Từ sau lễ tang của Cao lão thái, Trần Quế Chi chưa dám lớn tiếng nói một câu nào trong nhà, lúc nào cũng cảm thấy cực kì có lỗi với con trai. Nỗi đau mất mẹ cũng khiến bà dễ xúc động hơn. Nếu như không có Tống Tiểu Bảo mỗi ngày quấy rầy làm nũng, bà khẳng định sẽ nghẹn ở trong lòng đến đổ bệnh.
Lúc nghe được tin tức vợ chồng Trần Vĩnh Thường bị đòi nợ, trong lòng Trần Quế Chi cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Hậu sự của Cao lão thái có thể hoành tráng như vậy vẫn là nhờ con trai bà hao tâm tư động đầu óc. Bằng không bà cũng hiểu, dựa vào tính tình của em trai và em dâu thì khẳng định chỉ làm sao cho đẹp vỏ ngoài, trên thực tế lại chẳng có gì.
Nhà mẹ đẻ không biết cố gắng như thế khiến Trần Quế Chi ở trước mặt con trai và chồng càng thêm không dám ngẩng đầu. Nếu như con trai oán giận bà vài câu, chồng mắng bà vài câu, trong lòng bà còn có thể dễ chịu hơn chút. Nhưng bọn họ ai cũng đều không đề cập tới, điều này khiến cho Trần Quế Chi càng thêm khó chịu.
Tống Đại Sơn nghe tin vợ chồng Trần Vĩnh Thường bị đòi nợ, rất nhiều lần nhìn Tống Thiêm Tài muốn nói lại thôi, nhưng lại cái gì cũng chưa nói. Tống Thiêm Tài biết cha hắn khẳng định là lại mắc phải bệnh của người hiền lành rồi, nhưng chỉ coi như không nhìn thấy, cùng Triệu Ngôn Tu lên trấn trên vài lần mua chút đồ ăn đồ dùng, sắm sửa tứ phương một phen.
Tiêu tiền xong, đè nén trong lòng Tống Thiêm Tài lập tức tan đi rất nhiều. Hắn cũng không thể ngày nào cũng ru rú trong nhà, thường thường rảnh rỗi là lại rủ rê Tống Tiểu Bảo và Triệu Ngôn Tu lên trấn trên ăn uống một phen, no nê xong lại mang đồ về cho hai lão Tống gia, mua một ít xiêm y vải vóc, thức ăn trái cây, mỗi khi về nhà đều xách theo rất nhiều. Quần áo mới của Tống Tiểu Bảo đã sắp để chật kín cái rương, Triệu Ngôn Tu cũng bị ép buộc nhét cho rất nhiều quần áo mới.
Triệu Ngôn Tu biết đại ca đang không thoải mái, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng theo sau phụng bồi. Tống Tiểu Bảo là một tên nhóc ham ăn không nguyên tắc, chỉ biết mỗi lần đi theo cha là sẽ được ăn ngon uống tốt, chỉ ước được dạo phố thật nhiều lần, được vào tiệm ăn thật nhiều. Mỗi lần trở về Tống Thiêm Tài đều cho phép Tống Tiểu Bảo chọn một ít quà cho các bạn nhỏ của nó. Vừa được ăn vừa được uống, lại còn được mang quà về cho các bạn, Tống Tiểu Bảo quả thực vui sướng không sao tả nổi.
Thế cho nên một đoạn thời gian rất lâu sau đó, cứ mỗi buổi sáng việc đầu tiên Tống Tiểu Bảo làm chính là tới chuồng trâu xem con trâu, nó vẫn nhớ rõ con trâu này chính là thứ có thể chở nó đi ăn uống no nê. Điều này khiến Tống Đại Sơn tưởng lầm rằng Tống Tiểu Bảo thích trâu, hứa hẹn với Tống Tiểu Bảo sẽ để lại con nghé con trong nhà cho nó chơi.
Lúc này Trần Vĩnh Nhạc rốt cuộc cũng cứu về được, nhân sâm năm mươi năm kia thật đúng là mua không uổng phí. Trần Vĩnh Nhạc hôn mê vài ngày sau đó đã chậm rãi tỉnh. Chẳng qua người tuy rằng là sống lại đây rồi, nhưng lại cần phải chăm sóc tỉ mỉ, trong mấy năm này không thể làm việc nặng. Trần gia thôn và Phùng gia thôn lôi lôi kéo kéo rất nhiều ngày vẫn chưa cho một lời chắc chắn. Càng miễn bàn tới phí thuốc men, hai cái thôn không một ai ra mặt nhận tội.
Phùng Tứ Phượng đâu chịu thuận theo, nhưng nhà mẹ đẻ ả ở Phùng gia thôn, khẳng định sẽ không vì một đứa con gái đã xuất giá mà đối đầu với cả một cái thôn. Vợ chồng Trần Vĩnh Thường ngoài miệng thì ba hoa chích choè, tiền lại không thấy bỏ ra lấy một xu, dù thế nào cũng là xuất công không xuất lực, không trông cậy vào được. Con trai lớn nhất của ả mới mười lăm tuổi, đương gia còn bệnh nặng, trong nhà không một ai làm chủ, chỉ có một nữ tắc nhân gia như ả chống đỡ, ai cũng không để ả vào mắt.
Phùng Tứ Phượng có thể nói là một người tàn nhẫn, cầm dây thừng và dao phay dẫn theo hai đứa con trai tới nhà lí chính Trần gia thôn, doạ cùng hai con treo cổ ở trước cửa nhà lí chính. Chồng ả đang khoẻ mạnh, bây giờ đi theo lí chính lại trở thành phế nhân, tiền chạy chữa thuốc men lí chính còn không trả cho đồng nào, đây không phải bức tử cô nhi quả phụ bọn họ sao? Nếu đã bị bức tử, không bằng thống khoái treo cổ luôn trước cửa nhà lí chính Trần gia.
Lí chính Trần gia thôn biết mình đuối lý, cũng không dám thật sự để người làm bậy trước cửa nhà mình, đành phải tự bỏ ra mười lăm lượng bạc cho xong việc tống cổ Phùng Tứ Phượng trở về. Phùng Tứ Phượng cầm tiền, lại giở trò cũ tới mấy nhà lúc trước từng đi theo lí chính tới Phùng gia thôn để đòi tiền. Những người này cùng đi với Trần Vĩnh Nhạc, vậy mà lại chỉ có chồng ả sắp mất mạng, dù thế nào cũng phải cho ả một câu công bằng đúng chứ.
Trong số những người này có người mềm lòng cho một vài lượng bạc, có kẻ rắn như sắt không thèm để ý đến mẹ con Phùng Tứ Phượng. Phùng Tứ Phượng năn nỉ ỉ ôi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhà nào không chịu cho tiền, Phùng Tứ Phượng liền yêu cầu bọn họ cùng mình tới Phùng gia thôn đòi tiền.
Cứ la lối khóc lóc lăn lộn như vậy, Phùng Tứ Phượng thu được hai mươi lượng bạc, còn kêu gọi được mấy hán tử thân thể khoẻ mạnh cùng tới Phùng gia thôn. Bọn họ trực tiếp xông đến trước cửa nhà lí chính Phùng gia thôn, luôn mồm đòi tiền đòi công bằng. Đáng tiếc, lí chính Phùng gia thôn vừa nghe tin Phùng Tứ Phượng tới cửa thôn đã sớm trốn ra ngoài rồi.
Phùng Tứ Phượng cũng không vội, chuyển hướng tới từng nhà ngày đó tham gia đánh nhau một. Dù sao kẻ đánh Trần Vĩnh Nhạc cũng chỉ nằm trong mười mấy nhà đó, ả cứ tóm cả đám là được. Cứ mỗi kẻ bị tìm tới cửa, Phùng Tứ Phượng trước tiên một khóc hai nháo ba thắt cổ, bắt những người này phải bồi thường.
Nhưng những người này đã sớm biết tỏng, chỉ nhìn Phùng Tứ Phượng náo loạn mà không đáp ứng yêu cầu của Phùng Tứ Phượng. Phùng Tứ Phượng thấy những người này nói không ăn thua bèn lấy dao phay ra, vẻ mặt điên khùng vào nhà người ta làm ầm ĩ. Ả luôn miệng nói ả mắc chứng tim đập nhanh, nếu những người này dám chạm vào ả, ả chết rồi hai đứa con ả sẽ lập tức đi báo quan.
Ban đầu có người căn bản là không thèm để ý, trói Phùng Tứ Phượng lại. Còn chưa bị ném văng ra, Phùng Tứ Phượng đã trợn trừng hai mắt rồi hôn mê. Trần Trí Phú và Trần Trí Quý lập tức khóc la giết người, muốn nghe lời nương tới nha môn cáo quan.
Những người này bị dọa gần chết, vội vàng tìm đại phu tới xem, đánh tỉnh Phùng Tứ Phượng, cho ả mấy lượng bạc coi như tiễn vong. Nhưng biện pháp này chỉ dùng được hai ba nhà, mấy nhà còn lại nghe được tin tức, vừa thấy bọn họ tới, không phải đóng chặt cửa nẻo thì chính là tới nhà họ hàng trốn tránh.
Phùng Tứ Phượng không còn cách nào, chỉ có thể mỗi ngày dẫn theo con trai tới nhà lí chính Phùng gia thôn ăn vạ. Lí chính Phùng gia thôn thật sự không chịu nổi nữa, bị Phùng Tứ Phượng quấy rầy đến nhức óc, đành phải gọi mấy người ngày đó tham gia lại, bảo bọn họ mỗi nhà bỏ ra hai lượng bạc. Ai không đồng ý, lí chính Phùng gia thôn lập tức bảo người đó tìm cho ra kẻ đánh người, bằng không số tiền này nhất định phải bỏ ra.
Cuối cùng, Phùng Tứ Phượng từ Phùng gia thôn thu về ba mươi lượng bạc, lúc này mới không đi náo loạn nữa. Cứ như vậy, trong tay ả có dư hơn bảy mươi lượng bạc. Số tiền này Phùng Tứ Phượng giữ như giữ vàng, trông chừng gắt gao, không hề nhớ tới việc phải đi trả nợ cho Tống gia một chút mảy may.
Phùng Tứ Phượng náo loạn một phen đã sớm bị người ta chê cười lan truyền ồn ào huyên náo. Ngay cả chuyện ả đòi được bao nhiêu tiền bồi thường cũng bị người hỏi thăm rõ ràng. Tống gia đương nhiên cũng nghe được tin tức. Trần Quế Chi ở nhà đợi rất nhiều ngày cũng không thấy Phùng Tứ Phượng tới trả tiền. Tuy rằng Tống Thiêm Tài và Tống Đại Sơn chưa nói cái gì, nhưng càng như vậy bà lại càng thêm cảm thấy nôn nóng.
Cuối cùng, Trần Quế Chi cũng coi như đã chết tâm, không trông cậy vào Phùng Tứ Phượng sẽ chủ động tới trả tiền. Cho dù chỉ trả một nửa, Trần Quế Chi vẫn có thể thông cảm nhà Phùng Tứ Phượng đang gặp khó khăn mà trả khế đất cho ả. Nhưng thực tế đã cho bà một cái tát thật đau, người ta căn bản là không có ý định trả tiền.
Tống Thiêm Tài thấy sắc mặt của Trần Quế Chi ảm đạm xuống từng ngày, trong lòng có chút đau xót lại có chút bất đắc dĩ. Tính tình như bà gặp được những người có lương tâm xác thật có thể ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt. Nhưng gặp phải kẻ không lương tâm, vậy chỉ có thể trở thành bên bị hại.
Thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, Tống Thiêm Tài bèn nói với Trần Quế Chi một tiếng muốn bán đất cầm cố của Phùng Tứ Phượng đi. Lúc ấy Phùng Tứ Phượng đã viết giấy nợ, Tống Thiêm Tài nhờ người đưa tin tới Trần gia bắt bọn họ trả tiền, bằng không sẽ lập tức bán đất. Đáng tiếc cả nhà Trần Vĩnh Nhạc chỉ im bặt không chút phản hồi.
Tống Thiêm Tài trực tiếp tới chỗ môi giới rao bán đất mà Phùng Tứ Phượng cầm cố. Lúc người nha môn dẫn theo khách mua đất tới đất nhà Trần Vĩnh Nhạc xem, Phùng Tứ Phượng đang cùng hai con trai tưới ruộng. Thấy nha nhân dẫn theo người đứng trên đất nhà mình chỉ chỉ trỏ trỏ, à bèn đi lên hỏi, nghe xong lập tức giận đến choáng váng. Tống Thiêm Tài thật sự muốn bán đất nhà ả, đây không phải là bức tử người sao?
Phùng Tứ Phượng lúc này mới nóng nảy, nhưng ả cũng không dám tới Tống gia làm ầm ĩ. Chuyện vợ chồng Trần Vĩnh Thường bị sửa trị lúc trước còn ở ngay trước mắt. Mới đây vì muốn đòi tiền bồi thường mà ả coi như đã đắc tội với hầu hết người trong Phùng gia thôn và Trần gia thôn, hơn nữa Tống Thiêm Tài còn là kẻ ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái đã có thể tống thân thích tới nha môn.
Ả vốn cũng không trông cậy vào Tống Thiêm Tài sẽ mềm lòng, cái ả nghĩ đến là Trần Quế Chi tốt xấu gì cũng là chị ruột của Trần Vĩnh Nhạc, lúc trước đi vay tiền, miệng thì cứng nhưng không phải vẫn trộm nhét tiền cho ả sao. Trần Vĩnh Nhạc bệnh nặng, Cao lão thái lại không còn, Trần Quế Chi dù thế nào cũng không thể để Tống Thiêm Tài thật sự bán đất nhà ả được.
Nhưng nhìn mấy sóng người không dứt tới xem đất, Phùng Tứ Phượng mới bắt đầu luống cuống. Cuối cùng, ả đành phải quyết tâm cắn răng cầm bốn mươi lượng bạc, mang theo hai đứa nhỏ tới Tống gia. Trước khi đi, Phùng Tứ Phượng liên tục dặn dò hai đứa con phải khóc lóc kể lể với Trần Quế Chi là gần đây trong nhà quá túng quẫn. Vì thế, ba mẹ con liền mặc bộ quần áo nhiều mụn vá nhất rồi mới tới Tống gia.
Trần Quế Chi ra mở cửa, Phùng Tứ Phượng vừa thấy là Trần Quế Chi bèn lập tức bưng mặt khóc. Ả vừa khóc, hai đứa nhỏ cũng khóc theo, khiến cho Trần Quế Chi không rõ nội tình còn tưởng rằng Trần Vĩnh Nhạc mất, trong lòng còn khó chịu một phen. Không nghĩ tới náo loạn nửa ngày, Phùng Tứ Phượng cuối cùng lại nói là tới trả nợ.
Nếu như Phùng Tứ Phượng chủ động tới đây trả tiền sớm vài ngày, Trần Quế Chi khẳng định sẽ kêu người vào nhà hỏi han vài câu xem ả có khó khăn hay không. Nhưng bây giờ chờ Tống Thiêm Tài sắp bán đất rồi Phùng Tứ Phượng mới lại đây, ả có khóc đến chết Trần Quế Chi cũng chẳng thèm qua tâm. Vì sao bọn họ lại không nghĩ tới bà một chút nào vậy? Tống Thiêm Tài là con trai, vì bà nên mới phải nhịn khó chịu cho mượn tiền để không khiến bà khó xử. Nhưng người nhà mẹ đẻ lại chẳng thèm màng tới tình cảnh của bà. Quả nhiên, chỉ có con trai cháu trai mới là thật sự, những người khác đều coi như không.
Phùng Tứ Phượng trả tiền, Trần Quế Chi một câu đưa đẩy cũng chẳng thèm nói lập tức cầm. Hai cháu trai khóc nửa ngày, Trần Quế Chi chỉ thở dài an ủi vài câu, nhưng cũng không lấy tiền ra cho. Cuối cùng thấy sắc trời không còn sớm, Trần Quế Chi đưa khế đất cho bọn họ rồi tống cổ bọn họ về, từ đầu tới đuôi cũng không mời bọn họ vào nhà.
Phùng Tứ Phượng còn trông cậy vào Trần Quế Chi mềm lòng nhét cho thêm chút tiền, nhưng Trần Quế Chi lại chỉ an ủi hai đứa cháu trai, không thèm phản ứng gì với ả. Đứng trên cửa Tống gia, Phùng Tứ Phượng có giận có oán đến đâu cũng chỉ có thể nhịn. Cuối cùng còn bị Trần Quế Chi mở miệng đuổi về nhà, Phùng Tứ Phượng tức giận đến mức nói với hai đứa con trai cả đời này sẽ không bao giờ tới tìm người chị chồng nhẫn tâm này nữa.
Trần Quế Chi sau khi cầm tiền mới lấy lại được chút tự tin, có thể thoáng ở trước mặt con trai nói mấy câu. Bởi vậy, buổi tối hôm nay sau khi ăn cơm chiều, bà giao Tống Tiểu Bảo cho Tống Đại Sơn trông coi, mình thì tới phòng Tống Thiêm Tài để bàn với hắn chuyện của Triệu Ngôn Tu.
Lúc đầu nghe Tống Đại Sơn nói con trai mình và Triệu Ngôn Tu có tư tình, Trần Quế Chi còn không tin. Hai đứa kia mỗi ngày ở ngay dưới mí mắt bà, nếu thật sự là một đôi thì làm gì có chuyện bà không biết. Nhưng là phu thê cả đời với Tống Đại Sơn, Trần Quế Chi biết Tống Đại Sơn không phải người ba hoa chích choè. Nếu ông ấy đã khẳng định chắc nịch rằng hai đứa yêu nhau, vậy chắc hẳn là đã biết chút gì đó.
Trần Quế Chi ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, ngày thường cũng cùng với Tống Đại Sơn bắt đầu quan sát thần thái, động tác và ngữ khí của Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu lúc ở bên nhau. Kết quả, càng quan sát càng cảm thấy lời Tống Đại Sơn nói là đúng, hai người bọn họ ở bên nhau xác thật quá mức thân mật.
Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đối với việc này vừa không quá tán thành cũng không quá phản đối. Rốt cuộc, đa phần mọi người đều hy vọng nhà mình con đàn cháu đống, lộc lá đầy nhà. Trước kia mấy người lập khế ước huynh đệ đều là nhà nghèo không cưới nổi vợ, bằng không ai mà chẳng muốn có đứa con của riêng mình.
Không thể phủ nhận, lúc xác nhận Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu là một đôi, trong lòng bà đã thất vọng. Nhưng tưởng tượng, Tống gia bọn họ đã có Tống Tiểu Bảo, hơn nữa lúc trước Lưu Thải Liên là con dâu nữ, đáng tiếc lại đạp thể diện của Tống Thiêm Tài và Tống gia xuống bùn. Còn Triệu Ngôn Tu từ lúc tới Tống gia, đối đãi với Tống Thiêm Tài có thể nói là tận tâm tận lực, đối với bọn họ và Tiểu Bảo cũng không có nửa điểm chậm trễ.
Trần Quế Chi cũng có tư tâm, nếu Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đến với nhau, về sau y khẳng định sẽ không đối xử tệ bạc với Tiểu Bảo. Con trai thích, cháu trai lại không chịu khổ, bởi vậy, con dâu là nam như Triệu Ngôn Tu cũng không phải không thể tiếp thu. Vốn dĩ Trần Quế Chi đã định tìm một thời cơ thích hợp để nói với Tống Thiêm Tài, bảo hắn không cần gạt nữa.
Nhưng Trần gia liên tiếp xảy ra chuyện, Tống Thiêm Tài làm con trai phải đi theo sau mông bà giải quyết hậu quả. Trần Quế Chi vừa nhớ tới lại cảm thấy không còn mặt mũi gì để nói với con trai. Lúc này thừa dịp trả tiền của Phùng Tứ Phượng, bà bèn nảy ý bàn chuyện này với Tống Thiêm Tài, bảo Tống Thiêm Tài rằng bà và Tống Đại Sơn không có ý kiến gì về việc hắn và Triệu Ngôn Tu đến với nhau, không cần phải trốn trốn tránh tránh gạt bọn họ.
Tống Thiêm Tài trong khoảng thời gian này thường hay lảng tránh hai lão Tống gia. Hắn cảm thấy tính tình của mình tương đối lương bạc. Tuy rằng vì Trần Quế Chi mà đã hạ thủ lưu tình với Trần gia, nhưng trong lòng vẫn rất ấm ức. Hắn tự nhận không phải là cái loại sẽ giận chó đánh mèo lên trên người cha mẹ, nhưng tâm lý buồn bực lại khiến hắn có đôi khi khống chế được tính tình của chính mình, cho nên, hắn mới phải trốn tránh hai lão Tống gia.
Trần Quế Chi bê một đĩa dưa hấu bước vào, cười nói: "Thiêm Tài, cha con vừa mới hái dưa hấu về, hôm nay nóng quá, nương bổ cho con một miếng. Con nếm thử, ăn cho đỡ nóng bức."
Tống Thiêm Tài nhận lấy dưa hấu, bảo Trần Quế Chi ngồi xuống ghế.
Trần Quế Chi nhìn Tống Thiêm Tài, có chút muốn nói lại thôi. Chờ Tống Thiêm Tài ăn xong, Trần Quế Chi mới mở miệng nói: "Thiêm Tài, kỳ thật ta và cha con đều không phải loại người ngoan cố không nói lý. Con xem chúng ta đối đãi với Đại Thạch và Tiểu Mãn thì biết. Đối với chuyện lập khế ước huynh đệ, chúng ta sẽ không để ý."
Tống Thiêm Tài có chút nghe không rõ ý đồ của Trần Quế Chi, bèn hỏi: "Nương, ngươi nói lời này là có ý gì. Ngươi đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi, ta thật sự không rõ."
Thấy con trai còn giả ngu với mình, Trần Quế Chi nói thẳng: "Nương tới chính là để nói với con, nếu con và Ngôn Tu kết khế huynh đệ thì phải đối đãi với người ta thật tốt. Không cần gạt chúng ta nữa, chúng ta không phản đối, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi."
Tống Thiêm Tài nghe xong lập tức choáng váng, chuyện gì vừa xảy ra vậy.