Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 62: Đường thẳng hay vòng tròn




Bàng Sảnh mở mắt, ngước lên nhìn người con trai đối diện với vẻ ngại ngùng, nói: “Em nói xong rồi.”

“Ừ.” Cố Minh Tịch gật đầu, “Anh nghe thấy rồi.”

“Nói vậy được không?”

“Hơi dài dòng.” Cố Minh Tịch đáp, “Thực ra em chỉ cần nói cho cậu ấy biết là em thích cậu ấy thôi.”

“Đơn giản vậy thôi hả?”

“Đúng rồi.”

Bàng Sảnh gãi đầu, “Nhưng em đã thích cậu ấy từ lâu lắm rồi, em muốn cho cậu ấy biết đây không phải hứng thú nhất thời.”

“Yên tâm, anh sẽ không gạt em đâu.” Cố Minh Tịch nói đầy chân thành, “Có những lời không cần thiết phải nói ra mà người khác vẫn có thể cảm nhận được.”

Bàng Sảnh đã hơi hiểu ra, cô gật đầu: “Có lý.” Lát sau cô hỏi cậu, “Cố Minh Tịch, bây giờ anh còn thích cô gái kia không?”

“…” Lại nữa! Mỗi lần cô tò mò nhắc đến chuyện của “cô gái kia” Cố Minh Tịch lại thấy đau đầu. Cậu hỏi: “Sao vậy?”

“Tuần nào anh cũng đi học vẽ mà, cô gái kia giờ còn học cùng lớp với anh không? Cô ấy là học sinh lớp mỹ thuật, lớp xã hội hay lớp tự nhiên? Đến giờ cô ấy vẫn chưa biết là anh thích cô ấy à?”

Cố Minh Tịch thoáng chau mày, “Rốt cuộc là em muốn hỏi gì?”

“Em muốn hỏi, ừm… Anh xem, đến em mà còn định tỏ tình với Tạ Ích, dù kết quả có ra sao cũng phải dũng cảm một phen.” Bàng Sảnh đưa tay ôm lấy vai Cố Minh Tịch, cùng cậu đi về phía trước. Cô hơi kiễng chân, vui vẻ ôm vai bá cổ cậu tung tăng nhảy nhót: “Cố Minh Tịch, có phải anh cũng nên dũng cảm một chút, thử tỏ tình với cô gái kia xem sao. Cho dù cô ấy có đáp lại anh thế nào thì anh cũng đã cố gắng rồi.”

Cố Minh Tịch nhoẻn miệng cười. Cậu không trả lời mà hỏi: “Bàng Bàng, nếu bị Tạ Ích từ chối, em thực sự sẽ không thấy buồn ư?”

“…” Bàng Sảnh nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời, “Chắc chắn là có buồn chứ. Nhưng nếu không thử một lần, em sợ mình sẽ hối hận.”

Cô đá hòn sỏi nhỏ trên đường, “Em cũng không hy vọng xa vời là Tạ Ích thích em, em chỉ muốn cho cậu ấy biết là em thích cậu ấy, thế thôi.”

Nghe cô nói vậy, Cố Minh Tịch hơi giật mình rồi cậu nói: “Có lẽ em đúng, dù sao cũng nên thử một lần.”

Hai người cùng bước lên xe bus thì cũng là lúc kết thúc đề tài này. Xe chạy đến con đường gần nhà Tạ Ích, lúc xuống xe, Cố Minh Tịch bảo Bàng Sảnh lấy tiền trong túi quần mình, nói với cô là phải mua chút hoa quả.

Bàng Sảnh có vẻ không hiểu cho lắm. Cố Minh Tịch liền giải thích là nếu đến nhà người khác chơi mà đi hai tay không là rất bất lịch sự.

Từ nhỏ đến lớn, cậu thường dạy cô những cách xử sự đúng mực và lễ phép.

Hai người mua một túi vải và một túi xoài, đi bộ khoảng mười phút trên con đường yên tĩnh là đến được khu nhà chỗ Tạ Ích.

Đó là một khu biệt thự cực kỳ sang trọng. Khi Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch xách theo hai túi hoa quả tìm được đến nhà cậu, Tạ Ích ra mở cửa cho hai người. Lúc này phòng khách nhà cậu đã tương đối náo nhiệt, khá nhiều bạn bè đã có mặt ở đó.

Điều khiến cả Bàng Sảnh lẫn Cố Minh Tịch đều lấy làm ngạc nhiên là Tiêu Úc Tĩnh cũng có mặt.

Nhà Tạ Ích có một khoảnh sân nhỏ, cậu định tổ chức một bữa tiệc đồ nướng trên cỏ thật. Cậu đã chuẩn bị hai bếp nướng cùng rất nhiều đồ ăn. Đang là thời điểm cuối học kỳ, ai nấy đều bận học nên hiếm khi có cơ hội được xả hơi như thế này. Tranh thủ buổi xem đá bóng hôm nay, mọi người đều chơi cho thỏa thích, vừa ăn đồ nướng vừa nói chuyện rôm rả.

Những người đến xem bóng đá đa phần là học sinh lớp 11A7, có cả vài người bạn thân trong đội bóng bàn của Tạ Ích nên Tiêu Úc Tĩnh không có người quen.

Vừa vào cửa Bàng Sảnh đã tới chào hỏi mấy cô bạn gái. Cố Minh Tịch không quen những người này nên dĩ nhiên sẽ tới gần chỗ Tiêu Úc Tĩnh.

“Hi, cậu cũng tới hả?” Tiêu Úc Tĩnh mỉm cười với cậu, cô không tò mò vì lý do gì cậu xuất hiện tại đây và cũng không có ý định giải thích cho sự có mặt của mình, cho dù trong mắt người ngoài, cô và Tạ Ích hoàn toàn không có bất cứ sự qua lại nào kể từ sau màn hợp tấu violon diễn ra nửa năm trước.

Tạ Ích nhiệt tình tiếp đãi mọi người, thấy Cố Minh Tịch và Tiêu Úc Tĩnh ngồi trong phòng khách nói chuyện liền tới gọi hai người: “Hai vị học sinh giỏi đừng có ngồi trong đó mãi nữa, mau ra sân ăn thôi.”

Tiêu Úc Tĩnh phóng tầm mắt nhìn ra khoảng sân bên ngoài rồi đứng dậy nói: “Cố Minh Tịch, ra ngoài ngồi đi.”

Cố Minh Tịch không phản đối liền cùng Tiêu Úc Tĩnh đi ra vườn. Đang ngồi đó nói chuyện với Trịnh Xảo Xảo thấy Cố Minh Tịch đi ra, Bàng Sảnh liền chạy tới chỗ cậu, khẽ hỏi: “Anh uống gì để em đi lấy cho?”

Cố Minh Tịch còn chưa lên tiếng thì Tạ Ích đã bưng một thùng đồ uống tới. Đồ uống được ướp lạnh trong đá, toàn là nước trái cây nhập khẩu và cà phê. Tạ Ích đưa cho Bàng Sảnh một chai nước chanh: “Này Cua, cậu muốn uống gì, ăn gì thì tự lấy. Cố Minh Tịch, tớ không khách sáo với cậu đâu, cứ tự nhiên nhé.”

Cố Minh Tịch mỉm cười đáp: “Ừ.”

Tạ Ích lại liếc nhìn Tiêu Úc Tĩnh, hỏi: “Còn cậu? Cậu uống gì?”

“Coca.” Giọng Tiêu Úc Tĩnh cứ đều đều chầm chậm. Bàng Sảnh hút một ngụm nước chanh rồi lén lút nhìn cô bạn. Tiêu Úc Tĩnh mặc một chiếc áo phông trắng, quần short jean, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đeo kính mắt tròng to, cơ thể gầy gò nhỏ nhắn nhưng các nét trên gương mặt lại rất thanh tú, đôi mắt to hiếu động.

Không hiểu sao Bàng Sảnh cứ có cảm giác Tạ Ích cư xử không được tốt lắm với Tiêu Úc Tĩnh, giọng cậu thoáng bực bội, nói: “Xin lỗi, không có coca.”

Tiêu Úc Tĩnh nhún vai: “Vậy thì nước lọc.”

Tạ Ích: “…”

Đám con trai ân cần nướng đồ ăn cho các bạn nữ. Tạ Ích tương đối thành thạo, cậu nướng cho Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch rất nhiều cánh gà, lạp xưởng, thịt xiên, tôm hồng… Không biết có gì nhầm lẫn không nhưng Bàng Sảnh lại có cảm giác hôm nay Tạ Ích đặc biệt quan tâm đến mình, ân cần và cực kỳ chu đáo. Được người ta săn sóc như vậy, trái tim cô không khỏi loạn nhịp.

Không thể trách Bàng Sảnh cả nghĩ, nếu Tạ Ích ân cần với tất cả con gái thì không nói làm gì, đằng này Bàng Sảnh xưa nay lúc nào cũng kè kè bên Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch lại đi cùng Tiêu Úc Tĩnh còn Tạ Ích thì luôn lạnh nhạt với Tiêu Úc Tĩnh, thỉnh thoảng nói chuyện với cô còn giở giọng khiêu khích.

Hình như Tiêu Úc Tĩnh chẳng hề để bụng, cô tự làm cho ăn cho mình: đứng cạnh bếp thịt ủ muối, sau đó lấy hai lát bánh mì trên bàn ăn, rán một quả trứng gà cho chín một nửa, rưới thêm chút sa lát, tự chuẩn bị một cái sandwich khá to cho mình.

Vừa ăn sandwich Tiêu Úc Tĩnh vừa chơi với hai chú chó golden nhà Tạ Ích.

“Nào, Bruno, bắt bóng đi!” Tiêu Úc Tĩnh ném quả bóng ra xa, Bruno và Bụng to liền chạy về phía trái bóng, hai con chó golden cùng nhào vào cướp bóng, cuối cùng Bụng to ngậm trái bóng trong miệng, vẫy đuôi quay lại chỗ Tiêu Úc Tĩnh.

“Wow, Bụng to giỏi ghê!” Tiêu Úc Tĩnh ngồi bệt xuống sàn, há miệng cắn một miếng sandwich thật to. Bruno và Bụng to cứ bám theo, chạy vòng tròn quanh Tiêu Úc Tĩnh. Cô xoa đầu chúng rồi nói: “Ngoan, đây là đồ ăn của chị, không phải của các em!”

Thấy hai chú chó đều tỏ rõ vẻ thèm thuồng, Bàng Sảnh cầm một xiên lạp xưởng nướng đi về phía Tiêu Úc Tĩnh, vui vẻ định cho hai chú chó golden ăn thì bị Tiêu Úc Tĩnh ngăn lại: “Cua! Đừng cho ăn! Giống chó này không được ăn những thức ăn như thế đâu!”

Bàng Sảnh hơi xấu hổ, bèn nói: “Chó nhà chú tớ ăn được mà, bình thường toàn cho chó ăn xương, chó nào mà chẳng thích ăn thịt.”

Tiêu Úc Tĩnh nói: “Lạp xưởng này rất mặn, độ mặn trong thức ăn của Bruno và Bụng to vừa đủ rồi, cho chúng ăn lạp xưởng sẽ làm gia tăng gánh nặng cho thận. Hơn nữa đối với giống chó golden, tốt nhất không nên để chúng quen ăn vặt, nhất là nhiều loại đồ ăn cho người không hợp với chó.”

Nghe cô ấy nói thế, Bàng Sảnh đang đứng sững như trời trồng thì Tạ Ích ở gần đó lên tiếng: “Chó nhà tớ không sang như vậy đâu, ăn một miếng lạp xưởng nhỏ chẳng sao cả.”

Được Tạ Ích nói đỡ, Bàng Sảnh vô cùng cảm kích. Lúc này Tiêu Úc Tĩnh phủi mông đứng dậy, nhìn Tạ Ích một cái thoáng qua rồi bình thản đáp: “Tùy cậu, dù sao cũng không phải chó nhà tớ, cứ coi như tớ nhiều chuyện đi.”

Nói xong cô liền quay lưng đi vào phòng khách xem tivi.

Tạ Ích vẫn đứng ngoài sân nhìn theo bóng Tiêu Úc Tĩnh, đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên, lát sau mới cúi xuống kêu Bruno và Bụng to tới chỗ mình.

Cố Minh Tịch chứng kiến toàn bộ câu chuyện, Bàng Sảnh hậm hực trở về vị trí bên cạnh cậu, khẽ nói: “Chẳng phải chó con đều thích ăn thịt sao? Lúc em cho con Vượng Vượng nhà ông Tăng ăn thịt xông khói, nó mừng rối rít cả lên.”

Cố Minh Tịch cũng hạ giọng: “Đấy là chó ta, giống chó nhà Tạ Ích cao cấp, đúng là không thể ăn uống bừa bãi được.”

“Vậy phải xử lý xiên lạp xưởng này thế nào bây giờ, vứt đi à?” Trên tay Bàng Sảnh vẫn cầm xiên lạp xưởng kia, dầu ăn chảy từ xiên gỗ xuống tay cô. Cố Minh Tịch bèn nói: “Em ăn đi.”

“Không ăn nổi nữa.”

“Vậy… Em cho anh ăn đi.”

Dứt lời cậu há miệng ra thật, tâm trạng vốn có chút buồn bã của Bàng Sảnh lập tức phấn khởi hẳn lên. Cô nhịn cười nhét lạp xưởng vào miệng cậu rồi mới nói: “Cố bụng to, có ngon không?”

Miệng đầy ứ thức ăn, Cố Minh Tịch vừa nhai vừa giận dữ lườm Bàng Sảnh một cái.

Buổi tối trong trận đấu giữa Trung Quốc và Brasil, không ngoài dự đoán, Trung Quốc bị Brasil dẫn trước 4-0. Mười mấy đứa trẻ ngồi chật ních phòng khách nhà Tạ Ích ăn bỏng uống nước ngọt ướp lạnh, không ngừng hô hào ầm ĩ.

Giờ nghỉ giải lao giữa hai hiệp, Tiêu Úc Tĩnh nói với Tạ Ích: “Tớ về trước kẻo lát nữa không có xe bus.”

Tạ Ích liền vội vã đứng dậy: “Để tớ tiễn cậu.”

“Không cần, bây giờ vẫn còn sớm, tớ tự đi cũng được.” Cả ánh mắt lẫn giọng nói của Tiêu Úc Tĩnh đều vô cùng quyết đoán, Tạ Ích chỉ biết giương mắt nhìn cô ấy. Tiêu Úc Tĩnh nhanh chóng thu dọn ba lô của mình, chào tạm biệt mọi người rồi ra về.

Tiêu Úc Tĩnh vừa đi, các học sinh của lớp 11A7 đã reo hò ầm ĩ, tụi con trai chất vấn Tạ Ích, hỏi cậu tại sao Tiêu Úc Tĩnh lại có mặt tại đây?

“Mẹ khiếp vừa rồi tao chịu đựng đến chết mất thôi, không dám hò hét nói to, cứ có cảm giác chỉ cần phun ra một câu ‘mẹ khiếp’ là xấu hết cả mặt!” Tên mập xoa ngực mình, “Tiêu nữ thần học giỏi nhất khối, chưa bao giờ tao được tiếp xúc với bạn ấy ở cự ly gần như vậy!”

Có người hỏi: “Vua bóng bàn Tạ ơi, ngài quyến rũ Tiêu nữ thần từ bao giờ thế?”

Lại có người hỏi: “Tạ Ích, có phải cậu thích cô Tiêu đó không?”

Nghe thấy câu hỏi đó, hai tai Bàng Sảnh dỏng lên, Tạ Ích chỉ cười một tiếng kỳ lạ rồi nói: “Tớ thích cô ấy á? Đùa à!?”

Khi nói câu này, Tạ Ích còn liếc mắt về phía Cố Minh Tịch một cách đầy hàm ý, mặc dù vẻ thù địch thoáng qua trong ánh mắt ấy nhưng chẳng bao lâu sau sự đùa giỡn lại trở về như bình thường.

Ngoài Cố Minh Tịch, không ai bắt gặp được ánh mắt đó của Tạ Ích. Sau khi rời khỏi Cố Minh Tịch, Tạ Ích lại hướng về phía Bàng Sảnh ngồi cạnh cậu.

Bàng Sảnh ngốc nghếch, Bàng Sảnh vui tươi, Bàng Sảnh e thẹn, Bàng Sảnh chẳng hay biết gì.

Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh, Tạ Ích, Tiêu Úc Tĩnh.

Đây là một đường thẳng hay là một vòng tròn nhỉ?