Cố Minh Tịch nghiêm túc bổ túc kiến thức cho Bàng Sảnh suốt một tháng ròng rã, giảng toán, lý, hóa cho cô, giám sát cô học thuộc tiếng Anh, thậm chí còn chia sẻ một vài đề thi của lớp chọn cho cô làm thử. Chính sách học tập dưới áp lực cao kéo dài suốt hơn một tháng khiến Bàng Sảnh không ngừng than thở nhưng vẫn mang lại hiệu quả khó tin trong kỳ thi cuối học kỳ.
Cô tiến bộ vượt bậc, giành vị trí thứ hai mươi tư ở lớp 11A7, thứ tự trong khối cũng được cải thiện nhiều.
Vậy mà Bàng Sảnh còn thấy mình thi chưa được tốt, do sơ suất làm nhầm một vài bài chiếm số điểm cao mà cô tiếc muốn chết, thầm nghĩ nhất định phải cố gắng hơn trong kỳ thi kế tiếp, biết đâu còn có thể nằm trong top 20 của lớp. Tạ Ích nói chỉ cần giữ nguyên phong độ trong top 20 vào tất cả các kỳ thi là chắc chắn sẽ thi đỗ đại học chính quy.
Còn Cố Minh Tịch, cậu chỉ xếp hạng 12 của khối. Điều này khiến tất cả mọi người đều phải giật mình.
Nhưng bản thân cậu lại hoàn toàn không để bụng. Chỉ có Cố Minh Tịch biết cậu ôn bài chưa kỹ. Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa thì không sao nhưng ba môn xã hội là Sử, Địa, Chính trị cậu đúng là đã quá coi thường, bởi cậu không có nhiều thời gian để học thuộc bài nên thi không tốt cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi trở về từ cuộc họp phụ huynh, trong khi Lý Hàm mặt mũi buồn rầu thì Bàng Thủy Sinh lộ rõ vẻ phấn khởi.
Thấy Lý Hàm không vui, trong lòng Bàng Thủy Sinh không khỏi áy náy. Anh biết việc tối nào con gái mình cũng sang nhà học cùng Cố Minh Tịch chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, bèn nói với Lý Hàm: “Học kỳ sắp tới việc học lũ trẻ chắc chắn sẽ nặng nề hơn. Để anh bảo con bé nhà anh một tiếng, kêu nó không sang làm phiền Minh Tịch nữa.”
Lý Hàm chỉ nhìn anh mà không nói gì, coi như chấp thuận.
Bàng Thủy Sinh kể cho Bàng Sảnh chuyện này. Cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã liên lụy tới Cố Minh Tịch. Cả một buổi tối chỉ có hai - ba tiếng tốt nhất cậu đều giành hết để giảng bài cho cô, chẳng mấy khi thấy cậu làm việc của mình. Bàng Sảnh cũng có lần đã hỏi Cố Minh Tịch làm xong bài tập chưa thì Cố Minh Tịch lại trả lời là đã làm gần hết ở lớp rồi, lát nữa làm thêm một chút là xong.
Bây giờ xem ra cậu đang lừa dối cô.
Bàng Sảnh nói với Bàng Thủy Sinh: “Con biết rồi, từ giờ con sẽ không sang nhà anh ấy nữa bố ạ.”
Lý Hàm cũng nói chuyện với Cố Minh Tịch nhưng cậu nhất quyết không đồng ý vấn đề không để Bàng Sảnh sang nhà mình học bài.
Lý Hàm thực sự không hiểu nổi: “Bây giờ trình độ của Sảnh Sảnh không đến mức quá kém, Minh Tịch, con không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với điểm số của con bé cả. Nếu có thể đảm bảo giữ vững thành tích trong top 5 của khối, mẹ sẽ không phản đối việc con bổ túc cho Sảnh Sảnh nhưng bây giờ con tự nhìn mình đi, ngày nào cũng tận khuya mới đi ngủ mà lại rớt khỏi top mười của khối.”
Cố Minh Tịch không muốn phân tích vấn đề học lệch của mình với mẹ, cậu chỉ hứa: “Con sẽ tiếp tục bổ túc kiến thức cho Bàng Sảnh, bọn con đã hẹn sẽ thi vào cùng một trường đại học rồi. Còn điểm thi, con cam đoan với mẹ là cuối kỳ sau con sẽ nằm trong top 5 của khối.”
Lý Hàm hỏi: “Nếu không thi được như vậy thì sao?”
Cậu đáp: “Nếu không được, con sẽ không bổ túc cho Bàng Sảnh nữa.”
Lý Hàm chăm chú nhìn Cố Minh Tịch hồi lâu, chị ngồi xuống cạnh con trai, hỏi dò: “Con trai, có phải con thích Sảnh Sảnh không?”
Tâm tư bị vạch trần một cách đột ngột như vậy khiến Cố Minh Tịch không sao phủ nhận được, gương mặt ửng đỏ của cậu đã nói lên tất cả.
Lý Hàm lại hỏi: “Hai đứa đang qua lại sao?”
“Không ạ!” Cố Minh Tịch vội phủ nhận ngay lập tức, hạ giọng xuống thật nhỏ: “Bọn con không có gì hết!”
Lý Hàm cúi xuống suy tư hồi lâu. Chị nhấc hai tay áo trống không đang nằm trên mặt giường của Cố Minh Tịch lên, ngón tay chị mân mê cổ áo, nói: “Con trai à, mẹ có điều này muốn nói với con, đừng bao giờ giao hết trái tim cho một người nhất là khi có thể người đó chẳng có bất cứ tình cảm nào với con. Đối với mẹ, con là một cậu bé cừ khôi nhưng không thể phủ nhận con là người khiếm khuyết trong mắt những người khác. Con phải biết giữ lại cho mình một chút, cẩn trọng một chút, nếu không một ngày nào đó bị tổn thương, con sẽ rất đau khổ.”
Cố Minh Tịch không biết nên đáp lời Lý Hàm như thế nào. Sau khi vỗ vai cậu rồi buông tiếng thở dài, Lý Hàm bước ra khỏi căn phòng.
Cố Minh Tịch ngồi bần thần một mình trên giường, cậu cúi xuống nhìn hai tay áo trống không của mình, chợt nhớ tới chuyện xảy ra vào hai tuần trước.
Hôm đó sang nhà cậu làm bài, Bàng Sảnh đưa cho Cố Minh Tịch một tờ báo với vẻ bí hiểm. Đó là báo chiều hàng ngày của thành phố E, có một mẩu thông tin được dịch ra từ báo chí nước ngoài. Bàng Sảnh nằm cạnh Cố Minh Tịch, chỉ vào một góc rất nhỏ trên trang báo, nói với cậu: “Anh xem cái này đi.”
Một luồng thông tin đến từ nước Mỹ, họ nói các nhà khoa học Mỹ đang nghiên cứu để phát triển một loại tay giả rất thích hợp dùng cho những người bị khuyết tật, đang trong giai đoạn thử nghiệm. Nếu thành công, loại tay giả này có thể có đủ tất cả các tính năng của tay người ở trình độ cao, nguyên lý là sử dụng sóng điện não, tín hiệu thần kinh cùng tín hiệu cơ bắp để điều khiển tay giả.
Lúc Bàng Sảnh kể cho Cố Minh Tịch nghe, ánh mắt cô bừng sáng, ngữ khí phấn khích lạ thường: “Cố Minh Tịch, biết đâu một vài năm nữa anh có thể dùng được loại tay giả này cũng nên!”
Cố Minh Tịch cúi xuống nhìn chằm chằm mẩu tin chỉ bé bằng miếng đậu phụ. Trong hình là một người đàn ông trung niên không có tay phải đang sử dụng tay giả, điều khiển ngón tay bằng kim loại với hình dáng như xương người để cầm một chiếc cốc rồi đưa vào miệng uống nước.
Cố Minh Tịch xem rất lâu mới ngước lên nói với Bàng Sảnh: “Đến bây giờ em vẫn còn để bụng chuyện anh không có tay ư?”
Cố Minh Tịch không hiểu sao mình lại nói ra câu này, thực chất cậu biết Bàng Sảnh có ý tốt nhưng nhìn vào đôi mắt mong mỏi đó của cô, trái tim cậu không khỏi từ từ rơi xuống đến đáy vực.
Cậu không bao giờ có thể trở thành Tạ Ích, một người biết kéo violon và biết đánh bóng bàn. Thậm chí đến cả một mẩu xương cánh tay cậu cũng chẳng còn, vậy nên kể cả tay giả có kỳ diệu đến mấy thì cũng chỉ trở thành gánh nặng với Cố Minh Tịch chứ không thể giúp gì được cho cậu.
Hôm đó hai người giận nhau, Bàng Sảnh bực mình vì cảm thấy lòng tốt của mình bị người ta phủ nhận nên về nhà từ sớm. Còn Cố Minh Tịch cũng chẳng thấy dễ chịu gì, cậu bèn lôi hai bộ đề ra làm đến tận nửa đêm.
***
Tết âm lịch năm 2002, Lý Hàm đưa Cố Minh Tịch về đón tết tại quê nhà miền Bắc ở thành phố Z của mình, còn Cố Quốc Tường tất nhiên ở lại thành phố E. Trong mấy ngày đầu năm Cố Quốc Tường mang quà đến nhà Bàng Thủy Sinh chúc tết, Kim Ái Hoa không muốn để Bàng Sảnh nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện nên rủ Bàng Sảnh đi siêu thị.
Bàng Sảnh rất nghe lời. Dần dần Kim Ái Hoa cảm thấy con gái đã lớn rồi nên cũng có thể cho cô biết một số vấn đề trong chuyện tình cảm và hôn nhân gia đình, liền nói với Bàng Sảnh chuyện của Cố Quốc Tường.
Hiện giờ anh ta đang sống cùng một người phụ nữ trẻ, tuy nhiên không phải người phụ nữ khiến hai vợ chồng ầm ĩ đòi ly hôn trước đây. Người hiện nay là nhân viên mới của công ty Kim khí, vừa tốt nghiệp đại học, làm thư ký văn phòng. Có mấy lần cô ta cùng Cố Quốc Tường đi tiếp khách, thường xuyên phải uống rượu thế rồi chẳng hiểu sao hai người có tình cảm với nhau.
Kim Ái Hoa bắt đầu giáo dục Bàng Sảnh: “Con gái phải biết tự trọng, tuyệt đối đừng có làm mấy việc như đi uống rượu với lãnh đạo! Đàn ông chẳng mấy ai tốt đẹp, ả kia đúng là vô liêm sỉ, rõ ràng biết Cố Quốc Tường đã có vợ có con mà còn bám lấy người ta. Hừ Cố Quốc Tường đã bốn mươi lăm trong khi ả đó còn chưa tới hai mươi tám, ả đó muốn gì ở người đàn ông này chứ!”
Thực sự Kim Ái Hoa thấy giận thay Lý Hàm, càng nói càng tức tối: “Đồ bỉ ổi Cố Quốc Tường chẳng qua cũng chỉ thích cái cơ thể trẻ trung của ả, muốn sinh thêm đứa nữa mà thôi. Hừ, kể cả ông ta có muốn ly hôn cũng không dễ, nhà, xe, tiền mặt phải cho A Hàm hết, nếu không để A Hàm biết chuyện, chắc chắn sẽ khiến Cố Quốc Tường thân bại danh liệt!”
Khi hai mẹ con Cố Minh Tịch về đến thành phố E đã là mồng tám tháng giêng. Cố Minh Tịch mang một vài món đặc sản ở quê ngoại về làm quà cho Bàng Sảnh, đa số là đồ ăn.
Bàng Sảnh vẫn chưa hết áy náy với thành tích cuối kỳ của Cố Minh Tịch, bèn rủ cậu đi ăn. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Cố Minh Tịch nói: “Ok, nhưng anh chọn chỗ nhé.”
Cậu nhờ Bàng Sảnh xách giúp vài túi đặc sản rồi bắt taxi đi đến khu vực xưởng Trọng Cơ. Xe dừng trước quán nướng Cá Mập, cửa hàng nhỏ mở cửa lấy may vào đầu năm nên bên ngoài vẫn còn xác pháo chưa dọn sạch. Bàng Sảnh xách túi lớn túi bé đứng ngoài cửa, trong lòng có phần khó chịu.
Cô không có ấn tượng tốt về nơi này vì những người ở đây đã dụ dỗ Cố Minh Tịch “học điều xấu”. Đến giờ cô vẫn nhớ như in gương mặt Cố Minh Tịch trong khói thuốc lảng vảng và thấy sợ ánh mặt lạnh lùng đó.
Cố Minh Tịch chạy tới cửa tiệm, sau khi nhìn xung quanh một hồi, cậu vui vẻ gọi: “Anh Cá Mập ơi! Chúc mừng năm mới!”
Cá Mập ngậm thuốc lá quay lại nhìn, thấy cậu liền cười thật tươi: “Ồ, nhóc đấy à? Ha ha ha, chúc mừng năm mới!”
Anh ta còn bước tới vỗ lưng Cố Minh Tịch: “Có phải lại cao lên rồi không? Lâu rồi không gặp, học hành vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ.” Cố Minh Tịch cười trả lời rồi quay lại gọi Bàng Sảnh: “Bàng Bàng, qua đây anh giới thiệu nào.”
Bàng Sảnh đi vào cửa hàng với vẻ hết sức miễn cưỡng, chỉ cần nhìn qua Cá Mập cũng nhận ra vẻ cảnh giác của cô gái nhỏ. Cố Minh Tịch nói: “Anh Cá Mập, em vừa mới về quê ngoại ăn Tết nên mang vài món đặc sản tới tặng anh và bác. Chỉ là đồ ăn thôi, anh đừng chê nhé.”
Thấy Bàng Sảnh đang xách mấy túi to, Cá Mập vội đỡ lấy: “Nhóc khách sáo quá, mang quà từ xa về cho anh có mệt không?”
“Anh Cá Mập, em còn chưa chính thức cảm ơn anh.” Cố Minh Tịch lại cười, “Giới thiệu với anh đây là người bạn thân từ nhỏ đến giờ của em tên Bàng Sảnh mà đã có lần em kể với anh rồi đó. Bàng Bàng, đây là anh Cá Mập, lát nữa anh sẽ giới thiệu Sò và Hàu cho em, các anh ấy đối xử với anh rất tốt.”
Bàng Sảnh chớp mắt nhìn Cá Mập, khẽ cất tiếng chào: “Em chào anh Cá Mập.”
“Bàng – Sảnh.” Cá Mập rít một hơi thuốc rồi nói: “Nhóc, có phải đây chính là Cua mà cậu kể không?”
Cố Minh Tịch liền nhoẻn miệng cười, gật gù đáp: “Vâng, chính là cô ấy.”
Cá Mập cười giòn: “Ui chao, đúng là có duyên thật đó, mọi người đều là đồ hải sản. Cô bé đừng nhìn anh bằng ánh mắt dữ dằn thế, Cá Mập không ăn Cua vì Cua có vỏ cứng, khó nuốt lắm.”
Sau cả một buổi chiều đóng đô ở quán net, Sò và Hàu khoác vai nhau đến chỗ làm, vừa thấy Cố Minh Tịch liền vui vẻ nhảy chân sáo về phía này. Thấy Cố Minh Tịch dẫn theo một cô gái, Sò cười khúc khích hỏi Bàng Sảnh: “Cua nhỏ, em là bạn gái của Cố Minh Tịch hả?”
Cả Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đều dõng dạc trả lời: “Không đâu!”
Sò gãi đầu gãi tai, đỏ mặt nói: “Ờ… Anh tên là Cát Tiểu Tráng, năm nay mười chín, cao một mét bảy mươi tư, nặng sáu mươi kg, anh học trường nghề chuyên ngành cơ giới, đã thi qua mấy môn rồi. Cua nhỏ, tụi mình làm bạn nhé!”
Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh: “…”