Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 91: Tranh chấp nguồn nước




Lí chính Trần gia thôn cầm đầu mười mấy hán tử tuổi trẻ sức tráng trong thôn khí thế hùng hổ tới Phùng gia thôn giao thiệp, bắt lí chính Phùng gia thôn phải quản lại việc này. Một khi thiếu nước, hoa màu của Trần gia thôn chỉ còn nước khô héo. Nhà nông không có lương thực, đây chẳng phải là bức tử người khác sao.

Lí chính Phùng gia thôn cũng coi như hiểu lý lẽ, dẫn theo người định phá cái đập nước kia đi, nhưng lại bị một vài người trong Phùng gia thôn chống cự. Bọn họ không có giao tình gì với Trần gia thôn, chỉ hận không thể cả đời không nhìn mặt nhau. Hiện giờ mực nước sông giảm xuống quá nhanh, chính thôn mình còn không đủ dùng thì làm gì rảnh hơi đi lo cho Trần gia thôn.

Hơn nữa ở Trần gia thôn cũng có mấy cái hồ nước, hầu hết mỗi nhà đều đào giếng, để kệ bọn họ gánh nước giếng tưới ruộng không phải được rồi ư. Dù sao những người này tìm đủ loại lý do chính là để không cho người Trần gia thôn phá đập. người Trần gia thôn làm sao có thể chịu nhịn, vì thế hai bên bắt đầu cãi nhau to.

Người Phùng gia thôn ngang ngược hơn, vừa vào trận đã động tay chân. Trần Vĩnh Nhạc và lí chính Trần gia thôn có họ hàng với nhau chưa qua năm đời, lần này bị lí chính gọi đi cũng chỉ là để phô trương thanh thế, nhưng không ngờ lại đánh nhau với Phùng gia thôn thật. Hắn vốn dĩ không quá xuất lực, nhưng chẳng biết kẻ nào không có mắt đánh người đến hăng tiết, một xẻng giơ lên đánh trúng gáy Trần Vĩnh Nhạc, ngay lập tức liền thấy máu.

Trần Vĩnh Nhạc vừa ngã xuống, mọi người lúc này mới cả kinh cảm thấy không xong, toàn bộ ngừng tay lại. Đám người Phùng gia thấy có người bị đánh sắp chết, trong lòng cũng sợ, ném hết đồ đạc trong tay chạy biến. Cuối cùng chỉ còn lại người Trần gia thôn nhanh chóng nâng Trần Vĩnh Nhạc lên trấn trên gặp đại phu.

Phùng Tứ Phượng ở nhà được người đưa tin, vội vàng đi theo Trần Vĩnh Thường lên trấn trên trông coi Trần Vĩnh Nhạc. Không ngờ tới y quán mới biết được tình hình Trần Vĩnh Nhạc không quá khả quan. Đại phu nói cần dùng nhân sâm năm mươi năm giữ một hơi, nói không chừng còn có thể cứu được mạng người trở về.

Nhưng nhân sâm vốn đã đắt, huống chi còn là năm mươi năm, cho dù chỉ là vài miếng nhân sâm khô quắt cũng tận năm mươi lượng bạc. Trong tay Phùng Tứ Phượng có chút tiền, nhưng gom góp lại cũng chỉ được hai ba mươi lượng. Vốn dĩ định về vay thêm Trần Vĩnh Thường, đáng tiếc, Lưu Tú Trinh tỏ vẻ ả vừa mới đặt sính lễ cho Trần Trí Vinh cưới vợ, trong nhà thật sự là không móc đâu ra tiền. Cuối cùng vẫn là Trần Vĩnh Thường lén lút nhét cho hai lượng bạc.

Nhưng so với năm mươi lượng bạc thì chẳng khác nào muối bỏ bể. Phùng Tứ Phượng đi nói với Cao lão thái, Cao lão thái nghe xong kích động lập tức té xỉu, mời đại phu tới xem, đến bây giờ còn chưa tỉnh, cửa này coi như không trông cậy vào được. Thấy không thể moi thêm đồng nào từ Trần gia nữa, Phùng Tứ Phượng lại tới Phùng gia thôn đòi tiền.

Phùng Tứ Phượng đi tìm lí chính Phùng gia thôn bắt hắn bồi thường phí thuốc men, người là do bọn họ đánh, đương nhiên bọn họ phải trả tiền chạy chữa. Nhưng đám người Phùng gia thôn lại chối bay chối biến, ai cũng nói không phải mình đánh. Người Trần gia thôn không nhìn thấy rõ ràng, người Phùng gia thôn cũng không chịu nhận tội. Không tìm được hung thủ, cứ thế bắt đầu cãi cọ lẫn nhau ầm ĩ, không ai chịu ra một xu nào.

Mặc kệ Phùng Tứ Phượng có uy hiếp cầu xin thế nào người ta đều vờ như mắt điếc tai ngơ, thậm chí Phùng Tứ Phượng ôm ngực giả chết cũng bị bọn họ ném ra ngoài mắng ả không được phép làm ô uế gia môn. Phùng Tứ Phượng tức muốn chết, đành về nhà mẹ đẻ vay ít tiền chữa cấp. Nhưng đám anh em con cháu ngày thường vẫn thân thiết ôn hoà vừa thấy ả vào cửa đã mặt sưng mày xỉa, còn chưa chờ ả mở miệng nói vay tiền, cả đám đã đuổi gà đánh chó chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Phùng Tứ Phượng da mặt cũng tính dày, căng da đầu lạnh mặt mở miệng nói vay tiền. Hai huynh đệ xấu hổ, chị dâu với em dâu thì lại bắt đầu náo loạn lên, nói thẳng không có. Nương vừa nói giúp ả một câu, hai chị em dâu lập tức khóc trời khóc đất, lôi kéo con cái nằng nặc đòi về nhà mẹ đẻ. Nương ả vừa thấy cháu trai khóc, lập tức ngậm miệng không lên tiếng nữa.

Một xu cũng không mượn được, còn bị thồn một bụng tức, Phùng Tứ Phượng cuối cùng không còn cách nào mới được Lưu Tú Trinh bày cho tới tìm Tống gia. Còn nhà Trần Quế Nguyệt ả không phải không nghĩ tới, nhưng thật sự là cuộc sống nhà Dương Bách Toàn quá khổ, ả có đi cũng chỉ mất công.

Nếu như không chuyện có lúc trước, nói đến vay tiền, nơi đầu tiên Phùng Tứ Phượng nghĩ đến sẽ là Tống gia. Tống Đại Sơn mềm lòng, Trần Quế Chi thiện tâm, Trần gia lại là nhà mẹ đẻ Trần Quế Chi, Phùng Tứ Phượng không cần nghĩ cũng biết chỉ cần ả mở miệng tất có thể mượn được tiền. Thậm chí nói là mượn nhưng có trả hay không cũng chẳng ai nói gì.

Nhưng từ sau khi cạch mặt nhau, ngày lễ ngày tết Tống gia đều không tới Trần gia, Phùng Tứ Phượng liền cảm thấy chột dạ. Lại cộng thêm chuyện Cao lão thái lúc trước, Trần Quế Chi thiếu chút nữa đã cáo bọn họ lên công đường, việc này khiến Phùng Tứ Phượng tức đến dậm chân, hận gần chết, nhưng cũng từ đó mà dần dần không dám đối xử tuỳ tiện với Trần Quế Chi, không dám chọc vào Tống gia nữa.

Cũng may Trần Vĩnh Nhạc là em trai ruột của Trần Quế Chi, còn có Cao lão thái ở đây, nếu tới tận cửa cầu xin, Tống gia lại không thiếu tiền, dù thế nào cũng sẽ mượn được ít bạc giúp ả giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt. Hơn nữa cũng không phải là đi xin, mà là mượn, bọn họ nhất định sẽ trả.

Ban nãy nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, trong lòng Phùng Tứ Phượng sinh đủ tự tin, nhưng cố tình Tống Thiêm Tài nhắc tới chuyện cũ, đem hai chuyện cột lại thành một khiến Phùng Tứ Phượng tự vả miệng, lại không thể không mặt dày cầu cứu.

Tống Thiêm Tài nghe xong lời này, nửa ngày mới mở miệng nói: "Mợ nhỏ, nhà mợ hẳn là có tám mẫu đất đúng chứ? Chắc khoảng bảy tám lượng bạc một mẫu, bán vài mẫu đất cộng thêm vốn riêng trong tay mợ e là cũng đủ rồi ha. Tục ngữ có câu cứu cấp không cứu nghèo, Tống gia chúng ta cũng là hộ nhà nông, lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy cũng không phải dễ dàng. Ngươi cứ bán vài mẫu đất trước, thiếu khoảng mười lượng tám lượng, ta sẽ thay mặt cha mẹ cho ngươi, cũng không cần ngươi trả. Coi như đền đáp hai lượng bạc lúc trước của bà ngoại."

"Không được, đất kia chính là cần câu cơm của Trần gia, bán đất rồi Đại Phú Đại Quý về sau biết cưới vợ kiểu gì, cả nhà chúng ta lấy gì đổ vào mồm? Thiêm Tài, cầu xin ngươi thương xót, giúp mợ một lần đi. Mợ biết trước kia có lỗi với ngươi, mợ xin nhận lỗi, mong ngươi giơ cao đánh khẽ giúp chúng ta một lần này thôi. Nhà ngươi gia lớn nghiệp lớn, nhổ một sợi lông tơ cũng còn to hơn bắp đùi chúng ta, chỉ một cây sâm, ngươi hãy cứu cậu ngươi đi. Không, không cần cả cây, chỉ vài miếng, chỉ vài miếng thôi." Phùng Tứ Phượng lập tức phủ quyết đề nghị của Tống Thiêm Tài, liên mồm nài nỉ.

Tống Thiêm Tài chẳng thèm để ý Phùng Tứ Phượng, mắt nhìn chén trà, mở miệng nói: "Ta quả thật có tiền, nhưng đây là ta cực khổ từng li từng tí kiếm về. Không ăn trộm không cướp giật, không hố không lừa, ta kiếm yên tâm thoải mái, dùng không thẹn với tâm. Nhưng tiền của ta dựa vào cái gì phải cho ngươi dùng? Ta cho dù có nhiều tiền cỡ nào thì đó cũng là của họ Tống, không có một chút quan hệ nào với các ngươi. Ta vì cái gì phải giúp ngươi? Bằng vào ngươi đối với Tống gia chúng ta hàng năm kén cá chọn canh, bằng các ngươi đối ta thấy chết không cứu, hay là bằng vào các ngươi chướng mắt nương ta. Các ngươi không có nửa điểm cống hiến cho ta, lại có tư cách gì yêu cầu tiền của ta phải cho các ngươi dùng?"

Phùng Tứ Phượng nghẹn họng, cười làm lành nói: "Thiêm Tài, ta biết trước kia ta sai rồi. Nhưng cậu của ngươi tốt xấu gì cũng là một cái mạng, hắn đối với ngươi lúc nào cũng quan tâm. Là ta kiến thức hạn hẹp, cao ngạo, đắc tội ngươi và anh chị. Ta nhận lỗi với các ngươi. Các ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta đi, chớ nên so đo với ta."

Tống Thiêm Tài cười lạnh nói: "Xin lỗi mà hữu dụng thì bộ khoái đã chết đói cả rồi. Chuyện do ngươi gây ra tự ngươi chịu, ta lòng dạ hẹp hòi, không có thói quen lấy ơn báo oán. Nể mặt nương và bà ngoại, ta có thể cho ngươi vay bốn mươi lượng bạc. Nhưng ngươi phải đem khế ước của tám mẫu đất tới chỗ chúng ta cầm cố. Chờ khi nào các ngươi trả đủ tiền ta sẽ giao lại khế đất cho các ngươi. Các ngươi cũng đừng mong trây lì với ta, chờ khi nào cậu khoẻ lại, nếu cứ mỗi một năm không trả năm lượng bạc, ta sẽ bán một mẫu đất đi. Dù sao Tống gia thôn ta cũng không ở lâu, trước khi ta dọn đi, các ngươi dám quỵt nợ ta lập tức bán sạch ruộng đất nhà các ngươi rồi chạy lấy người."

Phùng Tứ Phượng làm sao đồng ý giao đất nhà mình ra ngoài, vừa còn định nói cái gì, Tống Thiêm Tài đã nhíu mày nói: "Nếu ngươi không chịu cũng được, lập tức cút khỏi Tống gia cho ta. Ta còn chẳng muốn bỏ ra bốn mươi lượng bạc này đâu, rốt cuộc tiền ta cho người khác vay còn được lãi, cho các ngươi ta chẳng được cái gì. Ngươi có nhận hay không ta cũng chẳng quan tâm."

Phùng Tứ Phượng nhìn sang Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, phát hiện hai người đều cúi đầu, không lên tiếng cũng không nhìn ả, trong lòng hiểu bọn họ đây là tỏ vẻ để cho Tống Thiêm Tài toàn quyền làm chủ. Cho dù không muốn cỡ nào, Phùng Tứ Phượng vẫn phải đồng ý. Triệu Ngôn Tu đi cùng Trần Trí Phú về lấy khế đất, chờ khế đất về tới Tống gia, bạc lập tức sẽ được giao cho Phùng Tứ Phượng.

Đánh xe bò, hơn nửa canh giờ sau Triệu Ngôn Tu đã trở lại. Y gật đầu với Tống Thiêm Tài, Tống Thiêm Tài đưa bốn mươi lượng bạc đã đếm cẩn thận cho Phùng Tứ Phượng. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đi theo ra ngoài. Trần Quế Chi thừa dịp Tống Thiêm Tài ở trong phòng, trộm nhét mười lượng bạc cho Phùng Tứ Phượng.

Bà thở dài nói: "Ta cực kì hiểu rõ cảm giác người trong nhà đang bị đe doạ tính mạng nhưng lại không mượn được tiền. Vĩnh Nhạc là đệ đệ của ta, nhiều thì ta không có, nhưng mười lượng bạc này ngươi cầm mua cho nó chút đồ bổ bồi dưỡng thân thể đi. Lúc trước không vay được tiền của các ngươi, lòng ta nảy sinh ác độc, nói có một ngày cho dù các ngươi quỳ xuống trước mặt ta cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái. Nhưng bây giờ phát hiện ta vẫn quá mềm lòng. Chẳng qua ta cũng đã làm nương, không chấp nhận được người khác hạ nhục con trai mình. Đây là lần cuối cùng ta cho ngươi tiền, về sau cho dù ngươi có quỳ đến chết trước cửa nhà ta cũng đừng mơ lấy được của ta một đồng. Đừng nói ta tàn nhẫn, nếu như các ngươi có một chút lương tâm, hai nhà chúng ta cũng sẽ không đi đến tình cảnh như hôm nay."

Nói xong, không đợi Phùng Tứ Phượng nói cái gì, tiễn hai mẹ con ả lên chiếc xe bò đang đợi sẵn để đưa bọn họ lên trấn trên. Sắc trời đã tối, trên người bọn họ còn có tiền, Trần Quế Chi bảo Tống Đại Sơn tìm một đôi vợ chồng thật thà đáng tin cậy trong thôn đánh xe bò Tống gia đưa bọn họ tới y quán trấn trên.

Vốn dĩ định để Tống Đại Sơn đưa đi, nhưng Trần Quế Chi sợ Tống Thiêm Tài không vui nên đành lâm thời sửa lại ý định. Đứa nhỏ Tống Thiêm Tài có thể không so đo hiềm khích trước đây cho Phùng Tứ Phượng vay tiền đã là quá đủ rồi. Là do bọn họ làm cha mẹ vô năng, còn luôn mềm lòng kéo chân sau của con trai. Trần Quế Chi nghĩ vậy lại càng thêm tự trách, vì thế nên mới không muốn làm trái ý con trai.

Hôm nay nghe Tống Thiêm Tài nói những lời đó, người làm mẹ Trần Quế Chi cảm thấy vừa áy náy lại vừa khó chịu. Lúc trước những người này đã đối xử với bà thế nào sao bà lại có thể quên được nhỉ, cũng khó trách con trai đối bà và Tống Đại Sơn chỉ hận sắt không thành thép. Nhưng nếu bắt bà trơ mắt nhìn em trai mình mất đi sinh mệnh, Trần Quế Chi lại không tài nào làm được. Nghĩ đến những lời Tống Thiêm Tài nói với bà trước kia, Trần Quế Chi chỉ cảm thấy khó trách người khác không nhìn ra nỗi vất vả của bà, thật sự là do chính bà không biết cố gắng mà thôi.

Tống Thiêm Tài nằm trên giường trong lòng rầu rĩ, hắn ghét nhất là mấy kẻ tiện nhân người khác đánh má trái còn giơ má phải qua cho họ đánh. Không nghĩ tới chính hắn có một ngày cũng phải làm tiện nhân. Phùng Tứ Phượng đối đãi người nhà hắn như vậy, hắn còn cho bà ta mượn tiền, thật là ngay cả hắn cũng phải khinh thường chính mình. Việc này khiến hắn quá khó chịu, trong lòng sắp buồn bực muốn chết.

Triệu Ngôn Tu tương đối hiểu đại ca, thấy đại ca một mình ru rú ở trong phòng khẳng định là đang giận dỗi. Y bưng chén nước vào phòng đại ca, quả nhiên nhìn thấy đại ca đang nằm ở trên giường không nhúc nhích giả vờ làm bức hoạ.

Triệu Ngôn Tu ngẫm nghĩ, cởi giày học theo bộ dạng Tống Thiêm Tài nằm lên trên giường. Giường của Tống Thiêm Tài là giường mới làm. Phòng này trước kia là phòng Tống Đại Bảo, giường không lớn, Tống Thiêm Tài ngủ không quen. Chờ trong tay có tiền, hắn lập tức lên trấn trên bỏ ra mười mấy lượng bạc mua mấy cái giường lớn về, đổi hết một loạt giường trong Tống gia.

Giường này lúc trước cũng coi như đắt, nhưng quả thực không tệ. Tỷ như bây giờ, hai đại nam nhân như Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài nằm chung cũng không hề chen chúc. Có một người sống nằm ở bên cạnh Tống Thiêm Tài vẫn nhận ra được, chỉ là trong lòng buồn, không muốn mở miệng thôi.

"Ngươi nói xem đại ca ngươi có phải thích chịu ngược không. Người ta còn chưa từng đối xử tốt với đại ca ngươi và mọi người trong Tống gia, có việc tới đây cầu, ta còn như thằng ngốc lấy tiền ra cho vay, ta thấy ta đúng là óc bã đậu." Tống Thiêm Tài mang chút nghẹn khuất tự giễu nói.

Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài, mở miệng nói: "Đại ca, ta biết với tính tình của ngươi, bỏ số tiền này ra trong lòng khẳng định không thoải mái. Nhưng số tiền này lại không thể không đưa. Rốt cuộc, thím và Tống thúc đều không phải người tàn nhẫn, cho vay tiền, người có làm sao hay không bọn họ vẫn có thể yên lòng. Nhưng nếu như không cho vay, đến lúc người không còn, về sau thúc thẩm sẽ phải gánh trên lưng món nợ lương tâm. Hơn nữa bà ngoại vẫn còn tại thế, nếu Trần Vĩnh Nhạc thật sự không còn, nói không chừng chính là hai cái mạng, đại ca ngươi nhìn thì có vẻ thích so đo, nhưng kì thật lại rất hay mềm lòng, lưng không cõng nổi mạng người."

Triệu Ngôn Tu tuy rằng không nói nhiều lời, nhưng từng câu từng chữ đều chọc trúng đầu quả tim Tống Thiêm Tài. Hắn có thể sau lưng chỉnh người, cũng có thể giáp mặt đánh người, nhưng lại sẽ không hại đến tính mạng ai. Thật sự không đến nông nỗi ngươi chết ta sống, không chết không ngừng, hắn sẽ không thể nhẫn tâm xuống tay. Tuy rằng hay tỏ vẻ cứng miệng, nhưng đối với mạng người, Tống Thiêm Tài vẫn rất kính sợ.

Trần Vĩnh Nhạc là anh em ruột của Trần Quế Chi, Trần Quế Chi còn có một mẹ già. Tống gia không bỏ tiền, nếu không có thì thôi, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn nhiều lắm chỉ cảm khái khó chịu một chút là xong. Nhưng có tiền có năng lực lại khoanh tay đứng nhìn, dựa vào tính tình hai lão Tống gia thế nào cũng tích tụ đến đổ bệnh.

Tống Thiêm Tài tự nhận không phải người tốt vô tội vạ gì cả, nhưng số tiền này nếu như không cho mượn, đại giới phía sau lại có vẻ đặc biệt phiền toái. Cho nên, cho dù không muốn cỡ nào, Tống Thiêm Tài vẫn phải bỏ ra số tiền này.

Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài vẫn mặt ủ mày ê, trong lòng có chút thương xót. Y và đại ca chỉ nhìn bề ngoài thì khẳng định là y dễ nói chuyện hơn chút, nhưng Triệu Ngôn Tu tự biết. Lúc cần thiết, y xuống tay khẳng định tàn nhẫn hơn Tống Thiêm Tài nhiều.

Đại ca y thủ đoạn lòng dạ đều không tệ, chỉ là duy độc thiếu tâm tàn nhẫn. Cơ mà nếu không phải như vậy, Triệu Ngôn Tu cảm thấy mình cũng sẽ không tín nhiệm yêu thích đại ca đến thế. Nhìn Tống Thiêm Tài còn đang tự giận dỗi với chính mình, Triệu Ngôn Tu hồi tưởng lại bộ dạng Tống Tiểu Bảo vỗ về phía sau lưng mỗi lần ôm cổ y, bèn chậm rãi tới gần vươn tay ôm lấy Tống Thiêm Tài, vỗ vỗ lưng hắn.

Ngực Tống Thiêm Tài áp lên bờ ngực nóng bỏng của Triệu Ngôn Tu, bỗng nhiên cứng đờ không dám động.