Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
- ---
Lộc Tiểu Ngải nghe đến câu "Làm cháy phòng bếp"liền nắm chặt tay, hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm chuẩn bị gỡ ứng dụng.
Tuy nhiên, câu sau lại nói "Khả năng cả đời phải ở bên cạnh anh" làm má cô nóng lên không thể giải thích được.
Sau đó bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm —— dù sao không cháy, cháy một lần, cháy nhiều lần hay rất nhiều lần, kết quả đều giống nhau.
Cô khẳng định cả đời sẽ không xa cách Lục Thời Xuyên, cũng giống như cô không muốn xa cách người thân như ba mẹ, anh chị em của mình.
Cho nên khác nhau chỉ ở chỗ "Muốn hay không muốn trả tiền".
Điều này đồng nghĩ với việc ngay cả khi cô không trả 1 xu, Lục Thời Xuyên cũng không làm gì cô.
Nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên vui vẻ, thích thú nhìn các bước có thao tác chi tiết trong văn bản và hình ảnh trên app, lớn tiếng nói: "Ừm vậy tiền nợ em có thể không trả không, dù sao em cũng không rõ."
"Không thể." Lục Thời Xuyên lời ít ý nhiều mà cự tuyệt cô.
Một lúc lâu sau, âm thanh sột soạt của dép lê đi trên sàn nhà vang lên, Lục Thời Xuyên đi đến mở cửa phòng bếp, đứng một bên khoanh tay, hạ mắt xuống nhìn Lộc Tiểu Ngải.
"Anh đừng nhìn." Lộc Tiểu Ngải đặt điện thoại xuống, vươn tay đẩy anh ra ngoài: "Em căng thẳng cái gì cũng không làm được."
"Chẳng lẽ bây giờ em làm được?" Khóe môi Lục Thời Xuyên cong lên.
"Anh cứ để yên." Lộc Tiểu Ngải không đẩy được anh, vì thế bước ra khỏi phòng bếp, nắm lấy góc áo anh kéo ra: "Để em làm đi, đảm bảo anh ăn rồi sẽ muốn ăn nữa."
"Dựa vào cái này?" Lục Thời Xuyên đưa mắt liếc nhìn điện thoại của cô.
Lộc Tiểu Ngải "Hừ" một tiếng.
"Bát cháo bát bảo lần trước cũng dựa vào cái này sao?" Lục Thời Xuyên hơi nhíu mày.
Nói đến bát cháo bát bảo, anh thật sự không biết Lộc Tiểu Ngải đã cho bao nhiêu đường vào.
"Không phải, đó chỉ là ngoài ý muốn." Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần đó em dùng một app khác, nó nói không rõ, em đoán những cái đó cũng tương tự, ai mà biết được......"
Lộc Tiểu Ngải chưa nói xong, khi còn đang đắm chìm trong hồi ức, Lục Thời Xuyên đã rút tay cô đang nắm áo mình ra, giơ tay đóng cửa phòng bếp lại.
"Hả?"
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên có chút khó hiểu.
Rõ ràng vừa rồi cô còn ở trong phòng bếp, sao bây giờ lại ra đây rồi? Còn bị nhốt ngoài cửa?
Lộc Tiểu Ngải đưa tay vỗ trán "bốp" một cái —— là cô tự ra ngoài kéo Lục Thời Xuyên ra.
Cô sửng sốt một lúc, vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Lục Thời Xuyên lại từ trong phòng bếp mở cửa ra.
"Ơ Thời Xuyên, em có thể ——"
Nói xong mấy chữ, Lục Thời Xuyên đột nhiên ôm cô lên, đi về phía phòng khách.
Lộc Tiểu Ngải hoảng sợ, nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ anh, rụt đầu: "Anh làm gì vậy?"
Lục Thời Xuyên trầm mặc không nói gì, ôm Lộc Tiểu Ngải đặt xuống ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa bật phim hoạt hình, mới sờ vào máu tóc cô, nói: "Ngoan, cái này thích hợp với em hơn."
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Nói trắng ra vẫn đối xử với cô như một đứa nhỏ.
Cô đương nhiên không có chút hứng thú với phim hoạt hình, vì vậy cô nhảy xuống ghế sô pha, giống cái đuôi nhỏ đi theo Lục Thời Xuyên đi vào phòng bếp: "Lục Xuyên, em có thể giúp anh."
"Hử?"
Ngữ điệu cao hơn, rõ ràng nghi ngờ lời cô nói.
Lộc Tiểu Ngải nhìn quanh phòng bếp một vòng, đột nhiên chạy ra ngoài, khi trở về trong tay cầm tạp dề, cười tủm tỉm giơ lên nói với Lục Thời Xuyên: "Nhìn xem, anh còn quên đeo tạp dề."
Cô gái nhỏ kiễng chân lên, nói: "Anh cúi đầu xuống, em không với tới."
Lục Thời Xuyên cúi người, Lộc Tiểu Ngải đeo dây tạp dề lên cổ anh, sau đó đi đến sau lưng anh, buộc lại cái dây thành hình một cái nơ lớn.
Sau khi buộc xong, cô đứng ra xa nhìn một chút, vỗ tay, vui vẻ nói: "Cái của em vẫn đẹp, Thời Xuyên, anh rất đẹp trai!"
Lục Thời Xuyên cúi đầu, nhìn thoáng qua chiếc tạp dề màu hồng phấn trên người mình, khẽ thở dài một tiếng —— trong ba chiếc tạp dề cô cố tình chọn chiếc này.
Đây là màu cô thích.
Nhưng anh thực sự không nhận ra đẹp trai chỗ nào.
Tóm lại, bất kể khi nào, Lộc Tiểu Ngải vẫn luôn khen ngợi anh theo thói quen.
"Có thể giúp được gì......" Ngón tay Lộc Tiểu Ngải xoa cằm vài cái, nghiêng đầu tự hỏi một lúc, có chút mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Lục Thời Xuyên.
"Em rửa rau đi." Lục Thời Xuyên khẽ nói, sau đó mở cửa tủ lạnh ra, nghiêng đầu hỏi Lộc Tiểu Ngải: "Em muốn ăn gì?"
Tay Lục Thời Xuyên đặt trên cửa, Lộc Tiểu Ngải không đi vòng sang bên kia xem mà cúi đầu, chui qua cánh tay đang đặt trên thành cửa tủ lạnh của anh, từ tủ lạnh lấy ra đậu que: "Cái này được không?"
Lục Thời Xuyên "Ừ" một tiếng, sau đó đi ra ngoài cầm một cái ghế đẩu vào, nói với Lộc Tiểu Ngải: "Chân đau thì ngồi xuống."
Cô vừa kết thúc huấn luyện quân sự bị mệt mỏi là điều khó tránh khỏi.
"Cảm ơn anh!"
Đôi mắt của cô gái nhỏ cong lên thành một vòng cung xinh đẹp.
Sau khi tước xơ đậu xong, Lộc Tiểu Ngải đặt nó lên thớt, cầm dao lên chuẩn bị cắt.
Lục Thời Xuyên lo lắng cô không cẩn thận sẽ làm tay bị thương, quay đầu lại nhìn cô chăm chú.
Lộc Tiểu Ngải phát hiện, cười tủm tỉm mà nhảy lên, xoa đầu ngón tay ướt át lên mặt anh.
Lục Thời Xuyên bật cười, lấy mu bàn tay nhẹ cọ lên mặt, sau đó nói với Lộc Tiểu Ngải: "Em ra ôn tập nội dung anh giảng lần trước đi, nấu cơm xong anh sẽ gọi em."
"Hả?" Lộc Tiểu Ngải ngẩn người.
Vốn dĩ cô là người nấu cơm, nhưng người nấu cơm giờ lại lại biến thành Lục Thời Xuyên.
Vậy không tốt lắm đâu.....!
"Học phí được tính theo giờ, ăn cơm xong anh có thể cùng em ôn tập, nhưng ——"
Giọng nói Lục Thời Xuyên chậm rãi truyền đến.
"Không, không, không cần!" Lộc Tiểu Ngải vội vàng xua tay: "Em có thể tự ôn tập."
Cô gái nhỏ chạy một mạch, dùng tốc độ nhanh nhất ngồi xuống bàn học.
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên phát hiện cặp sách của mình vẫn còn vứt trên ghế sô pha ngoài phòng khách, vỗ trán, nhanh chóng nhảy từ trên ghế xuống, chạy tới cầm cặp sách lên.
Sau đó như nhớ ra điều gì đó, lại chạy vào phòng bếp, mở một khe cửa nhỏ ra, thò đầu vào thăm dò, đôi mắt mở to nhìn vào bên trong.
Ánh mắt Lục Thời Xuyên dừng trên người cô, nghiêng đầu, khóe môi cong lên: "Sao vậy?"
"Thời Xuyên, anh vất vả rồi." Lộc Tiểu Ngải mở cửa ra, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Về sau em nhất định sẽ làm 10 nghìn con cá cho anh ăn."
Lục Thời Xuyên: "......"
Phải mất mấy đời mới có thể ăn xong.
"Ai da, em chỉ muốn thể hiện một chút thành ý của mình thôi." Lộc Tiểu Ngải lại cười tủm tỉm: "Dù sao em nhất định sẽ không nợ tiền học phí."
"Anh nhớ rồi."
Cô vừa dứt lời, Lục Thời Xuyên liền nói.
"A? Nhớ cái gì?" Lộc Tiểu Ngải không hiểu lắm.
"10 nghìn con cá." Lục Thời Xuyên thong thả ung dung nói: "Anh nhớ kỹ."
"Cố lên, em có thể." Lục Thời Xuyên lại bổ sung một câu, ý cười trong mắt ngày càng sâu.
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Làm sao có thể như vậy.
Thực tế cô thật sự không thể.
"Cái kia, em cái gì cũng không nghe thấy, tạm biệt!" Lộc Tiểu Ngải vô cùng ngoan ngoãn vẫy tay, chớp chớp mắt sau đó lại đóng cửa phòng bếp vào.
Cô lập tức nhanh như gió chạy về bàn học, lòng bàn chân giống như có gió.
Lục Thời Xuyên nghe thấy tiếng chân nhỏ của cô, cười khẽ khẽ lắc đầu.
*
Lộc Tiểu Ngải ngồi trên ghế, đá chân qua lại, trên mặt bàn có một quyển bài tập đang mở ra.
Một lát, cô lại nâng lên một bàn tay lên, cầm bút vẽ vẽ, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm thứ gì đó.
Âm thanh trong phòng bếp tạm dừng, Lục Thời Xuyên đi đến bên cạnh Lộc Tiểu Ngải, rũ mắt xuống nhìn cô.
"Thời Xuyên?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên.
Cửa sổ trong phòng đang mở, một cơn gió thổi qua khiến hai, ba trang sách lật lên, mấy sợi tóc trên đầu cô cũng lay động vài lần.
Lục Thời Xuyên bỗng dưng cười khẽ một tiếng.
"Anh cười cái gì?" Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi, mở to đôi mắt, bộ dáng rất đáng yêu.
"Không có gì." Lục Thời Xuyên nheo mắt lại, nắm chặt tay đặt cạnh môi ho nhẹ một tiếng, sau đó chỉnh lại trang sách bị gió thổi loạn, hơi dùng sức ấn xuống gáy sách, hỏi: "Có gì không biết không?"
"Không có." Lộc Tiểu Ngải cười lắc đầu.
Sợi tóc trên đỉnh đầu cũng lay động theo.
Lục Thời Xuyên có chút bất đắc dĩ sờ đầu cô, thay cô vuốt phẳng, nói: "Vậy em tự xem lại một chút, nếu không hiểu thì viết ra hỏi anh."
"Ừ ừ!" Lộc Tiểu Ngải liên tục gật đầu, sau đó nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên, giật giật, ngẩng đầu lên hỏi:"Thời Xuyên, lúc nào chúng ta ăn cơm?"
"Đói bụng?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
"......!Ực." Lộc Tiểu Ngải rất bí ẩn nuốt nước miếng.
"Sắp được rồi." Lục Thời Xuyên nói.
"Quá tốt rồi!" Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng cười rộ lên.
Lục Xuyên mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp.
—— Mùi thơm của đồ ăn tràn vào mũi.
Lộc Tiểu Ngải chạy vào phòng bếp lấy bát đũa, liếc nhìn cái nồi, ánh mắt ngay lập tức sáng lên: "Oa Thời Xuyên, anh còn nấu cháo thịt với trứng vịt Bắc Thảo!"
"Ừ." Lục Thời Xuyên đáp.
"Sao lúc nào anh cũng tốt như vậy!" Lộc Tiểu Ngải bổ nhào vào người anh, đầu dùng sức cọ cọ, tóc lại rối lên, giống như một kẻ điên nhỏ.
Lục Thời Xuyên: "......"
Cuối cùng anh cũng biết tại sao tóc của cô gái nhỏ lại luôn lrối bù như vậy.
Có lẽ đều vì cọ trên người anh.
Cô thật giống mèo.
Lộc Tiểu Ngải ngồi vào bàn ăn, cúi người về phía trước, thỏa mãn hít sâu một hơi: "Oa, thơm quá!"
"Sao anh lại lợi hại như vậy?" Lộc Tiểu Ngải vừa ăn vừa mơ hồ nói không rõ.
Lục Thời Xuyên lại nghe thấy rất rõ, làm như không để ý, nói: "Có lẽ là vì vẫn luôn ở cạnh em."
Dù em gặp phải khó khăn gì, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh.
Sau đó anh cẩn thận nhặt xương cá ra, để thịt cá vào bát cho cô, đề phòng còn ôn nhu dặn dò: "Cẩn thận xương cá một chút."
Hết chương 11.