Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 86: Lí chính




Lưu Du Bồi sống lâu như vậy, tự nhận là kiến thức pha phong, nhưng hôm nay vẫn cứ là cảm thấy mở rộng tầm mắt. Cả nhà Lưu Lão Tam đây là mượn lá gan của ai vậy? Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ chỉ cần bòn một chút xíu đồ của nhà chồng là nhà chồng đã có thể làm ầm ĩ khiến mặt mũi nhà mẹ đẻ mất hết, càng miễn bàn đến chuyện khác.

Lưu Thải Liên gả vào Tống gia thì chính là người của Tống gia, nghiêm khắc mà nói đã chẳng còn can hệ gì nhiều với Lưu gia. Một nhà Lưu lão tam này khen ngược, liên hợp người ngoài bán con dâu Tống gia. Việc này mà vỡ lở thì không chỉ mình cả nhà Lưu lão tam mất hết thanh danh, ngay cả Lưu gia thôn bọn họ cũng bị liên luỵ.

Làm con dâu người ta vốn đã khó, mẹ chồng của các cô nương trong Lưu gia thôn lại không phải ai cũng phân rõ phải trái. Nhà mẹ đẻ phát sinh chuyện gièm pha như vậy, nhà chồng làm sao không vin vào đó để chì chiết mạt sát con dâu nhà mình. Rốt cuộc, nhà Lưu lão tam có quan hệ họ hàng với hầu hết các hộ trong thôn, để mà nói thì nhà chồng người ta quả thật cũng không trách sai.

Lưu lão tam ngồi tù mấy năm, con trai con gái bị liên lụy còn có thể nói một câu tự làm tự chịu. Nhưng các cháu trai cháu gái của ông xem như gặp tai bay vạ gió. Lúc trước Lí chính cho con trai mình cưới em gái Lưu lão tam, mấy năm nay nàng không ít lần giúp đỡ một nhà Lưu lão tam. Nhưng xảy ra chuyện lần này, sợ rằng tao ương trước chính là đại tôn tử, đại tôn nữ của ông. Đại tôn tử của ông đã bị trì hoãn một năm, rốt cuộc không thể tiếp tục trì hoãn được nữa.

Lưu Du Bồi sai mấy đứa cháu trong nhà gọi các vị tộc lão và lí chính về đây. Sau khi mọi người tề tập ngồi ở chính sảnh, trà nước lên đầy đủ, Lưu Khôn Võ bèn từ đầu chí cuối thuật lại một lần nữa, còn mang tờ chứng cung kia ra, truyền tay nhau đọc một vòng.

Lí chính từ lúc Lưu Khôn Võ bắt đầu mở miệng mặt đã đen, chờ hắn nói xong, sắc mặt ông đã âm trầm đến mức có thể nhỏ ra mực. Cháu trai cháu gái của ông vốn dĩ năm trước đã có thể bàn chuyện cưới hỏi, nhưng chỉ tại Lưu Thải Liên mà phải trì hoãn. Ai bảo đứa con dâu Tống gia biến mất dạng kia là biểu tỷ của cháu trai ông đâu.

Cho dù một nhà Lưu lão tam có chống chế đến đâu, cho dù bọn họ có giúp che lấp thế nào, nhưng xung quanh đây mọi người đều hiểu rõ ngọn ngành, trong lòng sao có thể không có chút suy đoán. Cho nên, ông đành phải hoãn lại hôn sự của cháu trai cháu gái mình, định bụng chờ chuyện Lưu Thải Liên qua đi hẵng tính tiếp.

Nhưng bây giờ khen ngược, trước kia còn có thể nói là Lưu Thải Liên không biết tự kiềm chế, giờ lại biến thành Lưu Thải Liên là người bị hại, một nhà Lưu Lão Tam bức lương vi xướng, lén bán Lưu Thải Liên. Chuyện như vậy xảy ra khiến cháu ngoại của Lưu lão tam, cũng chính là cháu nội ông vừa mới bàn hôn sự xong e là phải chịu ảnh hưởng.

Lí chính Lưu gia thôn tên Lưu Quảng Lương, cũng là tộc trưởng của Lưu gia thôn. Ngày thường cứ việc có mấy tộc lão ở bên cạnh khoa tay múa chân, nhưng uy vọng của ông vẫn phải có. Cho dù trước đó nhà Lưu lão tam có chút liên lụy đến nhà ông, nhưng kỳ thật ảnh hưởng cũng không quá lớn. Lúc Tống gia tới làm ầm ĩ, vì chính gia đình mình và Lưu gia thôn, ông dù thế nào cũng phải cắn răng giúp đỡ nhà Lưu lão tam một phen.

Nhưng nếu biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, thà rằng lúc đó ông cứ cho Tống gia một cái công đạo, trục xuất Lưu Thải Liên ra khỏi Lưu gia thôn, giáo huấn một nhà Lưu Lão Tam để lấp kín miệng mọi người. Nếu làm vậy thì sẽ không liên lụy Lưu gia thôn, càng sẽ không khiến Tống gia ghi hận trong lòng. Việc này xảy ra, thù cũ hận mới, Tống gia có thể thiện bãi cam hưu mới là lạ.

Lưu Khôn Võ thấy sắc mặt mọi người đều không quá đẹp, đổi giọng nói: "Ngồi ở đây đều là trưởng bối của tiểu chất. Tiểu chất cũng là người Lưu gia thôn, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lưu gia thôn phải chịu người đời cười chê. Cũng may vợ tiểu chất là đường tỷ của tú tài Tống gia, nàng đã tìm đủ mọi cách dùng hết lời hay ý đẹp, khuyên giải nhắn nhủ mới khiến Tống Thiêm Tài chịu nhả ra. Hắn đã đồng ý nếu như Lưu gia thôn chúng ta có thể trả lại công bằng cho Tống gia hắn, hắn sẽ cùng chúng ta lén giải quyết. Hắn còn nói trải qua chuyện này, thanh danh của Lưu gia thôn chắc chắc sẽ bị tổn hại, trong lòng hắn cảm thấy băn khoăn. Nhà Lưu lão tam từ trên người Lưu Thải Liên thu lợi năm trăm lượng, hắn một xu cũng không cần, toàn bộ cho Lưu gia thôn chúng ta để an ủi. Tiểu chất biết các vị tộc lão và lí chính vẫn luôn mong muốn mở một lớp tư thục tại thôn, mua vài mẫu tế điền để giúp đỡ mọi người trong thôn. Có số tiền này, ta nghĩ là chúng ta đã có thể làm được điều đó rồi."

Sắc mặt mấy vị tộc lão thoáng tốt hơn chút. Lưu Du Bồi nói với mọi người: "Đứa nhỏ Khôn Võ này quả đúng là luôn tận tâm với thôn. Tống gia kia xem ra khá dễ nói chuyện, lời cuối của tú tài công cũng coi như chu toàn nhân nghĩa, còn lại là phải xem chúng ta giải quyết thế nào. Quảng Lương à, Tống gia hiện tại xem như cho đám lão bất tử chúng ta đủ mặt mũi. Nhưng nếu như chúng ta không lấy ra chút thành ý, người ta cũng không phải ăn chay. Vợ chồng lão đại Vạn gia vẫn còn đang ở trong tù kia kìa. Nếu chúng ta lừa gạt bọn họ thì lại thành rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi cứ thử nghĩ xem thôn ta có nhà nào có quan hệ với nha môn, có cơ may thắng nổi không."

Lưu Quảng Lương biết đây là Lưu Du Bồi đang đề điểm mình. Rốt cuộc ở đây chỉ có ông là thân cận với nhà Lưu lão tam nhất. Việc này chỉ có lí chính là ông ra mặt mới có thể phục chúng. Nhìn vẻ mặt dường như ngầm đồng thuận của các vị tộc lão, Lưu Quảng Lương biết nếu lúc này ông còn không lên tiếng, nếu lỡ xảy ra biến cố liên lụy tới thanh danh của thôn, các tộc lão tuy hiện tại không tỏ vẻ nhưng đến lúc đó nói không chừng sẽ lập tức đẩy hết trách nhiệm cho ông, đuổi ông xuống đài.

Nhà Lưu lão tam là thân thích của nhà ông không sai, nhưng ông còn có con cái của chính mình, hơi đâu lo cho một người anh em nhà mẹ đẻ của con dâu. Lưu Quảng Lương lúc này nghiêm mặt nói: "Nhà Lưu lão tam hành sự không màng đạo nghĩa, ta làm lí chính đương nhiên không thể ngồi yên. Nếu Tống gia đã đặt điều kiện như vậy, ta thấy thế này. Đầu tiên chúng ta bắt một nhà Lưu lão tam phải nhả bạc ra, sau đó lại thương lượng tiếp. Thế nào cũng phải cho Tống gia thấy một kết cục vừa lòng."

Lưu Du Bồi gật đầu cười nói: "Quảng Lương ngươi làm việc lúc nào cũng công chính liêm minh, mấy lão bất tử chúng ta bèn không tiếp tục nhiều lời. Ta nghĩ lần này huynh đệ tỷ muội của Lưu lão tam là đáng thương nhất, không bằng trong năm trăm lượng kia trích ra một trăm năm mươi lượng bồi thường cho bọn họ. Việc này ta thấy còn phải để các huynh đệ Lưu lão tam đều biết. Bằng không bọn họ không rõ nội tình, chỉ sợ còn nói chúng ta hành sự bất công đấy."

Lưu Khôn Võ đứng bên cạnh nghe, trong lòng dựng thẳng ngón tay cái. Gừng càng già càng cay, thúc công của hắn ra chủ ý này đã loại trừ mọi sự trợ giúp từ trong thôn của Lưu lão tam. Không có hai huynh đệ giúp đỡ, để xem một nhà Lưu lão tam còn tiếp tục nhảy nhót như thế nào.

Lưu Quảng Lương vâng dạ một tiếng, vội vàng về nhà. Con dâu nhà ông chính là em gái Lưu lão tam. Bởi vì nàng là cháu họ được cha mẹ Lưu lão tam nhận nuôi, cho nên đứa con dâu Phó Thúy Hoa này của lão cực kì che chở nhà mẹ đẻ, đối với ba người anh cứ như là gà mẹ che chở gà con.

Lưu Quảng Lương vừa về đến nhà đã lập tức kể lại chuyện đó với Vu thị vợ mình. Vu thị kỳ thật tương đối vừa lòng với đứa con dâu Phó Thúy Hoa này. Từ sau khi Phó Thúy Hoa gả vào Lưu gia, từ hầu hạ cha mẹ chồng đến lo liệu việc nhà, mọi thứ nàng làm đều không tồi, nhất là còn sinh cho nhà bà một trai (子) một gái (女) ghép lại thành chữ hảo (好).

Nhưng đã là con người thì không phải ai cũng thập toàn thập mỹ, Phó Thúy Hoa đặc biệt hướng về nhà mẹ đẻ. Điều này cũng có thể lý giải. Lúc trước khi Phó Thúy Hoa bốn năm tuổi, trong nhà gặp khó, cha mẹ đều mất chỉ để lại mình nàng mồ côi. Họ hàng thân thích đều không muốn nhận nuôi nàng. Cuối cùng là dì cả của nàng, cũng chính là mẹ ruột Lưu lão tam đón nàng về.

Mẹ ruột Lưu lão tam Cù thị là một phụ nhân hiền hậu, luôn đối xử với Phó Thúy Hoa như con đẻ, nuôi nàng lớn lên, còn tìm cho nàng một mối nhân duyên tốt, bồi của hồi môn gả nàng ra ngoài. Nhưng người tốt không sống lâu, mấy năm trước bà đã qua đời. Phó Thúy Hoa tự nhận là một người có lương tâm, không thể hiếu thuận cha mẹ nuôi bèn chuyển sang giúp đỡ ba người anh trai.

Mỗi lần Lưu gia có chuyện gì, Phó Thúy Hoa luôn là người xuất lực nhiều nhất. Lưu Quảng Lương và Vu thị tuy rằng cảm thấy Phó Thúy Hoa hơi thiên vị nhà mẹ đẻ, nhưng tình huống ở đây lại không giống bình thường. Nếu Phó Thúy Hoa đối với ba anh trai chẳng quan tâm, người khác không chỉ sẽ nói Phó Thúy Hoa vong ân phụ nghĩa, e là còn nói cả nhà bọn họ không màng tình nghĩa.

Cứ thế một lần giúp đỡ rồi thành giúp đỡ tới mười mấy năm. Vu thị tự nhận không phải người nhỏ nhen, nhưng dù vậy vẫn có chút ăn không tiêu. Nếu không phải lão đại Lưu gia Lưu Sinh Quang phải cưới dâu thì chính là lão nhị Lưu Sinh Tổ phải gả con gái, nhà lão tam Lưu Sinh Diệu cũng thường xuyên xảy ra chút chuyện vặt vãnh. Mấy việc này nhà bà đều phải ra chút bạc, tốn đến mức trong lòng bà run rẩy, nhưng lại không thể nói được cái gì. Cho nên dù Phó Thúy Hoa đảm đang hiếu thuận đến đâu, trong lòng bà cũng vẫn đầy một bụng oán khí.

Nếu không phải cái bụng của vợ con trai út Trần thị thật sự không biết cố gắng, đến bây giờ vẫn không sinh được đứa nào, bà đã tới nhà con trai út dưỡng già rồi. Bằng không, chút của cải này của nhà bà để lại cho lão đại cuối cùng còn không biết được mấy phần đắp lên trên người đại tôn tử. Hiện giờ một nhà Lưu Sinh Diệu khen ngược, trực tiếp thọc ra cái sọt lớn như vậy, còn ảnh hưởng đến chuyện cưới vợ của cháu trai bà, liên lụy cháu gái bà gả chồng, Vu thị bèn trực tiếp rống giận với Phó Thúy Hoa.

Phó Thúy Hoa nghe Vu thị mắng mà choáng váng, lúc này mới biết được nhà tam ca của mình đã làm ra chuyện gì. Việc này nếu như truyền ra ngoài, con cái nhà đại ca nhị ca và cả nhà nàng còn có thể cưới được dâu tốt rể hiền sao? Lúc này, Lưu Quảng Lương đã sai người đi gọi vợ chồng Lưu Sinh Quang và vợ chồng Lưu Sinh Tổ tới nhà mình.

Lúc bị gọi tới hai đôi vợ chồng này còn chưa hiểu chuyện gì. Chờ Lưu Quảng Lương nói xong, vợ Lưu Sinh Quang lập tức nằm vật trên mặt đất khóc lóc, lớn tiếng kêu gào nhà Lưu Sinh Diệu hại người, muốn bức tử con gái bà. Hoá ra nhà mà con gái Lưu Sinh Quang gả tới ghét bỏ con gái bà không sinh được con trai, cũng may con gái bà đón con trai của tiểu thúc về nuôi mới coi như chặn được miệng mẹ chồng.

Lúc trước Lưu Thải Liên biến mất, nhà chồng bên đó thiếu chút nữa mượn chuyện này để phát tác lên người con gái bà, muốn hưu nàng để cưới một người khác có thể sinh con trai cho bọn họ. Cũng may khi đó nhà Lưu Sinh Diệu lại tới náo loạn Tống gia một trận đánh đòn phủ đầu, vì thế mới khiến nhà chồng của con gái bà nín họng không dám miệng.

Nhưng bây giờ chỉ cần chuyện này vừa truyền ra, thông gia nhẫn tâm kia e là sẽ không chấp nhận nổi đứa con gái đáng thương của bà nữa. Con gái bà còn có hai con gái ruột, nếu như bị hưu thì về sau biết sống thế nào. Hai vợ chồng Lưu Sinh Tổ cũng cau mày nhăn mặt. Bọn họ đều có con trai con gái, xảy ra chuyện này, bọn họ cũng phải chịu liên lụy.

Lưu Quảng Lương thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thật, việc này Tống gia người ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Tống tú tài nhân nghĩa, lời nói cũng hợp lẽ thường tình. Ai thiếu hắn, hắn nhất định sẽ đòi lại bằng được. Ta biết hai huynh đệ các ngươi đều là người thật thà, làm việc cũng quy củ khuôn phép, không khiến người bắt bẻ nửa điểm. Nhưng cố tình lại vướng phải một người huynh đệ và một đứa em dâu thấy tiền sáng mắt, vì mấy trăm lượng bạc mà liên luỵ các ngươi."

Vợ Lưu Sinh Quang vừa nghe Lưu Quảng Lương nói vậy thì lập tức cảm thấy tủi thân, nói: "Cái đôi vợ chồng tâm can xấu xa nhà lão tam kia, lấy tiền ăn sung mặc sướng quá rồi. Chúng ta làm ca tẩu không chiếm một phần chỗ tốt nào, nhưng hỏng chuyện thì chúng ta lại phải chịu liên lụy theo. Con gái đáng thương của ta nói không chừng sẽ bị nhà chồng ghét bỏ. Nghiệp bọn họ gây ra vì cái gì bắt nhà chúng ta phải gánh? Ta sẽ lập tức tới nhà lão tam hỏi cho ra nhẽ, bắt cho bọn họ trả lại cho con gái ta mối nhân duyên tốt đẹp."

Lưu Quảng Lương nhíu mày, nửa ngày mới mở miệng nói: "Kỳ thật, việc này cũng không nhất thiết phải nháo cho ồn ào huyên náo. Tống gia người ta nói, chỉ cần chúng ta giáo huấn nhà Lưu Lão Tam một trận, lại bắt bọn họ nhổ ra số bạc đã nuốt, việc này sẽ coi như xong, hắn cũng không tiếp tục truy cứu. Hơn nữa Tống gia còn nói không cần số tiền này, đều cho Lưu gia thôn chúng ta để trấn an. Thúc nói, các ngươi bị nhà Lưu Lão Tam liên lụy nhiều nhất, chờ sau khi Lưu Lão Tam phun ra bạc, khác cho hai nhà các ngươi năm mươi lượng bạc trợ cấp. Ta nói thẳng trước, việc này là nhà Lưu Lão Tam làm sai, các ngươi nếu còn dám lén giúp đỡ hắn thì tự mình gánh chịu. Cho dù hắn cho các ngươi chút chỗ tốt, đến lúc Tống gia không hài lòng kéo nhau tới nha môn, huỷ hoại thanh danh Lưu gia thôn chúng, ta lập tức sẽ tống cổ cả ba nhà các ngươi ra khỏi thôn một lượt. Về sau chết rồi cũng đừng mong táng ở phần mộ tổ tiên."

Vừa cho tiền vừa hù dọa, vợ chồng Lưu Sinh Quang và Lưu Sinh Tổ nào còn dám nói cái gì, liên tục khẳng định sẽ nghe lời Lưu Quảng Lương tuyệt đối không âm thầm giúp đỡ một nhà Lưu Lão Tam. Hai chị em dâu Lưu gia còn cầu xin Phó Thúy Hoa một phen, khuyên nàng không nên quản nhiều đến chuyện của nhà Lưu Lão Tam.

Lúc Lưu Sinh Diệu và vợ Chu thị bị gọi tới nhà lí chính, nhìn nhóm tộc lão và hai huynh đệ nhà mình đều ở đây, bọn họ mới bắt đầu cảm thấy có chút không ổn. Lại chờ khi Lưu Quảng Lương đọc tờ khẩu cung một lượt, trong lòng Lưu Sinh Diệu và Chu thị lập tức vừa sợ vừa hận. Chu thị vội vàng kêu oan: "Đây không phải sự thật, Thải Liên cũng không phải là chúng ta buộc nàng đi. Là tự nàng đồng ý, sao giờ lại ăn vạ chúng ta rồi? Đây khẳng định là Tống gia hãm hại chúng ta, Thải Liên sao có thể nói chúng ta như vậy được, khẳng định là giả, là giả!"

Lưu Quảng Lương lại từ trong lời nói của bà ta nghe ra lỗi sai, hừ lạnh một tiếng: "Khuê nữ nhà ngươi bỏ đi với ai các ngươi cũng đều biết, vậy còn có cái gì không thể làm? Chẳng lẽ ngươi không biết khuê nữ nhà ngươi đã là người của Tống gia? Biết khuê nữ tư bôn với người khác không khuyên thì thôi đi, còn giúp che giấu, nói cứ như là các ngươi vô tội vậy. Các ngươi lấy bạc cũng là sự thật đúng không? Họ Vạn kia ở nha môn Tuyền Châu đã khai hết rồi, nói là cho các ngươi năm trăm lượng bạc. Số tiền này đã ghi tạc vào hồ sơ án kiện, các ngươi có muốn chối cũng không xong đâu."

"Ta khuyên các ngươi mau chóng giao bạc ra đây, sau đó lại cầu xin người trong tộc, đánh các ngươi mỗi người một trận, phạt tới nhà xay bột làm một năm là coi như cho qua. Bằng không, chờ khi Tống gia nháo chuyện này đến nha môn, tộc chắn chắn sẽ đuổi cả ba nhà các ngươi ra khỏi Lưu gia thôn. Đến lúc đó, thôn dân bị các ngươi liên lụy sẽ làm gì với các ngươi, ta cũng không quản nổi." Lưu Quảng Lương nửa nghiêm túc nửa uy hiếp nói.

Vợ chồng Lưu Sinh Diệu hai mặt nhìn nhau, còn định kêu oan, Lưu Sinh Quang lập tức đứng dậy nói: "Các ngươi đừng hô, việc này nếu vỡ lở sẽ liên luỵ đến cả ta và lão nhị. Chúng ta đã đến cái tuổi này rồi, không thể chết đi cũng không được vào phần mộ tổ tiên. Vì vầy đành phải đánh gãy chân ngươi, thu đồng ruộng nhà ở của ngươi đưa tới chỗ Tống Thiêm Tài để hắn nguôi giận. Cho dù trên người các ngươi có bạc, cả một cái thôn đều đã bị ngươi liên lụy, đến lúc đó chỉ sợ các ngươi có tiền nhưng lại chẳng còn mạng để tiêu."