Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 94: Lời nhờ vả của Đậu Đậu




Bàng Sảnh tiễn Cố Minh Tịch ra ngoài khu chung cư, mãi đến khi anh ngồi lên taxi cô mới liêu xiêu một mình quay về.

Khi chỉ còn một mình trong nhà, Bàng Sảnh mới bắt đầu đi thăm quan mọi ngóc ngách. Cô mở ngăn kéo trong phòng khách thì thấy các loại đồ ăn vặt như Cố Minh Tịch đã nói. Mặc dù biết những thứ này đều được anh mua cho Đậu Đậu nhưng Bàng Sảnh vẫn cảm thấy chúng rất quen thuộc.

Khoai tây chiên, thịt bò khô, kẹo mút, socola… toàn là những món khoái khẩu của cô.

Lúc đi vệ sinh, Bàng Sảnh phát hiện Cố Minh Tịch lắp một bồn cầu thông minh trong đó. Cô thử dùng theo hướng dẫn sử dụng, không chỉ có chức năng rửa ráy bằng nước ấm mà còn sấy khô, Bàng Sảnh mừng húm, nghĩ bụng sau này cô và Cố Minh Tịch có nhà riêng cũng phải lắp một bồn cầu như vậy, vật dụng này đúng là rất tiện lợi cho anh.

Sau đó chính cô cũng thấy xấu hổ vì suy nghĩ đó của mình, nhớ lại sự thay đổi trên cơ thể Cố Minh Tịch vừa nãy, Bàng Sảnh đỏ mặt ôm gối lăn lộn trên sopha, may mà lúc này trong nhà không có ai. Bàng Sảnh lấy quần áo vào nhà vệ sinh tắm táp rồi về phòng ngủ.

Phòng ngủ của Cố Minh Tịch mang phong cách rất đàn ông, ngoài chiếc bàn làm việc tương đối thấp thì những vật dụng khác chẳng có gì khác biệt. Giá sách đặt bên cạnh bàn làm việc, Bàng Sảnh đứng dưới xem qua một lượt, Cố Minh Tịch đọc rất nhiều loại sách, ngoài một số lượng lớn sách chuyên môn, hàng dưới cùng của giá sách là truyện thiếu nhi của Đậu Đậu. Thoạt nhìn chẳng khác gì giá sách của hai bố con.

Trên giá sách bày một khung ảnh. Đây là khung ảnh duy nhất trong cả căn nhà, bức ảnh nằm bên trong là của Cố Minh Tịch và Lý Hàm. Bàng Sảnh nhận ra bức ảnh này chụp khi Lý Hàm đã mắc bệnh, bởi vì bà đội mũ và gương mặt tiều tụy vô cùng, nhưng khi đứng cùng Cố Minh Tịch, nụ cười của bà vừa ấm áp vừa hiền dịu.

Bàng Sảnh nắm chặt khung ảnh trong tay rồi thì thầm nói với bà Lý Hàm trong bức ảnh: “Bác cứ yên tâm ạ, cháu đã tìm được Cố Minh Tịch rồi, từ giờ trở đi anh ấy sẽ không còn cô đơn nữa đâu.”

Tối đến nằm trên chiếc giường của Cố Minh Tịch, ôm chặt tấm chăn của anh, Bàng Sảnh chưa bao giờ ngủ ngon đến thế.

***

Sau khi về trường và gọi điện thông báo cho Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch liền tới phòng của Kỷ Tú Nhân đón Đậu Đậu về. Đậu Đậu cứ cúi đầu mãi, vẻ buồn bã vô cùng.

Vì vẫn còn là một đứa trẻ nên mặc dù đã đọc tác phẩm mang tên “Ms Cua của tôi” của Cố Minh Tịch nhưng Đậu Đậu vẫn chưa hiểu được hàm ý nằm trong cuốn sách đó. Các thầy cô giáo nói với cậu bé rằng chị gái xinh đẹp hôm nay tới chính là Ms Cua của thầy Cố, Đậu Đậu chỉ biết thầy Cố sắp không còn ở đây nữa.

Trong lúc đánh răng trước khi đi ngủ, Đậu Đậu tủi thân quá liền òa khóc, không ngờ còn nuốt nguyên một miệng bọt kem đánh răng vào bụng, liền ho khù khụ vì không thở được. Cố Minh Tịch sợ quá vội chạy vào nhà vệ sinh xem sao, Đậu Đậu đang súc miệng ở bồn rửa tay, ngước lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

Cố Minh Tịch hiểu Đậu Đậu đang nghĩ gì, trong lòng anh cũng không khỏi xót xa. Bỗng nhiên Cố Minh Tịch có cảm giác hình như trong cuộc đời anh luôn phải trải qua những cuộc biệt ly.

Rửa ráy xong Đậu Đậu vẫn bóp kem đánh răng lên bàn chải cho Cố Minh Tịch như mọi ngày sau đó xả đầy một cốc nước và để khăn mặt gọn gàng bên cạnh. Cậu bé nhăn nhó đi về phía Cố Minh Tịch và nói: “Thầy Cố đi tắm đi ạ. Tắm xong thầy cứ để quần áo đó để mai em giặt.”

Cố Minh Tịch nhìn cậu bé một lát rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tắm xong Cố Minh Tịch mới nhìn thấy một đống quần áo chồng chất trong chậu giặt, bèn lắc đầu cười đầy vẻ bất đắc dĩ rồi ngồi xuống chiếc ghế con, dùng chân giặt quần áo.

Lúc trở về phòng thì Đậu Đậu đã đi ngủ, Cố Minh Tịch ngồi xuống bên cậu bé, khẽ gọi: “Đậu Đậu.”

“…”

“Đậu Đậu.”

“…”

“Đinh Kiện Khang.”

Giọng Đậu Đậu cất lên từ trong chăn: “Thầy ơi, em buồn ngủ rồi.”

Tiếng khóc xen lẫn trong giọng nói, rõ là đang trốn trong chăn khóc nhè đây mà. Cố Minh Tịch thương lắm, anh hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng Đậu Đậu lúc này, cũng giống như trước đây khi anh được mẹ hỏi là muốn có thêm em hay không vậy. Khi đó Cố Minh Tịch lo lắng vô cùng, anh cho rằng nếu có thêm em, bố mẹ sẽ không cần mình nữa.

Cố Minh Tịch biết lúc này có nói gì với Đậu Đậu cũng vô ích bởi vì nó sẽ không tài nào hiểu được. Cố Minh Tịch nhấc chân chỉnh lại chăn cho cậu bé rồi quay đi nằm lên giường mình.

Sáng chủ nhật, Bàng Sảnh tới trường tiểu học từ thiện Đồng Chi Hoa từ rất sớm. Cô không mặc váy nữa mà chuyển sang quần jean áo phông, tóc buộc đuôi ngựa, để mặt mộc không trang điểm.

Cố Minh Tịch đã thức giấc. Đoán được Bàng Sảnh sẽ tới đây ăn sáng nên anh làm cả suất của cô.

Được ăn cháo anh nấu, bánh rán anh làm, Bàng Sảnh luôn miệng khen ngon. Đậu Đậu  liếc mắt nhìn cô, trên bàn có sáu cái bánh rán, một mình cô ta ăn ba cái.

Đậu Đậu bắt đầu nhẩm tính, nếu như cậu ăn hai cái thì chẳng phải thầy Cố chỉ được ăn một cái thôi sao? Thế là cậu bé chỉ ăn một cái bánh, bảo đã no rồi.

Cố Minh Tịch hỏi: “Sao mà no được? Bình thường em ăn hai cái kia mà?”

Đậu Đậu không nói dối nữa, bĩu môi trả lời: “Cái còn lại em để thầy ăn.”

Cầm trên tay cái bánh chỉ còn một nửa, Bàng Sảnh xấu hổ nói: “Hình như em ăn hơi nhiều…”

Nhìn hai người một lớn một bé, Cố Minh Tịch cười thành tiếng: “Cứ ăn thoải mái đi, ngon thì anh đi làm tiếp. Bột mì có sẵn mà, chẳng lẽ chỉ có mấy cái bánh rán mà còn để hai người bị đói sao?”

Ăn sáng xong Cố Minh Tịch tới văn phòng chấm bài, liền gọi Đậu Đậu mang sách vở đi học cùng mình. Dĩ nhiên Bàng Sảnh cũng đi, cô chống cằm vui vẻ ngồi xem Cố Minh Tịch chấm bài. Một mình anh dạy ba môn: Toán và tiếng Anh của bốn lớp thuộc khối Năm và Sáu và Mỹ thuật của tất cả các khối, thực sự rất nhiều việc.

Văn phòng của giáo viên nằm trong khu dạy học, sáu người một phòng. Bàn làm việc của Cố Minh Tịch rất thấp, anh ngồi trên ghế, chân trái giữ bài thi ở trước mặt, chân phải cầm bút đỏ đánh dấu đúng sai thoăn thoắt. Thấy Bàng Sảnh có vẻ buồn chán, anh liền đưa những bài kiểm tra mình đã phê cho cô: “Cộng điểm giúp anh nào.”

Bàng Sảnh đồng ý ngay. Sau bao năm mới được nhìn thấy bài kiểm tra toán của học sinh tiểu học, cô rất vui, bèn nói: “Ngày xưa em ghét nhất là phải làm những bài loằng ngoằng kiểu như quãng đường từ điểm X đến điểm Y dài chừng này, A và B đi ngược chiều, vận tốc của A từng này, vận tốc của B từng kia. Anh nói xem, A với B gặp nhau lúc nào thì có liên quan quái gì đến em chứ?”

Cố Minh Tịch bật cười, “Thực ra chỉ là để nâng cao khả năng tư duy và giải toán của một đứa trẻ mà thôi, đúng là có những đề bài không có tính thực tiễn nhưng ngày hôm nay của em cũng được bắt đầu từ những câu hỏi nhỏ nhặt này đấy, không có gốc thì sao có ngọn. Vậy nên anh khá là nghiêm khắc với bọn trẻ, nếu như cấp một học toán không tốt thì lên cấp hai, cấp ba học lý hóa sẽ rất vất vả.”

Bàng Sảnh xáp lại gần anh, cười nói: “Xem ra anh thích làm thầy giáo thật. Bao nhiêu năm làm gia sư cho em vẫn chưa đã, bây giờ tới đây làm thủ lĩnh cho đám trẻ con.”

Cố Minh Tịch quay lại nhìn cô: “Tìm được công việc này anh đã mừng lắm rồi. Dù sao với cơ thể thế này có rất nhiều việc không phải anh không làm được mà người ta không muốn cho anh cơ hội thử sức. Trước đây khi hiệu trưởng đồng ý nhận anh, anh thực sự rất biết ơn ông ấy.”

“Em hiểu.” Bàng Sảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng sau khi trở về thành phố E chắc là anh không tiếp tục làm giáo viên được nữa rồi. Cố Minh Tịch, đến lúc đó anh có thể tiếp tục vẽ tranh. Nghe ý của chị Kỳ thì anh cũng dành rất nhiều thời gian vào những bức vẽ đó.”

Cố Minh Tịch dừng chân một lát và nói: “Bàng Bàng, anh muốn bàn bạc với em việc này. Bây giờ anh đang dạy tụi trẻ con lớp sáu, anh đã dạy chúng từ hồi lớp ba tới giờ. Anh mong là có thể theo tụi nhỏ đến hết tháng sáu, nhìn chúng tốt nghiệp tiểu học, vào được cấp hai. Vậy nên em cho anh thêm nửa năm nữa nhé? Lúc nào nghỉ hè anh sẽ về thành phố E.

Khi nghe câu đầu tiên của anh Bàng Sảnh rất lo lắng. Nhưng sau khi anh nói hết, cô mỉm cười: “Dĩ nhiên là được. Lúc nào tụi nhóc tốt nghiệp em sẽ tới tham dự lễ tốt nghiệp của trường.”

Đúng lúc này Đậu Đậu hiên ngang chen vào giữa: “Thầy Cố! Bài này em không biết làm!”

Cố Minh Tịch nói: “Thầy đang chấm bài, nhờ cô Cua xem giúp cho.”

Bàng Sảnh nóng lòng muốn thử sức: “Để cô, để cô xem cho.”

Đậu Đậu chớp chớp mắt rồi nói: “Thôi, em tự làm cũng được.”

Bàng Sảnh: “...”

Cố Minh Tịch chăm chú chấm bài. Sau một tiếng ngồi cùng anh, Cố Minh Tịch thấy Bàng Sảnh có vẻ ngán ngẩm liền bảo cô đi đánh bóng bàn với thầy Trần.

Trên sân tập thể dụccó một bàn đánh bóng bàn bằng xi măng. Thầy Trần vui vẻ đồng ý, đứng đối diện với Bàng Sảnh chia nhau mỗi người một bên sân. Mới đầu thầy Trần cũng có phần không coi trọng Bàng Sảnh vì cô là nữ nhưng đến khi chính thức thi đấu, anh mới biết không thể xem thường trình độ của Bàng Sảnh.

Vậy là thầy Trần cũng bắt đầu đánh nghiêm túc, đứng dưới ánh nắng cả hai chơi ngày càng hăng. Bị tiếng hò reo của hai người thu hút, các thầy cô giáo trong ký túc cũng lũ lượt kéo nhau ra xem trận đấu.

Đậu Đậu đang làm bài tập, nghe thấy tiếng hò reo ngoài cửa sổ thì bắt đầu ngứa ngáy tay chân. Thấy dáng vẻ vò đầu bứt tai của cậu nhóc, Cố Minh Tịch không nhịn được cười nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, nói: “Đậu Đậu, cho em nghỉ giải lao một lúc, ra ngoài chơi đi.”

Đậu Đậu liền ném bút xuống bàn, chạy ra ngoài nhanh như một con sóc.

Đối thủ của Bàng Sảnh lúc này đã đổi thành thầy Tống. Cô đánh hăng đến đổ mồ hôi như tắm nhưng nụ cười thì vô cùng rạng rỡ. Trong giờ nghỉ giữa hiệp, cô nhìn thấy Đậu Đậu đang đứng xem, bèn hỏi: “Đậu Đậu có biết đánh bóng bàn không?”

Đậu Đậu lắc đầu. Bàng Sảnh liền vẫy tay gọi cậu tới: “Tới đây cô dạy cho.”

Đậu Đậu đánh bạo đi tới. Bàng Sảnh dúi vợt vào tay cậu bé rồi tận tay chỉ cậu cách cầm vợt. Vô tình cô nhìn thấy tay trái của Đậu Đậu, đúng như lời Cố Minh Tịch nói, ngón giữa của cậu bé không được bình thường, các ngón khác có cử động thế nào thì ngón tay ấy vẫn bị gập lại một cách khác lạ.

Đứng gần Bàng Sảnh còn nhìn thấy vết sẹo trên gáy cậu bé, dài khoảng mười xentimet, tóc không mọc lên được ở chỗ có sẹo nên trông rất đáng sợ.

Cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Đậu Đậu, Bàng Sảnh nhẫn nại dạy cậu bé cách chơi, thầy Trần thì xung phong làm đối thủ. Đậu Đậu thông minh nên nhanh chóng biết được quy tắc đánh bóng bàn. Bàng Sảnh cùng đánh với cậu bé, cô ném bóng để Đậu Đậu vung vợt đánh lại. Cậu bé dù sao vẫn là trẻ con, sau một lúc trò chuyện đã bật cười khanh khách.

Lúc Cố Minh Tịch tới Bàng Sảnh đang thi đấu với thầy Vương. Đậu Đậu sôi nổi cổ vũ cho cô ngoài sân. Vừa quay lại nhìn thấy Cố Minh Tịch, cậu bé gọi to: “Thầy Cố ơi, cô Cua đánh bóng bàn giỏi lắm ạ! Cô ấy đã từng được vào đội tuyển quốc gia rồi!”

Cố Minh Tịch: “...”

Bàng Sảnh đứng gần đó cười khúc khích, mặt cô đỏ bừng, người ướt đẫm mồ hôi, tóc mái ướt nhẹp dính vào trán. Ánh nắngchói chang chiếu vào Bàng Sảnh khiến Cố Minh Tịch bần thần trong giây lát, anh có cảm giác như trở lại quá khứ, Bàng Bàngtrong trí nhớ của anh là người con gái rạng rỡ, ấm áp, giản dị và vui vẻ nhất trên đời.

Đậu Đậu vẫn luôn lén lút dõi theo cô Cua  từ trên trời rơi xuống này. Nhưng dù sao cũng không thể phủ nhận là cậu bé thấy bà cô này rất được, vừa xinh xắn lại hay cười, lúc nào cũng nói liến thoắng không ngừng. Cô ấy dạy cậu chơi bóng bàn, đi chơi cùng cậu, lại còn biết dạy cậu làm toán.

Quan trọng nhất là hình như thầy Cố cũng rất thích cô ấy. Đã mấy lần Đậu Đậu nhìn thấy thầy Cố vụng trộm nhìn cô Cua rồi khẽ bật cười.

Nhưng lắm khi cô Cua này cũng thật là phiền phức, ví dụ như lúc ăn cơm.

Buổi trưa Cố Minh Tịch nấu vài món ăn. Tối vẫn còn thức ăn buổi trưa thừa nên Cố Minh Tịch đã nấu ba bát mì hải sản, dọn lên ăn cùng Bàng Sảnh và Đậu Đậu trong ký túc xá.

Bàng Sảnh ăn thấy mì hơi nhạt, Cố Minh Tịch nói có tương ớt, thế là cô cho thêm tương ớt vào bát mì. Nhưng ăn được mấy miếng cô lại nói với Cố Minh Tịch: “Ui chao, em cho quá tay tương ớt, cay chết đi được!”

Cố Minh Tịch nhìn bát mì đỏ rực của cô, liền đặt đũa xuống rồi đứng dậy và nói: “Đừng ăn nữa, để anh làm cho em bát khác.”

Bàng Sảnh vội níu áo anh lại, bảo: “Thôi, em không thấy đói, anh cứ ăn đi kẻo mì của anh nguội mất.”

Cố Minh Tịch cúi xuống nhìn cô rồi trả lời: “Hay là em ăn bát của anh nhé? Anh mới ăn hai miếng thôi.”

Bàng Sảnh mỉm cười đáp: “Em ăn của anh thì anh ăn cái gì?”

“Anh ăn bát của em, anh ăn được cay mà.”

Anh nói chuyện với ngữ điệu bình thường, Bàng Sảnh lập tức chuyển đổi vị trí của hai bát mì. Lúc ăn bát mì của Cố Minh Tịch, mặt cô tươi như hoa.

Cố Minh Tịch mới ăn một miếng mì trong bát của cô mà đã phải chau mày: “Trời ơi, em cho nhiều tương ớt thế làm gì hả? Cay bỏng mồm!”

Bàng Sảnh nói: “Ai bảo anh nấu mì nhạt thế?” Nói xong cô lại cho tương ớt vào bát, lại cay đến toát mồ hôi hột nhưng vẫn sì sụp ăn hết.

Đậu Đậu che bát của mình để tránh khỏi tầm mắt tăm tia nào đó. Cậu chẳng thấy mì này nhạt chút nào, cậu chỉ cảm thấy cô Cua này đang “làm bộ làm tịch” mà thôi.

Cậu hơi lo là thầy Cố sẽ bị cô Cua bắt nạt.

Ăn xong Đậu Đậu lập tức đứng dậy dọn dẹp bát đũa, Bàng Sảnh không thể mặt dày nhắm mắt làm ngơ để cậu bạn nhỏ tuổi đi rửa bát. Cô đi vào bếp và nói với Đậu Đậu: “Đậu Đậu để cô rửa bát cho nào, cháu ra ngoài xem tivi với thầy Cố đi.”

Đậu Đậu ngước lên liếc Bàng Sảnh một cái, cậu không cao hơn bao nhiêu so với bồn rửa nên vẫn phải đứng lên ghế con mới rửa được. Thấy cậu không nhúc nhích, Bàng Sảnh liền giơ tay bế cậu xuống rồi tự thò tay vào rửa bát.

Đậu Đậu đứng cạnh ngơ ngác nhìn cô chứ không đi ra ngoài. Lát sau cậu tới gần Bàng Sảnh, khẽ nói: “Cô Cua, có phải cô đến đây để đón thầy Cố về nhà không ạ?”

Bàng Sảnh thoáng sửng sốt, cô nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Đậu Đậu, gật đầu nói: “Đúng rồi.”

Đầu Đậu Đậu lại gục xuống, cậu chống đôi tay nhỏ bé của mình vào bồn rửa và nói: “Cô Cua, sau này cô có cưới thầy Cố không ạ?”

Bàng Sảnh bật cười khi nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cậu, hỏi: “Sao cháu lại hỏi như vậy?”

“…” Đậu Đậu thoáng chần chừ rồi nói: “Bởi vì thầy Cố không có tay, nếu cô lấy thầy ấy, cô đừng chê thầy ấy phiền phức.”

Đậu Đậu còn nhỏ nên có giọng nói trong trẻo như chuông đồng, cậu nghĩ gì nói nấy, nói xong câu đó liền vội vàng bổ sung thêm: “Cô Cua đừng sợ, thầy Cố không mấy khi nhờ người khác giúp bởi vì thầy ấy có thể làm được rất nhiều, rất nhiều việc, chỉ là đôi khi làm hơi chậm mà thôi. Những lúc đó cô đừng giục thầy ấy. Cô mà giục là thầy ấy sẽ khó chịu đó!”

Bàng Sảnh thực sự  cảm động, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Cô lặng lẽ nghe Đậu Đậu nói tiếp: “Thầy Cố biết mua thức ăn, biết nấu cơm, thầy nấu rất ngon nhưng nấu xong lại không thể xúc ra đĩa, nên cô phải giúp thầy ấy làm việc này. Thầy Cố biết giặt quần áo, biết lau nhà, biết rửa bát, lại còn biết sửa máy tính! Lần nào máy tính của cô Kỷ bị hỏng thầy cũng sửa giúp. Đúng rồi, thầy Cố còn biết đơm cúc nữa! Thầy ấy đơm cúc bằng chân rất là đẹp! Nhưng thầy Cố tắm rửa rất chậm, thỉnh thoảng… thỉnh thoảng cháu kỳ lưng cho thầy, cháu, cháu còn giúp thầy chùi mông sau khi đi vệ sinh. Lúc cháu, lúc cháu còn nhỏ, thầy Cố cũng chùi mông cho cháu…” Giọng cậu bé càng ngày càng nhỏ lại: “Ơ… Nhưng, nhưng mà, việc này… cô là con gái, vậy phải làm sao?!”

Đậu Đậu gãi đầu gãi tai ra vẻ khó xử. Bàng Sảnh phì cười mà mắt lại ươn ướt.

Cuối cùng Đậu Đậu nói: “Cô Cua, nếu cô lấy thầy Cố thì tuyệt đối đừng bao giờ ly hôn, được không ạ? Bố mẹ cháu ly hôn xong bố cháu cứ khóc mãi, mỗi lần khóc lại đánh cháu. Thầy Cố nói với cháu là bố mẹ thầy ấy cũng ly hôn làm cho mẹ thầy ấy rất đau khổ. Vậy nên cô Cua đừng bao giờ ly hôn với thầy Cố nhé, nếu không thầy ấy sẽ khổ tâm lắm!”

Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã hiểu được ý nghĩa của hai chữ “ly hôn”, cậu bé trịnh trọng giao lại Cố Minh Tịch cho Bàng Sảnh như ông cụ non. Cái đầu nho nhỏ của cậu ngẩng lên, nói với Bàng Sảnh: “Thầy Cố thường nói cháu là đôi tay của thầy. Cô Cua ơi, sau khi đưa thầy Cố về nhà, cô sẽ là hai tay của thầy đúng không?”

Bàng Sảnh ngồi xuống rồi chẳng màng đến đôi tay đang dính đầy bọt nước rửa bát của mình, cô vội ôm chầm lấy Đậu Đậu, nói: “Cô sẽ làm đôi tay của thầy Cố. Đậu Đậu, cháu cứ yên tâm.”

Mắt Đậu Đậu đỏ hoe: “Cô phải hứa với cháu!”

“Cô hứa với cháu là sẽ làm đôi tay của thầy Cố.”

“Phải làm cả đời cơ.”

“Ừ, làm cả đời!”

Cuối cùng Đậu Đậu cũng mỉm cười: “Lúc cô và thầy cháu kết hôn, cháu có thể đến dự hôn lễ không?”

“Có chứ!” Bàng Sảnh cũng cười xoa đầu Đậu Đậu: “Chào mừng cháu đến thành phố E trong kỳ nghỉ hè.”

Rửa bát xong Bàng Sảnh và Đậu Đậu nắm tay nhau vui vẻ đi ra khỏi nhà bếp, Cố Minh Tịch nhìn hai người bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi: “Vừa nãy hai người nói chuyện gì trong bếp thế?”

“Bí mật!” Bàng Sảnh và Đậu Đậu đồng thanh đáp.