Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 90: Kết thúc hoàn mỹ




“Ms Cua của tôi” được một độc giả nhiệt thành đặc biệt lập riêng một forum, trong đó chủ đề hot nhất là: Liệu Mr Đà Điểu có nên đi tìm Ms Cua hay không?

Ngày nào Bàng Sảnh cũng lượn lờ trên diễn đàn, đọc những bình luận mới nhất của chủ đề này. Đa số các fan đều cổ vũ  Mr Đà Điểu theo đuổi Ms Cua một lần nữa, nhiều người còn sốt sắng, mải miết trình bày quan điểm của mình, thậm chí không tiếc lời dụ dỗ, đe dọa, cưỡng ép, khiến Bàng Sảnh dở khóc dở cười nhưng đồng thời cũng hết sức cảm động.

Cô còn nhận được điện thoại của rất nhiều bạn cũ, ai cũng hào hứng nói với cô: “Cua ơi! Cậu đã đọc cuốn truyện tranh đang rất hot hiện nay chưa, tác giả là Cố Minh Tịch đó!”

Trên diễn đàn cũng có rất nhiều bình luận đáng yêu:

Lão nông dân: Không biết liệu tác giả có đọc được bình luận của tôi không. Có lẽ tôi lớn hơn cậu vài tuổi, lúc nhỏ tôi cũng có một cô bạn thân nối khố, mặc dù rất thích cô ấy nhưng tôi lại không biết cô ấy có tình cảm với mình hay không. Thậm chí tôi còn không dám viết thư tỏ tình như cậu, tôi chẳng nói gì với cô ấy cả. Thi đại học xong, chúng tôi ở hai nơi cách xa nên cũng ít liên lạc. Sở dĩ tôi đọc sách của cậu là vì tháng trước cô ấy gửi chuyển phát nhanh cho tôi một quyển từ một thành phố khác. Sau khi đọc xong tôi mới biết cô ấy muốn nhắn nhủ với mình điều gì. Tác giả à, nếu trong lòng cậu vẫn còn hình bóng của Ms Cua thì tôi ủng hộ cậu quay về tìm cô ấy bởi có những việc nếu bây giờ cậu không làm thì sau này sẽ hối hận. Bây giờ tôi còn độc thân nhưng cô bạn của tôi đã có gia đình rồi, tôi nghĩ, nếu mình đọc được cuốn sách này sớm hơn vài năm thì chắc chắn tôi sẽ đủ can đảm đi tìm cô gái ấy!

Hàu nướng: Tôi biết bé Đà Điểu là ai đó!! Nhưng tôi sẽ không nói với mọi người đâu! Hahaha! Đà Điểu, cậu có đọc được bình luận của tôi không? Để tôi gợi ý cho cậu nhé? Xưởng Trọng Cơ, quán nướng, hehehe! Tôi bây giờ đã là bố trẻ con rồi, con tôi chạy khắp nhà nhé, cậu mau thành đôi thành cặp với Ms Cua đi!

Đẹp trai làm gió thổi toán loạn: Cố Cố Cố Cố… Đà Điểu Cố??? Cấp ba tớ ngồi bàn trên cậu đây! Là người đẹp trai hơn ý! Bây giờ tớ đang xây dựng nhà máy điện ở Colombia, là công nhân kiêm nông dân tiêu chuẩn! Mẹ kiếp cậu đang ở đâu vậy?! Có biết mọi người tìm cậu bao nhiêu năm không? Cái tên Uông Uông Uông xấu trai ngồi cùng bàn tớ và Én nhỏ sắp kết hôn tới nơi rồi, cậu mau trở về uống rượu mừng đi!

Người bên trên là đồ ngốc: Đà Điểu tôi khuyên cậu đừng có về uống rượu mừng của tôi! Để xem tôi có choảng cậu một trận không! PS: Người bình luận bên trên là đồ ngốc!

Cà phê ngọt ngào: Haha, xem ra có rất nhiều người đoán được Mr Đà Điểu là ai nhỉ? Thực ra tôi cũng biết. Đà Điểu cậu mau quay về với Cua đi, nếu cậu không về Cua nhà cậu sẽ bị người khác bắt mất đấy!

Người qua đường A: Tại sao nhiều người muốn Mr Đà Điểu trở về tìm Ms Cua thế nhỉ? Tôi lại cho rằng câu chuyện dừng lại ở đây là được rồi. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tại sao cứ phải bó buộc bản thân bằng những ký ức thời thơ ấu chứ? Cuộc sống tàn khốc và thực tế lắm, kể cả Mr Đà Điểu và Ms Cua trở lại bên nhau thì ai dám chắc là họ sẽ không trở nên xa cách vì khoảng thời gian chia xa quá dài trước đây, đến cuối cùng, chút ký ức đẹp về đối phương cũng bị mài mòn đến tan tành mây khói, vậy chẳng phải càng khiến mọi người đau khổ hơn sao?

Có tai: Bạn nói vậy là vì bạn không quen họ ngoài đời mà thôi!

Sò to và khỏe: Ai dám ngăn cản Đà Điểu về tìm Cua, tôi sẽ cho người đó một trận!

Có tai: Mr. Ostrich, never forget what you ever said.



Bàng Sảnh bước vào văn phòng của Trâu Lập Văn, cô nói: “Sếp ơi, em muốn xin nghỉ phép ạ!”

“Nghỉ phép?” Trâu Lập Văn hỏi: “Nghỉ bao lâu?”

Anh ta rất hiểu Bàng Sảnh, nếu chỉ xin nghỉ một, hai ngày, cô sẽ không xin phép anh ta một cách trịnh trọng như vậy.

Quả nhiên Bàng Sảnh trả lời: “Em xin nghỉ hai tuần!”

“…” Ngồi ở bàn làm việc, Trâu Lập Văn nhìn cô chằm chằm, “Em có biết cuối năm là thời điểm bận rộn nhất không?”

Bàng Sảnh gật đầu, “Em biết ạ, em sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa.”

Sau một hồi suy nghĩ, Trâu Lập Văn xem lịch bàn rồi nói: “Bắt đầu từ mai cho em nghỉ đúng hai tuần, hơn một ngày cũng không được!”

Bàng Sảnh mỉm cười: “Em cảm ơn sếp!”

***

Trong ngày lễ Noel, hầu hết mọi nơi ở Trung Quốc đều rét căm căm, chỉ có đảo Tam Á ở Hải Nam là ấm áp như mùa xuân.

Thứ bảy Cố Minh Tịch dậy rất sớm, anh rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Hơn một tiếng sau, mùi cháo thơm lừng nhẹ nhàng lan tỏa, anh dùng chân tắt bếp rồi vào phòng gọi Đậu Đậu dậy.

Đậu Đậu là một cậu bé vừa tròn bảy tuổi rất thích ngủ nướng. Cố Minh Tịch đã gọi vài tiếng nhưng cậu nhóc vẫn cuộn tròn người trong chăn.

“Để em ngủ thêm một lúc nữa đi mà.” Đậu Đậu nhắm nghiền mắt nhằm lăn lộn trên giường. Cố Minh Tịch liền thẳng chân đá vào mông cậu: “Hôm qua ai nói là thèm ăn cháo thịt nạc với trứng muối!”

Đậu Đậu lăn một cái trên giường rồi cuối cùng đôi mắt ngái ngủ cũng được hé mở. Cố Minh Tịch dùng chân kéo quần áo của cậu bé từ đầu giường vào trong tầm tay của Đậu Đậu: “Mau mặc quần áo vào rồi đi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân đi. Xong tới giúp thầy mang cháo ra ngoài.”

Đậu Đậu rất ngoan, lề mề mặc quần áo rồi đi vệ sinh cá nhân. Làm xong xuôi cậu mới đi vào bếp, Cố Minh Tịch đứng cạnh giám sát và không quên nhắc nhở: “Cẩn thận nóng đấy!”

Anh đã sắp sẵn cho Đậu Đậu bát để múc cháo, còn để bên dưới một cái đĩa to bằng inox. Đậu Đậu múc cháo từ nồi ra bát rồi bưng đĩa thận trọng đi ra bàn ăn. Bỏ bát cháo ra mặt bàn, cậu lại cầm đĩa quay vào bếp múc một bát cháo cho Cố Minh Tịch.

Cậu nhóc còn nhỏ vậy mà đã hiểu chuyện và rất được việc.

Một lớn một nhỏ ngồi vào bàn ăn cháo. Cố Minh Tịch nói với Đậu Đậu: “Hôm nay thầy có việc phải ra ngoài không về ăn trưa, em tới chỗ cô Kỷ ăn cơm nhé.”

Đậu Đậu ngước mắt nhìn anh: “Thầy đi đâu ạ?”

“Đi gặp một người, chính là cô Khương lần trước em đã gặp đó!”

“Ồ.” Đậu Đậu gật đầu, “Thầy Cố ơi…”

Ngậm thìa trong miệng, có vẻ muốn nói lại thôi, Cố Minh Tịch bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Ai cũng nói là thầy sắp đi.” Đậu Đậu nhìn Cố Minh Tịch, mắt hoe đỏ: “Có thật không ạ? Thầy sắp đi thật sao?”

Cố Minh Tịch mỉm cười, cúi xuống ăn một miếng cháo rồi hỏi: “Ai nói với em vậy?”

“Cô Kỷ, thầy Trần, thầy Vương… Tất cả mọi người đều nói như vậy.” Đậu Đậu cất giọng khe khẽ, tâm trạng cậu giờ đây rất tệ, “Thầy Cố, nếu thầy đi thì em phải làm sao ạ?”

“Đậu Đậu, trước mắt em đừng nghĩ tới những việc này. Nói thật là chính thầy cũng chưa quyết định gì cả!” Cố Minh Tịch không coi Đậu Đậu là trẻ con và cũng không bao giờ lừa gạt cậu bé cho xong chuyện. Anh nói: “Nếu thầy phải đi thì cũng là vì thầy có mục tiêu và kế hoạch khác chứ không phải vì muốn để em ở lại một mình. Kể cả thầy có đi thì cũng sẽ sắp xếp cho em ổn thỏa.”

Đậu Đậu rơi nước mắt, “Nhưng em không muốn về nhà…”

Cố Minh Tịch dùng chân rút giấy ăn nhét vào tay cậu nhóc: “Đừng khóc. Là con trai em không được mau nước mắt như vậy!”

Trong lúc Đậu Đậu sụt sùi lau nước mắt thì có tiếng gõ cửa, Cố Minh Tịch quay lại nói: “Mời vào ạ.”

Cửa mở, Kỷ Tú Nhân ló đầu vào: “Thầy Cố ơi.”

Cố Minh Tịch mỉm cười với cô: “Cô Kỷ ăn sáng chưa? Tôi nấu cháo đây, vào ăn với chúng tôi cho vui.”

Kỷ Tú Nhân đi vào nhà, vì vẫn còn trẻ nên cô không khỏi đỏ mặt, “Thôi ạ, em ăn sáng rồi. Em muốn hỏi anh là sáng nay anh có rảnh không? Máy tính của em lại trục trặc rồi, em định nhờ anh sang cài lại hệ thống giúp.”

Cố Minh Tịch áy náy nói: “Xin lỗi, tôi có cuộc hẹn vào lúc 10h sáng nay. Chắc là phải ăn xong bữa trưa mới về được.”

“Vậy à…” Kỷ Tú Nhân có vẻ rất thất vọng. Cố Minh Tịch nói: “Chiều nay tôi có thể sửa máy tính cho cô giáo. Nếu cần gấp, cô giáo có thể nhờ thầy Trần, thầy ấy cũng biết cài đặt hệ thống.”

Kỷ Tú Nhân vội đáp: “Em không cần gấp, không cần gấp đâu ạ. Em chờ anh tới chiều nay cũng được.”

Ăn cháo xong Đậu Đậu ngoan ngoãn đi rửa bát, Cố Minh Tịch chuẩn bị ra ngoài nên đi vào phòng thay quần áo. Đậu Đậu lau sạch mặt bàn rồi múc cháo còn lại trong nồi ra bát ô tô, bọc màng bọc thực phẩm rồi bỏ vào tủ lạnh. Lúc Cố Minh Tịch quần áo chỉnh tề đi ra thì cậu bé đang quét nhà.

Cố Minh Tịch rất vui, dịu dàng lên tiếng: “Đậu Đậu chỉ cần quét thôi, để chiều thầy về lau. Em cho sách vở vào cặp sang chỗ cô Kỷ nhờ cô ấy dạy viết văn nhé.”

Đậu Đậu mím môi: “Em muốn ở nhà cơ.” Cậu bé vẫn luôn gọi căn phòng nhỏ của mình và Cố Minh Tịch là “nhà”, mặc dù cậu mới vào đây ở được hai năm.

“Không được, em mà ở nhà một mình thì chỉ dán mắt vào tivi thôi, lại còn chơi máy tính trộm nữa.” Cố Minh Tịch nào dễ mắc mưu: “Nhanh lên nào, thầy sắp muộn mất rồi!”

Hai người rời khỏi nhà. Đây là trường tiểu học từ thiện nằm ở vùng ngoại ô của đảo Tam Á. Trường rất nhỏ, chỉ có một khu nhà hai tầng là nơi dạy học và một sân thể dục bằng xi măng, kinh phí xây dựng toàn là tiền quyên góp của các doanh nghiệp. Giáo viên ở trường không nhiều, chỉ có một số giáo viên lớn tuổi là trong biên chế hàng ngày sẽ đi về nhà riêng còn đa số giáo viên trẻ chưa có gia đình chỉ là dạy hợp đồng, thậm chí còn mang tính chất là giáo viên tình nguyện nên đồng lương rất eo hẹp. Nhà trường sắp xếp cho họ ở trong ký túc xá là một dãy nhà một tầng, mỗi người một căn, nhà bếp và nhà vệ sinh dùng chung.

Bởi cơ thể đặc biệt của mình và phải nuôi cả Đậu Đậu nên nhà trường đặc biệt quan tâm đến Cố Minh Tịch, họ phân cho anh một căn có bếp và nhà vệ sinh riêng, dù rất đơn sơ nhưng cũng đủ để anh và Đậu Đậu trải qua một cuộc sống hạnh phúc.

Cố Minh Tịch nhờ Kỷ Tú Nhân cho Đậu Đậu ăn trưa và phụ đạo cho cậu bé môn văn. Dặn dò xong anh mới rời khỏi trường.

Đậu Đậu liếc nhìn Kỷ Tú Nhân: “Cô Kỷ, trong tháng này máy tính của cô đã hỏng tới ba lần rồi. Nếu không sửa được thì cô mua luôn cái mới cho xong!”

Kỷ Tú Nhân: “Nói nhiều quá! Mau mang vở tập làm văn của cậu ra đây!”

***

Cố Minh Tịch tới nơi hẹn bằng xe bus, cậu đeo cặp chéo tìm đến địa điểm hẹn gặp mặt Khương Kỳ.

Đó là một quán cà phê ở tầng hai với cách bài trí tương đối đặc biệt. Bên ngoài cửa hàng là một ban công rất rộng, chủ quán đang đứng đó phơi khăn trải bàn. Ánh nắng mùa đông khiến con người ta cảm thấy sảng khoái, chủ quán không căng ô để che nắng nên ánh mặt trời ấm áp cứ thế rọi vào ban công, Cố Minh Tịch híp mắt đi về phía Khương Kỳ.

Quán cà phê vào buổi sáng không đông khách, chỉ có một mình Khương Kỳ ngồi trên ban công. Vừa thấy Cố Minh Tịch, chị liền đứng dậy ra hiệu với anh: “Chào cậu, Tiểu Cố!”

Cố Minh Tịch ngồi đối diện với chị, dùng chân bỏ cặp ra khỏi người, gọi một tách cà phê đá và hỏi: “Chị Kỳ tranh thủ kỳ nghỉ Giáng sinh tới đây ạ?”

“Hahaha, cậu nói đúng rồi đó, tôi tranh thủ dịp đi công tác tới đây chơi một chuyến!” Khương Kỳ cười vui vẻ: “Tiểu Cố đã lâu không gặp cậu, dạo này ổn chứ?”

“Em vẫn vậy.” Cố Minh Tịch nhún vai: “Sắp thi cuối kỳ rồi. Chị biết đó, em dạy nhiều môn nên thỉnh thoảng cũng thấy hơi mệt. Đậu Đậu ở nhà thì nghịch ngợm, đám con trai tuổi đó lúc nào cũng dồi dào sức lực mà, lúc nào cũng nghịch như cướp. Mặc dù rất ít khi nó đòi hỏi em nhưng nếu đã đưa nó về thì em cũng phải đối xử thật tốt với nó, vậy nên thỉnh thoảng cũng phải đưa cậu chàng ra ngoài chơi, đi sinh hoạt ngoại khóa, đi ăn KFC, haizzz... Làm ông bố bỉm sữa đâu có dễ dàng gì.”

Nói xong cậu cũng bật cười. Khương Kỳ nói: “Giờ cậu mới biết nuôi trẻ con mệt à. Cô nàng nhà chị bây giờ mới ba tuổi mà đã làm cho mẹ đầu tắt mặt tối rồi đây. Chị cũng bái phục cậu nhóc to xác này dám nhận một thằng nhóc nhỏ xác về nhà nuôi đấy!”

Cố Minh Tịch cười khúc khích: “Thực ra thì Đậu Đậu cũng rất ngoan, với lại em mà sống một mình thì thế nào cũng không tránh khỏi bất tiện. Bây giờ có nó bên cạnh, đừng coi nó là trẻ con nhé, nó giúp em được nhiều việc lắm đấy!” Nhớ lại chuyện xảy ra hai năm trước, cậu nói: “Chị Kỳ chưa nhìn thấy Đậu Đậu trước đây đâu. Nếu không đưa thằng bé đi, em không sao yên tâm được!”

Khương Kỳ gật đầu: “Tôi biết, cậu đã từng kể với tôi rồi!”

Sau một hồi im lặng,Cố Minh Tịch hỏi: “Chị Kỳ dạo này công việc có bận lắm không?”

“Bận chứ, dĩ nhiên là bận rồi! Toàn bận chuyện của cậu đó!” Nói đến đây lông mày Khương Kỳ nhướng lên thật cao, chị hỏi: “Đúng rồi tiểu Cố, chuyện lần trước tôi nói qua điện thoại, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”

“Bản quyền chuyển thể thành phim ạ?” Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi lắc đầu và nói: “Em nghĩ là… thôi chị ạ.”

“Tại sao? Kỷ Mễ, Chu Đức Dung họ đều bán bản quyền chuyển thể truyện tranh thành phim mà, phim cũng hay lắm.” Khương Kỳ nói: “Vì cậu không lộ diện nên tất cả các công ty truyền thông đều tới tìm tôi, tôi sắp trở thành người đại diện của cậu rồi đó! Dạo này có mấy công ty đang thương lượng với tôi, mức giá họ đưa ra đúng là khiến người ta phải cân nhắc. Đối với một người mới như cậu thì đó thực sự là một số tiền rất lớn!”

“Không phải vấn đề tiền nong chị ạ.” Cố Minh Tịch nói: “Mà vấn đề là câu chuyện này vẫn chưa tới hồi kết, trước đây em cũng phải hạ quyết tâm rất lớn mới dám vẽ đấy! Thậm chí em còn không muốn xuất bản mà chỉ muốn vẽ vài tờ để kể ra câu chuyện của mình trong lúc nghỉ ngơi mà thôi. Em không ngờ lại gây được tiếng vang lớn như vậy, thật đó!”

“Ở công ty tôi quà các fan tặng cậu chất cao như núi rồi. Lúc nào tiện tôi sẽ gửi hết đến trường của cậu, cậu đừng có giật mình nhé, tận mấy thùng to đấy!” Khương Kỳ nói: “Tiểu Cố, bây giờ cậu nghĩ thế nào? Câu chuyện này thực sự vẫn chưa tới hồi kết à?”

Cố Minh Tịch cúi đầu suy nghĩ thì đúng lúc nhân viên bưng cà phê lên, cậu liền dùng ống hút nhấp vài ngụm, cảm giác ngọt ngào lành lạnh kích thích vị giác của cậu, Cố Minh Tịch nói: “Đây chính là kết thúc mà em nghĩ lúc đầu, em không dám chắc kết cục sẽ là gì bởi vì lúc nào cũng cảm thấy cho dù có kết thúc ra sao thì câu chuyện giữa em và cô ấy cũng phải chấm dứt.”

Cậu khẽ thở dài, dùng răng cắn nhẹ đầu ống hút trong ly cà phê bằng thủy tinh, đá lạnh chạm vào thành cốc phát ra những tiếng leng keng. Cậu nói tiếp: “Em không muốn bán bản quyền chuyển thể bởi vì em không thể quyết định họ sẽ dựng lên kết thúc như thế nào. Để thu hút khán giả, rất có thể họ sẽ tạo ra kết thúc viên mãn đoàn tụ nhưng thực tế thì không có nhiều câu chuyện tốt đẹp kết thúc mỹ mãn như vậy.”

Khương Kỳ hỏi: “Vậy bây giờ cậu đã có dự tính gì chưa? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ khép lại câu chuyện này bằng việc đi tìm Ms Cua.”

“Đúng là em từng nghĩ như vậy.” Cố Minh Tịch mỉm cười làm đôi mắt cong cong, “Khi đó em thấy mình cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thấy không ổn lắm.”

“Không ổn như thế nào?”

Cố Minh Tịch không trả lời chị mà hỏi: “Chị Kỳ, bây giờ chị có còn thân thiết với người bạn thuở nhỏ nào không? Nam nữ gì cũng được, ý em là trước đây chị và người đó rất thân thiết gần như hình với bóng mà đến giờ vẫn là bạn bè tri kỷ ấy. Chứ em không nói kiểu bạn bè bình thường hay bạn học.”

Khương Kỳ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tôi có một cô bạn hồi cấp một, trước đây tôi với cô ấy thân nhau như chị em ruột, cấp hai không được học với nhau nhưng cấp ba lại cùng lớp nên chúng tôi càng ngày càng thân thiết hơn, còn hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học. Nhưng cô ấy không học tốt bằng tôi nên tôi ra thành phố học đại học chính quy còn cô ấy chỉ học cao đẳng. Lúc tôi tốt nghiệp trở về thì cô ấy đã đi làm rồi. Bây giờ thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, một năm chắc gặp hai, ba lần, đi ăn rồi cùng đi dạo phố. Có lẽ cô ấy là người bạn chơi với tôi lâu nhất.”

Cố Minh Tịch hỏi: “Vậy bây giờ chị và chị ấy có còn là bạn tri kỷ không?”

“Tri kỷ?” Khương Kỳ thắc mắc: “Thế nào là tri kỷ?”

“Không giấu nhau điều gì, không có gì phải ngại ngùng, tâm linh tương thông.”

“Ồ! Làm sao như vậy được!” Khương Kỳ nhấp một ngụm cà phê, “Phải may mắn đến đâu mới có thể tìm được một người bạn như vậy chứ!”

“Vâng, em cũng thấy thế!” Cố Minh Tịch mỉm cười, “Chị Kỳ, thực ra không phải em không đủ can đảm. Mà thực tế là trở về tìm cô ấy rất đơn giản, nói một câu xin chào, em có khỏe không, đã lâu không gặp rồi cùng ăn bữa cơm, đi uống cà phê, những việc này chẳng có gì khó. Thế nhưng những ngày tháng sau đó thì lại không dễ. Em thực sự không thể được coi là một người may mắn nhưng em vẫn cảm thấy mình gặp may vì có được một thời học sinh tươi đẹp mà trong thời gian đó lúc nào cũng có một cô bạn tri kỷ cạnh bên. Em không muốn làm mất đi khoảng ký ức này của em và cô ấy nên cho dù bây giờ cô ấy còn độc thân hay đã có người bên cạnh thì em vẫn nghĩ là không nên quấy rầy cuộc sống của cô gái đó. Bọn em đã để lỡ nhau rồi, không thể quay lại như xưa được.”

Khương Kỳ mỉm cười, “Vậy em có từng nghĩ là có thể cô ấy đã đọc được rồi, bởi vì cuốn sách này bán chạy như thế kia mà. Biết đâu em đã quấy rầy cuộc sống của cô ấy rồi thì sao?”

Cố Minh Tịch nhướng mắt nhìn chị, đôi môi khẽ cong lên, vẻ oán trách thoáng xuất hiện trong ánh mắt, “Em đã bảo đừng xuất bản mà, chị cứ bắt em phải xuất bản cơ.”

“Aha, lại là lỗi của chị à?” Khương Kỳ trừng mắt với anh, nói tiếp: “Đúng rồi, lần này tới đây chị có mang theo món quà tương đối đặc biệt của một độc giả.”

Chị lấy ra một cuốn vở cỡ lớn từ chiếc ghế bên cạnh, mở ra đặt trước mắt Cố Minh Tịch, rồi mới đứng dậy mà nói: “Em cứ xem nhé, chị vào nhà vệ sinh một lát.”

Cố Minh Tịch không đáp lại bởi lúc này cậu đang bị shock bởi bức tranh vẽ ở bìa cuốn vở.

Đó là một tập giấy vẽ cỡ A4, bìa là giấy dày, ngoài bìa là một bức tranh màu nước, đúng vậy, màu nước.

Một con cua màu đỏ giơ hai cái càng đứng trên lưng chú đà điểu màu vàng đất, nét vẽ nghuệch ngoạc đến độ không ai muốn xem nhưng tranh xấu không có nghĩa là người vẽ tranh không có lòng. Bức tranh này hẳn là mới được vẽ cách đây chưa lâu, còn cẩn thận vẽ từng chiếc lông trên người chú đà điểu nhưng trình độ này… Có khi Đậu Đậu còn vẽ đẹp hơn cô, Cố Minh Tịch nghĩ.

Cua và Đà điểu cùng ngước lên nhìn bầu trời, trên đó là dải ngân hà… Nếu cách hiểu của Cố Minh Tịch là đúng thì những đường tròn cuộn sóng kia có lẽ là dải ngân hà. Trên trời có cả những ngôi sao, chính là ngôi sao năm cánh mà giáo viên thường dùng khi chấm bài. Mỗi ngôi sao nằm một bên cạnh dải ngân hà, dòng ghi chú còn được viết nhỏ xíu bên cạnh: Ngưu Lang, Chức Nữ.

Trên bìa là năm chữ cái viết tay to đùng, nét bút màu đen thực sự rất thô.

… “Mr Đà Điểu của tôi”.

Tác giả: Ms Cua

Cố Minh Tịch cúi xuống, dùng môi và lưỡi để mở cuốn vở ra…

Hello Mr Đà Điểu, chào anh.

Trong những năm tháng không có Mr Đà Điểu bên cạnh, bề ngoài Ms Cua có vẻ như sống rất tốt, rất vui vẻ nhưng thú thật là cô ấy nhớ anh đến phát điên.

Mỗi lần đi công tác ở Miền Bắc, cô ấy lại ghé qua thành phố nhỏ bé đó, tìm tới ngôi trường mà Mr Đà Điểu từng theo học, giáo viên cho cô ấy biết là Mr Đà Điểu đã làm thủ tục xin nghỉ hẳn, cuối cùng anh và ngôi trường đó đã không còn bất cứ mối liên quan nào nữa.

Ms Cua lại tới ngôi nhà thuê mà Mr Đà Điểu từng ở và tất nhiên là cô ấy chẳng thể tìm ra bất cứ thứ gì. Căn nhà trọ ấy giờ đây đã có người khác dọn vào ở, bên ngoài treo đầy quần áo trẻ con và khăn tã. Ms Cua có cảm giác là Mr Đà Điểu đã không còn sống trong thành phố này nữa nhưng cô ấy thực sự không biết anh đang ở đâu.

Cô ấy ở lại một đêm trong thành phố đó. Mùa đông nơi đây thực sự rất lạnh, Ms Cua không hiểu Mr Đà Điểu đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào, liệu cậu có bị nứt chân hay không, mặc đồ cởi đồ có tiện không?

Đà Điểu mẹ đã không còn nữa nhưng Mr Đà Điểu kiên cường vẫn nhất quyết không về tìm Đà Điểu bố. Ms Cua không biết lúc trời đổ mưa có ai che ô, lúc ăn cơm có ai bưng bát cho anh không… Ms Cua không muốn nghĩ đến khả năng là bên cạnh Mr Đà Điểu lúc này đã có một người phụ nữ. Chà, cô vẫn đang chờ ở đây, sao anh có thể bỏ mặc mà yêu người khác được?

Mr Đà Điểu yêu quý, cuối cùng Ms Cua đã đọc được bức thư anh giấu trong khung ảnh vào bảy năm sau, khi mà giấy viết thư đã ố vàng.

Mr Đà Điểu, anh có biết không? Bảy năm trước, vào buổi tối anh đợi ở công viên đó, Mr Khổng Tước rủ Ms Cua đi chơi bóng bàn, Ms Cua và Mr Khổng Tước ngồi bên bàn đánh bóng, hăng say nói về việc đăng ký trường đại học.

Ms Cua không mảy may bận tâm Mr Khổng Tước sẽ đăng ký trường nào, chỉ hào hứng nói: Cô ấy muốn làm Mr Đà Điểu bất ngờ, cô ấy sẽ học cùng trường với anh!

Mr Khổng Tước hỏi: Cua à, có phải cậu thích Mr Đà Điểu không?

Đúng vậy, cô thích Mr Đà Điểu, không phải kiểu “thích” kia mà là một kiểu thích khác.

Ms Cua nhớ như in từng câu nói của Mr Đà Điểu. Anh nói có những việc đã qua sẽ trở thành quá khứ, có một số người chỉ có thể bầu bạn bên em một giai đoạn trong cuộc đời mà thôi.

Chắc chắn Mr Đà Điểu đã nghĩ mình cũng chỉ là một người ở bên Ms Cua một giai đoạn trong cuộc đời, không khác gì những người bạn học đến rồi lại đi của cô ấy.

Nhưng không phải như vậy.

Anh là hình bóng sáng nhất trong cuộc đời cô ấy, là người bạn chân thành nhất trên con đường trưởng thành của cô ấy.

Có nói hết ba ngày ba đêm Ms Cua cũng không thể kể hết những điểm tốt của Mr Đà Điểu. Có lẽ trong mắt người khác, Mr Đà Điểu không phải một người hoàn hảo nhưng đối với Ms Cua, anh chính là người tốt nhất!

Ms Cua vẫn chưa có cơ hội nói với Mr Đà Điểu rằng cô ấy biết mấy năm trở lại đây anh sống không dễ dàng nhưng cuộc đời anh cũng như cô còn một đoạn đường rất dài, rất dài phía trước… Ms Cua thực sự hy vọng Mr Đà Điểu sẽ là người đi bên cô tới hết cuộc đời.

Mấy năm nay, anh và cô lạc mất nhau trong biển người. Cảm ơn ông trời đã cho hai người cơ hội gặp lại.

Đây không phải một câu chuyện chưa có hồi kết mà đây là câu chuyện với kết thúc có hậu, happy ending với kết thúc đoàn viên rất đỗi bình thường. Chưa bao giờ có hai kết thúc, khi Ms Cua và Mr Đà Điểu gặp nhau kết thúc chung sống trọn đời đã được ấn định.

… Ms Cua viết vào đêm Noel năm 2010.

Bức tranh cuối cùng vẫn xấu như những bức trước đó nhưng cũng hết sức có tâm. Đôi mắt của Đà Điểu khẽ nhắm lại một cách dịu dàng, con cua màu đỏ đứng trên lưng chú giương cao cặp càng béo mập, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cổ dài của chú.

Không biết tiếng bước chân đằng sau xuất hiện tự bao giờ, một người đang chầm chậm tiến gần về phía anh.

Toàn thân Cố Minh Tịch cứng lại, anh không ngoảnh đầu cũng không đứng dậy, người đó đã đứng ngay sau lưng anh, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô rất rõ hệt như cảm giác trong các giấc mơ. Anh chầm chậm khép mắt lại, nắng chói lóa nên dù mắt đã nhắm nhưng vẫn không hết chói, anh vẫn hít thở đều đặn. Khi ngón tay cô chạm vào lưng anh, cơ thể anh bất ngờ thả lỏng.

Anh thở ra một hơi thật dài rồi choàng mở mắt. Cúi xuống thì thấy một đôi tay dịu dàng, chầm chậm chuyển từ lưng tới trước ngực anh, cuối cùng anh nằm gọn trong một vòng tay ấm áp.

“Cố Minh Tịch.” Giọng cô nhẹ nhàng cất lên bên tai anh: “Anh có hài lòng với kết thúc em đã vẽ không?”