Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 87: Lưu gia




Vợ chồng Lưu Sinh Diệu nghe xong sắc mặt lập tức tái nhợt. Bọn họ cầm bạc không sai, nhưng nhiều nhất chỉ có ba trăm lượng, cộng thêm cả phần Lưu Thải Liên lục tục gửi lại cũng không đến bốn trăm lượng bạc. Tài không để lộ, huống chi lúc trước Tống gia còn tới náo loạn một hồi, nhà bọn họ liền trở nên chói mắt, số tiền này bọn họ cũng chưa dám động vào.

Vốn dĩ vợ chồng Lưu Sinh Diệu còn định chờ thêm một hai năm sẽ lên trấn trên mua một cái cửa hàng, lại mua thêm ít ruộng đất, về sau cuộc sống sẽ ngày càng khá hơn. Vốn dĩ Lưu Thải Liên cứ mấy tháng sẽ gửi tiền một lần về cho bọn họ, gần đây lại ba bốn tháng không thấy động tĩnh, vợ chồng Lưu Sinh Diệu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ xuất hiện tờ khẩu cung này, Vạn Tiền Phong và Chu Đức Sinh kia không ngờ đều đã bị bắt vào tù.

Lưu Thải Liên là con gái bọn họ, bọn họ vẫn luôn hiểu rất rõ, nàng thông minh hơn bọn họ nhiều. Nhưng một đứa con gái thông minh như vậy lại viết một phần khẩu cung thế kia, có thể thấy được Tống gia đã thật sự bắt được nhược điểm của Lưu Thải Liên. Vạn Tiền Phong còn ghê tởm hơn, khai ra chuyện cho bọn họ tiền, như vậy lên công đường bọn họ có muốn chối cũng không xong.

Lí chính đã nói đến nước này, hai ca ca cũng đều để lời ở đây, Lưu Sinh Diệu hiểu rõ nếu nhà bọn họ dám tiếp tục gàn bướng hồ đồ, e là đến lúc đó không chỉ ngồi tù mà còn liên lụy đến cả thôn, lí chính và tộc lão cũng sẽ tống cổ bọn họ khỏi đây ngay lập tức. Bốn trăm lượng bạc kia đã lộ ra ngoài sáng, lên nha môn cũng giữ không nổi, một nhà bọn họ coi như xong thật rồi.

Chu thị trong lòng đã luống cuống. Mụ thầm mắng Lưu Thải Liên đã hại chết bọn họ, đồng thời cũng cảm thấy oan uổng. Rõ ràng bọn họ không hề bức bách Lưu Thải Liên, chẳng qua chỉ mới khuyên vài câu. Nhưng có chuyện tốt ngu gì không chớp lấy, đi theo một tên tú tài nghèo thì lấy đâu ra ngày lành mà sống. Mụ cũng là vì muốn tốt cho con gái và người nhà, giờ lại bị nói thành bức bách.

Hiện giờ Tống Thiêm Tài cũng không còn dáng vẻ thư sinh trước kia, động một cái là đòi tới nha môn. Mụ dù gì cũng đã lên chức bà nội, nếu bị bắt nhốt vào trong nhà lao thì về sau biết phải đối mặt với con trai, con dâu như thế nào? Ngay cả đám cháu trai cháu gái về sau cũng sẽ đều trách bọn họ liên luỵ đến thanh danh gia tộc.

Trong phòng im ắng, Lưu Quảng Lương mở miệng nói: "Ta đã nói đến nước này, có nghe hay không tùy các ngươi. Dù sao, nếu các ngươi nhất quyết không chịu, vậy cứ chờ Tống gia cáo lên nha môn. Đến lúc đó chỉ e các ngươi mặt trong mặt ngoài đều mất hết, thôn chúng ta cũng dung không nổi người một nhà các ngươi nữa. Được rồi, các ngươi mau nói gì đi, ta và các vị thúc bá không có thời gian múa vờn với các ngươi."

Lưu Sinh Diệu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng ngời, vội nói: "Lí chính, ta là cha vợ Tống Thiêm Tài. Nó chưa viết hưu thư cho Thải Liên nhà chúng ta. Ta tới cầu xin nó, quỳ xuống dập đầu với nó, xin nó buông tha cho nhà của chúng ta. Việc này không làm ầm lên, tự nhiên sẽ không liên lụy đến thôn. Ta lập tức đi ngay đây!"

Lưu Khôn Võ vừa nghe xong liền hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn lại Lưu Sinh Diệu đang định chạy ra ngoài tìm Tống Thiêm Tài. Lưu Sinh Diệu bị người ngăn cản, vốn dĩ lòng nóng như lửa đốt, vừa thấy là Lưu Khôn Võ, nhớ đến Lưu Khôn Võ là con rể Tống gia, vẻ mặt phẫn hận lập tức chuyển thành lấy lòng: "A Võ, thúc cũng nhìn ngươi từ nhỏ tới lớn. Ngươi đi theo thúc tới Tống gia một chuyến nói giùm cho thúc thúc. Tốt xấu gì ngươi với Tống gia cũng là thân thích, lời nói có chút phân lượng. Cả nhà thúc bị Tống gia trả thù chỉ là chuyện nhỏ, liên luỵ tới toàn thôn mới là chuyện lớn. Bọn họ xem ở mặt mũi của ngươi, nói thế nào cũng không thể khiến mấy đứa con trai của ngươi trên mặt không ánh sáng đúng chứ."

Lưu Khôn Võ hất tay Lưu Sinh Diệu ra, cười lạnh: "Ta lại không có mặt mũi lớn đến vậy để nói ra mấy lời này. Lúc trước ngươi lấy tiền bán vợ người ta sao không nghĩ tới sẽ có ngày liên lụy đến toàn thôn. Tống Thiêm Tài là kẻ nào? Ngươi khiến hắn ăn thiệt, ta hảo ý ngăn cản hắn, xin hắn xem ở mặt mũi của Đào Tử và nhạc gia của ta hoãn một hơi, lén giải quyết việc này. Việc này là ngươi chọc, ngươi cái gì cũng không muốn gánh vác. Vừa muốn giữ được tiền, lại vừa muốn giữ được thanh danh, không phải chịu trừng phạt. Ngươi thấy Tống gia dễ bắt nạt, hay là ngươi cảm thấy Tống Thiêm Tài sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi? Ta để lại lời nói tại đây, hôm nay ngưới tới Tống gia, hắn lập tức có thể tiễn ngươi đến nha môn. Đến lúc đó ngay cả ta cũng bị giận lây, thanh danh của toàn Lưu gia thôn sợ là hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Tự ngươi đi tìm đường chết không sao cả, nhưng đừng có mà liên lụy đến trên đầu chúng ta."

"Lí chính, các vị tộc lão, tính nết của Tống Thiêm Tài mọi người đều đã từng chứng kiến. Việc này hắn giao cho thôn chúng ta xử lí chính là cho chúng ta mặt mũi. Nếu như chúng ta làm không tốt thì cũng thôi, còn khiến người tới tận cửa ghê tởm hắn, dựa vào tính tình của hắn, hắn nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Đến lúc đó, hắn khẳng định nói một là một nói hai là hai, thậm chí không chừng còn sẽ rêu rao cả chuyện hắn để cho Lưu gia thôn chúng ta tự xử lý trước. Đến lúc đó những người bị liên lụy trong thôn e là sẽ trách chúng ta làm việc không lưu loát." Lưu Khôn Võ bày ra vẻ mặt lo lắng nửa thực nửa giả nói ra giả thiết của mình.

Vừa dứt lời, mọi người mới chợt nhớ Tống Thiêm Tài kia cũng không phải là kẻ hiền lành gì. Nếu như để Lưu Sinh Diệu tìm cửa ép buộc hắn, hắn không chừng sẽ cảm thấy là Lưu gia thôn cố ý không cho hắn mặt mũi. Đến lúc đó trở mặt trên công đường, người ta lại chẳng cầu cái gì ở Lưu gia thôn bọn họ, tổn thất sẽ chỉ là mọi người trong Lưu gia thôn mà thôi.

Còn số tiền kia, đã lên công đường rồi thì nào còn có phần cho thôn bọn họ. Dù gì cũng đã trở mặt, người ta cũng sẽ không muốn trả tiền để trấn an Lưu gia thôn nữa. Như vậy vừa không có tiền, thanh danh cũng mất hết. Không được, nhà Lưu Sinh Diệu ngàn vạn không thể tới Tống gia.

Lưu Quảng Lương mở miệng nói: "Khôn Võ nói có lý, việc này Lưu Sinh Diệu ngươi làm sai trước. Tống Thiêm Tài đã ướm lời, ngươi muốn nhả tiền hay là lên công đường thì tự chọn đi. Chọn tiền, hôm nay lập tức dắt díu vợ con cút khỏi Lưu gia thôn chúng ta; Còn nhả tiền, chúng ta đi cầu xin giúp ngươi, các ngươi làm việc công ích cho thôn hai năm, việc này xem như bỏ qua."

Chu thị lôi kéo Lưu Sinh Diệu, Lưu Sinh Diệu nhìn Lưu Khôn Võ ngăn ở trước cửa, cửa này đã không ra được. Lưu Quảng Lương bây giờ bắt hắn chọn, không chọn thì không cho đi ra ngoài. Hắn nhìn sang hai anh trai của mình, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, hy vọng hai anh trai có thể ra mặt nói giúp cho hắn.

Lưu Sinh Quang làm anh cả thấy em trai bị mọi người dồn ép, trong lòng có chút khó chịu, vừa định mở miệng nói mấy câu đã cảm giác trên eo tê rần. Hoá ra là vợ hắn vừa nhéo hắn một cái, hung tợn trừng mắt lườm hắn. Lưu Sinh Quang lập tức nghĩ tới đứa con gái cả thường xuyên trở về khóc lóc kể lể của mình, nếu như việc này lộ ra con gái hắn khẳng định sẽ bị hưu. Cháu gái hắn một đứa mười lăm, một đứa mười ba, một khi mẹ chúng bị hưu, như vậy chẳng khác nào bức tử ba mẹ con nhà nó.

Nghĩ vậy, Lưu Sinh Quang tàn nhẫn một phen, tránh đi ánh mắt của Lưu Sinh Diệu. Vợ Lưu Sinh Tổ nói: "Tam thúc, em dâu, các ngươi giỏi thật đấy. Lúc được lợi thì cấm có khi nghĩ đến hai anh trai, xảy ra chuyện là lập tức lôi chúng ta ra gánh trách nhiệm. Ta xin phép nói ngay, cả nhà chúng ta nếu như bị đuổi khỏi thôn vì các ngươi, vậy thì chớ có trách ta không báo trước. Các ngươi đi đâu chúng ta đi theo tới đó, các ngươi ăn miếng màn thầu cũng đừng mơ thiếu chúng ta nửa miếng, một nhà già trẻ chúng ta sẽ buộc chặt lại với các ngươi. Nếu không muốn vậy đừng trách đương gia chúng ta không nhắc đến tình huynh đệ."

Lưu Sinh Diệu thấy thật sự không tìm được người hỗ trợ, đành phải nói: "Ta quả có chút tiền, nhưng tuyệt đối không đến 500 lượng. Cái cả cầm hai trăm lượng đi, ta chỉ có thể lấy ra ba trăm lượng, nhiều hơn cũng không móc đâu ra. Nếu các ngươi không chịu, ta cũng chỉ đành cùng Tống Thiêm Tài tới nha môn."

Lời nói cực kỳ vô lại. Lưu Sinh Quang nhíu mày, nhìn thoáng qua Lưu Du Bồi. Lưu Du Bồi không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ngươi đưa ai tiền thì đi đòi người đấy đi, không có cái đạo lý cho rồi là xong đâu. Nếu ngươi đã cầm nhiều tiền của người ta như vậy, ngươi tiêu thì tự ngươi kiếm lại cho đủ; ngươi có thừa, chúng ta cũng sẽ không đòi. Hôm nay ngươi mang ba trăm lượng lại đây trước, chúng ta cho ngươi thời gian hai ngày, nói cho con gái cả của ngươi, nếu không muốn ngồi tù thì nhất định phải nhả bạc ra. Bằng không chúng ta lập tức tới gõ cửa nhà chồng con gái ngươi một chuyến, nói chuyện với trưởng bối tộc trưởng của nó. Ta nghĩ đến lúc đó cho dù nó đã sinh con trai cho nhà chồng, tông tộc cũng vẫn không dung thứ cho nó."

Chu thị sắc mặt xanh mét. Lưu Du Bồi ở trong tộc bối phận tối cao, ông mở miệng hầu như chưa bao giờ bị phản bác. Lưu Sinh Diệu đành phải sai Chu thị đi về lấy ba trăm lượng bạc trước, bằng không mọi người nơi này sẽ không thả hắn về nhà.

Ban đêm, Chu thị và Lưu Sinh Diệu tới nhà Lưu Tú Liên, trực tiếp mở miệng đòi hai trăm lượng bạc, thật thật giả giả thuật lại lời Lưu Du Bồi. Nhà chồng Lưu Tú Liên cũng không biết ả ở bên ngoài làm cái gì. Lúc trước bởi vì Lưu Thải Liên không thấy bóng dáng, bị truyền tư bôn, ả còn bị nhà chồng lải nhải một đoạn thời gian. Bất đắc dĩ, ả đành phải bỏ ra hai mươi lượng bạc mua quà cho mọi người ở nhà chồng, như vậy mới dỗ được cha mẹ chồng và các cô em chồng ngậm miệng không nhắc tới việc này.

Nhưng người nhà chồng kể từ khi đó lại bắt đầu coi ả như cái cây rụng tiền, cái gì cũng bắt ả phải bỏ tiền ra. Các em chồng mỗi lần về nhà mẹ đẻ, nhìn thấy thứ tốt cũng nhét hết vào người. Ả chỉ cần nói vài câu là sẽ bị mẹ chồng nhiếc móc, đại tẩu nhị tẩu còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối. Cuối cùng, ả vừa mất tiền còn không được công nhận, không đổi được nửa phần mặt mũi nào từ nhà chồng.

Trước đó vài ngày, ả tức nước vỡ bờ, ỷ vào trong tay có tiền bèn xúi giục chồng mình phân gia. Cha mẹ chồng chỉ cho bọn họ hai gian nhà rách nát, hai mẫu ruộng nước, mặt khác cái gì cũng không. Ả có tiền, không để bụng, chỉ ở trước mặt chồng tỏ vẻ ủy khuất, tính toán chờ thêm vài ngày sẽ về nhà mẹ đẻ vay tiền để mua thêm ít ruộng đất.

Bây giờ lại bị chính cha mẹ mình thông báo hai trăm lượng kia phải nộp lại cho tộc, Lưu Tú Liên sao có thể đồng ý. Ả còn phải dựa vào số tiền này tiếp tục vui sống, sao có thể giao ra được. Lưu Tú Liên không đồng ý, Lưu Sinh Diệu và Chu thị thấy không đả động được nàng, nhưng tộc lại chỉ đè lên đầu bọn họ, một trăm lượng còn lại kia dù thế nào bọn họ cũng sẽ không động đến, chỉ có thể ép Lưu Tú Liên phun bạc ra.

Việc này vốn dĩ chính là Lưu Tú Liên dắt mối, kéo kẻ làm cha mẹ như bọn họ vào cuộc, bây giờ xảy ra chuyện thì đương nhiên là phải trả lại số tiền ban đầu. Cuối cùng, Lưu Sinh Diệu tàn nhẫn một phen nói cho Lưu Tú Liên, nếu như không trả lại bạc thì sẽ làm ầm ĩ chuyện này ngay trước mặt cha mẹ chồng Lưu Tú Liên.

Lưu Sinh Diệu và Chu thị là cha mẹ, Lưu Tú Liên dù thế nào cũng không thể làm gì bọn họ. Cuối cùng ả đành phải giao một trăm năm mươi lượng bạc, nhiều hơn cũng nhất định lắc đầu không chịu bỏ ra. Cuối cùng, Lưu Sinh Diệu và Chu thị thấy không bức thêm được đồng nào nữa, chỉ đành lủi thủi về nhà.

Lưu Tú Liên nhìn hai mươi lượng bạc còn sót lại, trong lòng vô cùng hối hận. Phân gia, lại đắc tội nhà mẹ đẻ, bây giờ còn không có tiền, ngày tháng sau này biết phải sống như thế nào đây.

Lưu Sinh Diệu và Chu thị gom đủ 500 lượng bạc nộp lên tộc. Lưu Quảng Lương và các tộc lão thương lượng, để Lưu Sinh Diệu và Chu thị tới nhà xay bột làm hai năm. Mỗi một thôn đều có nhà xay bột, ngoại trừ những nhà có trâu có la ra, nhà khác đều dùng sức người. Lưu gia thôn cũng có 10-20 hộ người neo đơn và già yếu tàn tật, gạo mì ngũ cốc của nhà bọn họ đều là người trong thôn thay phiên hỗ trợ xay giúp.

Còn có một loại chính là những kẻ phạm lỗi tới nhà xay xay giúp. Ngoại trừ lúc làm nông và ăn ngủ ra thì phải đến đẩy cối xay. Các tộc lão sẽ thường xuyên kiểm tra, một tháng phải xay được đủ chỉ tiêu. Lưu Sinh Diệu và Chu thị làm một tháng thắt lưng đã như sắp gãy đến nơi. Quan trọng nhất chính là không chịu nổi mấy bà cô ba hoa suy đoán cười nhạo đủ kiểu. Các tộc lão biết nhưng không quản, bọn họ chính là muốn khiến cả nhà Lưu Sinh Diệu chịu chút giáo huấn, trả lại công đạo cho Tống gia. Cho nên các tộc lão còn phái người nói với vợ chồng Lưu Sinh Diệu, không làm xong việc thì cứ chờ ăn roi, khiến vợ chồng Lưu Sinh Diệu không còn dám trộm lười biếng nữa.

Tộc lão và lí chính Lưu gia thôn vẫn tương đối biết cách làm người. Bọn họ trích ra một trăm lượng từ số tiền Lưu Sinh Diệu nộp lên, nhờ Lưu Khôn Võ đưa cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài sau khi từ miệng Lưu Khôn Võ biết được chuyện nhà mẹ đẻ Lưu Thải Liên mới chỉ miễn cưỡng vừa lòng, còn một trăm lượng bạc này, Tống Thiêm Tài cũng không trả về. Đây là đám cáo già Lưu gia thôn đang thử hắn, hắn nhận lấy mới có thể khiến bọn họ an tâm.

Số tiền này Tống Thiêm Tài có thế nào cũng không muốn dùng, cảm thấy ghê tởm. Chẳng qua tiền sẽ không sợ không có chỗ tiêu. Hắn lại đến nhà lí chính quyên tiền một lần nữa. Trừ mua thêm sáu mẫu tế điền ra, số còn lại Tống Thiêm Tài trực tiếp mua gạo và mì. Trong thôn cứ nhà nào có người già trẻ nhỏ, mỗi đứa trẻ hai mươi cân gạo hai mươi cân mì, người già cũng như vậy. Trẻ em chưa qua mười bốn tuổi đều được nhận, người già không dưới năm mươi tuổi.

Việc này tốn hết mười lượng bạc, Tống Thiêm Tài dự định về sau mỗi năm hai mùa đông hạ đều sẽ phát một lần, đây cũng là lấy linh cảm từ đứa bé Cẩu Tử hay chơi cùng Tống Tiểu Bảo. Cẩu Tử vừa sinh hạ không bao lâu đã mất cha, nương của nó thủ tiết cho cha nó ba năm, cuộc sống chưa từng có một ngày vui sướng, về nhà mẹ đẻ bèn lập tức tái giá.

Cẩu Tử đành tới ở cùng ông bà nội. Dựa theo bối phận, Tống Thiêm Tài phải gọi ông bà nội nó là thúc thẩm. Ông nội nó tên Tống Tam Lôi, gọi như vậy là vì lúc ông sinh ra vừa lúc vào mùa xuân, đánh ba tiếng sấm nên mới có cái tên như vậy. Bà nội Lưu thị, thường gọi là Lưu lão thái. Hai người chỉ sinh được duy nhất một đứa con trai là cha Cẩu Tử, còn con gái thì đã gả tới Phùng gia thôn.

Nhà hai ông bà chỉ có hai mẫu ruộng nước, mỗi năm giao thuế xong đều phải đổi hết sang lương thực phụ mới tạm đủ ấm no. Cũng may Tống gia thôn dựa núi gần sông, mùa xuân hái rau dại, mùa hè bắt cá tôm, cuối cùng hai vợ chồng già vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt, chẳng qua là cực kì thanh bần mà thôi.

Hai ông bà vô cùng yêu thương đứa cháu nhỏ Cẩu Tử này, trong nhà có gì tốt đều để lại cho nó. Cẩu Tử cũng rất hiếu thuận. Có một lần tới Tống gia, Tống Thiêm Tài cho Cẩu Tử hai miếng bánh ngọt. Cẩu Tử chỉ cắn một miếng nhỏ xíu xong lại cất đi ngay, nói là nãi nãi không còn răng, điểm tâm này mềm mại có thể để dành cho ông bà nếm thử.

Khi đó, Tống Thiêm Tài đã cảm thấy Cẩu Tử tuy rằng còn nhỏ nhưng đã có một trái tim trong sáng lương thiện. Hơn nữa vợ chồng Tống Tam Lôi cũng không phải kẻ thích chiếm lợi từ người khác. Mỗi lần biết Tống gia cho Cẩu Tử đồ ăn, bọn họ đều sẽ nhét cho Cẩu Tử vài thứ để mang tới Tống gia. Đôi khi chỉ là mấy thứ quả dại, đôi khi là mấy quả trứng gà. Tuy rằng không đáng giá mấy đồng bạc, nhưng có qua có lại như vậy mới khiến Cẩu Tử và Tống Tiểu Bảo ở chung với nhau càng thêm tự nhiên thân mật.

Tống Thiêm Tài cũng rất thưởng thức hai vị lão nhân. Bọn họ dùng cách này để dạy dỗ Cẩu Tử biết có qua có lại, sẽ không chỉ biết nhận mà không biết cho đi.

Nhưng nhìn Cẩu Tử vừa lùn vừa gầy còm, trong lòng Tống Thiêm Tài cũng không chịu nổi. Hắn nghĩ, lúc trước nếu như hắn không xuyên tới đây, có phải Tống Tiểu Bảo chính là một Cẩu Tử khác hay không. Tưởng tượng đến đây, tim Tống Thiêm Tài lại cảm thấy nhói lên tựa như bị kim đâm.