Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 100: Không phải người cùng một thế giới thì đừng miễn cưỡng tiếp xúc




Dịch Vãn Thu vẫn giữ nụ cười trên môi: “Đợi lát tôi hỏi Đồ Minh xem hôm nay có thích hợp không. Nếu không thích hợp thì hẹn lúc khác, không gấp. Chuyện này vẫn phải nghe theo ý của bọn trẻ.”

Hai bác Diêu đều gật đầu: “Đúng rồi, phải nghe bọn trẻ, tự mình quyết định có khi lại hỏng việc. Bà nghĩ đúng lắm.”

“Ăn ngon nhé, chúng tôi phải đi chào hỏi người khác. Tối nay đến nhà chúng tôi chơi, tôi vừa mới tách cây vào chậu rồi, bà mang về chăm nhé.” Mẹ của Diêu Lộ An nói với Dịch Vãn Thu.

“Cảm ơn, cứ lo việc của hai người đi.”

Dịch Vãn Thu nhìn họ đi, rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Khi rửa tay, bà nhận ra có một người cùng tuổi bà đang đứng bên cạnh. Người đó có vóc dáng vừa phải, tóc được chải gọn gàng, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Lúc nãy ở khu vực làm lễ Dịch Vãn Thu đã nhìn thoáng qua người này, có chút ấn tượng về góc nghiêng của bà ấy, đó là mẹ của Lư Mễ.

Dịch Vãn Thu chỉ nhìn một lần rồi quay lại tiếp tục rửa tay. Bọt xà phòng vừa trôi đi, bà lại lấy thêm xà phòng rửa lại lần nữa. Khi đã rửa xong, người bên cạnh vẫn chưa đi.

“Chị là mẹ của Đồ Minh phải không?”

Nghe người bên cạnh lên tiếng, Dịch Vãn Thu ngẩng đầu nhìn, mỉm cười: “Chào chị, chị là…”

“Tôi là mẹ của Lư Mễ.” Dương Liễu Phương thẳng thắn giới thiệu. Bà không thích kiểu giới thiệu rào trước đón sau, thấy Dịch Vãn Thu hơi sửng sốt, bà tiếp lời: “Lư Mễ và Đồ Minh hẹn hò, chuyện này chị biết rồi đúng không? Tôi sợ chào hỏi bất thình lình thế này thì đường đột quá.”

“Không có đâu, tôi biết mà.” Dịch Vãn Thu bước tới một bước, lấy khăn giấy lau tay, sau đó mới đưa tay về phía Dương Liễu Phương: “Chào chị, tôi là Dịch Vãn Thu.”

“Tôi là Dương Liễu Phương.” Dương Liễu Phương thầm nghĩ, cần gì phải làm cái trò bắt tay này vậy? Nhưng bà vẫn đưa tay ra bắt tay với Dịch Vãn Thu. Khoảnh khắc vừa nãy khi Dịch Vãn Thu nhìn bà rồi lập tức ngoảnh mặt đi, Dương Liễu Phương thấy hết, là Dịch Vãn Thu định giả vờ không quen bà, bà biết rất rõ.

Dương Liễu Phương không phải người thích so đo, khi còn làm ở nhà máy, bà từng gặp kiểu người không muốn nói chuyện với ai, tự cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu ngốc. Có lẽ mẹ của Đồ Minh cũng là kiểu người như thế.

“Khi nãy ở lễ đường tôi thấy chị, định qua chào nhưng đã đến giờ làm lễ rồi.”

“Lát nữa tôi với ba của Đồ Minh sẽ qua bàn của anh chị ngồi một lát. Xong lễ cưới rồi chúng ta tìm nơi nào đó ngồi chút nhé? Trước đó ba Đồ Minh có nói với nó là muốn đến nhà anh chị thăm hỏi, nhưng rồi nó bận tham gia hoạt động ở công ty nên lỡ dịp.” Dịch Vãn Thu đề nghị, nói xong lại hỏi Dương Liễu Phương: “Đột ngột mời vậy có làm mọi người thấy bất tiện không?”

“Không có, đâu cần phải khách sáo vậy! Thế chúng ta gặp sau nhé.”

Dương Liễu Phương gật đầu với Dịch Vãn Thu rồi quay lại bàn của mình. Bà cũng rất biết nhìn sắc mặt của người khác, khi ở lễ đường, bà đã thấy Dịch Vãn Thu và chồng ngồi gần đó. Khi họ vào chỗ ngồi, bà thấy Dịch Vãn Thu đã nhìn tên trên ghế, biết rõ ai ngồi đó. Nhưng lúc vào nhà vệ sinh, Dịch Vãn Thu cố tình rửa tay hai lần, rõ ràng không có ý định chào hỏi, điều này khiến Dương Liễu Phương cảm thấy có gì đó không ổn.

Vì thế bà mới chủ động lên tiếng chào hỏi Dịch Vãn Thu, cũng muốn xem thái độ của đối phương ra sao.

Thái độ của Dịch Vãn Thu cũng như vậy, lịch sự nhưng xa cách, như kiểu đang giải quyết việc chung.

Dương Liễu Phương quay về bàn nói với Lư Quốc Khánh: “Uống ít thôi, lát nữa có người đến mời rượu.”

“Ai thế?”

“Còn ai nữa, là ba mẹ của Đồ Minh chứ ai.”

“Ồ ồ ồ, được được, thông gia gặp nhau, tốt quá rồi.” Lư Quốc Khánh giống như một kẻ ngốc, không mấy nhạy cảm với những chuyện như thế này. Hiện giờ lại còn thấy vui vì ba mẹ của Đồ Minh chủ động đến mời rượu, cảm giác như được nở mày nở mặt trước hàng xóm.

Dương Liễu Phương nhìn dáng vẻ vô tư của Lư Quốc Khánh mà thở dài. Dịch Vãn Thu không có chút nhiệt tình nào, có lẽ cũng chẳng thích Lư Mễ cho lắm. Là người từng trải, từng gặp qua vô số người, ít nhiều gì Dương Liễu Phương cũng nhìn thấu được sự đời, nhưng bà không nói gì cả.

Sau khi Lư Mễ và Lư Tình mời rượu xong liền về bàn nhà mình ăn vài miếng. Mấy người lớn nhìn thấy hai cô ăn vội vàng thì càu nhàu bảo các cô ăn chậm lại: “Có cần vội thế không!”

“Cần chứ ạ.” Lư Mễ chỉ vào đôi chân của mình: “Thấy chưa? Chân sưng hết cả rồi. Từ nửa đêm tới giờ không được nghỉ ngơi chút nào, cưới hỏi sao mà mệt mỏi quá đi.”

“Bà Lư Tình cũng trâu bò lắm, dậy hồi ba giờ sáng để trang điểm mà đến giờ vẫn còn tỉnh táo! Đúng là người gặp chuyện vui thì tinh thần càng phấn chấn.” Lư Mễ vừa nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, vừa phàn nàn: “Mệt chết mất!”

“Mệt nhưng vẫn phải cưới chứ! Cũng chỉ có một ngày thôi chứ mấy, qua rồi là xong.” Dương Liễu Phương rót nước ấm cho hai cô: “Uống nước đi kẻo nghẹn.”

“Nhìn hai nhỏ nhà chúng ta xem, xinh đẹp biết bao.” Thím Hai nhìn họ, thích không chịu được, cứ muốn ôm vào lòng: “Con nhà ai cũng không xinh bằng con gái nhà mình.”

“Con nhà mình đương nhiên là số một rồi!” Lư Quốc Phú xen vào.

Trong ngày vui cưới hỏi, những người hàng xóm cũ cũng đến chung vui, không khí nhộn nhịp, tựa như đưa họ quay về những ngày xưa sống trong con hẻm nhỏ.

Dịch Vãn Thu nghe thấy tiếng cười nói không ngớt ở bên kia, chủ yếu là những chuyện gia đình, còn phía họ thì yên lặng hơn, chỉ nhỏ giọng bàn luận một vài vấn đề. Cả phòng tiệc như bị chia thành hai nửa rõ rệt, sự đối lập như vậy đúng là hiếm thấy.

Đồ Yến Lương gọi điện cho Đồ Minh: “Xong việc thì qua đây chút.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Qua đây rồi nói.”

Đồ Minh đi đến chỗ ba mẹ, thấy Dịch Vãn Thu đang lấy rượu.

“Mẹ định uống rượu sao? Dạ dày mẹ không tốt đâu.” Đồ Minh nói với Dịch Vãn Thu: “Mẹ uống rồi lại đau dạ dày.”

“Con dẫn ba mẹ sang uống một ly với ba mẹ Lư Mễ đi.” Dịch Vãn Thu không nhắc đến chuyện dạ dày: “Vừa rồi khi vào nhà vệ sinh, mẹ của Lư Mễ có chào mẹ, giờ mà không qua thì kỳ lắm.”



Đồ Minh quay đầu lại thấy Lư Mễ đang ăn uống vui vẻ. Trong lòng anh hơi do dự, cũng không biết vừa rồi Dương Liễu Phương và Dịch Vãn Thu gặp nhau thế nào.

“Tự con quyết định đi, nếu con cảm thấy mẹ đã đồng ý với người ta rồi mà không đi cũng không sao, vậy thì chúng ta sẽ không đi.”

“Chỉ là chào hỏi thôi ạ?” Đồ Minh xác nhận với Đồ Yến Lương.

“Đúng vậy.”

“Vâng. Vậy thì đi thôi.” Đồ Minh dẫn Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương đến bàn của Lư Mễ.

Lư Mễ và Lư Tình đã no bụng, lúc này cả gia đình đang ngồi trò chuyện. Thấy Đồ Minh dẫn theo hai người lớn có khí chất nổi bật tiến về phía họ.

“Đó là ba mẹ của Đồ Minh phải không?” Thím Hai hỏi nhỏ.

“Đúng vậy ạ.” Lư Mễ đáp một tiếng, cười hì hì.

Khi hai người tiến lại gần, Dương Liễu Phương đã đứng dậy chào đón: “Nghe nói hôm nay sẽ gặp mọi người, cả nhà ai cũng vui lắm. Đồ Minh mau giúp mọi người làm quen đi.”

“Vâng.”

Gia đình nhà họ Lư rất lịch sự và tôn trọng đối phương, tuyệt đối không chịu ngồi nói chuyện khi người khác đang đứng. Lúc này tất cả đều đứng lên, ngay cả bà nội cũng run rẩy đứng dậy: “Chao ôi, mấy đứa dìu bà coi!”

“Bà nội ơi! Bà cứ ngồi xuống đi, ai lại trách bà chứ!”

“Nói thế sao được! Phải có phép tắc!”

Đồ Minh bật cười, đưa Dịch Vãn Thu đến trước mặt bà nội: “Bà nội, đây là ba mẹ cháu, ba mẹ, đây là bà nội của Lư Mễ.”

“Cháu chào bác.” Dịch Vãn Thu đưa tay ra chào bà nội. Bà nội nắm tay bà ấy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà ấy: “Cháu nuôi dạy Đồ Minh rất tốt.”

Dịch Vãn Thu cười đáp lại: “Cảm ơn bác.” Câu “Lư Mễ cũng rất tốt” suýt nữa đã thốt ra nhưng cuối cùng lại đành thôi.

Lư Quốc Khánh cũng kéo một cái ghế ra, nói với Đồ Yến Lương: “Nào anh bạn, ngồi xuống nói chuyện, kiểu này cứ như người lạ ấy.”

“Gọi là anh chắc không sai nhỉ?” Lư Quốc Khánh báo tuổi của mình, Đồ Yến Lương gật đầu: “Không sai.” Rồi cả hai cười ha ha, ngồi xuống cạnh nhau. Dịch Vãn Thu ngồi cạnh Dương Liễu Phương. Đồ Minh lần lượt giới thiệu hết các thành viên còn lại trong nhà họ Lư, sau đó ngồi cạnh Lư Mễ. Anh nhìn vào lưng cô, khẽ hỏi: “Em có lạnh không?”

Không đợi cô trả lời, anh cởi áo vest của mình ra rồi khoác lên vai cô.

Lư Mễ quay đầu nhìn anh, đá chân anh ở dưới bàn, miệng không quên nói: “Keo kiệt.”

Đồ Minh mỉm cười với cô rồi tập trung nghe người lớn nói chuyện.

Cũng không có gì nhiều để nói, Dương Liễu Phương hỏi Dịch Vãn Thu sau khi nghỉ hưu thường làm gì. Dịch Vãn Thu nói rằng bà thích hát, vẽ tranh, sau đó hỏi lại Dương Liễu Phương thì sao?

Dương Liễu Phương nói mình hay nhảy múa ở quảng trường. Rồi bà lại hỏi Dịch Vãn Thu thích ăn gì, nhà họ Lư có thuê một mảnh mất ở ngoại ô để trồng ít rau, chốc nữa sẽ gửi cho Dịch Vãn Thu một ít rau sạch tự trồng. Dịch Vãn Thu nói cảm ơn.

Lư Quốc Khánh và Đồ Yến Lương uống với nhau vài ly.

Không khí có phần hơi gượng gạo.

Lư Mễ đá chân Đồ Minh ở dưới bàn, ý bảo đến đây là đủ rồi. Đồ Minh hiểu ý, định mở lời kết thúc buổi gặp mặt. Nhưng Dương Liễu Phương chợt nói: “Hai đứa nó yêu nhau cũng được một thời gian rồi, cả nhà chúng tôi cũng rất quý Đồ Minh. Trước đây Đồ Minh có nói với chúng tôi về dự định kết hôn với Lư Mễ, anh chị nghĩ sao về chuyện này?”

“Chuyện của con cái chúng tôi thường không can thiệp, phải nghe theo quyết định của nó.” Dịch Vãn Thu nói với Dương Liễu Phương: “Lát nữa tôi sẽ hỏi Đồ Minh xem nó định khi nào tổ chức, cần chúng tôi hỗ trợ gì, chắc chắn chúng tôi sẽ phối hợp tốt, không để Lư Mễ chịu thiệt thòi.”

“Đúng là nên vậy, phải xem ý của bọn trẻ.” Dương Liễu Phương nói.

“Còn chuyện cần anh chị hỗ trợ gì thì cũng tùy vào bọn trẻ thôi. Đến lúc đó chúng bảo mình làm gì thì mình làm nấy. Kết hôn rồi hai đứa nó sẽ sống với nhau. Không còn liên quan nhiều đến chúng ta nữa.”

“Sống tốt thì chúng ta cũng vui, còn nếu có gì không tốt thì chúng ta giúp đỡ thêm chút.”

Dương Liễu Phương thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của mình, nhưng bà không nói sâu thêm. Đây mới chỉ là lần đầu gặp mặt, lại đang ở đám cưới của Lư Tình, nên kết thúc tại đây là được rồi.

“Chị nói đúng lắm, chúng tôi cũng nghĩ thế. Vì vậy từ trước đến nay chúng tôi không can thiệp vào chuyện yêu đương của Đồ Minh.” Dịch Vãn Thu nhàn nhạt nói: “Nó yêu ai, có kết hôn hay không chúng tôi đều không can thiệp. Bởi vì chúng tôi cũng nghĩ như thế, để bọn trẻ tự quyết định.”

Yêu ai, có kết hôn hay không đều không can thiệp. Nghe có vẻ là bậc cha mẹ cực kỳ văn minh, nhưng đằng sau đó lại có một ẩn ý khác, đó là: Chúng tôi không thích con gái nhà chị, nhưng chúng tôi sẽ không can thiệp. Người ngoài thì không hiểu gì, nhưng Dương Liễu Phương thì hiểu.

Dương Liễu Phương gật đầu, cùng Lư Quốc Khánh đứng dậy tiễn Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương ra ngoài. Trên đường quay lại, Dương Liễu Phương quay đầu nhìn Lư Mễ đang đứng đó nói chuyện với Đồ Minh, mắt bà ửng đỏ: “Người ta không thích con gái của mình. Từ đầu đến cuối chẳng khen Lư Mễ lấy một câu, hỏi về chuyện cưới xin cũng chỉ bảo là tùy bọn trẻ, không có chút vui vẻ nào.”

Dù Lư Quốc Khánh có vô tư đến đâu, nhưng khi nghe họ nói chuyện, ông cũng để ý thấy suốt cả buổi họ không liếc nhìn Lư Mễ một lần nào. Lòng ông nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng an ủi Dương Liễu Phương: “Đừng để người khác nhận ra, về nhà lại khiến cả nhà lo lắng. Chuyện của Lư Mễ cứ để nó tự quyết. Tôi nghĩ là mình cứ nghe theo con gái của mình thôi, dù gì Đồ Minh cũng là một người tốt.”

“Tốt thế nào thì nó cũng từng ly hôn rồi, mà thái độ của ba mẹ nó cứ như thể chúng ta đang trèo cao vậy.” Dương Liễu Phương cảm thấy khó chịu, con gái cưng của mình tốt đến thế mà sao người ta lại không thích nó vậy?

“Tôi nói bà nghe, trước đây chuyện Đồ Minh từng ly hôn tôi không quan tâm, nhưng từ hôm nay thì tôi bắt đầu quan tâm rồi. Con gái chúng ta cũng được nuôi nấng nâng niu trong lòng bàn tay, sao nhà họ lại không ưa con bé chứ?”

“Đừng nói chuyện ly hôn với Đồ Minh, trước mặt người lùn không chê họ thấp, nói ra rồi Lư Mễ cũng khó chịu. Còn chuyện kết hôn thì cứ để hai đứa nó tự quyết định đi!” Lư Quốc Khánh an ủi Dương Liễu Phương: “Chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở giả ngơ đi, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

“Chuyện này có thể giả ngơ được sao?”

“Giờ cứ giả ngơ đi, đến lúc cần tỉnh táo rồi lại nói. Dù sao Lư Mễ cũng chưa nói gì mà!”

Đồ Minh và Lư Mễ tiễn Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương ra xe.

“Hôm nay ba mẹ Lư Mễ đề cập đến chuyện kết hôn, khi nào có thời gian thì ngồi lại nói chuyện kỹ hơn nhé.” Đồ Yến Lương nói với Đồ Minh.

“Để sau rồi nói bác ạ, chuyện này không vội. Kết hôn hay không cũng không quan trọng.” Lư Mễ từ chối khéo lời của Đồ Yến Lương. Cô không phải kẻ ngốc, cô thừa hiểu những gì xảy ra hôm nay. Cô không để bụng, cũng chẳng có ý trách Đồ Minh.

Đấy là nhờ từ trước cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết Dịch Vãn Thu là người như thế nào. Nếu không phải như vậy, hôm nay chắc chắn cô sẽ làm to chuyện. Lư Mễ tổng kết lại tâm trạng hiện tại của mình.

Đồ Minh vẫn không nói gì. Dù Dịch Vãn Thu tỏ ra rất lịch sự, nhưng sự xa cách mà bà thể hiện, Đồ Minh có thể cảm nhận rõ ràng, chắc chắn những người khác cũng cảm nhận được. Khi Lư Mễ nói ra câu “Kết hôn hay không cũng không quan trọng”, lòng anh đau như bị kim đâm vào.

Sau khi tiễn Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương, Đồ Minh và Lư Mễ quay lại buổi tiệc. Bên trong, nhà họ Lư vẫn nói chuyện rôm rả như trước. Bà nội cười gọi Đồ Minh: “Lại đây nghỉ ngơi chút đi! Ngồi cạnh bà nội này!”

Lư Mễ đứng dậy đẩy Đồ Minh đến ngồi cạnh bà nội: “Anh mau ăn gì đi, đừng để đói quá.”

“Thằng cha mày chưa ăn thì không thấy mày lo, đến Đồ Minh thì đã lo nó đói rồi. Mày thiên vị quá đấy!”

Mọi người cười rộ lên.

Cả nhà vui vẻ chờ đến khi tiệc cưới kết thúc. Sau đó, Đồ Minh đến nhà mới, còn Lư Mễ thì đưa ba mẹ cô về nhà trước.

Hôm nay Dương Liễu Phương và Lư Quốc Khánh ít nói hẳn, không nói nhiều như mọi khi. Đặc biệt là Dương Liễu Phương, khi Lư Mễ đỗ xe, bà còn không nhịn được mà thở dài.

“Sao mẹ lại thở dài thế?” Lư Mễ cười hỏi Dương Liễu Phương: “Có chuyện gì mà làm mẹ yêu của con lo lắng dữ vậy? Nói con nghe, để con giải quyết giúp mẹ.”

“Chắc là ăn nhiều quá nên đau dạ dày thôi.” Dương Liễu Phương bịa đại một lý do.

“Vì ba mẹ của Đồ Minh ạ?” Lư Mễ cười hề hề: “Mẹ không thích họ phải không?”

“Mẹ không thích họ cũng chẳng sao, con cũng không thích họ.”

Lư Mễ mở cửa xe bước xuống, thấy Lư Quốc Khánh ỉu xìu, cô xoa mặt ông: “Ba ới! Không thích thì không tiếp xúc là được.”

“Làm sao mà không tiếp xúc được? Hai đứa còn định kết hôn mà.”

“Ai nói vậy? Ai nói bọn con sẽ kết hôn?” Lư Mễ hừ một tiếng: “Ba mẹ ổng thế kia, kể cả có cưới thì con cũng không chơi với họ đâu, lỡ có sinh em bé rồi con cũng cho nó theo họ của con luôn, thôi dẹp họ qua một bên đi!”

“Nói cách khác, con cũng đâu nhất thiết phải kết hôn với Đồ Minh. Ba mẹ thấy đúng không?”

“Vậy mày định kết hôn với ai?” Lư Quốc Khánh đánh nhẹ vào lưng Lư Mễ: “Đừng có suốt ngày nói khùng nói điên!”

Cả nhà cùng đi lên tầng, Lư Mễ vừa vào nhà liền đá đôi giày ra, nhảy lên sofa: “Con mệt quá!” Cô làm nũng.

Dương Liễu Phương ngồi xuống bên cạnh cô và nói: “Chuyện của con với Đồ Minh, con tự quyết định đi. Hôm nay mẹ nói thật với con, ba mẹ biết Đồ Minh đã từng ly hôn, hôm nay ba mẹ cũng biết ba mẹ của nó không thích con.”

“Mẹ không nói ra là vì Đồ Minh thực sự là một người tốt, tốt hơn người khác nhiều, vì hai đứa yêu nhau sâu đậm, con ở bên nó cũng sẽ có cảm giác an toàn hơn.”

“Nhưng có một điều mẹ phải nói với con, nếu con quyết tâm muốn ở bên nó thì cứ theo ý mình mà làm. Nhưng mẹ không muốn con phải chịu thiệt thòi. Ba mẹ, bà nội và cả nhà họ Lư từ nhỏ đã yêu thương nâng niu hai chị em con như báu vật, dù nhà nghèo nhưng chưa bao giờ để hai đứa con phải chịu khổ. Lúc Lư Tình ly hôn thì con thấy rồi đấy, chỉ trong vài ngày mà bác Hai của con đã bạc tóc, bà nội con cũng bệnh một trận. Tất cả con đều thấy mà.”

“Con muốn làm gì thì tùy con, nhưng con không được phép để mình tủi thân. Nếu có ngày nào đó ba mẹ Đồ Minh dám làm khổ con thì mong con nhớ là ba mẹ vẫn ở đây, cả nhà họ Lư vẫn ở đây, họ bắt nạt con thì đừng mong sống yên được.”

“Cả nhà mình sẽ là hậu phương vững chắc của con, vậy nên con nhất định phải có tự tin.”

Lư Mễ suýt khóc, mắt đỏ hoe nói: “Con tự tin lắm chứ, chưa thấy ai tự tin như con. Con chỉ có mỗi sự tự tin này thôi.”

Lư Quốc Khánh ngồi bên cạnh nghe, bị Lư Mễ chọc tức đến bật cười, ông hừ giọng rồi đứng dậy đi mất.

Lư Mễ ở lại nhà ba mẹ đến tối mới về. Vừa mở cửa, cô ngửi thấy mùi tinh dầu. Đồ Minh đang đẩy bồn ngâm chân đến trước sofa.

“Anh làm gì thế? Anh định ngâm chân hả?”

“Chẳng phải em than đau chân à?” Đồ Minh cắm điện, kéo Lư Mễ ngồi xuống ghế, giúp cô cởi tất rồi đặt chân cô vào bồn.

Nước ấm vừa đủ, ngón tay Đồ Minh nhẹ nhàng xoa bóp dưới lòng bàn chân cô. Lư Mễ co chân nhưng bị anh giữ lại: “Đừng nhúc nhích, thư giãn đi.”

Lư Mễ ôm mặt anh, hôn một cái: “Kỹ thuật viên này không tệ, lần sau chị chọn cưng tiếp.”

“Dịch vụ kết thúc rồi, ngâm đi!”

Đồ Minh lau tay rồi ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay áp vào cổ cô, xoay mặt cô về phía mình. Hai người nhìn nhau vài giây, Lư Mễ cười: “Em chịu không nổi, em muốn hôn anh.”

“Thế thì hôn một cái đi.”

Đồ Minh khẽ hôn cô, rồi hỏi: “Có phải hai bác không vui không?”

“Anh biết hết à? Em tưởng anh là khúc gỗ chẳng biết gì!”

“Lư Mễ, anh làm bên tiếp thị, gặp gỡ biết bao nhiêu người.”

“Thì sao?”

“Thì anh sợ hai bác không vui.” Đồ Minh nắm tay cô: “Xin lỗi em.”

“Anh xin lỗi gì? Anh đâu có quản được ba mẹ mình. Thôi cứ vậy đi! Đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Lư Mễ chọc vào trán Đồ Minh: “Sinh nhật năm nay anh tặng em ba điều ước, bây giờ em muốn thực hiện một trong số đó.”

“Điều gì?”

“Em muốn sửa sang lại căn nhà này. Anh giúp em thiết kế, anh lo giám sát, anh trả tiền, em giao hết cho anh.”

“Chuyện nhỏ, anh sẽ giúp em thực hiện điều ước này.”

“Anh không thấy điều ước này hơi đắt sao?”

“Không thấy.”

“Thế lỡ sửa nhà xong em không cần anh nữa, em sống với người khác ở đây, rồi em kết hôn sinh con với họ, sống với họ đến đầu bạc răng long thì sao?”

“Thì coi như là của hồi môn anh tặng cho em.”

Lư Mễ im lặng một lúc lâu rồi nói: “Anh khờ hả?”

“Anh tự nguyện.”

“Vậy em có điều ước thứ hai muốn thực hiện.” Lư Mễ nghĩ một lát rồi nói tiếp.

“Điều gì?”

“Nội thất nhà mới của anh phải để em chọn.”

Đồ Minh im lặng rất lâu, rồi anh gật đầu, gỡ kính ra lau giọt nước ở khóe mắt.

Trên đường lái xe về, Lư Mễ cứ nghĩ mãi. Mình có chịu được ấm ức không? Không. Vậy mình có rời xa Đồ Minh được không? Cũng không được. Vậy phải giải quyết thế nào đây?

Thôi thì cứ tiêu tiền của anh ấy, chiếm giữ anh ấy, còn những thứ khác thì cmn kệ nó đi!