“Ôi!” Jaine tự nói thầm khi cô đến chỗ làm trên chiếc xe lái tự động mà với tình hình giao thông ở Detroit thì nó còn hơn là sự mạo hiểm. “Ồ?” Cô đốp lại kiểu gì thế nhỉ? Sao cô không nói cái gì như kiểu “Trong giấc mơ của anh, bạn thân mến ạ.” Hay “Lạy Chúa tôi, có phải địa ngục đóng băng mà tôi không thấy không nhỉ?” Sao cô không nói bất cứ điều gì ngoại trừ “ồ” để tỏ ra ngạc nhiên nhỉ. Cô thậm chí còn có thể làm tốt hơn trong lúc ngủ.
Cô đã không nói với vẻ thờ ơ như thể cô đang hỏi và câu trả lời chẳng có gì thú vị cả. Không, âm tiết chết tiệt ấy quá yếu đến mức nó còn chẳng được ghi vào thước đo độ nhút nhát. Bây giờ gã nghĩ rằng tất cả những gì gã phải làm là nhảy tung tăng khắp nhà cô và cô sẽ nằm ngửa ra mời mọc hắn.
Phần tồi tệ nhất của chuyện này là, có lẽ gã đúng.
Không. Không, không, không, không, không. Cô không thể làm chuyện nông nổi đó được mà cô cũng chẳng hề có ý định nghiêm túc gì hết nên phải thật cẩn thận với sự lãng mạn. Không lý nào lao đến với gã nhà bên, mà mới hôm qua thôi – hay là hôm kia nhỉ? – cô coi như một gã ngớ ngẩn.
Cô thậm chí còn không ưa gã. Ừm, không ưa lắm thôi. Rõ ràng cô ngưỡng mộ cách hắn dễ dàng dí mặt tên say xỉn xuống đất. Có những lúc chỉ có dùng vũ lực đáp trả mới đem lại sự hài lòng; cô cảm thấy cực kỳ hài lòng khi nhìn gã say bị dúi mặt vào đất bẩn và bị khống chế như một đứa trẻ.
Còn điều gì mà cô thích Sam nữa không ngoài cơ thể gã – như đã nói – và khả năng khống chế thô bạo tên say xỉn không nhỉ? Cô nghĩ một chốc và có gì đó lôi cuốn trong hình ảnh người đàn ông tự mình sửa sang tủ đựng đồ đạc dù cô không thể chỉ ra chính xác đó là cái gì; một cảm giác về cuộc sống gia đình, có thể? Rõ ràng gã cần có thứ gì đó để bù cho cái dáng điệu nghênh ngang ra vẻ đại trượng phu của gã. Nếu không nghênh ngang thì gã đi kiểu lững thững. Mà thực ra gã cũng chẳng cần phải nghênh ngang làm gì khi gã đeo cái súng lục to tổ chảng như cái máy sấy tóc ở thắt lưng như thế. Đến cả cái biểu tượng cho khả năng đàn ông, gã cũng có được cái khủng nhất – cô không có ý gã cần đến biểu tượng ấy trong khi gã có cái khủng thực sự ngay trong quần gã...
Cô nắm chặt bánh lái, cô gắng điều hoà hơi thở mình. Cô bật máy điều hoà không khí và điều chỉnh lỗ thông gió để không khí lạnh phả thằng vào mặt cô. Núm vú cô cảm thấy căng cứng và cô biết nếu cô kiểm tra, cô sẽ thấy chúng dựng đứng lên như những chú lính nhỏ.
OK. Cái cô cần giải quyết là cơn nóng sốt nghiêm trọng này. Thực tế là như vậy rồi nên cô phải đối diện với nó. Có nghĩa là cô phải làm một người trưởng thành thông minh, lành mạnh và xúc tiến dùng thuốc tránh thai nhanh nhất có thể. Kỳ kinh của cô sẽ đến bất cứ ngày nào, tốt thôi; cô có thể mua thuốc và bắt đầu gần như ngay lập tức. Nhưng như thế không có nghĩa là cô sẽ nói với gã. Những viên thuốc chỉ là để phòng bị thôi phòng khi hóc môn của cô đánh bại chất xám của cô. Điều ngu ngốc này chưa từng xảy ra và thực tế trước đây cô cũng chưa từng bị tan chảy khi nhìn thấy cái phần đàn ông nhô ra như vậy.
Cái quái quỷ gì xảy ra với cô thế này? Cô tự vấn đầy phẫn nộ. Cô đã nhìn thấy cái phần nhô ra đấy trước đây rồi cơ mà. Cứ cho là cái của Sam ấn tượng đi chăng nữa, nhưng hồi học đại học, vì tò mò khủng khiếp, cô đã xem hai bộ phim khiêu dâm, liếc qua tờ Play-girl số đặc biệt nên cô cũng đã thấy nhiều cái to hơn. Ngoài ra, với tất cả sự hài hước họ nói về anh chàng hoàn hảo và dương v*t của anh ta phải to thế nào thì rốt cục dương v*t không quan trọng bằng người đàn ông mà nó gắn vào.
Anh chàng hoàn hảo. Ký ức trở về như một cú tát vào mặt cô. Chết tiệt, làm sao cô có thể quên điều đó?
Cô sớm quên ngay Sam và anh chàng hạnh phúc vì cô bận nghĩ bản tin ngu ngốc ấy. Cả hai vấn đề đều khiến cô bối rối chẳng kém gì so với việc nhà cô bị thiêu rụi.
Ngày hôm nay sẽ khá yên bình, cô nghĩ. Ngoài 843 con người làm việc ở Hammerstead, chỉ có thêm vài người quen biết họ, xem bản tin và đoán ra. Một số người sẽ hỏi thẳng Dawna, cô ta sẽ tiết lộ nốt bí mật cuối cùng và thông tin sẽ lan khắp toà nhà với tốc độ email. Nhưng miễn là thông tin ấy vẫn nằm trong Hammerstead, ít nhất T.J. cũng có cơ hội giấu Galan. Anh ta không hoà đồng lắm với đồng nghiệp của vợ trừ khi phải bắt buộc có mặt trong buổi tiệc mừng giáng sinh của công ty mà anh ta cứ loanh quanh với đầy vẻ chán chường.
Chắc hẳn sẽ có sự kiện gì đó quan trọng hơn diễn ra trong hôm nay, nếu không phải là sự kiện mang tính quốc gia thì cũng có sự kiện mang tính địa phương. Bây giờ đang là những ngày nóng khủng khiếp nhất trong năm. Quốc hội không thể họp và tất cả các thượng nghị sĩ và đại biểu hoặc phải về nhà hoặc phải tiệc tùng khắp nơi trên thế giới vì thế không có nhiều tin tức mang tầm quốc gia lắm trừ một số thảm hoạ. Cô không muốn có một vụ nổ máy bay hay gì đó tương tự thế nhưng có lẽ có gì đó không liên quan đến việc mất mạng có thể xảy ra.
Cô bắt đầu cầu nguyện cho thị trường chứng khoán sụt giảm nghiêm trọng – tất nhiên là với điều kiện nó sẽ hồi phục ngay vào cuối ngày. Hay là thị trường đột nhiên tăng mạnh chưa từng có thì tốt hơn. Điều đó sẽ giúp các phát thanh viên bận rộn đủ lâu để quên lãng anh chàng hoàn hảo đi.
Ngay khi cô đi qua cổng Hammerstead, cô nhận ra rằng cô đã quá lạc quan khi mong muốn một ngày yên ổn. Ba hãng truyền hình hàng đầu đã ở đó. Ba gã đàn ông lôi thôi lếch thếch với chiếc minicam đang quay ba người khác nhau, một người đàn ông và hai phụ nữ đang đứng trước bức tường của Hammerstead để làm nền. Ba phóng viên đứng cách nhau đủ xa để không phạm vào khung hình của người khác và họ đang nói sốt sắng nói vào microphone.
Dạ dày Jaine thót lại. Dù thế cô vẫn hi vọng; thị trường chứng khoán vẫn chưa mở cửa cơ mà.
“Điều gì sẽ tiếp diễn?” là những lời đầu tiên cô nghe thấy khi cô bước vào toà nhà. Hai người đàn ông đang bước xuống dưới hành lang phía trước cô. “Cái gì xảy ra với đội ngũ truyền hình ấy nhỉ? Chúng ta đã bị mua hay bị đóng cửa thế?”
“Cậu không nghe bản tin sáng à?”
“Chẳng có thời gian.”
“Hình như một số phụ nữ làm việc ở đây đã định nghĩa được anh chàng hoàn hảo của họ. Tất cả các kênh truyền hình đang chạy đua theo tâm lý chung ấy mà, tớ cho là thế.”
“Thế họ định nghĩa anh chàng hoàn hảo như thế nào? Anh chàng nào đó cực kỳ lắm à?”
Hoan hô, Jaine nghĩ. Họ đã quên mất điều đó rồi.
“Không, như tớ nghe thì chỉ giống như một gã hướng đạo sinh giẻ rách bình thường thôi: trung thực, thành thật và giúp đỡ các bà già qua đường, nghe cứ như cứt ấy.”
“Ê, thế thì tớ cũng có thể làm được.” người đàn ông thứ nhất nói ra vẻ khám phá.
“Thế sao cậu không làm?”
“Tớ không nói tớ muốn.”
Họ cười phá lên với nhau. Jaine ấp ủ giấc mơ tuyệt vời là đá bay cả hai bọn họ xuyên qua cái cửa đằng trước nhưng tạm bằng lòng với câu hỏi. “Anh đang nói anh không trung thực à? Người thành công mới hay ho làm sao!”
Cả hai bọn họ đều nhìn ngó xung quanh, có vẻ giật mình khi trông thấy cô nhưng chắc chắn họ phải nghe thấy tiếng cửa mở và ai đó đi sau lưng họ chứ. Vì thế cô không bị vẻ giả vờ vô tội đó bịp bợm. Cô biết mặt họ nhưng không biết tên; họ đều là những người mới trong ban lãnh đạo, khoảng trên dưới 30 tuổi, diện áo sơ mi màu xanh Pháp và đeo cà vạt không cách điệu.
“Xin lỗi,” người đàn ông thứ nhất xin lỗi một cách giả tạo. “Chúng tôi không nhìn thấy cô.”
“Đúng thế,” cô nói, đảo mắt nhìn rồi cô chợt thấy cô không cần phải dính dáng đến mẩu đối thoại này. Hãy để cuộc chiến đặc biệt giữa hai phái này tiến hành mà không có sự tham dự của cô; càng ít tham gia càng tốt cho cô và cả ba người kia.
Cô và hai người đàn ông bước vào thang máy trong im lặng. Chẳng có thông báo nào ngày hôm nay cả làm cô thấy hơi thiêu thiếu. Marci đang đợi cô ở văn phòng với vẻ mặt đầy căng thẳng. “Tớ nghĩ là cậu đã xem bản tin.” Cô nói với Jaine. Jaine gật đầu. “Tớ gọi cho T.J. và cảnh báo cô ấy rồi.”
“Tớ không thể nói hết tớ thấy hối tiếc thế nào vì chuyện xảy ra.” Marci nói, hạ thấp giọng khi có người đi ngang cánh cửa đang mở.
“Tớ biết” Jaine nói rồi thở dài. Thật là vô lý khi cứ mãi tức điên lên với Marci; những gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Và điều này chưa phải là ngày tận thế, thậm chí đối với T.J. Nếu Galan phát hiện ra và căng thẳng đến mức chia tay T.J. thì cuộc hôn nhân ấy chẳng bền vững tí nào.
“Dawna đã nói ra tên tớ.” Marci tiếp tục. “Điện thoại khiến tớ lẩn thẩn suốt buổi sáng. Tất cả các hãng đều muốn phỏng vấn và tờ News cũng thế.” Cô ngập ngừng. “Sáng nay cậu đã đọc báo chưa?”
Jaine hoàn toàn quên phéng mất tờ báo buổi sáng, việc nhìn trộm nhà bên cạnh làm cô rối bời. Cô lắc đầu. “Tớ chưa.”
“Thực tế thì nó khá dễ thương. Đó là mục họ luôn hướng dẫn làm món ăn hay gì đó nên không có nhiều người đọc nó lắm.”
Điều đó thật tốt; nó được coi là khía cạnh tâm lý hơn là tin tức và hầu hết mọi người chưa từng đọc đều nghĩ đó là phần dành riêng cho phụ nữ. Trừ phi là dính líu đến con vật hoặc trẻ nhỏ, những câu chuyện về khía cạnh tâm lý có xu hướng bị lãng quên khá nhanh. Điều này rồi sẽ qua nhanh như vòng đời tự nhiên của nó thôi.
“Cậu sẽ nói chuyện với họ chứ? Ý tớ là người săn tin ấy.”
Marci lắc đầu. “Không thể nào. Nếu chỉ có tớ thì tớ sẽ thấy thú vị một chút – liệu điều gì có thể xảy ra nếu như Brick thấy quá khó chịu? Nhưng những anh chàng liên quan đến các cậu thì khác.”
“T.J. là người lo lắng nhiều nhất. Hôm qua tớ đã nghĩ thế. Tớ chẳng có gì để mất nên nếu có bị lộ cũng chẳng làm sao cả. Hình như Luna cũng không thấy phiền gì đâu nhưng T.J....” Jaine lắc đầu. “Đấy là vấn đề.”
“Thành công rực rỡ. Theo cá nhân tớ, tớ không nghĩ là mất mát quá nhiều nếu cô ấy và Galan chia tay nhưng tớ không phải cô ấy và có thể cô ấy nghĩ giống như thế về Brick.” Marci cười toe. “Vãi thật, hầu như tớ luôn nghĩ về anh ta như thế.”
Không có gì phải bàn cãi, Jaine nghĩ.
Gina Landretti, người cùng làm việc ở phòng lương, bước vào văn phòng. Dựa vào cái cách mắt cô ấy loé lên khi nhìn thấy Marci và Jaine nói chuyện là biết cô ta đã biết. “Này,” cô nói, cười toe toét đến tận mang tai. “Đó là các cậu! Ý tớ, các cậu là nhóm bốn người bạn. Tớ nên nhận ra khi tớ đọc thấy tên Marci nhưng giờ thì dễ thôi. Hai người kia, một người là cô gái xinh xắn ở phòng mua bán còn một người ở phòng nhân sự, đúng không? Tớ đã nhìn thấy các cậu đi ăn trưa cùng nhau.”
Chẳng có cớ gì để chối nữa. Cô và Marci nhìn nhau. Jaine nhún vai.
“Điều đó thật tuyệt!” Gina tán dương. “Tớ đã đưa tờ báo cho chồng tớ hôm qua, và anh ấy tức điên lên khi đọc dòng số tám như thể anh ấy chưa từng ngó nghiêng nhìn ngắm những người đàn bà ngực to không bằng, các cậu biết không? Tớ phải cười phá lên. Anh ấy vẫn chưa nói chuyện với tớ.” Trông cô chẳng có gì là phiền muộn cả.
“Bọn tớ cũng chỉ làm cho vui thôi.” Jaine nói. “Nhưng nó đã vượt khỏi tầm tay rồi.”
“Ồ, tớ không nghĩ thế. Tớ nghĩ nó thật tuyệt. Tớ kể với chị tớ ở New York và chị muốn copy toàn bộ bài báo, không phải là một tí tẹo trên tờ báo sáng nay đâu.”
“Chị cậu?” Jaine lại cảm thấy thót dạ dày. “Người chị làm việc cho công ty truyền hình á?”
“ABC. Chị tớ là nhân viên của Good Morning America.”
Marci cũng bắt đầu nhìn với vẻ cảnh giác. “ Ừm – Chỉ là thích thú cá nhân thôi đúng không?”
“Chị ấy nghĩ nó thật vui nhộn. Dù vậy tớ sẽ không ngạc nhiên nếu các cậu nhận được điện thoại từ họ đâu. Chị ấy đã nói List đó mới tuyệt làm sao.” Gina chồm lên bàn cô, hạnh phúc vì đã giúp giới thiệu họ với công chúng.
Jaine lôi một đô la ra khỏi túi đưa cho Marci và nói bốn từ bậy bạ.
“Oa” Marci có vẻ cực kỳ ấn tượng. “Tớ chưa từng nghe cậu nói từ đó bao giờ.”
“Tớ tiết kiệm cho các trường hợp khẩn cấp.”
Điện thoại cô reo. Jaine nhìn nó. Chưa đến 8 giờ, đó không phải cuộc gọi vì công việc.
Có lẽ chẳng gì ngoài những tin tức tồi tệ đang chờ đợi nếu cô trả lời.
Đến hồi chuông thứ ba thì Marci nhấc máy. “Phòng lương.” Cô nói một cách mạnh mẽ. “Ồ - T.J. Marci đây. Bọn tớ đang nói chuyện. Ôi, chết tiệt, bạn yêu. Tớ xin lỗi.” cô nói với giọng quan tâm mà không giúp được gì.
Jaine chộp lấy ống nghe từ tay Marci. “Có chuyện gì thế?” Cô khẩn khoản.
“Tớ bị lộ rồi.” T.J nói giọng chán chường. “Tớ vừa đọc hòm thư thoại, có 7 tin nhắn thoại từ các nhà báo. Tớ cá là cậu cũng nhận được ngần ấy tin nhắn thoại.”
Jaine nhìn vào đèn báo tin nhắn. Nó nhấp nháy như thể bị co giật.
“Có lẽ nếu Marci và tớ nói chuyện với họ thì sẽ làm họ tránh xa cậu và Luna.” Cô đề xuất. “Tất cả những gì họ muốn là câu chuyện, đúng không? Họ cần một khuôn mặt trong câu chuyện rồi mọi việc sẽ kết thúc ở đó và họ sẽ tìm một người khác.”
“Nhưng họ biết tên tất cả bọn mình.”
“Điều đó không có nghĩa là họ cần bốn cuộc phỏng vấn. Bất cứ diễn giải nào làm họ hài lòng.”
Marci đang theo dõi cuộc hội thoại chỉ để nghe Jaine kết thúc nó, nói “Tớ có thể tự mình tham gia phỏng vấn nếu cậu nghĩ nó có tác dụng.”
T.J nghe thấy đề nghị của Marci. “Tớ tin rằng nó là một phát súng nhưng tớ sẽ không bỏ chạy đâu. Nếu họ không hài lòng sau khi nói chuyện với cậu và Marci hay chỉ là Marci thì cả bốn bọn mình sẽ cùng ngồi xuống, tham gia phỏng vấn. Và điều gì phải đến sẽ đến. Tớ không chấp nhận việc cảm thấy có lỗi hay buồn phiền chỉ vì chúng ta đã đùa nghịch và làm ra cái danh sách ngu ngốc đó.”
“OK.” Marci nói khi Jaine gác máy. “Tớ sẽ gọi cho Luna và thông báo với cô ấy rồi tớ sẽ gọi lại cho các phóng viên đó và sắp xếp cái gì đó cho bữa trưa. Tớ sẽ nhận lấy hết rắc rối và làm giảm nó đi hết mức có thể.” Cô làm dấu thánh. “Nó có thể có tác dụng.”
Cả buổi sáng, khá nhiều người thò cổ vào cửa và cười đùa bình luận với cô; ít nhất là những người phụ nữ đã làm thế. Jaine cũng nhận được đề nghị đo giúp hai lần như cô nghĩ từ hai anh chàng và một vài lời nhận xét châm biếm khác. Leah Street ném cho cô cái nhìn kinh tởm và tránh xa cô khiến cô cảm thấy dễ chịu dù cô đã nghĩ rằng dấu hiệu biểu trưng cho “con điếm của Babylon” sẽ xuất hiện trên bàn mình bất cứ lúc nào. Leah gặp nhiều vấn đề với việc này hơn cả T.J. đó là nói quá nhiều.
Tất cả tin nhắn trong hòm thư thoại của cô là từ các phóng viên; cô xoá chúng và không trả lời bất cứ cuộc gọi nào. Marci chắc hẳn đang bận rộn với chiến dịch càn quét của mình bởi vì không có cuộc gọi nào sau 9h. Lũ cá mập với bạn bè nó đang vây lấy Marci.
Vì những con người man rợ đó vẫn đứng ở cổng, Jaine đành nhịn và mua bữa trưa từ máy bán hàng tự động trong phòng bán đồ ăn vặt. Nếu chiến thuật nghi binh không có tác dụng và đó chỉ là khoảng yên bình trước bão, cô dự định sẽ tận dụng điều đó. Tình thế xoay chuyển, không có quá nhiều sự yên bình bởi vì phòng bán đồ ăn vặt đã đầy người mang đồ ăn trưa đến bao gồm cả Leah Street. Cô ta đang ngồi một mình một bàn mặc dù những bàn khác đều chật cứng.
Tiếng nói chuyện rì rầm chuyển sang âm thanh hỗn độn của tiếng huýt sáo lẫn tiếng vỗ tay tán thưởng khi Jaine xuất hiện. Tiếng tán thưởng, có thể đoán được là chỉ đến từ phía phụ nữ.
Cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc cúi chào thấp hết mức mà cái đầu gối bị thương và xương sườn đau nhức cho phép. “Cám ơn các bạn rất nhiều!” Cô nói bắt chước kiểu cách của Elvis.
Cô nhét tiền vào máy bán hàng và trốn thoát nhanh hết mức có thể, cố gắng lờ đi những lời nhận xét như “Nó thấy là hài hước!” và “Yeah, phụ nữ các cô sẽ rất ác cảm nếu có anh chàng nào đó nhận xét về...”
Phòng bán đồ ăn vặt nhanh chóng trở thành chiến trường giữa hai phái.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!” Jaine tự lẩm bẩm khi cô quay về văn phòng cầm thức uống giảm béo và bánh quy trong tay. Cô sẽ phải trả tiền cho ai khi cô tự chửi mình? Cô thắc mắc. Cô có nên cất tiền vào một quỹ riêng để chi trả cho các vi phạm sau này của mình không?
Bữa trưa đã kết thúc từ lâu và đã gần 2h chiều khi Marci gọi. Giọng cô vô cùng mệt mỏi.
“Các cuộc phỏng vấn xong hết rồi.” Cô nói. “Để xem rắc rối có kết thúc không.”
Các phóng viên không cắm rễ ở cửa khi Jaine rời công ty nữa. Cô chạy đua về nhà để bắt kịp tin tức đài địa phương, cô phanh gấp khiến xe cô trượt trên lối lái xe rải sỏi. Cô mừng vì Sam không có nhà hay ra ngoài đọc cho cô nghe đạo luật cấm gây rối trật tự.
BooBoo lại toạ lạc trên cái đệm. Jaine không thèm quan những mảnh ruột đệm bay tung toé khắp tấm thảm mà vớ lấy cái điều khiển từ xa, bật ti vi lên và ngồi lên thành ghế. Cô chờ đợi cho qua báo cáo về thị trường chứng khoán, không có sự sụp đổ lại lao dốc nào hết, chết tiệt thật – thời tiết và thể thao.
Ngay khi cô bắt đầu hi vọng buổi phỏng vấn của Marci không bị chiếu thì phát thanh viên nói với giọng đầy kịch tính. “Phần tiếp theo: List. 4 phụ nữ trong vùng nói họ muốn gì ở một người đàn ông.”
Cô rên rỉ và ngã phịch xuống ghế. BooBoo nhảy vào lòng cô lần đầu tiên kể từ khi nó đến ở với cô. Cô vô thức cào cào tai nó và nó bắt đầu run rẩy.