Cố Minh Tịch ngồi trên khán đài bên sân thể dục, lúc này các bạn cùng lớp cậu đang học giờ thể dục, giáo viên đôn đốc các bạn nữ tập nằm xuống ngồi lên còn con trai thì chơi bóng rổ gần đó.
Bàng Sảnh nghiến răng nghiến lợi chịu đựng một phút đồng hồ, nghe thấy Lệ Hiểu Yến thông báo kết quả: “Bốn mươi mốt lần.”
Cô đứng dậy khỏi tấm nệm, đến lượt Lệ Hiểu Yến nằm xuống, Bàng Sảnh ngồi trên chân, đỡ lấy đầu gối cô bạn.
Từ góc này cô có thể nhìn thấy Cố Minh Tịch đang ngồi trên khán đài rất rõ, vậy nên Bàng Sảnh không tập trung vào việc đếm kết quả cho cô nàng Lệ Hiểu Yến đáng thương.
Những suy nghĩ về Cố Minh Tịch lấp kín trí óc cô: Rốt cuộc Cố Minh Tịch làm sao thế nhỉ? Có phải bố mẹ cậu lại cãi nhau? Hay là cậu đã bị cô gái mình thích từ chối? Hay là bị ai đó bắt nạt nên mới buồn bã như thế? Liệu có khả năng cậu vẫn để bụng chương trình kia không?
Tóm lại Cố Minh Tịch xưa nay chưa bao giờ kỳ lạ như thế, cứ như tự nhiên bị điên vậy.
Tất nhiên Cố Minh Tịch không bị điên, chỉ là cậu…
Nói sao nhỉ, cậu chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi mà thôi.
Sợi dây trong đầu cậu đã bị kéo căng suốt nhiều năm nay, ngày ngày đêm đêm, từng giây từng phút, lúc nào trong cậu cũng hun đúc một vài mục tiêu nhỏ, kế hoạch nhỏ đặt ra cho bản thân. Mỗi ngày cậu thức dậy lúc sáu giờ sáng, tự làm những việc sinh hoạt cá nhân, mất một tiếng đi đến trường, cả ngày dồn hết sự tập trung vào bài học trên lớp, tranh thủ thời gian cuối của giờ tự học giảng bài cho Bàng Sảnh. Sau khi tan học về đến nhà, cậu không xem tivi, không đọc báo chí, ăn xong liền về phòng làm bài tập, giải quyết hết các bài tập giáo viên cho về nhà còn tự tìm bài làm thêm, đến tận mười hai giờ đêm mới đi ngủ.
Mỗi ngày cậu dành ra một tiếng tập dùng máy tính nhưng không phải để chơi trò chơi, Cố Quốc Tường không cho phép cậu chơi game nên cậu không chơi, cùng lắm khi ngứa tay quá mới vụng trộm chơi dò mìn một lúc.
Cuối tuần cậu phải đi học vẽ, về nhà tiếp tục luyện vẽ, làm bài, học thuộc tiếng Anh. Trước đây cũng có lần Chu Nam Trung và Uông Tùng gọi điện rủ cậu cuối tuần ra ngoài đá bóng, thực ra Cố Minh Tịch rất muốn đi nhưng bố mẹ lại không đồng ý, họ bảo đường xa tốn thời gian và đá bóng rất nguy hiểm. Vài lần như thế, không còn ai tới rủ Cố Minh Tịch nữa.
Cố Minh Tịch nhớ hồi còn ở khu tập thể kim khí, Bàng Sảnh ở ngay bên cạnh, nếu cuối tuần thấy chán, họ sẽ rủ nhau ra ngoài lượn phố. Kể cả những khi không được ra ngoài, họ cũng có thể sang nhà đối phương chơi, nói chuyện, đọc truyện tranh, cùng ăn kem.
Khi được Giản Triết và Lưu Hàn Lâm rủ đi đá bóng, cậu sẽ rủ cả Bàng Sảnh đi cùng, Bàng Sảnh lần nào cũng càm ràm kêu cậu lắm chuyện nhưng không bao giờ khước từ.
Nhiệm vụ của cô là giúp Cố Minh Tịch đi giày, cởi giày, cho cậu uống nước, lau mồ hôi. Trên đường về nhà, cậu sẽ khao cô một bữa KFC nhỏ.
Nhưng giờ đây, họ đang ở hai nơi thuộc hai đầu thành phố, Cố Minh Tịch cảm thấy cô đơn hơn trước rất nhiều.
Trước đây Cố Minh Tịch luôn khắc ghi những yêu cầu bố đặt ra cho mình. Cố Quốc Tường muốn cậu phải thi vào những trường 211, thậm chí là 985, và yêu cầu cậu lúc nào cũng phải duy trì thành tích trong top3. Nhưng giờ đây bỗng nhiên Cố Minh Tịch lại có cảm giác sự nỗ lực và hy sinh của mình hoàn toàn chẳng có bất cứ một chút ý nghĩa nào.
Cậu đã cố gắng hết sức để giữ thành tích nằm trong top3 nhưng thế thì sao? Cho dù sau này có thể thi đỗ trường 985 thì sao? Vì không có tay nên có được nhập học hay không trở thành một vấn đề lớn với cậu. Được nhập học rồi, phải lo liệu cho cuộc sống của bản thân như thế nào cũng là một vấn đề lớn không kém. Xem đi, cậu còn không thể tự ăn cơm trong nhà ăn ở trường, Cố Minh Tịch nghĩ rằng xét trên một khía cạnh nào đó, cậu đã quá ỷ lại vào Bàng Sảnh.
Đúng vào thời điểm này, cậu quen với Cá Mập, Sò và Hàu, như bước chân vào một thế giới mới.
Tối hôm đó, lúc ăn món nướng trong quán của Cá Mập, bạn gái Hàu đến tìm cậu ta. Cô gái đó mới mười bảy, chỉ lớn hơn Cố Minh Tịch hai tháng tuổi, đang làm công nhân tại một xưởng may gần đó. Cô gái ấy nằm cạnh Hàu, hai người thỉnh thoảng lại hôn hít, ôm ấp nhau, thể hiện rõ vẻ ngọt ngào mà không cần kiêng dè bất cứ ai. Thậm chí Cố Minh Tịch còn nhìn thấy bàn tay Hàu lùa vào ngực bạn gái rồi bóp nhẹ mấy cái, động tác này làm cậu đỏ mặt còn những người khác thì bình thản như đã quá quen với nó rồi.
Sò và Hàu chỉ trạc tuổi Cố Minh Tịch. Sò học đến lớp mười một rồi bỏ dở đi làm vì nhà nghèo không có tiền chu cấp. Hàu thì đã tốt nghiệp trường nghề, đi làm được hai năm.
Mặc dù chẳng có bằng cấp gì nhưng hai người họ sống rất thoải mái, rất vui vẻ.
Cố Minh Tịch lại nghĩ tới Tạ Ích. Cấp hai thành tích học tập của Tạ Ích tương đương với Cố Minh Tịch, còn bây giờ thành tích của cậu ấy đã sa sút rất nhiều, chỉ có thể coi như thuộc tầm trung bình của khối. Nhưng mọi người đều phải công nhận Tạ Ích là một cậu bé vui vẻ.
Với cậu ấy, học tập là một việc đáng để hưởng thụ, xưa nay chưa bao giờ cảm thấy bị trói buộc, càng không có cảm giác bị áp lực. Việc này đối với cậu cũng như trò đánh bóng bàn, chơi đàn violon hay tham gia câu lạc bộ manga vậy. Cậu làm tất cả những chuyện này là vì chính bản thân mình, tôi thích nên tôi mới làm, nếu tôi không thích, không ai bắt ép tôi được!
Cố Minh Tịch thầm nghĩ tại sao mình lại không thể thoải mái như Tạ Ích? Việc gì cậu phải băn khoăn về điểm số và thứ tự của mình như thế? Trong kỳ thi giữa học kỳ vừa qua, khi biết người xếp thứ tư chỉ kém mình hai điểm, cậu đã lo lắng kinh khủng, bèn thức đêm làm thêm mấy bộ đề khó nữa. Bây giờ nghĩ lại thấy mình mới khờ khạo làm sao!
Dù có thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước thì sao chứ? Cậu vẫn không thể trở thành niềm tự hào của gia đình, mãi mãi không thể trở thành đứa con trai vĩ đại được bố mẹ đưa đi khoe khoang với mọi người.
Bởi lẽ cậu là người tàn tật.
Cho dù có tốt với người đó đến đâu, có ngoan ngoãn vâng lời hơn nữa, cậu vẫn không thể trở thành hoàng tử trong lòng cô gái ấy.
Bởi lẽ cậu là người tàn tật.
Cậu nhớ tới dáng vẻ mình trên màn hình tivi, một chân giơ cao để trên mặt bàn, ngón chân kẹp đũa đưa cơm từ bát vào miệng. Không phải tội nghiệp nhưng dáng vẻ đó thực sự có hơi buồn cười.
Cố Minh Tịch à, cậu tự nói với bản thân, đã bao năm sống một cách mệt mỏi như thế, chi bằng hãy tạm nghỉ ngơi một lát đã.
Trong phong trào hưởng ứng ngày kỷ niệm Ngũ Tứ, Cố Minh Tịch cuối cùng là người giành được danh hiệu Đoàn viên ưu tú của Quận. Cô Đới đưa cậu đi nhận giải, lúc trao bằng khen, những người khác đều tự lên sân khấu n hận thưởng, chỉ có Cố Minh Tịch là đi lên cùng cô Đới.
Cô Đới nhận giúp cậu tấm bằng khen đỏ chót rồi khoác vai cậu chụp ảnh lưu niệm. Cố Minh Tịch bình thản nhìn vào ống kính, ánh mắt trầm lặng, sâu thẳm.
Tháng năm, điểm số của cậu xuống dốc không phanh.
Cậu không hề chiến tranh lạnh với Bàng Sảnh mà vẫn nói chuyện với cô. Nhưng cảm giác này… Không biết Bàng Sảnh có nhầm không nhưng cô thấy Cố Minh Tịch cứ như đã trở thành một người khác.
Giọng cậu lạnh nhạt hơn nhiều. Ngay cả những khi Bàng Sảnh hỏi bài, cậu cũng giảng cho cô với thái độ dửng dưng. Nếu giảng một lần Bàng Sảnh vẫn chưa hiểu, Cố Minh Tịch sẽ nói: “Anh không giỏi giải thích, em hỏi thầy/cô giáo ấy.”
Nhiều lần cậu còn trốn cả giờ tự học mà khoác ba lô rời khỏi trường từ sớm, thế nhưng Cố Minh Tịch không về nhà ngay mà ngày nào cũng tám, chín giờ mới về đến nhà. Sau đó bịa ra hàng tá lý do vớ vẩn che mắt Lý Hàm.
Lý Hàm gọi điện cho Bàng Thủy Sinh, Bàng Thủy Sinh hỏi Bàng Sảnh nhưng cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô không biết Cố Minh Tịch đi đâu sau giờ tan học, đã có lần hỏi cậu nhưng cậu lại bảo cô đừng nhúng tay vào với thái độ mất kiên nhẫn. Thậm chí cô đã từng theo dõi Cố Minh Tịch nhưng bị cậu nhanh chóng phát hiện ra.
Lúc đó Cố Minh Tịch chỉ lạnh lùng nói với Bàng Sảnh: “Đằng trước an ninh không tốt, em đừng đi theo anh nữa.”
Nói xong cậu quay đầu đi một mạch. Bàng Sảnh đâu dễ bị cậu dọa dẫm, liền tiếp tục đi theo, Cố Minh Tịch bèn không để ý đến cô nữa, cậu đi thẳng tới trạm xe bus đường 263, ngồi trên chiếc xe chạy theo hướng về nhà, bỏ lại Bàng Sảnh há hốc miệng đứng lẻ loi ở trạm.
Cuối tuần, Cố Minh Tịch đeo giá vẽ ra khỏi nhà nhưng cậu không đến phòng tranh của giáo viên mà đi xe bus tới xưởng Trọng Cơ.
Cố Minh Tịch quen đường đi vào một quán net. Chủ cửa hàng thấy cậu liền nói: “Tiểu Cố đến rồi hả, Sò với Hàu đang chờ cậu trong kia kìa, máy số bốn mươi chín, anh đã bật sẵn cho cậu rồi đó.”
Cố Minh Tịch hỏi: “Trong thẻ của em còn bao nhiêu tiền ạ?”
Chủ quán kiểm tra rồi nói: “À, còn kha khá tiền, cậu cứ yên tâm chơi đi.”
Cố Minh Tịch gật đầu rồi tìm thấy vị trí của máy số bốn mươi chín. Sò và Hàu đang đeo tai nghe chơi game, màn hình máy tính rực rỡ màu sắc của đao kiếm.
Cố Minh Tịch lắc vai để giá vẽ rơi xuống, sau đó cậu ngồi vào ghế, dùng chân bật máy tính lên. Sau khi nhập tên tài khoản và mật khẩu của mình, cậu mở trò chơi ra một cách thành thạo, dùng chân đeo tai nghe vào tai, bắt đầu trò chơi cùng một người khác.
Sò châm một điếu thuốc lá, châm luôn một điếu cho cả Hàu rồi quay sang hỏi Cố Minh Tịch: “Tiểu Cố, hút không?”
Cố Minh Tịch nhìn điếu thuốc trên tay anh ta một lúc, yết hầu cậu chuyển động lên xuống mấy lần nhưng vẫn lắc đầu.
Hàu nói: “Đừng cho tiểu Cố hút thuốc, anh Cá Mập đã dặn không được cho cậu ấy hút thuốc mà.”
Sò nói: “Thế thì không để cho anh Cá Mập biết là được.”
Cố Minh Tịch không nói gì, sự chú ý của cậu dồn cả vào trò chơi trên màn hình, cậu đặt cả hai chân trên chiếc bàn cao, chân phải bấm chuột thoăn thoắt, thỉnh thoảng phối hợp cùng chân trái gõ tổ hợp phím.
Chơi game dễ chịu thật, cũng phải dùng đến trí óc, thoải mái hơn làm bài tập.
Trong game, cậu là một người khổng lổ với thân hình vạm vỡ, sở hữu một đôi tay cường tráng, có thể vung cao chiếc búa sắt nặng nề nện thẳng vào đầu quái vật.
Thích thật!
Cố Minh Tịch nhìn màn hình máy tính chằm chằm, thích quá!
Nhìn thấy giá vẽ Cố Minh Tịch để ở cạnh bàn, Sò bèn hỏi: “Tiểu Cố, đây là cái gì?”
“Giá vẽ.”
“Dùng làm gì?”
“Dùng để vẽ tranh.”
“Cậu còn biết vẽ nữa á?” Sò lấy làm tò mò, “Lát nữa cậu phải đi học à?”
Cố Minh Tịch dửng dưng đáp, “Không.”
“Tại sao?”
“Chán.”
***
Điểm số của Cố Minh Tịch tuột dốc sau mỗi bài kiểm tra trắc nghiệm của từng môn học.
Cậu làm bài một cách tùy hứng, đôi khi thấy phiền liền bỏ đó không làm. Cậu thầm nói với mình, chẳng có ý nghĩa gì hết, mình biết làm mà.
Sau khi Cố Minh Tịch có một bài thi trắc nghiệm không đủ điểm, Lý Hàm được cô Đới mời tới trường.
Mọi người đều nhận ra Cố Minh Tịch đang cố tình làm như vậy, không phải cậu không biết làm mà là cậu không thích học, không thích thi cử. Đến cả tiếng Anh cậu cũng không thuộc bài, không viết được từ mới của một bài học gần đây. Lý Hàm bảo Cố Quốc Tường khuyên nhủ Cố Minh Tịch nhưng hai bố con vừa ngồi cạnh nhau, chưa nói được mấy câu đã to tiếng.
Cố Quốc Tường cáu quá muốn đánh Cố Minh Tịch thì bị Lý Hàm ngăn lại. Anh ta nói: “Mày trưng cái vẻ hư hỏng đó cho ai xem?! Để tao xem? Để mẹ mày xem hả? Cố Minh Tịch, tao cho mày biết, có học hay không là việc của mày. Bây giờ mày học hành cho tốt, sau này tao còn có thể tìm việc cho mày. Còn nếu mày không chịu cố gắng, không chịu hy sinh thì sau này kể cả có đi ăn xin thôi, tao cũng sẽ không lo cho mày nữa.”
Cố Minh Tịch bướng bỉnh nhìn bố, nói: “Dù con có phải đi ăn xin, cũng không xin bố!”
“Minh Tịch!” Lý Hàm bàng hoàng nhìn con trai mình. Chị thực sự không hiểu, tại sao mới chưa đến một tháng mà chuyện gì xảy ra đã khiến Cố Minh Tịch thay đổi hoàn toàn như vậy?
Tiêu Úc Tĩnh hỏi Bàng Sảnh Cố Minh Tịch làm sao, Bàng Sảnh không biết.
Cô Đới hỏi Bàng Sảnh có phải Cố Minh Tịch gặp phải khó khăn gì không, Bàng Sảnh trả lời không biết.
Thậm chí cả lúc tập đánh bóng bàn Tạ Ích cũng hỏi Bàng Sảnh có phải dây thần kinh nào đó của Cố Minh Tịch bị chập mạch không?
Đúng vậy, đây là câu nói nguyên văn của Tạ Ích: “Cố Minh Tịch bị chập mạch à? Thi Hóa điểm dưới trung bình? Thầy dạy Hóa lớp tớ bảo thầy dạy Hóa lớp cậu điên tiết đến mức suýt chút nữa tái phát bệnh cao huyết áp.”
Bàng Sảnh im lặng một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình với Tạ Ích: “Tớ cảm thấy Cố Minh Tịch hình như giao du với đám bạn xấu.”
“Hả?”
“Cậu ấy không nói gì với tớ, bây giờ cậu ấy rất ít khi nói chuyện với tớ. Nhưng nhiều lúc tớ còn ngửi thấy trên áo Cố Minh Tịch có mùi thuốc lá.” Bàng Sảnh hạ thấp giọng nói: “Hình như sau khi tan học cậu ấy đi chơi đâu đó, lần trước tớ đạp xe đi theo nhưng không được vì bị Cố Minh Tịch cắt đuôi.”
“Ồ? Thế thì không được rồi.” Ánh mắt Tạ Ích lộ rõ vẻ nghiêm túc, “Cua, cậu không thể để cho Cố Minh Tịch tiếp tục như vậy được, cậu phải khuyên răn cậu ấy.”
Bàng Sảnh mím môi, “Cậu ấy đâu có nói chuyện với tớ, bây giờ ghê gớm lắm, tớ nhìn cậu ấy… mà cũng sờ sợ.”
Tạ Ích ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy bọn mình phải nghĩ cách thôi.”
Tan học hôm nay, Bàng Sảnh nói phải đi tập đánh bóng bàn, cô cầm vợt, chẳng thèm nhìn Cố Minh Tịch lấy một cái đã đeo cặp ra khỏi lớp.
Cố Minh Tịch quay qua nhìn theo bóng cô rồi cũng đi xuống cầu thang.
Cậu tận mắt nhìn thấy Bàng Sảnh đi vào sân vận động rồi mới chuyển hướng đi ra khỏi cổng trường, thong thả đi bộ tới quán nướng Cá Mập.
Sắp đến mùa hè nên việc làm ăn buôn bán ở quán nướng cũng tốt hơn trước. Cá Mập kê thêm vài bàn ở ngoài cửa, còn để cả tivi ngoài đó. Cố Minh Tịch bỏ cặp xuống rồi ngồi trên ghế xem tivi.
Cá Mập đang bận túi bụi gần đó, liền hỏi: “Nhóc dạo này năng đến đây quá nhỉ, chẳng phải sắp thi cuối học kỳ sao, nhóc không học à?”
“Không ạ.” Cố Minh Tịch đáp, “Anh Cá Mập, trong túi em có tiền, anh tự lấy giúp em, coi đó như tiền em ăn uống ở đây nhé.”
Cá Mập nổi giận, “Anh không đòi tiền của chú em, anh chỉ nghĩ chú em là học sinh, sao tan học lại cứ ở lỳ chỗ của anh? Không phải làm bài tập à?”
“Em làm xong hết bài tập ở lớp rồi.” Cố Minh Tịch nói: “Ở chỗ anh vui, về nhà chán lắm.”
Cá Mập nhìn cậu một lúc rồi quay đi rửa rau.
Bảy giờ trời đã tối hẳn, quán nướng đông nghịt khách khứa, Sò và Hàu phụ trách nướng đồ còn Cá Mập thì bao quát chung và thu tiền của khách, mẹ anh ta cũng tới dọn bàn và rửa bát đũa giúp con trai.
Cố Minh Tịch vẫn ngồi ở vị trí đó, cậu vừa xem tivi vừa bần thần.
Cô bạn gái tên Tiểu Châu của Hàu lại tới. Bây giờ là đầu tháng sáu, cô ta mặc áo may ô trễ ngực, quần jean bó, không ngừng đi tới đi lui trước mắt Cố Minh Tịch.
Hàu tranh thủ lúc ít khách nghỉ tay ra ngoài hút thuốc, liền ngồi xuống cái ghế gần Cố Minh Tịch cùng tiểu Châu. Cậu ta châm một điếu thuốc rít một hơi, Tiểu Châu đòi hút, Hàu liền châm một điếu đưa cho người yêu.
Tiểu Châu cười khúc khích hỏi Cố Minh Tịch: “Tiểu Cố hút không?”
Cố Minh Tịch lắc đầu.
Tiểu Châu ngồi cạnh nhìn cậu chằm chằm rất lâu rồi bất ngờ rít một hơi thật mạnh, sau đó nhả khói vào mặt Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch không cẩn thận liền ho khù khụ một hồi, thấy thế tiểu Châu cười giòn giã, không ngừng đưa điếu thuốc tới miệng cậu: “Hút thử một hơi đi, thử đi.”
Cố Minh Tịch cố ngoảnh đi, tránh khỏi bàn tay cô ta.
Đúng lúc này bên tai cậu vang lên giọng nói đầy tức giận của một cô gái: “Cố Minh Tịch! Anh đang làm gì đó!!!”