Lộc Tiểu Ngải chậm rãi nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt của Lục Thời Xuyên.
Đầu óc cô có chút trống rỗng, giống như cảm nhận được ánh mắt anh có chút phức tạp, nhưng không thể nhận ra được.
Chỉ có một ý niệm muốn trốn tránh ——
Tuyệt đối không thể để anh nói bất cứ điều gì.
Nếu anh nhận ra trong lòng cô đang nghĩ gì, sau đó nói ra điều gì đó khiến hy vọng của cô đột nhiên thất bại, cô thật sự không biết phải làm sao.
Về sau làm sao có thể gặp anh……
Vừa rồi cô sửng sốt, không ngừng biện giải nhưng vẫn dùng sức che miệng anh lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Cô cảm thấy chỉ cần duy trì trạng thái như bình thường mới có thể che giấu được.
Một lúc sau, Lục Thời Xuyên lại nắm cổ tay cô, dễ dàng kéo tay cô xuống một chút.
Lộc Tiểu Ngải lập tức hoảng sợ nhưng sức quá yếu không thế chống lại anh. Giây tiếp theo, lời nói uy hiếp lập tức thốt ra, trong từng câu từng chữ đều cất giấu sự hoảng loạn, cũng dần dần lộ ra.
“Em cảnh cáo ann, anh không được nói chuyện!”
“Một chữ cũng không được nói!”
“Thật sự anh không cần nói chuyện, nếu không về sau em sẽ không để ý anh nữa!”
“……”
Cô nói không dám ngừng lại, giống như thở cũng không dám thở cho đến khi tay bị anh kéo xuống.
Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, đột nhiên phản ứng lại, dường như trốn tránh mà đẩy anh lui về phía sau, thậm chí còn trẻ con đè đầu vào ngực anh, động tác nhỏ theo bản năng giống như nổi cơn tức giận bình thường.
Cô gái nhỏ bối rối nhưng sức lực rất lớn, Lục Thời Xuyên cũng không thật sự nháo với cô. Cô lập tức đẩy anh lùi về phía sau một bước, lại không thể đẩy anh được nữa. Đột nhiên nghe thấy tiếng anh thở hổn hển, từ đỉnh đầu cô truyền đến, làm nhiễu loạn tâm trí cô.
Cô chậm chạp phục hồi tinh thần, dường như nhớ lại âm thanh cô vừa nghe thấy, giống như……
Lộc Tiểu Ngải dịch tay xuống một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhận ra bản thân chỉ lo đẩy anh mà không biết đã đè anh lên tường, tiếng vừa nghe thấy hình như là tiếng chân ghế cọ vào sàn nhà.
Cô đối mặt với anh, tầm mắt đối diện, ánh mắt dịu dàng thường ngày quét qua, nhìn cô đầy ẩn ý, cười như không cười chậm rãi nói: “Em đây là…… Muốn làm gì?”
“…… Hả?!” Lộc Tiểu Ngải bỗng chốc mở to hai mắt, dần dần nhìn thấy anh cúi đầu, rũ mắt nghiêm túc nhìn cô, cái trán sắp dán vào cô.
Giữa hai người chỉ tồn tại một khoảng trống nhỏ hẹp khiến cô không được tự nhiên, không biết vì sao lại cảm thấy nhiệt độ dần dần tăng lên, thậm chí còn cảm thấy có chút lưu luyến.
Cái xưng hô trộm gọi nhiều ngày trước đột nhiên xuất hiện trong đầu cô —— “Đại mỹ nữ”.
…… Cô muốn làm gì?
Lộc Tiểu Ngải chợt nhận ra tay mình vẫn đang đặt trên eo anh giống như bị bỏng, nhanh như bay thu hồi lại đặt ở sau lưng. Cô hoảng loạn lùi lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, máy móc quay đầu đi chỗ khác, chuyển chủ tài: “Vừa rồi em đang luyện chữ.”
“Luyện tên anh?” Lục Thời Xuyên vẫn ung dung nhìn cô một cái, rồi liếc nhìn những trang sách trải trên mặt bàn.
Rõ ràng những gì cô nói đều là sự thật, nhưng lại làm cô cảm thấy bản thân như bị nắm thóp, cảm thấy không còn nơi nào trốn thoát.
Lộc Tiểu Ngải nuốt nước miếng, “ừ” một tiếng, miễn cưỡng thừa nhận, nhịp tim đột nhiên không có dấu hiệu mà tăng nhanh, như thể bị chọc đến một góc trái tim thầm kín được bảo vệ kĩ càng từ lâu.
“Em chỉ tùy tiện viết tên anh, sao anh lại quản nhiều như vậy.” Nhưng lời cô nói ra vẫn đang biện giải như cũ, giọng nói nhỏ, nhẹ nhàng lại mềm mại, giống như đang lầm bầm tiếp tục nói với chính mình: ”Em đột nhiên nhớ đến liền viết ra, lại không có quy định tên anh không được cho người khác viết.”
“Đột nhiên nhớ đến.” Lục Thời Xuyên nhắc lại, cong khóe môi khẽ cười khẽ nói: “Vì sao đột nhiên nhớ đến anh?”
“Không, không phải……” Lộc Tiểu Ngải mở to hai mắt, vội vàng xua tay nói: “Ai đột nhiên nhớ anh, rõ ràng em chỉ tùy tiện viết tên anh mà thôi, sao anh lại nghĩ nhiều như vậy……”
“Anh nghĩ nhiều như vậy?” Lục Thời Xuyên khẽ thở dài một tiếng.
Anh cũng từng hoài nghi bản thân có suy nghĩ quá nhiều không, hoài nghi cô đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng biểu hiện của cô hết lần này đến lần khác lại khiến anh khẳng định lại suy đoán của mình.
Anh đã từng biết rõ sự gần gữi thân thiết của cô đối với anh không liên quan gì đến “Thích”, cho đến khi hết lần này đến lần khác anh chú ý đến hành vi bất thường của cô.
Mới phát hiện có thể thật sự cô đã bắt đầu thích anh.
—— Anh đang cân nhắc hỏi cô cô một chút…
Thật ra lúc này anh không dám hoàn toàn chắc chắn.
Anh vừa mới chỉ theo thói quen mà ho nhẹ một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì dường như Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhận ra nguy hiểm, suýt chút nữa đã nhảy cao ba thước, hoảng loạn căn bản không nghe lời anh nói: “Thời Xuyên thật sự không có! Anh đừng nói, đừng nói! Chưa từng có!”
(*) 1 thước: 33,33cm => 3 thước = 99,99cm
“Em có phải ——” Lục Thời Xuyên giống như không nghe thấy cô nói chuyện, rũ mắt tiếp tục đề tài vừa rồi, ngón tay vô ý thức nhẹ gõ lên mặt bàn.
“Không có không có! Tạm biệt, có chuyện gì ngày mai lại nói!” Cô hoàn toàn không cho anh cơ hội nói gì, nhanh chóng chạy ra cửa, cơn gió lướt qua thậm chí còn thổi bay những trang sách trên bàn, cách cửa khi đóng lại “Phanh” một tiếng. Cuối cùng cô hô lên “Thời Xuyên, tạm biệt” vang vọng trong hành lang.
Bóng lưng cô biến mất trong tích tắc.
Cô luôn lo lắng như vậy.
Lục Thời Xuyên không làm theo, ánh mắt rơi vào cuốn sách cô quên cầm đi, khẽ thở dài một tiếng, nhưng giây tiếp theo khóe môi lại cong lên.
Ngay từ lúc cô hoảng sợ bỏ chạy, anh đã biết câu trả lời.
Thật sự anh đã đoán đúng.
Điều đó cũng đã sắp đến.
*
Lộc Tiểu Ngải dựa vào cửa, thở hổn hển mấy hơi thở, lại vỗ ngực, một lúc lâu mới lẩm bẩm tự nói một mình: “Làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng anh ấy sẽ phát hiện ra gì đó, nhất định phải kéo mình nói chuyện đàng hoàng……”
Trời ạ……
Cũng may cô chạy nhanh, nếu không, còn không biết Lục Thời Xuyên sẽ bắt cô lại rồi nói cái gì… Nếu chẳng may bị “bại lộ”, chẳng phải sẽ hoàn toàn kết thúc sao.
Cô còn chưa chắc mình có thể thành công theo đuổi anh, không thể dễ dàng nói cho anh biết tâm tư của mình.
Lộc Tiểu Ngải đi đến cửa nhà mình một chút, vẫn chưa hồi phục tâm trạng khẩn trương, lo lắng vừa rồi. Khi mở mắt ra còn có chút bối rối, mãi cho đến khi tiếng khoá cửa chuyển động “Cạch” một tiếng vang lên, mới khiến cô phục hồi tinh thần.
Một chân vừa bước vào cửa nhà, cô đột nhiên “A” một tiếng, mở to hai mắt —— xong rồi, quyển sách ghi tên Lục Thời Xuyên vẫn còn ở nhà anh.
Anh, anh sẽ không phát hiện ra điều gì, đúng không?
Nếu…
Lộc Tiểu Ngải lập tức quay đầu lại, ánh mắt không xê dịch nhìn chằm chằm cửa nhà Lục Thời Xuyên.
Đúng rồi…… Vừa rồi cô sốt ruột chỉ nói với anh “Có chuyện gì ngày mai lại nói”, ngày mai anh sẽ không thật sự muốn nói tiếp, phải không?
Nếu anh cầm quyển sách kia, giơ nó lên trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi cô rồi nói anh đã biết câu trả lời của cái này……
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy chuyện này không nên đi quá xa. Lý do tại sao Lục Thời Xuyên không truy vấn toàn bộ, khẳng định là đang ấp ủ một “âm mưu” lớn hơn.
Lúc này cô nghĩ lại, lờ mờ cảm thấy dường như mình đang bộc lộ ra một ít sơ hở nào đó. Lục Thời Xuyên cùng cô lớn lên, biết hết mọi thói quen của cô, mấy ngày trước cô còn vô cùng tự tin cho rằng bản thân có thể giấu giếm anh nhưng bây giờ đột nhiên có chút chột dạ.
Có phải anh đã nhận ra cái gì không…
“Tiểu Ngải, con đứng đó làm gì vậy? Sao không vào nhanh?” Mẹ Lộc thấy con gái đứng ở cửa, không vào cũng không đóng cửa lại, giống như cứ ngây ngốc đứng ở đó, không khỏi thở dài thúc giục.
“À! Vào ngay đây!” Lộc Tiểu Ngải giật mình, vội vàng đồng ý, sau đó nhíu mày suy nghĩ một chút lại đổi lời: “Quên đi, mẹ, tí nữa con sẽ về!”
Dưới ánh mắt khó hiểu của mẹ Lộc, sau khi nói xong cô liền vội vàng đóng cửa, bĩu môi nhìn về phía cửa nhà Lục Thời Xuyên một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm bấm chuông cửa.
Cô cảm thấy tốt nhất nên giải thích cho anh hiểu.
Để không vì chuyện này mà kế hoạch “tỏ tình” cô đã chuẩn bị từ lâu bị cản trở.
Cửa nhanh chóng mở ra, nhanh hơn bình thường rất nhiều, tay Lục Thời Xuyên vẫn đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt rũ xuống, không chút động tĩnh nhìn chăm chú toàn thân cô, làm như khồng hề để ý hỏi: “Sao em lại về đây rồi?”
Lộc Tiểu Ngải hơi hé miệng, lại đột nhiên không biết nên nói gì, theo bản ngăng kéo góc áo anh: “Cái kia…”
Cô có chút do dự, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Rốt cuộc cô nên nói như thế nào với anh về chuyện này… không thể quá rõ ràng, nhưng muốn anh “xua tan nghi ngờ”.
“Không phải có chuyện gì ngày mai lại nói sao?” Lục Thời Xuyên đưa tay ấn sợi tóc hơi rối loạn của cô xuống.
Lộc Tiểu Ngải cũng giật giật tóc, ngẩng đầu nhìn anh, đầu tiên khó chịu “ồ” một tiếng, sau đó do dự nói: “Nhưng, cái đó…”
Khi anh vừa nói như vậy, cô càng không biết mở miệng như thế nào.
“Vừa đúng lúc.” Lục Thời Xuyên khẽ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Anh cũng không muốn đợi đến ngày mai.”
“…… Hả?” Trái tim Lộc Tiểu Ngải nhảy dựng, trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu, theo bản năng muốn ngăn cản anh nói ra.
Nhưng lần này, bất luận thế nào cô cũng xấu hổ khi nổi nóng rồi luôn che miệng anh lại, cũng xấu hổi khi nói những lời cảnh cáo, uy hiếp vô nghĩa với anh.
Cô đột nhiên cảm thấy không biết nên làm sao.
Chỉ có thể để Lục Thời Xuyên nói.
Có một số điều phải đối mặt.
“Mặc dù bình thường anh không nắm chắc tâm tư của em, nhưng lần này……” Rốt cuộc anh cũng mở miệng, rũ mắt tạm dừng một chút, lại giương mắt lên, nói: “Hẳn đã chính xác.”
Lộc Tiểu Ngải cả kinh, thiếu chút nữa muốn lui về nhà, cuối cùng lấy hết can đảm, làm bộ như không có chuyện gì, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Cái, cái gì.”
Âm cuối thậm chí có chút không ổn, trong lòng lại lén lút cầu nguyện anh đang nói giỡn…… Ngàn vạn lần đừng phát hiện ra cái gì, nhất định là nói giỡn.
Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, không có một chút dao động.
“Có phải em đang theo đuổi anh không?” Giọng nói của Lục Thời Xuyên đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Ngay lập tức, tim Lộc Tiểu Ngải đập lỡ một nhịp, kinh ngạc mở to hai mắt ngơ ngác nhìn ann, hơi hé miệng, không nói nên lời.
Anh thật sự đã nhìn ra, còn nói chính xác như vậy.
Có một giọng nói trong lòng vẫn luôn thúc giục cô mau nói nhanh, nói cô không có.
Chỉ cần cô nói ra, sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tùy tiện che giấu vài câu, quan hệ hai người lại thân thiết như trước, tốt biết bao.
Về sau nói không chừng vẫn còn cơ hội, cô lên nhiều kế hoạch hơn, chọn cái tốt nhất rồi chờ thời điểm thích hợp nói cho anh biết, anh chắc chắn sẽ chấp nhận lời tỏ tình của cô.
Mà không phải vội vàng, hấp tấp như hôm nay.
“Em……” Cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng lên tiếng, nhưng cô lại thay đổi quyết định ngay lập tức —— cô không thể lừa gạt anh vì điều này.
Rõ ràng cô thích anh, rõ ràng cô đang theo đuổi anh, cô không có lý do gì để lừa gạt mp anh.
Chính là cô thích anh, chính là bởi vì điều này mà đang theo đuổi anh, cô cũng đã lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, suy nghĩ rất nhiều về tình cảnh tỏ tình sau này.
Cô còn chưa kịp nói gì, ngay lúc cô hạ quyết tâm gật đầu, giọng nói quen thuộc của Lục Thời Xuyên vang lên.
“Chúng ta ở bên nhau đi.”