu! Cô chỉ muốn là chính mình thôi, cô thắng ở chỗ không nản lòng, thời gian còn dài mà, vội gì chứ?

[Quyết tâm không thừa nhận thất bại à?]

[Chủ yếu là muốn thắng để lấy bộ đồ bảo hộ thôi ấy mà.] Cô đưa điện thoại cho thím Hai giữ rồi đi tìm huấn luyện viên.

Hai người tập ở bên sân, huấn luyện viên ném bóng cho cô đánh, đang luyện tập đánh bóng không di chuyển. Mới đánh vài quả mà Lư Mễ đã thấy chán, cô muốn bỏ cuộc. Nhưng nhớ lại vừa nãy mình đã lỡ to mồm khoe khoang với Đồ Minh rồi, thế nên cô đành phải cắn răng tiếp tục tập.

May là huấn luyện viên này còn trẻ, cậu ta cười rạng rỡ, rất được các cô gái yêu thích. Lư Mễ nói chuyện vui vẻ với cậu ta: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi ba à? Được lắm! Đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới đấy! Cậu đẹp trai thế này chắc nhiều cô thích lắm nhỉ?”

“Bình thường cậu còn làm gì nữa không?”

“Chơi tennis rồi chơi bóng rổ nữa, dáng người chắc là đẹp lắm hả?” Lư Mễ vừa đánh bóng vừa nhìn huấn luyện viên.

Chàng trai đỏ mặt, cứ như đang nghĩ tới điều gì mà không thể cho ai biết. Lư Mễ chà chà một tiếng, nghĩ thầm em trai này tốt quá, về nhà hỏi Lư Tình thử xem có cần hay không. Trong đầu cô chẳng có chuyện gì đứng đắn, chỉ toàn chứa mấy chuyện lặt vặt xung quanh.

“Có bạn gái chưa?” Lư Mễ lại hỏi.

Sân tennis không lớn, mấy lời pha trò mà cô nói với huấn luyện viên mọi người đều nghe rõ. Cuối cùng đến câu ‘Có bạn gái chưa’ thì Đại Lương mới lên tiếng: “Lư Mễ, cô học tennis hay tìm bạn trai vậy!”

“Cả hai luôn!” Lư Mễ đánh quả kế tiếp.

Cô nói chuyện liên tục, huấn luyện viên thì cứ đỏ mặt không dạy được gì cho cô, tư thế cầm vợt hay là tư thế đứng đều sai. Đến lúc nghỉ giữa giờ, mọi người ngồi uống nước, Lư Mễ đổ mồ hôi ngồi bên cạnh Đồ Minh, làn da cô trắng như sứ, mịn màng trong suốt còn ánh lên vẻ hồng hào, trông rất đẹp.

“Cô thuê huấn luyện viên bao nhiêu tiền một tiếng?” Đồ Minh hỏi cô.

“Ba trăm một tiếng, thế nào? Đẹp trai không?”

Đồ Minh nghĩ cũng chỉ có cô mới bỏ tiền ra thuê huấn luyện viên ba trăm một tiếng thôi, tư thế đứng không đúng, tư thế đánh bóng cũng khó coi muốn chết, ngày mai khuỷu tay mà không đau thì anh đi đầu xuống đất.

“Lấy theo vợt của cô qua đây.”

“Hả?”

“Nhanh lên.”

Lư Mễ hớn ha hớn hở, cảm thấy cách này rất hiệu quả, Đồ Minh không chịu nổi việc người khác làm qua loa cho có, cuối cùng anh cũng muốn nhúng tay vào rồi. Cô đi theo anh, hai người đi đến một góc vắng vẻ.

Đồ Minh đứng đối diện cô, tay cầm vợt, nghiêm túc vung vợt: “Đây là tư thế đánh thuận tay.”

Anh vung vợt thêm lần nữa: “Đây là tư thế đánh trái tay.”

Lư Mễ làm theo anh, vung vợt hai lần mà không nắm được vấn đề, còn cố tình hỏi anh: “Vầy đúng không?”

“Không đúng.”

Đồ Minh đứng ở phía sau cô, tay nắm lấy khuỷu tay cô vung vợt, dạy cô cách dùng lực. Lòng bàn tay anh rất ấm, xuyên qua lớp áo truyền vào cơ thể Lư Mễ với cường độ vừa phải. Thế này thì còn chơi bóng gì nổi nữa, Lư Mễ đứng núi này trông núi nọ, cô hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ quần áo anh.

“Như vậy là đúng rồi.” Đồ Minh buông tay, ngồi xuống, vợt tennis đặt ở giữa hai bàn chân cô, gõ nhẹ: “Tách ra chút.”

“Tách chỗ nào cơ?” Lư Mễ hỏi, thấy Đồ Minh ngẩng đầu nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm túc, cô vội ngậm miệng lại, hơi tách chân ra: “Thế này hả?”

“Ừ.”

Đồ Minh nhìn cô đánh bóng vào tường tập tennis vài lần, khi thấy đã khá hơn, anh nói: “Tập nhiều vào, tìm cảm giác.”

“Tôi thấy học với sếp sẽ nhanh hơn, sếp dạy tôi đi? Lát nữa xong việc rồi nhín chút thời gian ra dạy.”

“Tôi có hẹn rồi, hôm nay không dạy được.”

“Vậy thì hôm nào sếp mới rảnh?”

“Hai tháng nữa.”

“Sao sếp không nói thẳng đến năm sau luôn đi?”

Lư Mễ không nhịn được cãi lại, Đồ Minh suy nghĩ một lát, nói: “Đúng thật là đến năm sau. Học với huấn luyện viên của cô đi.”

Anh nói xong rồi đi.

Lư Mễ tập luyện bóng mà tâm trí cứ để đâu đâu, lúc nào cũng cảm thấy Đồ Minh đứng sau lưng mình. Quay đầu lại tìm thì thấy Đồ Minh đang ở đằng kia, bà mẹ nó anh ta cũng đứng sau lưng người phụ nữ nọ, sử dùng cùng một tư thế dạy mấy đội viên khác!

Vừa mới nghĩ mình được ưu tiên, giờ thì hay rồi, hóa ra anh đối với ai cũng như vậy.

Lư Mễ quay đầu lại, lòng thầm mắng Đồ Minh mười nghìn câu, với cái nết này thì sao mà vợ cũ của anh không nghi ngờ anh ngoại tình cho được, đổi lại là ai thì cũng sẽ nghi ngờ thôi. Mỗi anh có lòng tốt thôi sao? Mỗi anh biết dạy thôi sao? Ai mà chẳng biết dạy. Nếu anh có lòng tốt như thế thì sao không mở lớp dạy miễn phí đi!

Mắng một hồi mới nhận ra, người ta là một người đàn ông đã ly hôn, đang độc thân, muốn dạy ai thì dạy, liên quan rắm gì đến mình! Lư Mễ bực bội, ném vợt ra: “Không chơi nữa, tôi mệt rồi. Để tôi chuyển tiền cho cậu.”

“Được.”

Lư Mễ không vui, huấn luyện viên tưởng mình làm sai điều gì nên hỏi cô: “Em dạy không tốt phải không chị Lư?”

“Nói bậy! Cậu dạy rất tốt. Là do tôi bị chạm dây thần kinh đấy, kệ tôi đi. Với lại đừng gọi tôi là chị, nghe xa lạ lắm.”

Thay đồ xong đi ra ngoài, thấy mọi người trong đội cũng đang dọn dẹp đồ đạc.

Hôm nay ai cũng có việc riêng, không tụ tập ăn uống được. Lư Mễ không muốn để ý đến Đồ Minh, cô chào mọi người rồi kéo tay thím Hai lên xe: “Chú Hai ở nhà ba mẹ cháu, mình cũng qua đó đi, họ ăn đồ ngon mà muốn giấu hai thím cháu mình, không có cửa đâu!”

Thắt dây an toàn xong, nhìn thấy Đồ Minh bước lên chiếc xe đen của anh.

“Mắt nhìn người của Lư Mễ khá lắm. Thím thấy cậu Tiểu Đồ này hơn hẳn Trương Kình. Ít nhất thì sẽ làm cho ba mẹ mày đỡ lo.”

“Chưa đâu tới đâu mà thím! Tính ổng tình kỳ cục, khó xơi lắm.”

“Có gì khó đâu, mày phải giả vờ yếu đuối một chút, đừng có ngày nào cũng giống như con gà chọi gặp ai cũng muốn đấu với người ta. Mày phải làm thế này…” Thím Hai lấy kinh nghiệm hồi trẻ thu phục được chú Hai của Lư Mễ ra để chỉ bảo: “Ôi, em bị trật chân rồi, anh giúp em được không? Thím thấy mấy cô gái ở sân bóng lúc thì trật chân, lúc thì khó thở, lúc thì đau lưng, chắc chắn có vài người giả vờ. Mày nghĩ xem họ giả vờ để làm gì…”

“Chưa hết, đừng lúc nào cũng tỏ ra muốn chiếm đoạt người ta thế chứ. Cậu Tiểu Đồ này đàng hoàng lắm, mày cứ không đứng đắn với người ta thì người ta sẽ đề phòng ngay. Mày phải giả vờ…”

“Tại sao cháu phải giả vờ? Cháu mà cũng cần phải giả vờ với ổng sao? Cháu cứ như thế này thôi!”

“Coi mày kìa, lại không chịu nghe lời đúng không? Không nghe thì mày cứ nóng ruột tiếp đi!”

“Cháu có nóng ruột gì đâu, đàn ông nhiều đến thế mà, đợi tới khi nào cháu chán rồi thì cháu sẽ không chơi với ổng nữa.” Lư Mễ khởi động xe, đánh tay lái ra khỏi bãi đậu, vừa đúng lúc xe Đồ Minh cũng chạy ra, hai người gặp nhau ở lối đi. Lư Mễ không muốn nhường anh đi trước, cứ lằng nhà lằng nhằng mấy lần mới quay xe ra khỏi bãi đậu. Cô bấm còi một cái rồi lái đi.

Xe của Đồ Minh chạy sau xe cô, cô cố ý giảm tốc độ, nhìn Đồ Minh qua gương chiếu hậu, Đồ đại ca này đúng là chẳng biết vội là gì. Thế thì Lư Mễ cũng không vội, cứ chậm chạp kéo dài như vậy đi, dù sao lúc này cũng không có xe nào khác.

“Thím Hai vừa khuyên mày giả vờ yếu đuối thì mày lại sồn sồn lên nữa rồi, lại còn ở trên đường đấu xe với người ta.” Thím Hai ngồi bên cạnh cười ha hả, thấy mấy người trẻ tuổi thật là thú vị. Rõ ràng là Lư Mễ đang nghiêm túc, mà chính bản thân cô cũng không hề nhận ra.

Cục tức này Lư Mễ nuốt không trôi, cô dừng xe lại, xuống xe, đi đến trước xe Đồ Minh, gõ cửa kính xe anh.

Đồ Minh hạ kính xe xuống: “Sao thế?”

“Sau này khi có tôi ở đây, sếp không được dạy người khác chơi bóng, nghe rõ chưa? Tôi không vui đâu.” Hiếm khi Lư Mễ nghiêm túc như vậy: “Sếp không thích tôi, tôi hiểu rồi, tôi cũng không định thích sếp nữa, nhưng sếp phải cho tôi thời gian để chấp nhận. Sếp dạy người khác trước mặt tôi nghĩa là sếp đang khiêu khích tôi, sếp không tôn trọng tôi, thế là không được!” Bụng Lư Mễ đầy những lý lẽ ngang ngược, nói chung là cô không vui thì cũng sẽ không để cho Đồ Minh thoải mái được: “Sếp phải giữ khoảng cách với người khác trước mặt tôi, sếp càng gần gũi người khác thì tôi càng háo thắng muốn tranh giành, mà một khi tôi tranh giành thì lại muốn làm bậy với sếp. Nếu sếp muốn sớm thoát khỏi tôi thì đừng có chọc tức tôi.” Nói đến cuối cùng, Lư Mễ nhận ra mấy câu nói xàm của mình không có tí logic nào, cô bỗng phì cười.

Đồ Minh nghe cô nói từng câu từng chữ, cảm thấy thật mới lạ. Anh đang định mở miệng nói lý lẽ với cô thì thấy cô cười hì hì. Thôi được rồi, lý lẽ gì cũng chẳng cần phải nói nữa.

“Phía sau có xe.” Đồ Minh nhắc nhở cô.

“Được, nhớ kỹ đấy, tránh xa mấy nhỏ khác ra!” Lư Mễ bỏ lại một lời dữ tợn rồi xoay người đi.

Từ nhỏ cô đã như vậy rồi, không để mình phải chịu ấm ức. Cô không vui thì phải nói thẳng ra. Cô không bao giờ bắt người khác phải đoán, không ai là con giun trong bụng của ai cả, đoán cái gì mà đoán! Cô cũng chẳng quan tâm lý lẽ của mình có chuẩn hay không. Chung quy lại là cô sẽ không biến mình thành một người hay tỏ ra bí ẩn. Nói xong một hơi dài như vậy khiến tâm trạng cô tốt lên hẳn, cô đạp ga lái xe đi.

Đồ Minh ở phía sau nhìn cô nghênh ngang mà rời đi, xe của cô cũng mang theo cảm xúc giống hệt cô vậy.