Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 81: Tẩy trần




Tống Đại Sơn biết con trai Tống Thiêm Tài của mình là người có bản lĩnh, nhưng dù vậy cũng không thể ngờ chỉ một chuyến đi Tuyền Châu, nó đã mang theo một đống thứ trở về còn kiếm lời nhiều tiền như vậy, vì thế nên ông mới hỏi câu này. Vốn dĩ Tống Đại Sơn không có ý gì khác, nhưng lọt qua lỗ tai Trần Quế Chi thì lại có chút không vui.

Trần Quế Chi mở miệng trách: "Lão già lẩm cẩm này. Con trai giỏi kiếm tiền, bạc trắng bóng ở ngay trước mặt mà ngươi còn nói như vậy. Không phải con trai ngươi buôn bán mà ra, chẳng lẽ là ngươi cho sao? Con trai ta tính tình thế nào ngươi chẳng phải không biết, ngươi nói như vậy quá tổn thương đến đứa nhỏ."

Tống Đại Sơn nghe vậy lập tức vội vàng giải thích: "Ý ta không phải như vậy, không phải vậy mà."

Tống Thiêm Tài cười tiếp lời: "Không có việc gì, nương, cha cũng chỉ mới hỏi vài câu, lo lắng ta ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng mà thôi. Việc này cũng tại ta không thương lượng với cha mẹ. Tiền vốn để đi Tuyền Châu không chỉ có chừng ấy bạc, ta còn mượn một ít từ chỗ Ngôn Tu. Cha mẹ đệ ấy để lại cho đệ ấy một số tiền, ta không dám lộ ra nên mới không nói cho các ngươi, sợ các ngươi bị người khác lừa. Lần này đi Tuyền Châu, chúng ta ở đó ba bốn tháng, làm vài cọc mua bán lớn, năm trăm lượng này chỉ là một phần nhỏ. Ta với Ngôn Tu còn đặt mua chút đồng ruộng và cửa hàng ở Tuyền Châu, ít nhiều có Ngôn Tu hỗ trợ. Mà tiền trong tay đệ ấy đều đổi thành cửa hàng, nhà và đồng ruộng. Hiện giờ đệ ấy ở Tuyền Châu đã có nhà có đất, ta cũng đi theo thơm lây, ở đó đặt mua chút gia nghiệp."

Lúc này không chỉ riêng Tống Đại Sơn ngây người, ngay cả Trần Quế Chi cũng chưa kịp phục hồi lại tinh thần. Nhà bọn họ ở Tuyền Châu đặt mua sản nghiệp, có cửa hàng, có đồng ruộng còn có nhà? Chuyện này cứ như là đang nằm mơ vậy. Tuy rằng bọn họ khi còn nhỏ đã từ Tuyền Châu đến đây, lúc ấy Tuyền Châu vẫn còn là một nơi nghèo nàn rách nát. Nhưng mấy ngày này Trần Quế Chi đã hỏi thăm được không ít tin tức từ các nhóm khách thương, sự phồn hoa nơi đó Trần Quế Chi có tưởng tượng thế nào cũng không ra. Bây giờ con trai vậy mà lại có bản lĩnh ở Tuyền Châu đặt gót chân, tin tức này lớn đến mức bà có chút không dám tin tưởng.

Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh nói: "Thúc, thẩm. Ta và đại ca đã thống nhất chờ thêm mấy năm Tiểu Bảo lớn chút nữa, chúng ta sẽ cùng chuyển tới Tuyền Châu sinh sống, đưa Tiểu Bảo đến tư thục tốt nhất ở Tuyền Châu học tập, về sau đi làm quan lớn, giúp Tống gia quang tông diệu tổ. Sợ thúc, thẩm ở trấn trên không quen, đại ca còn mua thêm một miếng đất phía sau tòa nhà, đến lúc đó thúc, thẩm muốn trồng rau thì trồng rau, muốn trồng hoa thì trồng hoa, rất thuận tiện. Thị trấn kia dựa vào Tuyền Châu, qua lại chỉ mất một canh giờ, thúc, thẩm rảnh rỗi là có thể tới Tuyền Châu dạo chơi."

Tống Thiêm Tài nói tiếp: "Cha mẹ, nếu như các ngươi không muốn dọn đi thì cũng không sao. Để cho Tiểu Bảo đi học ở trấn trên một thời gian, chờ nó lớn hơn ta sẽ cùng nó qua bên kia mấy năm. Chúng ta chạy qua lại cả hai bên, không quá đáng ngại, chủ yếu vẫn là xem ý kiến của các ngươi. Ta làm vậy cũng vì muốn đặt mua chút sản nghiệp cho Tiểu Bảo, về sau nó còn phải học hành khoa cử, dù gì thì cũng không thể không có chút thu nhập nào. Đặt mua gia nghiệp ở Tuyền Châu cho nó, mặc kệ nó thích làm quan hay buôn bán thì đều có tiền vốn, chúng ta cũng có thể yên tâm phần nào."

Nghe xong nửa ngày, Trần Quế Chi mới hiểu. Là người đều thích hoài niệm. Ở Tống gia thôn hơn nửa đời, nói thật tự nhiên bảo bà dọn đi, bà còn có chút luyến tiếc. Nhưng nếu buộc phải tách ra với con cháu, chút luyến tiếc này đều trở nên không đáng giá. Chỉ cần người một nhà sum vầy, ở đâu cũng đều như nhau.

Hơn nữa cho dù Tống Thiêm Tài ngày thường không nói, Trần Quế Chi vẫn cảm thấy con trai mình trước kia có thiên phú học tập như vậy, bỗng nhiên lại bị kẻ khác chặt đứt khoa cử, trong lòng nó hẳn là rất tiếc nuối. Chẳng qua vì không khiến cha mẹ phải lo lắng, nó mới không để lộ ra thôi. Nhưng nó lại ôm kỳ vọng rất cao với Tiểu Bảo, luôn muốn dành cho Tiểu Bảo những gì tốt nhất. Nếu như bà và Tống Đại Sơn có bản lĩnh hơn thì sẽ không để Tống Thiêm Tài làm con phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Nghĩ vậy, Trần Quế Chi mở miệng nói: "Quê quán của ta và cha ngươi chính là Tuyền Châu, sao có thể không ở quen được. Ta chỉ là có chút luyến tiếc bạn bè thân thích ở đây thôi. Chẳng qua từ đây tới Tuyền Châu cũng không tính quá xa, mỗi năm trở về thăm một lần quá đơn giản, chẳng phải chuyện gì bao lớn. Thiêm Tài, ngươi giỏi giang hơn ta và cha ngươi nhiều, có chuyện gì ngươi cứ xem rồi làm đi. Ta và cha ngươi theo ngươi. Không gì có thể quan trọng hơn con trai và cháu trai của ta."

Tống Thiêm Tài nghe Trần Quế Chi nói vậy bèn quay qua nhìn về phía Tống Đại Sơn. Tống Đại Sơn là nam nhân, ông kỳ thật nghĩ xa hơn nhiều so với Trần Quế Chi. Ông trọng mặt mũi cả đời, Lưu Thải Liên lại tư bôn, đội cái nón xanh lớn như vậy cho con trai. Ông và Trần Quế Chi tách khỏi những người này cũng chẳng sao, dù gì bọn họ đều đã già rồi, mất mặt thì mất mặt đi.

Nhưng cháu trai Tống Tiểu Bảo của ông vẫn còn nhỏ, về sau cõng cái xuất thân như vậy, mặc kệ là khoa cử hay làm mai đều sẽ rất phiền toái. Ông lại không muốn chỉ vì một Lưu Thải Liên mà chậm trễ cháu trai mình cả đời. Cũng vì thế mà lúc trước trong nhà túng quẫn như vậy nhưng ông vẫn để Tống Thiêm Tài quyên góp cho thôn năm mươi lượng bạc, mục đích chính là khiến cho người trong thôn nhớ đến cái tốt, không còn để mắt Tống gia nữa.

Chẳng qua người ở đây đều biết rõ tường tận mọi việc, cho dù không nói ra miệng thì trong lòng bọn họ khẳng định vẫn sẽ có lúc nói thầm. Chuyện này cũng coi như trị ngọn không trị gốc. Nhưng nếu tới Tuyền Châu sinh hoạt thì có thể hoàn toàn loại trừ được nỗi lo này rồi. Rốt cuộc đến lúc đó, bọn họ chỉ cần nói nương Tống Tiểu Bảo không còn, Tống gia lại làm việc thiện nhiều chút là thanh danh có thể dễ dàng lấy lại được. Về sau, Tống Tiểu Bảo học hành thi thố, làm quan hay làm mai đều sẽ không chậm trễ.

Cho nên, Tống Đại Sơn vô cùng dứt khoát nói: "Đi Tuyền Châu rất tốt, ta với nương ngươi theo ngươi tới Tuyền Châu hưởng phúc, đây là phúc khí bao nhiêu người hâm mộ còn không được."

Thấy hai lão Tống gia đều không phản đối, Tống Thiêm Tài gật đầu nói: "Cha, nương, nhà ở và cửa tiệm của chúng ta ở nơi này đều giữ lại. Đến lúc đó, nếu như các ngươi ở không quen, chúng ta sẽ trở về sống, coi như đi chơi một chuyến. Còn nếu như ở được thì mỗi năm chúng ta lại trở về cùng thân thích tụ tập. Chẳng qua bây giờ chuyện này ngược lại không vội. Tiểu Bảo còn nhỏ, ta chỉ là nói trước với các ngươi một câu. Đây cũng là một con đường lui ta lưu lại cho nhà chúng ta. Người nhà nông ăn cơm dựa vào ông trời, thiên tai nhân họa ai cũng không thể nói trước được gì. Nhưng ở Tuyền Châu bốn phương thông suốt, lương thực luôn không thiếu, lại có trọng binh canh gác, được triều đình vô cùng coi trọng. Cho dù chúng ta ở nơi này mùa màng không tốt, chỉ cần tới Tuyền Châu có tiền là có thể mua được lương thực ăn."

Năm thiên tai, nơi này có tiền cũng không mua được lương thực, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ. Mấy năm nay tuy rằng về cơ bản là mưa thuận gió hoà, nhưng mỗi khi thu hoạch không tốt, chuyện bán nhi bán nữ cũng đều có. Thật sự tới lúc ấy, Tống gia bọn họ thế đơn lực mỏng lại có chút của nả, trong mắt người khác quả thật chẳng khác nào miếng thịt mỡ.

Hai lão Tống gia vốn ban đầu đã đồng ý đi Tuyền Châu, bây giờ lại càng không còn lời gì để phản bác. Đồ đạc Tống Thiêm Tài mang về đặt ở trong phòng Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi. Bàn chuyện xong, bọn họ bèn cùng nhau khuân ra chất đầy mặt đất.

Quà dành cho Thái chủ bạc và Đỗ chưởng quầy đều đã đưa đi, dư lại còn có một nhà Tống Đại Hải, một nhà Lưu Khôn Võ và một nhà Trần Đại Thạch. Đương nhiên, mấy người quen cũ và cả thôn trưởng của Tống gia thôn cũng phải có phần. Dù không thích Trần gia, nhưng ở đó còn có mẹ ruột Trần Quế Chi Cao lão thái ở, Tống Thiêm Tài vẫn chuẩn bị một cây vải và ít đồ bổ cho Cao lão thái, còn nhà hai ông cậu thì không chuẩn bị một cái gì. Hắn đã tính toán đi Tuyền Châu, về sau thân thích cũng chỉ qua lại với mấy nhà này. Còn nhà các cậu, tuy không tính là đại gian đại ác, nhưng Tống Thiêm Tài lại không định chọc vào mớ thị phi này. Không thể trêu vào, vậy trực tiếp không qua lại không phải được rồi ư. Dù sao ai cũng đừng mong dựa vào chút tình cảm thân thích để thao túng hắn, khiến hắn không thoải mái.

Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn giúp đỡ sắp xếp, rất nhanh đã phân chia xong, nhưng đồng thời cũng cực kì xót ruột. Các loại vải vóc, điểm tâm, thức ăn, đồ bổ mà Tống Thiêm Tài chuẩn bị đều có giá trị xa xỉ, cho dù hiện tại biết Tống Thiêm Tài rất có tiền, nhưng thói quen tiết kiệm từ trước đến nay khiến Trần Quế Chi không tránh được lải nhải Tống Thiêm Tài một hồi.

Tống Thiêm Tài nhanh nhẹn lấy ra trang sức lấy lòng Trần Quế Chi và thuốc lá sợi tốt nhất cho Tống Đại Sơn. Triệu Ngôn Tu ngoại trừ vải ra còn mua cho Trần Quế Chi một đôi vòng tay ngọc, mua cho Tống Đại Sơn một cái tẩu thuốc bằng bạc. Trần Quế Chi nhiều năm như vậy cũng chỉ có lúc thành thân với Tống Đại Sơn từ chính tay mẹ chồng tiếp nhận một chiếc vòng bạc đeo ở cổ tay, toàn thân vô cùng đơn điệu.

Bây giờ Tống Thiêm Tài đặt làm riêng cho bà nguyên một bộ trang sức vàng, Trần Quế Chi đặt ở trong tay sờ soạng nửa ngày, cảm khái nói: "Ta gả đến Tống gia nhiều năm như vậy, trượng phu thành thật, nhi tử hiếu thuận, cả đời này vốn đã rất thỏa mãn. Không nghĩ tới lúc tuổi già còn là một kẻ có phúc, con trai nhớ đến người làm nương này, tặng trang sức vàng cho ta đeo. Ta thấy ở Tống gia thôn không một ai có phúc khí hơn ta."

Đôi vòng tay ngọc Triệu Ngôn Tu mua màu sắc sáng trong, kỳ thật giá cả còn đắt hơn bộ trang sức vàng của Tống Thiêm Tài. Đáng tiếc hai lão Tống gia không biết nhìn hàng, chẳng qua Trần Quế Chi cũng không phải loại người không biết ý tốt của người khác, hết lời khen ngợi Triệu Ngôn Tu một phen. Chờ sau khi Tống Thiêm Tài nói cho Trần Quế Chi biết giá của đôi vòng tay này, Trần Quế Chi bèn vô cùng cẩn thận gói thận kĩ cất dưới đáy hòm, không dám đeo. Trong lòng đối với Triệu Ngôn Tu lại càng thêm yêu thích, còn hơi mang chút bất an. Bà không phải loại người thích chiếm lợi từ người khác, nếu được người khác đối xử tốt, bà sẽ đối xử ngược lại càng tốt hơn, càng thêm coi Triệu Ngôn Tu như người trong gia đình.

Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mang về không ít thứ cho Tống Tiểu Bảo, ăn chơi dùng mặc cái gì cũng có, chiếm gần nửa diện tích phòng Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi. Tống Tiểu Bảo hết sờ cái này lại nhìn cái kia, cái nào cũng luyến tiếc không buông tay, mắt nhìn không muốn chớp, hận không thể mọc ra thêm một cánh tay nữa để chơi đồ chơi.

Tống Thiêm Tài đã lâu không chơi đùa với Tống Tiểu Bảo. Hắn và Triệu Ngôn Tu cùng Tống Tiểu Bảo chơi đồ chơi trong phòng vợ chồng Tống Đại Sơn. Mấy loại đồ chơi trí tuệ như xếp hình, khoá hoa mai, cửu liên hoàn khỏi cần phải nói, đều là Triệu Ngôn Tu hướng dẫn Tống Tiểu Bảo chơi. Còn kiếm gỗ, con quay, động vật bằng gốm sứ đều do Tống Thiêm Tài đảm nhận chơi cùng Tống Tiểu Bảo.

Trong số đó có đôi gà trống bằng gốm đỏ màu sắc cực kì tươi sáng được Tống Tiểu Bảo yêu thích nhất, ôm ấp không buông tay. Nhưng Tống Thiêm Tài cũng chỉ cho nó ngắm, sợ màu phai ra lung tung. Màu này là sơn vẽ lên, hắn không quá muốn để Tống Tiểu Bảo ôm. Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, Triệu Ngôn Tu nhìn mà tức cười.

Cuối cùng, Triệu Ngôn Tu bóc một quả nhãn khô đút cho Tống Tiểu Bảo ăn. Tống Tiểu Bảo lập tức thích mê, gà trống đỏ thẫm trong phút chốc bị lãng quên, đôi tay béo nhỏ cầm mấy quả nhãn chậm rãi bóp nát. Triệu Ngôn Tu nhìn đôi mắt nhỏ vô cùng đáng thương của Tống Tiểu Bảo, đành phải bưng chén nước ấm ngâm nhãn một lúc rồi mới đút cho Tống Tiểu Bảo ăn. Tống Tiểu Bảo lập tức trở nên vui tươi hớn hở, vẻ mặt kia trông giống Tống Thiêm Tài như đúc. Triệu Ngôn Tu luôn đối tốt với Tống Tiểu Bảo không hề có nguyên tắc như vậy.

Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đều hiểu rõ đạo lý tài không để lộ. Tuy rằng rất muốn cầm những món đồ con trai vừa mới hiếu thuận đi khoe khoang khắp thôn, nhưng họ đều nhịn xuống. Dù vậy hai vợ chồng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, cùng nhau lên trấn trên mua đồ ăn.

Chạng vạng, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn tới chào từ biệt. Hiện giờ Tống Thiêm Tài bọn họ đã trở lại, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn xem như kết thúc nhiệm vụ, đương nhiên phải về nhà. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình. Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn lại đối đãi bọn họ rất tốt, hai người cũng ngóng trông có thể sớm chút về nhà.

Tống Thiêm Tài không ngăn cản, chỉ bảo bọn họ ngày mai hẵng chuyển đi, hôm nay ở lại một ngày. Sắc trời cũng không còn sớm, hai người Trần Đại Thạch bèn không chối từ. Tống Thiêm Tài lần này ở Tuyền Châu mua về không ít quà cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, có vải dệt, hải sản khô và lá trà. Triệu Ngôn Tu giúp Tống Thiêm Tài mang ra, nhưng Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn nói thế nào cũng không chịu nhận.

Cuối cùng, Tống Thiêm Tài đành phải nói: "Đại Thạch ca, Tiểu Mãn ca, nếu như các ngươi không nhận, ngày mai ta sẽ đưa đến để ngay trước cửa nhà các ngươi. Không bằng ngày mai các ngươi thu dọn đồ đạc thì tiện thể mang về luôn. Giao tình của chúng ta chẳng lẽ lại không đáng giá chút đồ vật này ư? Nếu như các ngươi không nhận, về sau ta cũng không dám nhờ vả các ngươi làm việc nữa. Đây chẳng phải là ta chỉ biết chiếm lợi người khác thôi sao? Ta lại không muốn làm như vậy."

Khuyên can mãi, Tống Thiêm Tài rốt cuộc mới nhét được đồ cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn.

Nhưng Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn lại tỏ ra khó xử. Tống Thiêm Tài thấy thế, trong lòng tưởng tượng, thử hỏi: "Đi ra ngoài nhiều ngày như vậy không biết ở nhà có yên ổn hay không. Đại Thạch ca, Tiểu Mãn ca, không ai tới Tống gia gây chuyện chứ?"

Trần Đại Thạch ngẫm nghĩ mình đã được Tống Thiêm Tài gửi gắm, việc này hẳn nên nói cho Tống Thiêm Tài một tiếng. Vì vậy, Trần Đại Thạch mở miệng nói: "Thiêm Tài huynh đệ, ngươi rời đi đại khái nửa tháng, đại cữu và nhị cữu của ngươi đưa Cao lão thái và bốn đứa con trai đến Tống gia, bảo là ngươi ra bên ngoài, bọn họ tới giúp Tống thúc Tống thẩm trông coi nhà cửa. Tống thẩm không thèm phản ứng bọn họ, chỉ đón Cao lão thái vào trong nhà, nói muốn mời Cao lão thái ở Tống gia mấy ngày, còn bốn cháu trai thì bảo đại cữu và nhị cữu của ngươi đưa về."

Kỳ thật, Trần gia cũng vì thấy Trần Quế Chi tìm một thằng cháu trai xa tận tám đời như hắn tới Tống gia ăn ngon uống tốt, quá ganh ghét nên mới đưa "cháu trai ruột" tới tận cửa, mỹ kỳ danh là trông nhà, trên thực tế lại là tới ăn không uống không một đoạn thời gian. Rốt cuộc, Tống Thiêm Tài quả thật rất lợi hại, nhưng hai lão Tống gia cũng nổi danh là người hiền lành. Trần gia thấy Tống Thiêm Tài không ở nhà, lại nâng mặt mũi Cao lão thái đưa bốn tiểu bối Trần gia tới Tống gia.

Chờ sau khi bốn đứa nhỏ Trần gia đều ở lại, quan hệ giữa Tống gia và Trần gia cũng liền trở nên tốt đẹp như trước. Nhưng cố tình Trần Quế Chi không cho mặt mũi, làm bữa cơm mời mấy đứa cháu trai ăn, ăn xong bảo bọn chúng cùng cha mình trở về. Nói trong nhà không chứa nổi những người này, chỉ chừa Cao lão thái ở một đoạn thời gian là được.

Đôi mắt Tống Thiêm Tài chợt lóe, cười nói: "Vậy các cữu cữu của ta cứ thế trở về sao?"

Trần Đại Thạch liền có chút không tiện mở miệng, Lâm Tiểu Mãn đành tiếp lời: "Mợ cả và mợ hai của ngươi tới Tống gia nói vài câu khó nghe, nói thím thà cưu mang người ngoài cũng không muốn chiếu cố nhà mẹ đẻ, còn nói ngươi cao ngạo, có mấy đồng bạc đã vênh mặt chống đối cậu mợ, không để cậu mợ vào trong mắt. Cuối cùng, bọn họ bị Tống thẩm và Tống thúc lấy cây chổi đuổi đi. Phùng Tứ Phượng còn cố ý ngất ở trước cửa Tống gia. Cũng may nương của Thiêm Kim tới đây, dùng cây kim thêu châm một phát khiến cô ả nhảy dựng lên. Tống thẩm tức đến khó thở, trực tiếp nói về sau sẽ không bao giờ chào đón hai đứa em dâu này. Cao lão thái ngại mất mặt, lâm bệnh một đoạn thời gian. Tống thẩm săn sóc một tháng, Trần gia mặc kệ không hỏi không gửi tiền thì thôi, còn không có một ai tới đây hỏi thăm một câu. Tống thẩm hận đến ngứa răng, cuối cùng đành đi tìm lí chính của Trần gia, nói là muốn cáo hai đệ đệ bất hiếu. Huynh đệ Trần gia hoảng sợ tới tận cửa cầu xin, Cao lão thái mềm lòng, trở về Trần gia. Như vậy ngược lại dẫn tới người khác đều cho rằng Tống thẩm sai, khiến Tống thẩm trong ngoài đều không phải."

Tống Thiêm Tài quả thật không nghĩ tới, kẻ thứ nhất tới cửa Tống gia lại là Trần gia.