Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 42: Độc nhất vô nhị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Viên Vũ Trác đang dựa vào bàn tính đề toán, chợt nhận ra bây giờ đã tan học, có thể về nhà, vừa rồi anh chỉ để ý đến Lục Thời Xuyên và em gái nên quên mất.

Nhưng khi anh cầm cặp sách, đẩy ghế đi về phía cửa sau thì bất ngờ thấy hai người vẫn đang đứng ở cửa.

Hơn nữa không khí có chút kỳ lạ.

Cảm giác không thể diễn tả được.

“Cái kia……” Viên Vũ Trác chào hỏi Lục Thời Xuyên, lại cúi đầu nhìn Lộc Tiểu Ngải: “Tôi đi đây.”

Lục Thời Xuyên khẽ gật đầu, Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng vẫy tay ngoan ngoãn nói: “Học trưởng, tạm biệt!”

Viên Vũ Trác không dám làm trò trước mặt Lục Thời Xuyên gọi cô là em gái, chỉ có thể đơn giản nói “tạm biệt” rồi nhanh chóng quay người đi về phía cầu thang.

Cho dù như vậy, anh vẫn mơ hồ thấy được, Lục Thời Xuyên lạnh lùng liếc anh một cái, toàn thân run lên, tốc độ bước không khỏi tăng nhanh một chút.

Anh luôn cảm thấy Lục Thời Xuyên đang cảnh cáo anh lúc này không được nói chuyện với Lộc Tiểu Ngải.

Nhưng lý do là gì, anh trai như anh quản em gái quá nhiều.

Viên Vũ Trác thở dài khi đi xuống cầu thang, anh cảm thấy rằng từ khi Lộc Tiểu Ngải vào cao trung, những hành vi bất thường của Lục Thời Xuyên càng ngày càng nhiều.

Điều này thật kỳ quái.

Dường như không giống quan hệ anh em ở chung bình thường…

Anh quyết định tạm thời không nghĩ đến hai người họ, hơn nữa anh luôn càm thấy quan hệ của hai người về sau dường như sẽ xảy ra một điều gì đó phi thường.

Chỉ cần dựa vào bầu không khí kỳ quái ngày hôm nay, cộng với câu nói kỳ quái “Em ấy nhớ tôi”, cộng thêm trực giác phỏng đoán.

Chỉ mong không phải mâu thuẫn gì nghiêm trọng.

Ánh mắt Lục Thời Xuyên ôn hòa như thường, dù Lộc Tiểu Ngải vẫn luôn cúi đầu những vẫn có thể cảm giác anh đang nhìn mình chăm chú, đặc biệt tay còn bị anh kéo, trong lòng không khỏi có chút không được tự nhiên.

Cô vươn một cái tay khác, kéo mạnh góc áo Lục Thời Xuyên: “Thời Xuyên, chúng ta cũng đi thôi.”

Lục Thời Xuyên “ừm” nhẹ một tiếng, sau đó nhíu mày, xoay người đi về phía cầu thang.

Lộc Tiểu Ngải lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, quan sát biểu tình của Lục Thời Xuyên, lại nghi hoặc mà nhíu mày.

Không dám nói chuyện với anh nữa.

Bởi vì cô cảm thấy vừa rồi thừa nhận bản thân nhớ anh, cũng coi như là một loại “thăm dò”.

Vậy hẳn không cần quá sốt ruột, tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Cô nhớ câu Chu Huyên Huyên hỏi trong giờ học, cô có thể nhìn ra Lục Thời Xuyên có ý với cô không.

Nhưng bây giờ trông anh hoàn toàn bình tĩnh, căn bản không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào khác.

Quá khó.

Lần đầu tiên Lộc Tiểu Ngải biết, hóa ra theo đuổi một người lại khó đến vậy, cũng không khác gì đóng phim truyền hình.

Còn khó hơn làm đề toán.

Khi cô gặp một bài toán không biết làm, lập tức có thể biết đáp án từ Lục Thời Xuyên. Nhưng khi theo đuổi anh, lại chỉ có vài quyển tiểu thuyết ngôn tình lật ra để tham khảo, cộng thêm hai người bạn tốt chưa từng có người yêu.

À đúng rồi, hôm nay Đường Tử Duyệt còn đề nghị cô lên Baidu để tìm kiếm “cách tán trai” như thế nào.

Nếu không phải Chu Huyên Huyên kịp thời ngăn cản, suýt chút nữa cô đã làm theo lời giảng giải trên.

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy mình sắp sầu đến trọc đầu.

“Em trọc đầu sẽ rất khó coi.” Cô thuận miệng nhỏ giọng nói ra.

Cho nên anh ngàn vạn lần không thể từ chối em.

Khi Lục Thời Xuyên nhìn xuống, cô đột nhiên có phản ứng, đưa tay lên che miệng, hai mắt mở to, vô tội nhìn lại, nở một nụ cười mờ mịt.

Lục Thời Xuyên không so đo cô đang nói gì, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô gái nhỏ.

Cô không đỏ mặt nữa.

Cảm xúc của cô vẫn thay đổi quá nhanh, cảnh tượng vừa rồi anh nhìn thấy giống như chưa từng xuất hiện.

Nhưng điều này không có nghĩa anh không nhớ.

Đối với tâm trí luôn khiến anh không chắc chắn của cô… anh cũng sẽ cố gắng giải thích nó.

Hơn nữa luôn thể hiện trên biểu tình nhưng độ chính xác lại không thể xác nhận.

Lúc đầu Lộc Tiểu Ngải cùng Lục Thời Xuyên chậm rãi đi xuống lầu nhưng có thể là do cô nghĩ quá nhiều, cả người cảm thấy không thoải mái nên bước chân dần nhanh hơn.

Khi lên đến tầng ba, Lộc Tiểu Ngải liếc mắt, nhìn thấy Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt từ trong phòng học đi ra, liền nhanh chóng chào hỏi.

Ngay khi Đường Tử Duyệt nhìn thấy hai người cùng nhau đi xuống, mắt cô đột nhiên sáng lên, theo bản năng cao giọng: “Chà chà —— Cố lên.”

Lộc Tiểu Ngải giật mình, vừa định muốn ngăn cô nói tiếp.

Ngay sau đó, Chu Huyên Huyên bịt chặt miệng cô, kéo người không đáng tin cậy đang giãy giụa, kêu “Ưm ưm ưm” đi.

Trước khi kéo cô đi, Chu Huyên Huyên đã tặng cho Lộc Tiểu Ngải một “nụ cười khích lệ”.

Nhưng theo Lộc Tiểu Ngải nhìn thấy, cô không hiểu sao Chu Huyên Huyên lại đột nhiên cười “hahaha”…

Trông thật kỳ quái…

Lộc Tiểu Ngải thò đầu nhìn về hướng hai người đang chạy, “aizzzz” một tiếng lại không tìm thấy ai.

Hai cô chạy trốn quá nhanh.

“À, hai cậu ấy….” Lộc Tiểu Ngải giật tóc, giải thích với Lục Thời Xuyên: “Khả năng hai cậu ấy muốn về nhà sớm…”

Đối với câu “Chà chà, cố lên” của Đường Tử Duyệt, cô giả vờ như không nghe thấy, dù sao không có những câu sau, Lục Thời Xuyên nhất định sẽ không biết nó có nghĩa gì… đúng không.

Nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Ngải có chút chột dạ mà kéo góc áo Lục Thời Xuyên, giải thích: “Không phải vừa rồi cậu ấy nói cố lên sao, bình thường cậu ấy hay như vậy, thường nói những thứ mà bọn em không hiểu, anh và cậu ấy không thân nên không biết…”

Lộc Tiểu Ngải nói không ngừng, trong lòng cảm thấy hoảng loạn nên càng giải thích càng loạn……

Chính cô cũng thấy lời nói của mình khó hiểu nên đành phải nuốt nước bọt, ngẩng đầu liếc mắt Lục Thời Xuyên một cái, vô cùng cẩn thận nói: “Anh hiểu không?”

“Ừ, anh hiểu.” Lục Thời Xuyên khẽ nói, cong môi nhìn cô.

Một lúc sau Lộc Tiểu Ngải mới “ồ” một tiếng, có chút nghi hoặc nhìn anh chằm chằm.

Anh có thật sự hiểu không?

Hiểu cái gì…… Không phải là vì sao Đường Tử Duyệt lại nói cố lên với cô, đúng không?!

Nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Ngải rùng mình một cái, sửng sốt.

Cô vội vàng mở to hai mắt, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thời Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra.

Làm sao anh có thể hiểu được, khẳng định mình nghĩ quá nhiều.

Đó chỉ là một câu đơn giản, rất bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu từ đây anh có thể đoán được điều gì thì là do cô quá xui xẻo hoặc chỉ số IQ của anh quá cao.

Nghĩ như vậy, Lộc Tiểu Ngải không khỏi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhảy lên kéo tay Lục Thời Xuyên đi về nhà.

Ngày hôm sau, Đường Tử Duyệt bị Chu Huyên Huyên xách theo đến thừa nhận sai lầm, bởi vì cô nhìn thấy Lộc Tiểu Ngải và Lục Thời Xuyên tay trong tay thân mật mà đi cùng nhau, còn tưởng kế hoạch của Lộc Tiểu Ngải đã thành công tốt đẹp, lập tức bị kích động, không nghĩ trước mà thốt ra những lời không nên nói.

Còn may Đường Tử Duyệt chưa nhìn thấy cô và Lục Thời Xuyên thân thiết ở nhà, nếu không, nói không chừng còn cho rằng hai người đã ở bên nhau.

Cũng may Đường Tử Duyệt chỉ nói câu này, chưa để lại ấn tượng sâu sắc cho Lục Thời Xuyên, nếu không cô có thể sẽ phải “quỳ gối” để cứu lấy trái tim nữ thần mình.

*

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Lộc Tiểu Ngải nằm trên giường nghịch điện thoại, nhưng thực sự cô không nhìn vào nội dung trên màn hình mà đầu nhỏ đã sớm tràn ngập “đại sự cuộc đời” mình.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ cô có thể vì Lục Thời Xuyên làm gì, suy cho cùng từ kiến thức yêu đương hạn hẹp trong đầu thì ngay từ đầu người hành động trước phải trả giá nhiều hơn.

Nhưng sau khi cân nhắc, cô chỉ phát hiện từ nhỏ đến giờ cô toàn được Lục Thời Xuyên cẩn thận chăm sóc.

Hơn nữa dường như anh đã làm tốt tất cả mọi thứ, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy dù bản thân nỗ lực thế nào cũng không thể vượt qua anh.

Ít nhất thời gian cũng không thể bù đắp được. Sự quan tâm của Lục Thời Xuyên dành cho cô hơn mười mấy năm, không thể chỉ trong vài ngày, vài tháng, vài năm là có thể trả lại.

Lộc Tiểu Ngải thở dài, này thật sự làm cô quá khó chịu.

Lục Thời Xuyên đối xử với cô càng tốt thì cô càng thích anh, nhưng anh đối xử tốt với cô, cô không thể trả giá nhiều hơn anh, khiến anh thích mình…

Trời ạ…..

Vì sao cô không thích Lục Thời Xuyên sớm hơn một chút…

Lộc Tiểu Ngải không ngừng suy nghĩ về điều này, cảm thấy mình hoàn toàn bị mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn, nhanh chóng rũ tóc để xua đuổi những suy nghĩ không thể hiểu nổi này.

Cô nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này cả ngày, cảm thấy mình không còn là đứa trẻ vô tư vui vẻ nữa rồi …

Yêu thầm làm trọc đầu người khác rồi……

Lộc Tiểu Ngải vốn dĩ thất thần nhìn nhóm lớp nhưng bất tri bất giác trên màn hình lại hiện lên lịch sử cuộc trò chuyện với Lục Thời Xuyên.

Thật ra cô và Lục Thời Xuyên không gửi nhiều tin nhắn cho nhau lắm.

Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ thời gian đi học thì hầu như hai người đều ở cạnh nhau, thật sự không cần dùng điện thoại liên lạc với nhau nhiều.

Cho nên lịch sử cuộc trò chuyện hầu như là những chuyện nhỏ nhặt như “Hôm nay tan học đợi em một chút” hay “Hôm nay em sang nhà anh ăn cơm”.

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy lặp đi lặp lại những đoạn hội thoại này có chút nhàm chán, ánh mắt dần dần dừng ghi chú “Thời Xuyên” cô đặt cho Lục Thời Xuyên.

(*) Ghi chú là tên số điện thoại, Weibo,… giống tên Zalo mình đặt cho người ta mà người ta không biết là gì ý

Cô đột nhiên cảm thấy nên thay đổi.

Cái tên “Thời Xuyên” này Lộc Tiểu Ngải đã gọi nhiều năm như vậy, nhưng cô gọi như thế khi cô chưa nhận ra mình thích anh.

Cho nên, mặc dù cô vẫn cảm thấy rất dễ nghe, nhưng để cho bản thân có thêm chút tin tưởng, cô đảo mắt trực tiếp đổi thành “Bạn trai tương lai”.

Sau khi thay đồ xong, Lộc Tiểu Ngải kéo gối ôm vào trong ngực, đặc biệt vui vẻ cười “Hehe”.

Đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, muốn hỏi xem Lục Thời Xuyên ghi chú cô là gì.

Nói không chừng có thể mượn cơ hội này “thăm dò” suy nghĩ của anh một lần nữa, làm quan hệ hai người tiến thêm một bước.

Giây tiếp theo, Lộc Tiểu Ngải chớp mắt vài cái, lòng tràn đầy chờ mong gõ trên bàn phím mấy chữ:〈Thời Xuyên, anh ngủ chưa?〉

〈Chưa, làm sao vậy?〉

Lục Thời Xuyên trả lời tin nhắn của cô luôn nhanh như vậy, có khi không đợi cô nói lời tiếp theo thì tin nhắn trả lời của anh đã đến.

〈Cũng không có gì.〉

〈Chỉ muốn hỏi anh một chút…… anh ghi chú em là gì?〉

Lộc Tiểu Ngải cứ như vậy trực tiếp hỏi, đánh máy xong mới cảm thấy có chút không ổn.

Dù sao thì Lục Thời Xuyên tự do ghi chú cô là gì, cô không biết đột nhiên hỏi như vậy liệu anh có không vui không.

Nhưng ngay sau đó Lục Thời Xuyên gửi một bức ảnh cho cô.

Lộc Tiểu Ngải vừa thấy chính là danh sách số điện thoại anh lưu trong điện thoại anh.

Nhưng dù cô phóng to bức ảnh đến cỡ bào, cô cũng không thể tìm thấy tên mình.

Khi cô đang nghi hoặc, đột nhiên thấy số điện thoại trên cùng chỉ ghi một chữ “A” in hoa.

Đó là phong cách ngắn gọn quen thuộc của anh.

Nhưng trừ bỏ số điện thoại này thì tất cả các số khác đều ghi chú rất bình thường, tất cả đều ghi tên chủ nhân số điện thoại.

Chẳng lẽ…… Cái “A” chính là cô?

Khẳng định là vậy.

Hai mắt Lộc Tiểu Ngải sáng rực lên, Lục Thời Xuyên làm như vậy nhất định là muốn đưa cô xếp thành số điện thoại đầu tiên.

Như vậy mỗi lần anh muốn gọi điện cho cô thì ánh mắt đầu tiên đã có thể nhìn thấy.

Lộc Tiểu Ngải không nhịn được mà cong môi, trong lòng thầm nghĩ anh như vậy chẳng phải cô là số một trong lòng anh sao?

Cô lại đỏ mặt.

Đặc biệt chờ mong anh nghĩ như vậy.

Nhưng để tránh bị “bại lộ”, Lộc Tiểu Ngải đành phải từ bỏ ý định hỏi lại.

Cô lại tò mò về những ghi chú trên QQ và WeChat của anh, nhưng lại ngượng ngùng hỏi lại.

Ai biết Lục Thời Xuyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói:〈Những ghi chú khác, tạm thời không thể nói cho em biết.〉

Lộc Tiểu Ngải “A ——” một tiếng, không biết vì sao lại có chút thất vọng.

〈Nhưng về sau em sẽ biết, ngoan.〉

Lục Thời Xuyên còn nói thêm.

…… A?

Vậy cô cũng không cần nhất định phải biết, vì bây giờ hay về sau nói cho cô cũng có gì khác nhau đâu.

Lộc Tiểu Ngải nhìn ngữ khí của anh liền cảm thấy nếu bây giờ mình ở cạnh anh thì anh nhất định sẽ sờ đầu, dỗ dành cô như một đứa trẻ.

Sao cô lại có thể là một đứa trẻ.

Làm sao trẻ con có thể thích anh được?

Lộc Tiểu Ngải bĩu môi bất mãn nói:〈Em đi ngủ.〉, sau đó tắt đèn, ném điện thoại sang một bên, kéo chăn bông qua đỉnh đầu, nhắm mắt đi ngủ.

*

Buổi sáng tỉnh dậy, Lộc Tiểu Ngải vẫn cùng Lục Thời Xuyên ngồi xe buýt đến trường.

Không biết vì sao người ngồi trên xe hôm nay lại đông hơn những lần trước, khi hai người đi lên chỉ còn một ghế trống.

“Em ngồi đi.” Lục Thời Xuyên rất tự nhiên nhường chỗ cho cô.

Lộc Tiểu Ngải chớp chớp mắt, cảm thấy cơ hội theo đuổi anh cuối cùng đã đến, liền lắc đầu từ chối: “Em không cần, Thời Xuyên anh ngồi đi.”

“Hả?” Lục Thời Xuyên giống như cảm thấy tình cảnh này rất hiếm thấy, hơi nhướng mày, giọng điệu nghi hoặc.

“Ai nha anh nhanh ngồi đi, nếu anh đứng sẽ rất mệt.” Lộc Tiểu Ngải kéo góc áo anh lôi xuống, nhẹ giọng nói: “Vừa lúc em đã lâu không rèn luyện, đứng một lúc cũng có thể coi như đang rèn luyện.”

“Anh mau nhanh lên.” Cô gái nhỏ lại vội vàng thúc giục anh, bởi vì xe buýt xóc nảy không thể đứng vững nên cũng may Lục Thời Xuyên kịp thời giữ chặt cổ tay cô.

Chờ cô đứng vững, Lục Thời Xuyên có chút bất lực mà cười khẽ một tiếng, ngoắc ngón tay về phía cô.

“Hả?” Lộc Tiểu Ngải không biết anh muốn nói gì, vội vàng thò đầu về phía anh.

Ánh mắt Lục Thời Xuyên dừng trên người cô, anh ôn nhu nói: “Người lớn đều nhường chỗ cho trẻ nhỏ ngồi.”

Ngay sau đó Lộc Tiểu Ngải trợn to hai mắt, không tin nổi mà nhìn anh, nghiến răng.

Anh trịnh trọng như vậy chỉ để nói với cô về điều này?!

Đây vẫn là đối xử với cô như một đứa trẻ!

Cả ngày anh là cái dạng này, làm sao cô có thể theo đuổi anh??

Lộc Tiểu Ngải không cam lòng yếu thế mà “Giằng co” một lúc với anh, cho đến khi xe buýt đi được nửa đường thì có một người lớn tuổi đi lên thì khí thế của cô cuối cùng mới dần dần giảm bớt, nhưng cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, tức giận thở phì phò không để ý đến anh.

Để tránh cô không đứng không vững, Lục Thời Xuyên luôn dùng một tay bảo vệ cô, chờ khi Lộc Tiểu Ngải để ý thì nhận ra mình giống như đang bị anh ôm vào ngực, không khỏi đỏ mặt.

“Thời Xuyên, em có thể tự đứng.” Lộc Tiểu Ngải nhẹ chọc anh, đầu ngón tay chạm vào làn da hơi lạnh.

Lục Thời Xuyên “ừ” một tiếng, lúc này mới buông cô ra một chút, để ý đến mái tóc cô vì chưa được chải kỹ lương mà có vài sợi tóc nhô lên, buồn cười mà vuốt xuống.

Lại sau một lúc, Lục Thời Xuyên rũ mắt nhìn cô nói: “Hôm qua em hỏi anh ghi chú ——”

“Không có gì không có gì.” Trong lòng Lộc Tiểu Ngải cả kinh, cuống quít ngắt lời anh, giải thích lung tung: “Tối qua trước khi đi ngủ nhàn rỗi không có việc gì nên hỏi chơi thôi, anh nói hay không cũng không quan trọng.”

“Đúng rồi, anh ghi chú em là A sao?” Lộc Tiểu Ngải lại nhớ đến, mi mắt cong cong mỉm cười.

Cô bởi vì ghi chú này mà vui sướng một lúc lâu vì Lục Thời Xuyên đã không chút do dự đặt cô lên đầu tiên.

“Ừ.” Lục Thời Xuyên đáp lại, rũ mắt xuống, ôn nhu hỏi: “Vậy em đặt cho anh là gì?”

Lộc Tiểu Ngải vừa định nói “Thời Xuyên”, liền lập tức nhớ lại ghi chú cô đặt cho anh mới vừa sửa tối qua.

Bạn trai tương lai.

Trời ạ…… hôm qua tuyệt đối cô đã quá buồn ngủ nên mới có thể đổi loại tên này cho anh.

Cũng quá đơn giản đi.

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy có chút hối hận, vỗ trán “bốp” một cái sau đó nhỏ giọng nói: “Dù sao là một cái tên độc nhất vô nhị.”

Đây khẳng định không tính đang lừa anh.

Cô đã hạ quyết tâm về sau phải nói chuyện tử tế với anh, không thể lừa anh cũng coi như là một trong số đấy.

“Độc nhất vô nhị?” Lục Thời Xuyên có vẻ rất hứng thú lặp lại một lần, sau đó lẳng lặng nhìn cô, xoa ngón tay cô, như đang cổ vũ cô tiếp tục nói.

“…… A?” Lộc Tiểu Ngải có chút mờ mịt, cô thật sự không thể nói cho anh biết, nên thử nói: “Thời Xuyên?”

“A không đúng.” Sau đó cô lại vội vàng lắc đầu nói: “Lục Thời Xuyên?”

Trời ạ…… cái này khẳng định càng không được, đã rất lâu cô không nghiêm túc gọi cả tên anh, thật là một ghi chú độc nhất vô nhị.

Quả nhiên, khi cô vừa nói xong, khẽ liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái, đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, không tự chủ được mà run lên.

Cô cảm thấy nếu không nói ra một đáp án khiến anh hài lòng thì cô khẳng định sẽ gặp nguy hiểm.

“Cái kia…… Thời Xuyên, vừa nãy em nói sai rồi.” Lộc Tiểu Ngải mỉm cười, vẻ mặt đặc biệt vô tội.

“Uh…… thật ra thì……” Cô lo lắng tự hỏi nhưng cũng không biết phải nói như thế nào, để thể hiện sự đặc biệt của Lục Thời Xuyên, cô cẩn thận nói: “Hay là… chó?” 【Má cười chết mất  】

Lục Thời Xuyên: “……”

Anh đã hoàn toàn không còn hy vọng với cô.

“A không phải!” Lộc Tiểu Ngải giật mình, hoảng loạn sửa miệng: “Anh trai!”

“Hả?”

Giọng điệu hơi kinh ngạc.

“Ừ…… Chính là cái này.” Lộc Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, cảm ơn cái khó ló cái khôn của mình, đặc biệt thành khẩn nói: “Em ghi chú số anh là anh trai.”

(*) Cái khó ló cái khôn: hoàn cảnh khó khăn sẽ làm nảy sinh những ý định, những lối thoát khôn ngoan nhất.

Cô quyết định làm bản thân ủy khuất một chút trước.

Dù sao về sau cũng muốn theo đuổi anh, khẳng định phải thích ứng với kiểu này một chút.

“Thật sự……” Lục Thời Xuyên dừng một chút, cười nhẹ nói: “Độc nhất vô nhị.”

“Chính là như vậy.” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn anh, có chút chột dạ, cũng không biết anh có tin không.

Cô phải thay đổi ghi chú lần nữa, nếu không, không phải cô đang nói dối anh sao?

Ngay lúc Lộc Tiểu Ngải đang tập trung chú ý vào những suy nghĩ này, chiếc xe buýt đột nhiên xóc nảy một chút, cô không nắm chặt tay vịn, không cẩn thận không đứng vững, Lục Thời Xuyên kịp thời kéo cô lại.

Lộc Tiểu Ngải lập tức trở về trạng thái giống như bị anh ôm vào trong ngực.

Lúc cô vừa muốn đứng lên, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc thấp giọng nói: “Em cũng độc nhất vô nhị.”

Lục Thời Xuyên cúi đầu, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô.

“Em hiểu không?”