Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 13: Lời đồn vô căn cứ




Bàng Sảnh rời khỏi văn phòng, dọc theo hành lang trở về lớp học. Đi được một lúc, cô không kiềm chế được liền bật khóc.

Đang giờ tan học, từng nhóm học sinh sau khi đã biết thành tích cuối kỳ của mình đi ngang qua cô, người vui, người buồn, ríu rít vừa đi vừa nói chuyện, đôi khi còn có người tò mò nhìn cô.

Bàng Sảnh dùng mu bàn tay quệt nước mắt, cắm cúi đi về lớp.

Lớp cô đã về quá nửa, người được phân công trực nhật đang chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh. Bàng Sảnh đi tới cạnh Cố Minh Tịch, lặng lẽ thu dọn cặp sách, Cố Minh Tịch thì vẫn ngồi yên trên ghế, im lặng nhìn cô.

Khi cô đứng dậy khoác cặp lên vai, Cố Minh Tịch mới gọi: “Bàng Bàng.”

Cậu đứng lên đi tới trước mặt Bàng Sảnh nhưng Bàng Sảnh lại chuyển hướng lẩn tránh cậu, Cố Minh Tịch lại đi vòng tới trước mặt, chặn cô bên cạnh bàn học.

Hết đường trốn tránh, Bàng Sảnh chỉ biết cúi gằm mặt. Cố Minh Tịch khẽ quay sang nhìn cô rồi một lúc lâu sau mới hỏi: “Em sao thế? Cô Tào tìm em có chuyện gì?”

“Chẳng sao cả.” Bàng Sảnh lí nhí nói: “Về thôi, sắp đến giờ chiếu phim hoạt hình rồi.”

Cố Minh Tịch còn muốn hỏi tiếp nhưng mấy bạn ở lại quét lớp lại bắt đầu xì xào vì tư thế của Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh cực kỳ mờ ám. Cậu chặn cô trong không gian nhỏ hẹp giữa bàn học và tường lớp, thậm chí người còn nghiêng về phía đó. Khoảng cách lúc này giữa họ thật gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương một cách rõ nét. Đám con trai giơ chổi huýt sáo, thậm chí còn có người hô to: “Cố Minh Tịch! Hôn đi!”

Cố Minh Tịch đành đứng thẳng dậy rồi lùi lại mấy bước, hai má ửng hồng. Bàng Sảnh ngước lên, mắt đỏ sọc lườm mấy thằng nhóc lắm mồm một cách dữ dằn.

Đám nhóc không nhận ra điểm khác lạ của Bàng Sảnh nên vẫn đùa cợt nhả. Mạc Tiểu Cương còn bắt chước động tác vừa rồi của Cố Minh Tịch, chặn một đứa con trai khác vào bảng đen, lại còn cho hai tay vào thân áo, để hai cánh tay áo trống không buông thõng xuống. Tên bị chặn kêu lên một cách kỳ dị: “Đáng ghét! Không được hôn người ta!”

Đám bạn đứng xem thì tỏ vẻ cố nhịn cười. Cố Minh Tịch nghiến răng, cụp mắt xuống, đang định gọi Bàng Sảnh về thì cô gái trước mặt cậu  đã lao nhanh lên bục giảng.

Cô cầm lấy hộp phấn viết trên mặt bàn, giơ tay lên cao. Thấy cô sắp đổ phấn xuống đầu Mạc Tiểu Cương, Cố Minh Tịch hô to: “Bàng Sảnh!”

Nhưng hộp phấn không bị dốc xuống, có người túm tay Bàng Sảnh từ phía sau, cô quay lại với đôi mắt ngấn nước, không ngờ lại là Tạ Ích vừa về sau trận đá bóng.

Cố Minh Tịch đã chạy tới bên cạnh Bàng Sảnh, chau mày nhìn cô. Tạ Ích thì bình tĩnh lấy hộp phấn ra khỏi tay Bàng Sảnh, cậu liếc qua Mạc Tiểu Cương rồi quay người đi dọc một vòng các lối đi trong lớp vừa đi vừa đổ phấn xuống nền nhà, còn vờ vô tình giẫm lên làm chúng nát bét trên nền đất, bụi phấn làm nền lớp trông rất bẩn.

Mọi người chỉ biết lặng im, Tạ Ích quay lại bục giảng, ném hộp không vào người Mạc Tiểu Cương rồi lạnh lùng nói: “Rảnh rỗi quá phải không? Quét nhà đi kìa!”

***

Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh cùng đạp xe về nhà, Bàng Sảnh không nói gì, Cố Minh Tịch chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Bàng Sảnh, em đừng nghĩ đến mấy lời người ngoài nói!”

Cậu gọi cả họ và tên cô chứng tỏ bản thân cậu rất trân trọng cuộc đối thoại này nhưng Bàng Sảnh vẫn chỉ im lìm.

Cố Minh Tịch suy nghĩ rồi hỏi: “Em muốn ăn khoai lang nướng không? Anh mời.”

Bàng Sảnh: “...”

“Hay là ăn mứt?”

“...”

“Hạt dẻ rang đường, bánh tổ chiên, lạp xưởng nướng?” Cố Minh Tịch kể hết những món Bàng Sảnh thích ăn: “Đậu phụ thối chiên, giò viên, KFC?”

“...” 

Cậu mỉm cười như hoàn toàn không thấy bực bội vì chuyện lúc nãy: “Em muốn ăn gì anh cũng mời em. Hôm nay có điểm, thấy em tiến bộ nhiều nên anh định thưởng cho em...”

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nghe thấy câu nói đó, trong lòng Bàng Sảnh lập tức ngổn ngang trăm mối tơ vò. Cô to giọng cắt ngang cậu: “Ai cần anh thưởng! Ai cần anh thưởng chứ! Anh thích ăn thì tự đi mà ăn! Điểm anh cao nhất khối còn gì! Người đáng được thưởng nhất phải là anh mới đúng! Em làm gì có tư cách được hưởng ké vinh quang đó?!”

Cố Minh Tịch không hiểu gì khi nghe những lời nói dồn dập như súng liên thanh đó của Bàng Sảnh, đành ấp úng gọi: “Bàng Bàng…”

Cậu thật tội nghiệp, đôi mắt thuần khiết gần như trong suốt. Bàng Sảnh biết mình quá đáng nhưng cô cũng thấy rất ấm ức mà không biết nói cùng ai, đành phải giận lây sang Cố Minh Tịch.

Cô biết chắc chắn cậu sẽ không giận, thực sự có một điều cô Tào nói không sai, đúng là cô luôn kiếm chuyện bắt nạt cậu.

Vừa nghĩ thế nước mắt đã bướng bỉnh rơi xuống, Bàng Sảnh nghiến răng quay đi, “hứ” một tiếng, tranh thủ lúc Cố Minh Tịch vẫn chưa kịp trông thấy giọt lệ tràn khỏi khóe miệng, đạp xe nhanh hơn về nhà.

Lần nào hai người giận dỗi nhau cô cũng lấy chiêu này ra đối phó cậu. Cô biết Cố Minh Tịch không thể đuổi theo mình bởi nếu cậu đạp xe quá nhanh thì sẽ rất khó phanh và dễ bị ngã. Thực ra trong học kỳ này, không ít lần cậu ngã ra đường nhưng lúc nào cũng giấu bố mẹ, chỉ nhờ Bàng Sảnh vào hiệu thuốc mua urgo rồi giúp cậu dán lên vết trầy xước.

***

Không còn phải thi cử, mỗi học sinh được phép nghỉ ở nhà hai ngày. Không phải sang nhà Cố Minh Tịch học nhóm, Bàng Sảnh thấy vô cùng bức bối, cả ngày chỉ ôm lấy cái tivi hoặc đem truyện tranh ra đọc. Có lần Cố Minh Tịch sang nhà tìm cô nhưng Bàng Sảnh lại bướng bỉnh trốn trong phòng chứ không chịu ra gặp cậu. Cố Minh Tịch đợi ở phòng khách nửa tiếng, cuối cùng đành ra về.

Bàng Sảnh biết mình là kẻ giận cá chém thớt, Cố Minh Tịch không làm gì sai mà trái lại cô còn được cậu giúp đỡ rất nhiều, nếu không có cậu thì thành tích của cô cũng không tiến bộ nhanh đến vậy.

Nhưng cũng chính vì cậu mà Bàng Sảnh bị người ta đồn đại, không kết giao thêm được bạn mới, lại còn bị cô giáo cho là chép bài tập, nhìn bài thi của Cố Minh Tịch! Cô Tào còn nói cô đã lợi dụng cậu! Điều khiến Bàng Sảnh khó chấp nhận nhất là đến bây giờ mới biết thì ra cô được phân vào lớp chọn là vì cô đã ngồi cạnh Cố Minh Tịch suốt sáu năm cấp một!

Đúng là nực cười thật! Cô nằm trên giường tức tối nghĩ:  Trong mắt các bạn khác, cô là “bạn gái” của Cố Minh Tịch, còn đối với thầy cô, có lẽ cô sắm vai bảo mẫu của Cố Minh Tịch chăng?!

Lần đến trường cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết là để lấy bảng điểm, Bàng Sảnh không đi cùng Cố Minh Tịch, cũng chẳng quan tâm cậu đến trường bằng cách nào, tóm lại tạm thời cô không muốn nói chuyện với cậu.

Ban đầu Cố Minh Tịch cũng không hiểu Bàng Sảnh giận mình chuyện gì. Mãi đến khi đi vệ sinh cùng Lưu Hàn Lâm, cậu bạn mới trách móc cậu: “Cố Minh Tịch, lần sau thi cậu đừng cho Cua nhìn bài nữa, cậu ấy thi được điểm cao như vậy là không công bằng với những người khác!” Cố Minh Tịch mới biết Bàng Sảnh gặp phải chuyện gì.

Lúc gần tan học, vốn dĩ cậu định nói chuyện với Bàng Sảnh thì lại bị cô Tào gọi đến văn phòng. Trước khi đi, cậu nói với Bàng Sảnh đang bận thu dọn sách vở: “Bàng Sảnh, em đợi anh một lát nhé, tí nữa về cùng cho vui.”

Bàng Sảnh cúi gằm mặt, bĩu môi không để ý đến cậu.

Đứng trong văn phòng giáo viên, nghe những lời dạy bảo ân cần của cô Tào, cuối cùng Cố Minh Tịch cũng hiểu cặn kẽ “chân tướng sự thật”, cậu không thể giữ im lặng được nữa, bèn nói: “Em đảm bảo với cô là Bàng Sảnh không hề nhìn bài em trong giờ kiểm tra, hoàn toàn không! Điểm số đó là do chính bản thân cậu ấy giành được!”

Cô Tào xua tay, nói với giọng hơi thiếu kiên nhẫn: “Cố Minh Tịch, em không cần phải nói đỡ cho bạn ấy, cô biết em và bạn ấy lớn lên với nhau từ nhỏ nên rất thân thiết, nhưng em bao che cho bạn như thế không phải giúp bạn đâu, em đang làm hại Bàng Sảnh đó! Em bảo tự bạn ấy thi được điểm cao như vậy? Em bảo cô làm sao mà tin được đây, mới hai tháng mà từ 60 điểm tiếng Anh bạn ấy vọt lên tận 90 điểm? Nếu bạn ấy có gia sư ở nhà hoặc chăm hỏi bài thầy cô giáo thì còn hiểu được, đây thì không, không bao giờ thấy hỏi bài giáo viên gì cả!”

Cố Minh Tịch nhún vai vẻ nóng lòng, nói: “Không phải đâu ạ, thực ra ngày nào Bàng Sảnh cũng…”

“Được rồi, em không cần nói nữa.” Cô Tào đứng dậy vỗ vai Cố Minh Tịch. Một giáo viên chủ nhiệm trẻ chắc chắn sẽ dành nhiều sự quan tâm cho học sinh bị tàn tật hơn những học sinh khác. Với Cố Minh Tịch, bề ngoài thì có vẻ như cô Tào rất hòa nhã nhưng thực ra không tránh khỏi vài phần xa cách, thậm chí cô còn hơi sợ những tiếp xúc cơ thể như động tác vỗ vai vừa rồi nên bình thường vẫn cố gắng tránh.

Cô nói tiếp: “Cố Minh Tịch em không cần phải nghĩ nhiều, cô chỉ nói với em vậy thôi, kể cả em học giỏi thì cũng không thể dung túng cho bạn học một cách vô nguyên tắc như vậy. Dù sau này em có ngồi cạnh bạn khác thì cũng phải kiên trì giữ lấy nguyên tắc của mình, hiểu chưa?”

Cố Minh Tịch bắt ngay được trọng tâm trong câu nói của cô Tào, hai mắt cậu mở to, hỏi: “Ngồi cạnh bạn khác ạ?”

Cô Tào gật đầu: “Ừ, cô đã đồng ý với Bàng Sảnh là sau khi bắt đầu học kỳ hai, bạn ấy sẽ không còn ngồi cạnh em nữa, tới lúc đó cô sẽ chọn một bạn có lực học khá tới ngồi cùng em…”

Còn chưa dứt lời, cô Tào đã thấy Cố Minh Tịch chạy ra ngoài. Khi chạy tới cửa văn phòng thì cô thấy cậu nam sinh đang chạy như bay trên hành lang, hai tay áo trống không tung bay theo gió, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lúc Cố Minh Tịch chạy về đến lớp thì Bàng Sảnh đã không còn ở đó nữa. Cậu dọn sách vở với tốc độ nhanh nhất có thể, vội đến mức không thể dùng cách nào đeo cặp sách ngay ngắn lên vai, cậu quyết định cúi xuống dùng miệng cắn quai cặp sách rồi cứ thể chạy xuống cầu thang tới tận nhà xe.

Cặp sách nặng làm mồm miệng cậu tê dại nhưng Cố Minh Tịch vẫn cố chịu đựng. Khi chạy đến nhà xe thì chỉ có lác đác vài chiếc xe đạp, chẳng thấy bóng dáng Bàng Sảnh đâu nữa.

Cố Minh Tịch cảm thấy bất lực, hé mở hàm răng để cặp sách rơi xuống đất đánh “bịch” một tiếng.

Một mình cậu đứng trong nhà xe thở phì phò, rất lâu sau đó, nhà xe người đến người đi, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất chiếc xe đặc biệt của Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch nhìn chằm chằm chiếc xe đạp của mình đến bần thần, cậu hít sâu một hơi rồi quay lại dùng miệng nhấc cặp sách lên, đi xe về nhà.

***

Tối hôm đó Bàng Thủy Sinh đi họp phụ huynh. Bàng Sảnh đang đọc truyện tranh trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bàng Sảnh nghe thấy tiếng mẹ đi mở cửa, sau đó thì nghe được tiếng nói chuyện của Cố Minh Tịch. Lát sau Kim Ái Hoa đến mở cửa phòng con gái: “Sảnh Sảnh, Minh Tịch sang tìm con này.”

Trong khi Bàng Sảnh ngồi dậy thì Cố Minh Tịch đã vào đến phòng cô. Hình như cậu vừa tắm xong, tóc ướt nhẹp, mặc chiếc áo thể thao có bông màu xám, kiểu áo có cả mũ vừa dày vừa mềm. Mặc dù hai bên tay áo rũ xuống nhưng trông cậu vẫn gọn gàng đáng yêu.

Nhưng gương mặt cậu có vẻ hơi mất tự nhiên. Mặc dù Kim Ái Hoa đã đóng cửa lại nhưng Cố Minh Tịch vẫn đứng ở đó, Bàng Sảnh chỉ nhìn cậu một cái rồi nằm sấp lên giường, tiếp tục đọc truyện.

Cố Minh Tịch đi tới bàn học của cô, ngồi lên ghế. Bàng Sảnh mặc cậu, cậu cũng không bắt chuyện với cô, chỉ lặng lẽ ngồi im.

Bàng Sảnh cũng không phải dạng vừa. Có người ngồi ngay bên cạnh mà cô vẫn có thể ung dung đọc truyện, Cố Minh Tịch ngồi im được mười phút rồi không nhịn thêm được nữa, nhấc chân để lên giường cô, dùng ngón chân giở mấy cuốn truyện rồi hỏi: “Em đang đọc truyện gì…”

“Bốp!” Bàng Sảnh không khách sáo đập luôn vào bắp chân cậu, Cố Minh Tịch vội bỏ chân xuống, Bàng Sảnh lườm cậu: “Không được để cái chân thối của anh lên giường em!”

“…” Nét mặt thoáng thay đổi, Cố Minh Tịch khẽ nói: “Chân anh sạch, anh rửa rồi.”

“Rửa rồi cũng không được!” Bàng Sảnh phụng phịu ngồi dậy, ném quyển truyện vào một góc rồi hỏi: “Tìm em có việc gì?”

Cố Minh Tịch nhìn cô rồi nói: “Tối nay mẹ anh đi họp phụ huynh. Anh đã nhờ mẹ nói với cô Tào là hai tháng nay ngày nào em cũng làm bài tập với anh, chỗ nào em không hiểu anh đều giảng cho em. Chiều nay anh đã nói rồi nhưng cô ấy không tin nên anh nhờ mẹ nói hộ, nếu cô Tào vẫn không tin thì anh sẽ bảo mẹ anh nói với bố em. Tóm lại... Chắc chắn anh sẽ khiến cô Tào tin là em tự lực cánh sinh làm bài thi. Trong thời gian này em đã rất cố gắng, cô Tào không thể nghi oan cho em được.”

Cố Minh Tịch đang trong giai đoạn vỡ giọng nên giọng cậu hơi khàn, không dễ nghe chút nào. Thế nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa và điềm đạm, lúc nói, hai mắt cậu nhìn thẳng vào Bàng Sảnh, hoàn toàn không một chút dao động.

Bàng Sảnh cúi gằm mặt, hai tay không ngừng vân vê ga trải giường, hồi lâu không lên tiếng.

Cố Minh Tịch đợi thêm một lúc rồi mím chặt môi, dũng cảm nói: “Thế nên... Bàng Bàng, em đừng đổi chỗ được không?”