Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 93: Hậu sự




Thật vất vả Trần Quế Chi mới ngừng khóc, sau đó lập tức muốn tới trước linh đường để gặp nương một lần cuối cùng. Nhưng Lưu Tú Trinh ngăn bà lại, nói: "Đại tỷ, ngươi nén bi thương. Nương đi rồi, chúng ta ai cũng đều khổ sở. Lão nhân gia ngài đối đãi chúng ta không có chỗ nào không tốt. Lúc trước đại tỷ ở cữ, trong nhà chỉ có bốn con gà mà bà vẫn nhất định bắt hai con mang qua cho ngươi, thấy Thiêm Tài không ai bế còn ở lại mấy tháng trông giúp mới trở về. Ở nhà bà cũng thường xuyên nhớ đến ngươi, tấm lòng người mẹ bao la quả thực khiến người cảm động."

Tống Thiêm Tài nghe lời này xong lại cảm thấy có chút không dễ nghe, thế nào cũng cảm thấy bên trong có ẩn ý. Nhưng Trần Quế Chi lại gật đầu đáp: "Nương đối với đứa con gái này quả thực những gì có thể làm bà đều đã tẫn sức. Ta vốn định hiếu thuận bà thêm mấy năm, nhưng không ngờ bà lại cứ thế mà rời đi." Nói xong, nước mắt lại chảy ra.

Lưu Tú Trinh cũng hùa theo dùng khăn chấm chấm khóe mắt, nửa ngày mới bày ra bộ dạng khó xử nói: "Đại tỷ, mẹ chồng tốt như vậy, nhưng ta và đương gia lại vô dụng. Trong nhà khốn cùng, muốn lo liệu hậu sự của bà cho tươm tất cũng không làm nổi. Trong lòng ta cũng xót xa lắm, mẹ già cả đời chưa được hưởng phúc, phút cuối cùng lại vẫn không thể vẻ vang một phen. Đều tại chúng ta không có bản lĩnh. Tiểu thúc sống chết chưa rõ, ta và đại đệ của ngươi lại suốt ngày cắm mặt xuống đất làm lụng nuôi cả một nhà già trẻ, trong tay nào có đồng nào đâu. Bây giờ mẹ đã rời xa, trừ cái quan tài đã sớm chuẩn bị từ trước, ngay cả tiền mua vải trắng cũng đều là tiền ta về nhà mẹ đẻ vay. Tang lễ làm keo kiệt như vậy biết phải đối mặt với mẹ như thế nào?"

Người ở quê cực kì coi trọng chuyện ma chay. Người cao tuổi như Cao lão thái mà mất, tổ chức tang lễ ít nhất cũng phải ba lượng bạc, có khi còn cao hơn rất nhiều. Xem con cái của một nhà có hiếu thuận hay không không chỉ xem mỗi cách đối đãi với lão nhân sinh thời, mà còn phải xem cả cách bọn họ lo liệu hậu sự.

Trần gia lúc trước vốn dĩ đã bị Trần Quế Chi làm ầm ĩ một phen, doạ kiện huynh đệ Trần gia bất hiếu, tuy rằng sau đó không có gì xảy ra nhưng tiếng gió vẫn truyền đi một ít. Tang lễ lần này của Cao lão nhân vừa đúng là lúc huynh đệ Trần gia chứng minh lòng hiếu thuận, nhất định phải làm cho ra hình ra dạng mới được. Bằng không về sau bọn họ muốn cưới vợ cho con trai hay đưa ý kiến gì trong thôn sẽ rất khó khăn.

Nhưng cố tình Trần Vĩnh Nhạc bệnh nặng đang nằm ở y quán, nhu cầu cấp bách phải dùng tiền. Dựa vào tính tình của Phùng Tứ Phượng, tiền lo việc tang ma khẳng định là không muốn ra. Trần Vĩnh Thường làm con trai cả, tình huống của nhà em trai như thế hắn cũng không tiện bức bách. Không thì người khác sẽ nói hắn vô tình vô nghĩa, không màng sống chết của em trai. Cho nên phí dụng lo việc tang ma đành phải do nhà hắn chi. Một cái tang lễ đầy đủ lịch sự ít nhất phải bảy tám lượng bạc, Lưu Tú Trinh chỉ e là đang tính kế lên người chị chồng Trần Quế Chi này rồi.

Suy nghĩ cẩn thận xong, trong mắt Tống Thiêm Tài liền hiện lên vẻ châm chọc. Người nhà này vẫn thích tính kế như vậy, không sợ Cao lão thái buổi tối tới tìm bọn họ sao. Triệu Ngôn Tu không ngu ngốc, cũng minh bạch một vài, sợ đại ca trong lòng không thoải mái bèn trộm cầm tay Tống Thiêm Tài an ủi hắn.

Trần Quế Chi cũng nghe hiểu, em dâu cả đây là đang vòi tiền làm tang với bà. Nhưng vừa mới đây Phùng Tứ Phượng đã cầm đi bốn mươi lượng bạc từ tay con trai, bây giờ lại bắt bà bỏ tiền làm tang cho nhà em trai cả, Trần Quế Chi quả thực không mở nổi miệng với Tống Thiêm Tài.

Lời nói của Tống Thiêm Tài còn văng vẳng bên tai. Cách hành xử lúc trước của em trai cả và em dâu khiến bà hôm nay không biết phải mở miệng nói với con trai và chồng mình như thế nào. Nếu như Lưu Tú Trinh nói vay thì bà còn có thể làm theo tiền lệ, đặt điều kiện giống như Phùng Tứ Phượng mà làm theo. Nhưng Lưu Tú Trinh lời trong lời ngoài toàn là muốn Trần Quế Chi tự đắp tiền vào, Trần Quế Chi không biết nên trả lời ra sao.

Trong lòng bà hy vọng đoạn đường cuối cùng của nương mình phải thật vẻ vang, nhưng cũng không ngửi nổi cái cách Lưu Tú Trinh coi bà như đứa ngốc mà lừa gạt, càng lo lắng việc này khiến con trai và chồng trong lòng không thoải mái, trong lúc nhất thời trở nên lưỡng lự, ngay cả Lưu Tú Trinh gọi mấy câu cũng không tiếp lời.

Lưu Tú Trinh nói tới nói lui mấy lần, thấy Trần Quế Chi không phản ứng, trong lòng thầm hận. Cuối cùng đành phải đi thẳng vào vấn đề: "Đại tỷ, ta biết nhà ngươi cuộc sống khá giả. Tốt xấu gì mẹ cũng đã sinh dưỡng ngươi một hồi, tiền lo việc ma chay ngươi xem có phải cũng nên ra một ít hay không. Chứ để đến lúc tang sự của mẹ xuềnh xoàng quá, trên mặt chúng ta cũng đều trở nên khó coi."

Tống Thiêm Tài nghĩ bụng chỉ chờ ngươi nói câu này, lập tức tiếp lời: "Nếu mợ bảo nương của ta đứng ra lo việc tang ma thì cũng không phải không thể. Cứ như mợ nói, bà ngoại sinh dưỡng nương của ta một hồi, ân dưỡng dục cao hơn trời bể. Sự kiện cuối cùng của bà ngoại ở nhân thế đương nhiên phải thật vẻ vang. Nếu mợ mở miệng nói nhà nghèo không có tiền, vậy thì việc này cứ để Tống gia chúng ta đứng ra làm đi. Ta bảo đảm sẽ lo liệu cho tang lễ của bà ngoại thật lộng lẫy long trọng, vẻ vang, không khiến cậu mợ phải hao tổn một chút công sức nào."

Không thèm để ý Lưu Tú Trinh bỗng đại biến sắc mặt, Tống Thiêm Tài nói với Tống Đại Sơn: "Cha, ngươi đi đón Tiểu Bảo lại đây đập bồn*. Tống gia chúng ta làm đại sự sao có thể để người ngoài lao tâm lao lực được."

*Đập bồn (摔盆): nghi thức quan trọng trong lễ tang, trước khi khởi quan đập vỡ cái chậu sành dùng để đốt vàng mã, thường do con trai trưởng làm, nếu con trai trưởng mất thì cháu đích tôn, nếu không có cháu đích tôn thì mới đến con thứ làm, nếu không có hậu nhân thì do cháu trai bên ngoại hoặc con rể thay thế. Đây là tập tục nghiêm khắc nhất trong mai táng.

Trong thôn chưa bao giờ có chuyện bắt con gái đã xuất giá phải lo tang sự, trừ những trường hợp tuyệt hậu không có con trai mới bắt con gái phải bỏ tiền ra. Nếu không thì đã chẳng có câu con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi. Nhưng ý của Tống Thiêm Tài bây giờ là muốn giúp Cao lão thái làm tang, dùng danh nghĩa của Tống gia, còn muốn Tống Tiểu Bảo đập bồn, như thế có khác nào nói cho tất cả mọi người là Trần gia không còn ai? Coi chồng con ả là người chết, như vậy về sau nhà bọn họ chỉ có nước bị người ngoài cười cho thối mặt.

Lưu Tú Trinh căng mặt mở miệng nói: "Thiêm Tài, ngươi còn trẻ không biết quy củ tang sự. Trừ những nhà không có con trai cháu trai thì mới phải cần đến cháu ngoại đập bồn, ngươi xem ngươi có bốn đứa em họ ở đây, sao có thể để Tiểu Bảo làm việc này được."

Tống Thiêm Tài tỏ ra kinh ngạc nói: "Ta biết, nhưng chẳng phải mợ nói không lo nổi tang sự cho bà ngoại, muốn Tống gia chúng ta bỏ tiền sao. Tiền là của nhà chúng ta, chuyện này đương nhiên phải do Tống gia gánh vác. Bà ngoại sinh đủ con trai cháu trai nhưng không ai tổ chức nổi cho bà một cái tang lễ, ta nghĩ bọn họ cũng không có mặt mũi đi đối mặt với bà ngoại, huống chi là đập bồn. Mợ, ngươi muốn nói quy củ với ta, vậy nói thử xem. Ta chưa từng nghe có chuyện con gái đã xuất giá phải góp tiền cho nhà mẹ đẻ lo việc tang ma. Nếu mợ có thể sửa lại quy củ này thì sao ta chi tiền lại không thể thay đổi người đập bồn cơ chứ."

Lưu Tú Trinh bị nghẹn chết khiếp, nhưng cũng thật sự không dám để Tống Thiêm Tài làm như vậy, đành phải sửa lại lời: "Ta chưa từng nói như vậy, ngươi có phải nghe lầm rồi không."

Tống Thiêm Tài lại không thuận theo không buông tha, nói với Lưu Tú Trinh: "Mợ không nói ta còn quên mất, hậu sự của bà ngoại phải làm sao cho thật hoành tráng. Ta để lại lời ở đây. Nếu như cậu mợ không có năng lực làm thật, ta đây có thể tiếp nhận. Mặc kệ thế nào cũng không thể để bà ngoại đi trong nghèo túng có đúng không. Mợ, ngươi thử nói cho ta xem tang sự nay ngươi dự định làm những gì."

Lưu Tú Trinh cưỡi lên lưng cọp khó nhảy xuống, đành phải nói phải mời hoà thượng về làm pháp sự cho Cao lão thái, sau đó tổ chức cỗ bàn, lại đặt cho Cao lão thái ít người giấy khí cụ, linh tinh vụn vặt, từng kiện từng kiện rõ ràng. Tống Thiêm Tài nghe tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn hỏi lại mấy câu, có một hai khoản không tốt đều bắt Lưu Tú Trinh phải sửa lại. Cuối cùng đưa ra được một chương trình tương đối vừa lòng hắn mới thả Lưu Tú Trinh đi.

Lưu Tú Trinh thấy Tống gia tin là thật thì thầm cười nhạo. Việc này ả cũng chỉ nói ngoài miệng thôi, nếu ấn theo quy cách kia mà làm, không có mười mấy lượng bạc căn bản không làm được. Ả cũng sẽ không ngớ ngẩn vì Cao lão thái mà tiêu nhiều tiền như vậy. Nói tóm lại không quan trọng, chờ đến lúc đó ả không làm như vậy, để xem người Tống gia có thể làm gì được ả.

Nếu không tự bỏ tiền ra làm thì câm miệng vào, còn nếu dám nhảy ra nói này nói nọ thì bảo đảm có rất nhiều nước miếng dìm chết bọn họ. Ả cũng từ đó mà có thể lấy cớ đuổi bọn họ đi. Cứ tưởng có mấy đồng bạc là hay lắm ấy, cũng không nhìn xem ả là ai, có thể bị Tống gia hù doạ mới là lạ.

Chờ Lưu Tú Trinh đi, Trần Quế Chi lập tức thở dài. Em dâu cả là dạng người gì bà biết rõ. Bắt ả vì nương bỏ ra nhiều tiền như vậy căn bản không có khả năng. Nhưng bà chỉ là con gái đã xuất giá, không tiện khoa tay múa chân, bằng không Tống gia sẽ bị chú ý.

Tống Thiêm Tài thấy Trần Quế Chi thở ngắn than dài, mở miệng nói: "Nương, ngươi yên tâm, tang lễ mà mợ nói nhất định sẽ trở thành sự thật. Tang lễ của bà ngoại dù thế nào cũng không thể làm quá keo kiệt."

Nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, Trần Quế Chi thần kỳ lập tức cảm thấy an tâm. Tuy rằng muốn Tống gia góp thêm tiền làm tang cho nương, nhưng nghĩ đến Cao lão thái khổ cực cả đời, Trần Quế Chi lại không nói gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trần gia mời tới ba vị hòa thượng niệm kinh siêu độ cho Cao lão thái, lại có cửa hàng vàng mã đưa rất nhiều người giấy khí cụ tới đây, còn có bếp trưởng của tửu lâu trấn trên dẫn theo tiểu nhị tới Trần gia. Lưu Tú Trinh vừa thấy liền cười, những gì ả nói hôm qua hôm nay Tống gia đều làm theo, như vậy tốt, không cần bỏ ra quá nhiều tiền vẫn có thể lấy được tiếng thơm, về sau con trai ả bàn chuyện cưới vợ cũng dễ nói hơn nhiều.

Người tới dự tang lễ thấy Trần gia làm long trọng như vậy đều khen Lưu Tú Trinh và Trần Vĩnh Thường. Trong lòng hai người biết tất cả đều là của Tống gia, nhưng đối mặt với cơn mưa lời khen của mọi người thì cũng không hề có một chút ngượng ngùng đón nhận tất cả, không đề cập tới công lao của Tống gia nửa câu. Có người hỏi Lưu Tú Trinh chi hết bao nhiêu tiền, Lưu Tú Trinh không để bụng nói chỉ cần có thể vẻ vang đưa Cao lão thái đoạn đường cuối cùng, cho dù là táng gia bại sản cũng không tiếc.

Lời này vừa ra, cả nhà Trần Vĩnh Thường lập tức được toàn bộ người trong Trần gia thôn tán thưởng, thậm chí có người còn nói trước kia Trần Quế Chi nhiều chuyện, con trai con dâu hiếu thuận như vậy biết tìm ở chỗ nào. Trần Quế Chi còn muốn kiện người ta bất hiếu, đúng là rắp tâm xấu bụng.

Trần Quế Chi nhìn điệu bộ này của em trai và em dâu lại càng thêm không dám ngẩng đầu trước mặt Tống Thiêm Tài và Tống Đại Sơn. Trong lòng hận muốn chết, lại không trách nổi người ta. Con trai vì bà mất tiền lại không chiếm được chút chỗ tốt nào, ngược lại bà còn bị người ta nói, quả thực quá ấm ức. Trần Quế Chi trộm khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng ở trước mặt Tống Thiêm Tài bà không dám để lộ một chút mảy may. Trong lòng lại nảy sinh ác tâm về sau nhà mẹ đẻ cho dù có chết hay bị thương tàn, bà cũng sẽ không đi vào vết xe đổ, tự mình tìm ngược.

Vốn dĩ vợ chồng Trần Vĩnh Thường còn lo lắng Tống Thiêm Tài không phối hợp, nói đây là tiền hắn bỏ ra, đến lúc đó ai cũng đều xấu mặt. Nhưng không nghĩ tới Tống Thiêm Tài lại dị thường phối hợp. Trước mặt người khác toàn khen bọn họ hiếu thuận, nói tang lễ này phải cảm tạ nhiều nhất chính là Lưu Tú Trinh, tất cả đều do ả nghĩ ra được. Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới người keo kiệt bủn xỉn như dâu cả Trần gia lại là người hết mình vì đại cục như vậy, cả đám đều thực lòng khen Lưu Tú Trinh một phen, khiến Lưu Tú Trinh sướng đến mặt mày hồng hào, càng thêm ra sức biểu diễn con dâu hiếu thuận.

Mùa hè nóng, tang sự của Cao lão thái làm năm ngày. Năm ngày trôi qua, Tống gia liền trở về nhà. Trần Quế Chi chẳng thèm đoái hoài gì đến vợ chồng Trần Vĩnh Thường, thậm chí tỏ vẻ đến đầu thất bà sẽ trực tiếp tới mộ, không về lại Trần gia nữa, cũng bảo người Trần gia không có việc gì thì đừng tìm đến bà.

Tống Thiêm Tài tạm coi như vừa lòng với thái độ này của Trần Quế Chi. Nhìn Lưu Tú Trinh có chút đắc ý lại có chút khinh thường, Trần Vĩnh Thường thì mang theo chột dạ nhưng vẫn gượng cười, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng: Các ngươi cứ chờ niềm vui bất ngờ ngày mai đi.

Ngày thứ sáu, trước cửa Trần gia liên tục có mấy sóng người tới, ai cũng cầm biên lai đòi tiền vợ chồng Trần Vĩnh Thường. Vợ chồng Trần Vĩnh Thường trợn tròn mắt, mời hòa thượng, mời đầu bếp, mua người giấy không phải đều do Tống gia trả sao? Những người này từ chỗ chui ra? Vợ chồng Trần gia đương nhiên không chịu trả, bảo bọn họ đi tìm Tống Thiêm Tài mà đòi.

Những người này liền nói đây là làm tang sự cho Trần gia, bọn họ đương nhiên phải tìm Trần gia đòi, nếu Trần gia không trả tiền thì cứ lên nha môn mà giải trình. Nào có chuyện mua đồ thuê người mà lại không mất tiền. Dùng cũng đều dùng rồi, mua cũng mua rồi, muốn ăn chặn tiền thì tới nha môn nói đi.

Vợ chồng Trần Vĩnh Thường nhất quyết không chịu trả. Nghe tiếng gió, người Trần gia thôn đều kéo ra xem. Nghe xong mới biết được tang sự của Cao lão thái Trần gia không trả tiền. Vợ chồng Trần gia tưởng Tống gia trả nên mới hào phóng hiếu thuận như vậy. Không ngờ rằng Tống gia chỉ giúp đỡ làm môi giới, căn bản không trả, bây giờ mới tới trước cửa Trần gia đòi nợ.

Người trước kia khen vợ chồng Trần Vĩnh Thường giờ chỉ hận không thể phun nước miếng lên trên mặt bọn họ. Bắt con gái đã xuất giá trả tiền lo việc tang ma thì thôi đi, đôi vợ chồng này lúc trước còn phùng má giả làm người mập khiến bọn họ khen nửa ngày. Nhưng kỳ tình vợ chồng Trần Vĩnh Thường cho rằng mua bán không cần tiền nên cứ liều mạng đắp lên trên người. Bây giờ thì hay rồi, người ta tới đòi nợ, ngươi trả đi.

Những người này đều đã cầm chỗ tốt của Tống Thiêm Tài, lúc tới đòi tiền cũng biết sẽ gặp phải chút phiền toái nên đã sớm có chuẩn bị. Sau khi náo loạn một hồi, có người dẫn theo bộ đầu tới Trần gia. Vợ chồng Trần Vĩnh Thường thấy bộ khoái, lại nghe nói nếu như bọn họ không trả tiền, làm to đến tận nha môn thì sẽ phải bán ruộng đất trong nhà đi để trả nợ, bọn họ lập tức không dám chơi xấu, ngoan ngoãn cầm mười lăm lượng bạc ra trả.

Đám người vừa đi, Lưu Tú Trinh càng nghĩ càng giận. Biết Tống Thiêm Tài lừa mình, ả lập tức đi tìm cái dây thừng thắt cổ, lôi kéo Trần Vĩnh Nhạc tới Tống gia đòi lại lẽ phải. Trần Vĩnh Thường hung hăng tát Lưu Tú Trinh một cái, căm hận nói: "Tìm cái gì mà tìm, Tống Thiêm Tài có quan hệ với bên nha môn, trong tay lại có tiền, làm người còn tàn nhẫn. Chuyện lo liệu tang ma này dù thế nào cũng không dính líu được đến Tống gia, chúng ta bây giờ qua đó chính là tự chuốc lấy nhục. Lúc trước đúng là không nên nghe lời ngươi bắt đại tỷ góp tiền. Tống Thiêm Tài dễ bắt nạt lắm sao? Ngay cả con đàn bà đanh đá như Phùng Tứ Phượng còn không phải răm rắp nghe theo cầm cố khế đất. Giờ thì hay rồi, mất tiền, thanh danh cũng không trở về. Mỗi ngày đều chỉ biết tính kế, còn tính kế đúng người không thể chọc. Tống gia ta sẽ không đi, muốn đi thì tự ngươi đi đi."

Lưu Tú Trinh vừa rồi chỉ là tức giận đến hồ đồ, tiền lo tang ma của Trần gia làm sao có thể tới Tống gia đòi. Huống chi Tống Thiêm Tài còn trước mặt mọi người nói tang lễ đều do ả làm chủ, ả còn tưởng bở cho rằng Tống Thiêm Tài muốn nịnh bợ ả nên mới nhận trước mặt mọi người. Bây giờ đi tìm Tống gia, ngoại trừ tự vả miệng, bị chê cười ra thì có ích lợi gì.

Kết quả của chuyện này tạo thành một chuyện khác phát sinh. Nhà có hôn ước với Trần Vĩnh Vinh lấy lí do Trần Vĩnh Vinh phải giữ đạo hiếu, làm lỡ dở nhà gái để lui hôn. Lưu Tú Trinh bị Trần Vĩnh Thường dạy dỗ một trận xong lại bị chính con trai mình oán hận. Đương nhiên đây đều là những chuyện phát sinh phía sau.

Bên này, Tống Thiêm Tài sau khi nhận được tin tức, không nói gì mà chỉ mỉm cười.