Một Xa Ba Nhớ! Tổng Tài Dũng Cảm Bước Đến Bên Anh!

Chương 62: 62: Tuyết Rơi





Dương Triết Hàm phải đi công tác tận một tuần, cuộc sống của cô cũng vô vị hơn hẳn.

Do anh vắng mặt ở công ty cô chẳng có việc gì làm, sáng thì cô sang thăm mẹ và em sau đó lại đến bệnh viện thăm mẹ anh.

Buổi tối lại đi dạo nhưng tối hôm nay lại khác vì cô có hẹn với anh chàng Bạch Thanh Phong.
Hai người hẹn nhau rạp phim, Lục Ánh Kim vừa đến đã thấy anh tay tay cầm bắp rang và nước đợi.
Cô chạy nhanh đến thở mạnh nói:
"Xin lỗi cậu, mình bị kẹt xe."
Bạch Thanh Phong không hề cằn nhằn ngược lại tâm trạng còn rất vui vẻ:
"Không sao, đến giờ chiếu phim rồi.

Đi thôi."
"Ừm."
Hai người chọn bộ phim hài gần đây rất được ưa chuộng, lướt xem cái cmt trên mạng khán giả ai cũng tóm tắt khen ngợi về sự đầu tư và diễn xuất của bộ phim.


Sau gần hai tiếng bộ phim đã kết thúc với cái kết làm hài lòng khán giả.
Anh cùng cô đi tản bộ ở công viên gần đó, Bạch Thanh Phong chủ đọng đưa khăn quàng cổ cho cô nói:
"Cậu đeo lên đi, thời tiết vào đông rồi sẽ rất lạnh."
Cô cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ đón nhận lấy quàng lên cổ bắt tiếp câu chuyện anh vừa nói:
"Hôm qua mình xem dự báo thời tiết có thể hôm nay hoặc ngày mai sẽ có tuyết rơi."
"Vậy sao, tuyết rơi báo hiệu sắp hết một năm rồi."
Lục Ánh Kim cảm thấy hơi lạnh đưa tay vào túi áo khoác ngước lên nhìn bầu trời đen nói:
"Đúng vậy, chúng ta cứ như thế lại quen biết nhau thêm một năm.

Cậu có thấy thời gian trôi nhanh thật không?"
Bạch Thanh Phong nhìn gương mặt trắng hồng kia cũng trầm tư "Đúng vậy, mới đây tớ đã thích thầm cậu thêm một năm rồi."
Anh cười khổ:
"Xin lỗi, dạo gần đây tớ hơi bận nên không thể gặp cậu."
Lục Ánh Kim chớp chớp mắt nhìn anh, nở nụ cười tươi:
"Không sao, ai cũng có việc riêng mà thỉnh thoảng gặp nhau cũng rất vui."
Anh cứ vậy nhìn cô không nói gì, đột nhiên có gì đó rơi trên đầu mũi cô.
Lục Ánh Kim đưa tay lên chạm xem đó là gì, ngước lên nhìn bầu trời đêm.
"Woa...Thanh Phong cậu nhìn xem tuyết rơi rồi."
Bạch Thanh Phong hướng mắt lên nhìn bầu trời, quả thật tuyết bắt đầu rơi rồi.

Cô đứng tay lên đón nhật những hạt tuyết đầu tiên.
Anh cũng mỉm cười nhớ lại, ngày anh bắt đầu thích cô cũng có tuyết...
"Trùng hợp thật."
"Hả? Trùng hợp gì cơ?" - Cô không hiểu
Bạch Thanh Phong nhìn gương mặt của cô gái trước mắt, trong lòng vững quyết tâm.


Chính anh không thể chờ đợi thêm nữa, anh cần một câu trả lời cho dù có thể khiến anh đau lòng...
"Lục Ánh Kim, tớ..."
Cô nghe anh gọi tên mình có chút bất ngờ, hình như lâu rồi anh không gọi thẳng tên cô.
"Sao?"
Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm dịu dàng, hai má cũng đỏ lên hít một hơi sâu lấy hết dũng cảm nói:
"Tớ...Tớ thích cậu."
Lục Ánh Kim không bất ngờ mà rất rất ngạc nhiên không nghĩ đến, trước đây đến hiện tại cô chỉ xem anh như người bạn thân thiết chưa từng có ý nghĩ nào khác.

Cô không biết phải trở lời như thế nào, cơ miệng khó mở lời.
Bạch Thanh Phong thấy cô im lặng, nói tiếp:
"Cậu có thể làm bạn gái tớ không? Thật ra tớ thích cậu rất lâu về trước..."
"Tớ..."
"Nếu cậu cảm thấy có xử tớ có thể cho cậu thời gian suy nghĩ rồi trả lời sau."
Sau khi cô cùng Dương Triết Hàm yêu nhau và cô cũng biết rõ hiện tại không nên cho Bạch Thanh Phong có thêm hy vọng.

Vì làm vậy chỉ càng khiến tình bạn của cả hai biến mất.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh có chút khó mở lời:
"Tớ xin lỗi không thể đáp lại tình cảm của cậu...Thật ra tớ đã có bạn trai rồi."

Ha...Bạch Thanh Phong ngạc nhiên vì anh không hề biết cô hiện tại đã có người yêu...Và anh ta là người như thế nào.
Hãy cho anh thêm chút hy vọng....
"Vậy cậu có từng thích tớ chưa? Một chút thôi cũng được." - Giọng anh có chút khó khăn
"Xin lỗi cậu, Thanh Phong."
Lục Ánh Kim đưa lại chiếc khăn quàng cô cho anh sau đó quay đi không quay đầu nhìn lại.

Cô phải làm thế dù bản thân không hề muốn bỏ anh lại.
Tình yêu đơn phương 6 năm của anh hiện tại đã kết thúc rồi...Bạch Thanh Phong tha thiết như thế, anh yêu nhiều như thế.

Cho dù biết cô có bạn trai cũng hy vọng, với tìm một chút tình cảm vô hình.

Hai tay nhìn chiết khăn quàng cổ trên tay nhưng trái tim anh hiện tại đang rỉ máu...Nước mắt trên mắt đã rơi, anh khóc như một đứa trẻ dưới cơn tuyết trắng lạnh giá...Rất cô độc.
Tình yêu của anh bắt đầu từ cơn tuyết đầu mùa bây giờ cũng kết thúc dưới bầu trời đầy tuyết....