Đồ Minh rất thích thú với lời đề nghị của Lư Mễ.
Thậm chí còn mong chờ điều ước thứ ba của cô.
“Em nghĩ ra điều ước thứ ba chưa?” Anh hỏi.
“Chưa nghĩ ra.”
“Thế em cứ từ từ mà nghĩ. Nếu em chưa nghĩ ra, có lẽ anh phải mượn điều ước của em một chút.” Đồ Minh nói.
“Được thôi, em cho anh mượn đó. Anh định dùng để làm gì?”
“Anh mong em có thể nhín chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để giúp anh quản lý thu nhập.”
“Em chỉ biết tiêu tiền thôi.”
“Vậy thì tiêu đi, miễn là em vui.”
Lư Mễ thấy vui trong lòng: “Em giúp anh quản lý thu nhập, còn anh dạy em quản lý tài chính, thế thì cuộc sống của chúng ta mới ngày càng tốt hơn.”
“Cuộc sống của chúng ta à?” Đồ Minh nhắc lại.
“Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta. Những tháng ngày tốt đẹp của chúng ta.”
Đồ Minh rất thích cụm từ “cuộc sống của chúng ta” này, nó mang theo chút thân mật. Những biến hóa từ anh, em, rồi đến chúng ta, thực sự khiến lòng người cảm động. Đó là sự gần gũi đến từ việc sớm chiều ở chung, hòa nhập và gắn bó với nhau.
Lư Mễ rút chân ra khỏi bồn nước: “Em ngâm xong rồi!” Cô tiểu thư vênh mặt ra lệnh cho Đồ Minh giúp cô lau chân, đổ nước. Có khoảnh khắc Lư Mễ muốn quay video lại cảnh này, gửi cho Dịch Vãn Thu, để bà ấy thấy cô gái mà bà không ưa nhưng con trai bà lại thích mê! Tốt nhất là làm bà ấy tức giận. Nhưng sau đó cô lại thấy mình trẻ con, xì! Đấu với một quý bà làm gì chứ!
Con trai bà ấy đang nằm trong tay mình rồi!
Phải có sự kiêu hãnh của kẻ thắng cuộc!
Như này còn trẻ con hơn nữa! Lư Mễ nghĩ: Mình đâu phải thi thố gì, mình chỉ đơn thuần là yêu anh ấy thôi mà!
Tối hôm đó, Lư Mễ vui vẻ đến mức ở trên giường hết nằm xuống rồi lại ngồi dậy, bắt chước lời thề trong đám cưới của Diêu Lộ An.
Cô giả vờ nước mắt lưng tròng, làm bộ lau nước mắt: “Quý cô Lư Tình, đau khổ là cửa ải cuối cùng trên hòn đảo phiêu lưu, vượt qua rồi sẽ đến vùng đất sáng. Quyết định đỡ em khi em bật nhảy là điều đúng đắn nhất mà anh từng làm.”
Lư Mễ bắt chước rất giống, ngay cả tiếng hít sụt sịt khi bịt mũi của Diêu Lộ An mà cô cũng diễn lại y hệt.
“Sao hả? Em diễn có giống không? Diêu Lộ An ngốc quá chừng.”
“Anh rất mừng vì cuối cùng Lư Tình đã nắm giữ được trái tim của Diêu Lộ An.”
Lư Mễ nghiêm túc lại: “Lư Tình từng sống dở chết dở vì ly hôn, chị ấy thật sự rất hạnh phúc khi được tái sinh.”
“Hôm nay ở đám cưới, bác Hai với bác dâu của em khóc khờ cả người, bà nội của em cũng vậy. Huhuhu cháu gái mà tôi nuôi lớn đây mà! Mấy người phía sau nhìn mà khờ theo luôn, haha!”
“Em cũng khóc khờ người luôn mà.” Đồ Minh ngồi dậy, bắt chước Lư Mễ ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống, rồi tự cười.
“Anh cười nhạo em à!” Lư Mễ hừ một tiếng, nhào vào người Đồ Minh, hai người lăn lộn cười đến đau bụng.
Đồ Minh nhớ đến việc Lư Mễ nói muốn sửa sang lại nhà, sáng hôm sau anh đã dậy sớm đo đạc căn nhà. Anh có đủ mọi đồ nghề bày trên đất, chuyên nghiệp hơn cả thợ sửa chữa. Lư Mễ từ phòng tắm bước ra, thấy anh mặc áo phông đen, mặc quần thể thao xám mang dép lông mềm, cầm một cây thước đứng trước cửa sổ, cô ngẩn người một lúc, suýt nữa tưởng là có ông thợ nào đi vào nhà mình, rồi nhanh chóng tưởng tượng ra một bộ phim đen.
Cô nghĩ đến đây thì phì cười.
Đồ Minh nghe thấy tiếng cười, anh quay đầu lại: “Sao thế?”
“Anh cũng lạ, mình bỏ tiền ra thuê người đến đo cũng được mà? Sao anh phải tự làm?”
“Đây là cơ hội quý giá, anh phải trân trọng.”
“Hả?”
“Mỗi người đều có những niềm vui khác nhau. Có người thích lái mô tô, có người thì thích mua túi xách, còn anh, tự tay làm chút gì đó là thấy vui rồi.”
“Đúng rồi! Cho anh làm gì đó là anh vui liền, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến công việc, chẳng có hứng thú gì với em.” Lư Mễ hừ một tiếng: “Đo đi! Trưa nay ăn mì thịt cừu kèm theo vài món nữa.”
“Ừm, cảm ơn.”
Lư Mễ bận rộn trong bếp, Đồ Minh thì đo đạc nhà bên ngoài. Căn hộ của Lư Mễ có diện tích sử dụng chưa đến 80 mét vuông, nhưng trong khu chung cư cũ kỹ thế này đã được xem là rộng rãi rồi, lại còn là kiểu căn hộ mặt tiền quay về phía Nam và lưng nhà hướng về phía Bắc hiếm có trong khu vực này, vậy nên sẽ có nhiều tiềm năng để cải tạo.
Đồ Minh nghĩ, nếu sau này có con muốn cho chúng học ở gần đây, vậy thì lần sửa sang này phải tính luôn đến chuyện đó. Cái gì cần phá thì phá, cái gì cần vứt thì vứt. Anh vừa đo vừa suy nghĩ, hoàn toàn không để ý mình đã nghĩ xa đến chuyện có con cái trong tương lai.
Hiện tại Đồ Minh rất thích trẻ con, không phải vì để nối dõi tông đường gì cả.
Mấy đứa trẻ trong khu nhà của Lư Mễ rất thích anh. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, khi anh xuống dưới sẽ gặp mấy đứa trẻ ôm sách bài tập đợi anh dưới tầng.
Anh rất kiên nhẫn, có kiến thức, anh giỏi các môn xã hội, các môn tự nhiên lại càng giỏi hơn. Bây giờ anh đã nổi danh số một ở trong khu nhà của Lư Mễ rồi. Nhắc tới anh thì họ đều nói là “bạn trai giỏi giang của Lư Mễ” hoặc là “bạn trai cái gì cũng biết của Lư Mễ”.
Khi Đồ Minh kèm cặp đám trẻ trong khu, anh cũng nghĩ, nếu sau này có con thì không cần phải thuê gia sư. Tự mình dạy nó, đồ dùng và đồ chơi cũng tự làm, chầm chậm nuôi chúng khôn lớn.
Trong lúc đo đạc, anh lại nghĩ xa hơn một chút.
Chuyển hộ khẩu về Trung Quan Thôn cũng được, chỉ cần báo một tiếng với bà ngoại. Hoặc vài năm nữa mua một căn nhỏ ở Trung Quan Thôn.
Có lẽ do môi trường trưởng thành mà Đồ Minh rất chú trọng đến chuyện giáo dục. Điểm này hơi khác với Lư Mễ, hai người đã từng thảo luận về vấn đề này, Lư Mễ nghĩ rằng: Chỉ cần con cái lớn lên khỏe mạnh là được, học trường nào không quan trọng.
Đồ Minh không đồng ý: “Đã đến với thế gian này rồi thì hãy để nó học thêm nhiều kiến thức. Nếu có điều kiện thì gửi nó đến học ở trường tốt.”
“Anh lạ lùng thế, thì anh cũng từng là giáo viên ở trường tốt như vậy rồi, chắc anh biết có nhiều đứa trẻ ở vùng núi từ nhỏ không học trường tốt mà vẫn có thể thi đậu Đại học mà.”
“Đó là do thiên phú cộng với nỗ lực gấp trăm lần, còn cần cả cơ hội nữa.”
Đồ Minh có quan niệm riêng về giáo dục, nhưng anh lại không biết cách giải thích rõ ràng với Lư Mễ.
Lư Mễ làm món mì thịt cừu, còn Đồ Minh thì chưa đo đạc xong. Anh kẹp một cây bút chì trên tai, hai tay cầm tờ giấy A3, kiểm tra lại những gì vừa ghi chép.
Lư Mễ thầm nghĩ: Eo ôi nhìn ổng ngáo ghê, mà cũng đáng yêu phết.
“Dọn dẹp đi ăn cơm thôi! Bàn ăn toàn đồ nghề của anh kìa!”
Cô đưa tay định đẩy đồ sang một bên, Đồ Minh ngăn lại: “Đừng đừng, nhẹ tay chút, coi chừng làm hỏng.”
Lư Mễ nhìn anh trân trọng mấy thứ đó, cô cười nói: “Thấy ghê quá!”
Lúc ăn, cô hỏi: “Anh định sửa thế nào?”
“Anh muốn thông bếp, phòng khách và phòng chứa đồ lại với nhau, làm một phòng khách không gian mở, như vậy thì không gian sẽ được tận dụng tối đa. Anh xem rồi, thấy mấy bức tường đó không phải tường chịu lực, có thể đập được. Em thấy sao?”
“Em kệ luôn. Đã nói giao cho anh rồi thì anh muốn làm sao thì làm. Ba em nói vầy nè: Không bỏ tiền ra thì ngậm miệng lại, hê hê.”
Lư Mễ rất biết cách dừng lại đúng lúc, cái gì có thể bớt lo thì bớt lo, không muốn phải bỏ công sức thì im lặng, tuyệt đối không chỉ tay năm ngón.
“Trước đây cũng có vài người bạn vì sửa nhà cưới mà cãi nhau đó.” Lư Mễ nói: “Chúng ta phải rút ra bài học đau thương này, ai giỏi thì người đó làm. Anh giỏi làm việc thì anh cứ làm đi, em giỏi tiêu tiền với đỏm dáng thì để em tiêu tiền với đỏm dáng cho.”
“Tránh cãi nhau vì chút chuyện nhỏ này, mà anh cũng không cần thiết phải nói ra, anh thấy đúng không?” Lư Mễ ăn không hết, đẩy mì cho Đồ Minh, động tác tự nhiên: “Em ăn hết nổi rồi.”
Đồ Minh nhận lấy, cũng rất tự nhiên mà ăn hết.
Trước đây anh không ăn đồ ăn thừa của người khác, cảm thấy khó chịu và không hợp vệ sinh. Nhưng Lư Mễ thì mắt to hơn bụng, thi thoảng nấu ăn không hết, Đồ Minh tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, ăn hết phần còn lại.
Lần này cũng vậy, ăn no căng bụng.
“Lần sau đừng làm nhiều quá, anh ăn không hết.” Đồ Minh đề nghị.
“Anh phải ăn nhiều hơn nữa mới được.”
“Ăn cho béo lên à?”
“Không sao, không ai chê bai anh đâu.”
“Thứ lỗi cho anh nói thẳng, nếu anh mà béo lên thì người đầu tiên chê anh chính là em.” Đồ Minh thẳng thắn chỉ ra sự thật: “Em rất xoi mói về vóc dáng của bạn trai, chuyện này không cần anh phải nhắc lại chứ?”
“Há há.” Lư Mễ cười, cảm thấy sự nông cạn của mình đã bị Đồ Minh nhìn thấu.
Đồ Minh ăn xong lại lao đầu vào bản vẽ.
Lư Mễ thấy người đàn ông này thật kỳ quặc, anh chỉ chăm chăm vào việc vẽ vời, trong khi cô đi tới đi lui tạo dáng đủ kiểu ở trước mặt anh, nhưng anh thì như bị mù vậy.
Ngày một ngày hai thì thế, ba ngày năm ngày cũng vẫn vậy. Sáng ra đi làm, tối về nhà lại ngồi vẽ, cắm đầu vẽ đến tận nửa đêm, Lư Mễ không chờ nổi nên thường tự đi ngủ trước.
Lư Mễ bực bội, vào ngày cuối tuần khi những chiếc lá vàng đã rụng hết, vào lúc Đồ Minh vẫn say mê trong biển thiết kế mà anh yêu thích, cô gõ mạnh lên bàn một cái: “Có chuyện gì vậy! Anh yêu em hay yêu cái bản vẽ rách nát này hả!”
Thật quá đáng, bản vẽ cứ xóa rồi vẽ, vẽ rồi xóa liên tu bất tận!
…
Đồ Minh ngẩng đầu nhìn cô với vẻ không hiểu: “Hả…”
“Hả cái gì mà hả!” Lư Mễ tức đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ vào ngón tay của mình: “Ngón tay của em bị tủ kẹp rồi!”
“Sao thế?” Đồ Minh lo lắng nắm tay cô, thấy ngón tay thon dài lành lặn, có dấu vết bị kẹp nào đâu?
Lư Mễ hừ giọng rút tay về: “Anh lo vẽ đi! Ngủ với cái bản vẽ đó luôn đi!”
Giống như một đứa trẻ lạc lõng khi không được quan tâm, hậm hực tội nghiệp.
Đồ Minh theo sau cô, thấy cô nằm nghiêng trên giường, anh ngồi ở cạnh giường, nắm vai cô. Lư Mễ nhún vai: “Bỏ ra coi!”
Đồ Minh mạnh tay xoay cô lại đối diện với mình, ánh mắt nhìn cô còn mang theo ý cười.
“Anh cười gì!” Mặt Lư Mễ đỏ bừng vì nụ cười của anh, đánh vào tay anh: “Buông ra! Em nghỉ chơi với anh rồi!”
Đồ Minh hôn một cái chụt lên mặt cô, môi anh vừa ấm vừa mềm mại. Rồi lại chuyển đến hôn môi cô, chứa đựng sự ẩm ướt và hương vị thơm ngọt.
“Em bảo anh ngủ với bản vẽ rồi mà? Sao còn quan tâm đến em nữa!” Lư Mễ tức giận mà không biết lý do, hoàn toàn quên mất chính cô là người đã để anh sửa sang lại căn hộ của mình.
“Không vẽ nữa.” Đồ Minh đáp lại cô.
“Chẳng phải vẽ tranh sẽ giúp tăng dopamine làm anh phấn chấn hơn sao?”
“Không có hiệu quả bằng em.”
…
“Lưu manh!” Lư Mễ đẩy anh, nhưng bị anh đè xuống: “Anh chỉ muốn nhanh chóng thiết kế cho xong, để em có thể sớm thực hiện điều ước đầu tiên của mình thôi.”
“Nhưng anh không ngờ bạn gái của anh lại ghen vì chuyện anh muốn nhanh chóng thực hiện điều ước của cô ấy. Ghen với một tờ bản vẽ mới chịu cơ. Anh tự nhận mình đã gặp qua biết bao người rồi, nhưng chưa từng nghĩ có người lại đi ghen với một bản vẽ như thế này.”
…
“Anh cười ai!” Lư Mễ cắn anh, nhưng bị môi của anh chặn lại.
Cô khát muốn chết, mút đầu lưỡi của anh, tay cô bắt đầu cởi áo anh ra nhưng đã bị anh giữ chặt tay ở bên hông. Anh vội vàng tiến sâu vào, cả hai đều hít một hơi, ánh mắt giao nhau, hơi thở quấn quýt không rời.
Lư Mễ vòng tay ôm chặt anh, trái tim dán sát vào nhau, đập thình thịch.
“Tốt quá.” Cô khẽ nói, trán chạm trán, ngửa cổ lên hôn anh, anh cúi xuống đáp lại, ôm cô, chiếm lấy cô một cách trọn vẹn.
Khi cô thức dậy thì trời đã sáng hẳn. Đồ Minh đã rời khỏi giường từ sớm rồi. Lư Mễ bước xuống giường đi tìm anh, thấy anh ngồi dưới ánh nắng mùa thu, bút chì chạy trên giấy tạo ra những tiếng sột soạt.
Chấn Bé Đù lại đang vẽ nữa rồi.
Bây giờ trong đầu của Chấn Bé Đù chỉ có mỗi bản vẽ thôi.
Lư Mễ kể chuyện này với Thượng Chi Đào qua điện thoại, giọng vẫn còn chút ghen tị: “Chị mà lại không bằng một tờ giấy sao? Ông anh này chỉ nghĩ đến bản vẽ thôi!”
“Không thể nói thế được, dù sao thì chị cũng thắng bản vẽ một lần rồi mà.” Thượng Chi Đào an ủi.
“Hai lần.” Lư Mễ đính chính, không cam lòng với việc sức hút của mình chỉ thắng có một lần.
“Ờ đúng, hai lần.”
Nhưng hai lần cũng chẳng có gì hơn, cũng chỉ có thế thôi.
Cả hai cười phá lên, Lư Mễ vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Có khi nào sau này ổng kết hôn với tờ giấy đó luôn không? Chị nghe nói bên nước ngoài có người kết hôn với bức ảnh đấy.”
“Cũng không loại trừ khả năng đó. Dẫu sao thì chị cũng chỉ thắng được có hai lần.” Thượng Chi Đào tiếp tục trêu cô, làm Lư Mễ giận dữ hét lên: “Thượng Chi Đào!”
Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng ngừng trêu cô, cô ấy nghiêm túc hỏi: “Nhà của Đồ Minh sửa xong chưa?”
“Sắp đi mua đồ nội thất rồi này!”
“Vậy thì tới lượt chị phát huy rồi đó. Mời chị dùng hết khả năng của mình để cho anh ấy biết rằng: Đồ đắt tiền luôn là lựa chọn đúng.”
“Thôi đừng nói vậy, chị mày quản lý tiền bạc mà. Dạo này chị hơi xót.”
“Chị xót vì tiêu tiền của anh ấy á?”
“Ừa. Vì trước đây tiền không ở trong tay chị, chị không có cảm giác gì. Trời ạ, bây giờ chị quản tiền của ổng, tiền chi ra bao nhiêu chị đều thấy rõ, chị bắt đầu thấy xót rồi.” Lư Mễ nói đến đây thì bỗng tỉnh ngộ: “Đừng nói đây là cái bẫy của ổng đấy nhé? Người ta hay nói không làm chủ nhà thì không biết gạo củi đắt, giờ ổng còn để cho chị biết nữa! Chắc chắn là vậy rồi!”
Lư Mễ lẩm bẩm: “Thật là tró mà!”
Cô vừa nói vừa cười mãn nguyện.
Vào ngày tuyết rơi đầu mùa của năm đó, hai người ra ngoài mua đồ nội thất.
Đồ Minh không thích làm theo kiểu thiết kế nguyên căn, anh muốn mỗi góc trong nhà đều mang dấu ấn riêng của mình. Còn Lư Mễ thì chỉ tham gia cho vui, làm ra vẻ như mình cũng góp mặt vào chuyện này.
“Đợi khi bên này khử hết formaldehyde, đến khoảng tháng sáu hoặc tháng bảy sang năm, chúng ta có thể dọn qua đây ở. Sau đó sẽ bắt đầu sửa nhà của em.” Đồ Minh sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, kế hoạch dài hơi, nhưng anh lại rất thích như vậy.
“Trời đất, tính một phát tới tận hai năm sau luôn.”
“Gấp làm gì?” Đồ Minh đáp: “Dù sao thì mình cũng còn nhiều thời gian, cứ từ từ mà làm.”
Lư Mễ gật đầu: “Phải rồi! Đã bắt tay vào làm thì phải làm cho tốt.”
“Không cãi nhau.”
“Ai cãi là chó.”