Án thẩm nửa tháng, cuối cùng thôi quan phán Lưu Thải Liên 30 roi, Chu Đức Sinh 40 roi ngồi tù hai năm. Mà Vạn lão gia tuy rằng trước có lo lót nhưng không chịu nổi có thằng con út kéo chân sau, khắp nơi ngáng chân Vạn Tiền Phong. Cho nên, Vạn Tiền Phong tuy rằng không bị phạt trượng nhưng vẫn bị phán hai năm tù.
Lưu Thải Liên vừa chịu phạt xong đã bị Tống Thiêm Tài thuê người đưa đến Đại Lĩnh Sơn. Hắn và Triệu Ngôn Tu đi theo, nộp lên hai trăm lượng bạc. Tuy rằng là nam không được vào am ni cô nhưng bọn họ đã hỏi thăm rất nhiều người, các ni cô ở đây rất mực thủ lễ, sẽ không cố ý chà đạp nhóm nữ quyến bên trong. Chẳng qua bọn họ sẽ bắt nhóm nữ quyến phải làm ruộng lao động, ăn chay niệm phật sống thanh tu. Tống Thiêm Tài cảm thấy vô cùng vừa lòng, nên bắt Lưu Thải Liên thanh tu để sửa đổi. Bằng không, hắn tiêu tiền đưa người tới đây chẳng lẽ còn muốn nàng hưởng phúc nữa chắc.
Lưu Thải Liên tuy ở Tuyền Châu nhưng không biết còn có loại am ni cô kiểu này. Vốn tưởng rằng Tống Thiêm Tài chỉ bắt nàng xuất gia, định bụng chờ Tống Thiêm Tài vừa đi nàng sẽ trộm bỏ trốn tiêu dao tự tại. Nhưng vào rồi mới phát hiện nhóm ni cô ở đây đều là phụ nhân vạm vỡ, mỗi ngày quản nàng kín mít. Cả ngày trừ làm ruộng lao động ra thì chính là ăn chay niệm phật, cuộc sống như vậy đối với kẻ một lòng hướng tới phú quý như Lưu Thải Liên mà nói chẳng khác nào sống không bằng chết.
Nàng cũng mấy lần trốn được, nhưng lại trốn không thoát. Mỗi khi bị bắt trở về nàng lại bị nhốt ở trong phòng, họ không đánh không mắng nàng, chỉ là không cho ăn, bỏ đói nàng mấy ngày. Vài lần như thế, Lưu Thải Liên cùng đành chặt đứt tâm tư xuống núi. Sau khi hỏi thăm biết Tống Thiêm Tài đã nộp phí mười năm cho nàng, Lưu Thải Liên lập tức dấy lên hi vọng. Nàng bắt đầu bấm đốt ngón tay đếm ngày, ngóng trông đến thời điểm có thể đi ra ngoài.
Vạn Tiền Phong vào trong nhà lao rồi mới phản ứng lại được là gã đã thật sự ngồi tù, cha đã thật sự mặc kệ gã. Bằng không dựa vào tiền tài nhà gã, chuyện lần này còn không lớn tội hơn lần trước, lần trước cha vẫn có thể bảo hộ gã vô sự, lần này chỉ cần cha xuất lực, có thế nào cũng không để gã phải ngồi tù thế này. Ở trong đây hai năm, gã đi ra ngoài còn có tiền đồ gì nữa. Mới ở Tuyền Châu an gia lập nghiệp, chẳng lẽ lại phải đổi qua nơi khác một lần nữa bắt đầu lại từ đầu?
Lúc đến thăm Vạn Tiền Phong, Vạn Tiền Lợi mới cười lạnh báo cho Vạn Tiền Phong biết Vạn lão gia bệnh nặng đến mức không nhấc nổi người, e là không gắng gượng được mấy ngày. Chờ sau khi Vạn lão gia chết, Vạn Tiền Lợi sẽ bán hết sản nghiệp ở Tuyền Châu rồi cùng vợ con tìm nơi khác một lần nữa đặt mua gia nghiệp. Vạn Tiền Lợi nói với Vạn Tiền Phong, điều cuối cùng mà hắn có thể làm cho người đại ca này chính là giúp đỡ săn sóc vợ con của Vạn Tiền Phong một phen.
Vạn Tiền Phong lớn tiếng mắng chửi Vạn Tiền Lợi, Vạn Tiền Lợi mắt điếc tai ngơ, cuối cùng để lại một ngàn lượng bạc cho Vạn Tiền Phong. Trích ra 500 lượng bạc, Vạn Tiền Phong đổi sang một gian tù độc lập. Lúc còn ở gian lớn nhốt chung với đám người khác, vì là ma mới nên gã đã bị đánh vài trận. Số tiền còn lại gã không dám động vào, không có Vạn gia, không có cha ở phía sau giúp đỡ, Vạn Tiền Phong chẳng là cái thá gì. Nhưng cho dù vậy, lúc ra tù Vạn Tiền Phong cũng chỉ dư lại chưa đến hai trăm lượng bạc, ở Tuyền Châu lại hỏng mất thanh danh, đắc tội không ít người. Nghe nói vợ con theo Vạn Tiền Lợi đi xa tha hương, Vạn Tiền Phong chỉ đành mai danh ẩn tích, tìm một nơi hẻo lánh nào đó kiếm ăn.
Còn Chu Đức Sinh ở trong tù hai năm lại học được chút thói hư tật xấu. Dựa vào vẻ ngoài không tệ lại biết dỗ dành nữ nhân, sau khi ra tù, gã dùng số bạc đã giấu lúc trước làm buôn bán nhỏ rồi cùng vợ của một tên du côn câu kết làm bậy, kết quả bị tên du côn kia bắt tại trận, một phen thất thủ rồi trả giá bẳng cả tính mạng, cuối cùng vẫn là thua dưới hai chữ nữ sắc này.
Xử trí xong mấy tiện nhân này, cả thể xác và tinh thần của Tống Thiêm Tài đều thoải mái hơn rất nhiều. Chẳng qua Tống Thiêm Tài còn chưa quên mục đích quan trọng nhất của mình khi tới Tuyền Châu, đó chính là kiếm tiền đặt mua ruộng đất cửa hàng. Hiện tại trên tay hắn chỉ có năm ngàn lượng, một cái cửa hàng tốt chút cũng không mua được. Tống Thiêm Tài đi một vòng nhìn xem có thể kiếm thêm chút tiền nào không, bằng không lần này chỉ có thể mua nhà mua ruộng, chờ lần sau tới Tuyền Châu mới mua cửa hàng.
Bị chuyện của Lưu Thải Liên trì hoãn hơn nửa tháng, Tống Thiêm Tài cũng không phải ngồi không. Hắn lôi kéo Triệu Ngôn Tu làm không ít tương hải sản, chỉ cần mấy ngày nữa là xong. Thứ này ăn chủ yếu là nhằm vào cái mới lạ, bởi vì nguyên liệu phải dùng hải sản có tính mùa vụ và tính địa phương, Tống Thiêm Tài ngay từ đầu vốn không định làm.
Nhưng càng túng quẫn thì đầu óc càng linh động. Vừa lúc Tuyền Châu đang đúng vào mùa hải sản, Tống Thiêm Tài mới xắn tay lên làm. Hai người hắn và Triệu Ngôn Tu làm ba lu gốm lớn. Mỗi ngày hết phơi lại đảo, chỉ qua hơn nửa tháng hai người đã gầy đi một vòng.
Tống Thiêm Tài là người có thể tự mình chịu khổ cũng tuyệt đối không muốn người nhà mình khổ. Thấy Triệu Ngôn Tu chỉ mới mập lên một chút thịt giờ đã biến mất tiêu, hắn lập tức cảm thấy đau lòng. Cho nên bây giờ ngoại trừ mỗi ngày làm hải sản Triệu Ngôn Tu thích ăn ra, gà vịt thịt cá mỗi ngày luân phiên hầm canh, đến buổi tối còn bổ sung thêm một bữa ăn khuya, nhất định phải nuôi Triệu Ngôn Tu cho béo thêm chút.
Làm xong tương hải sản, Tống Thiêm Tài nếm thử một chút, cảm thấy cực kì mỹ vị, không hề thua kém loại hắn từng ăn kiếp trước. Nghĩ lại cũng đúng, kiếp trước nguyên liệu của những loại tương hải sản đó khẳng định là không được thực chất như hiện tại hắn làm, mà vì hạ phí tổn xuống thấp nhất lại đảm bảo số lượng, cho nên phải thêm vào rất nhiều hoá chất để đạt đủ chỉ tiêu. Mà thứ bọn họ làm là thuần thủ công, phương pháp cũng là theo cách cổ xưa nhất, hương vị càng thêm tươi ngon cũng là bình thường.
Đựng đầy bốn cái bình gốm, tặng huynh đệ La gia mỗi người một vò, lại tặng Hoàng lão bản hai vò, còn thêm chút lễ vật nhờ Hoàng lão bản mang giúp qua cho Hoàng đại nhân, cảm tạ Hoàng đại nhân đã bảo vệ lẽ phải cho bọn họ. Huynh đệ La gia nếm thử tương hải sản xong ngay lập tức tới tìm Tống Thiêm Tài. Hai huynh đệ bọn họ một thì chạy thương, một thì buôn bán, đều là kẻ biết nhìn hàng.
Tuyền Châu nơi đây thừa thãi hải sản, nhưng vừa đến mùa đông, lượng hải sản lập tức không đuổi kịp nhu cầu, giá cũng rất đắt, cho nên mới ra đời tương hải sản. Loại tương này có vị hải sản, nấu ăn, trộn gỏi hay ăn với cháo đều cực kỳ hợp. Cơ mà tương hải sản thì cũng có ngon có dở, Tuyền Châu chỉ có một cửa hiệu lâu đời sản xuất tương hải sản là nổi danh nhất, còn những nhà khác đều chỉ tàm tạm, không có gì xuất sắc.
Tương hải sản của Tống Thiêm Tài so với cửa hiệu lâu đời kia còn đậm đà hơn, hơn nữa tương hải sản nhà kia nói là tương nhưng kỳ thật là cả miếng thịt hải sản hoàn chỉnh, không được tinh tế giống như tương của Tống Thiêm Tài. Buôn bán mà, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đương nhiên phải để bụng.
Huynh đệ La gia muốn hợp tác, muốn Tống Thiêm Tài hàng năm bán tương hải sản cho bọn họ. Tống Thiêm Tài lại không ngốc, tuy rằng không biết tương hải sản này có bán được hay không, nhưng nhìn bộ dạng ân cần khách khí của huynh đệ La gia, trong lòng hắn tự nhiên có nắm chắc. Hắn vừa mới tới Tuyền Châu, trong tay không tiền lại trời xa đất lạ, thế cho nên mới bán công thức nước tương. Nhưng loại mua bán này làm một lần là đủ rồi, nếu về sau muốn sinh hoạt ở Tuyền Châu, tương hải sản sẽ trở thành món hàng mang lại nhiều lợi ích nhất. Nhân tình là nhân tình, làm ăn là làm ăn, Tống Thiêm Tài sẽ không lẫn lộn.
Huynh đệ La gia còn chưa kịp kì kèo đến khi Tống Thiêm Tài chịu nhả ra, Hoàng lão bản đã tới cửa. Vừa nhìn, huynh đệ La gia đã biết đây khẳng định là cũng nhìn trúng tương hải sản. Mấy ngày nay, Hoàng lão bản mua xưởng của Vạn gia, mở rộng sản xuất, làm ăn cũng coi như suôn sẻ. Cơ mà nếu muốn kiếm được nhiều hơn thì vẫn là phải có thứ gì đặc sắc. Tuy rằng đã có nước tương hải sản, nhưng cả tương hải sản hắn cũng không muốn bỏ lỡ.
Hoàng lão bản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói là muốn mua cách làm. Tống Thiêm Tài lúc này lắc đầu, không muốn bán. Hoàng lão bản nâng giá lên rất cao, huynh đệ La gia cũng đứng cạnh hát đệm, nhưng Tống Thiêm Tài lúc này sống chết không chịu nhả. Cuối cùng, thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, Tống Thiêm Tài mới nói muốn cách làm của hắn thì cũng có thể, nhưng hắn phải được cổ phần ở trong.
Tống Thiêm Tài sớm đã có tính toán đó, một lần bán công thức là vì nhu cầu cấp bách phải dùng tiền nên mới làm. Loại gà mái biết đẻ trứng như vậy, Tống Thiêm Tài luyến tiếc mổ gà lấy trứng. Hoàng lão bản vừa nghe Tống Thiêm Tài yêu cầu thì có chút không muốn. Rốt cuộc, tiền lãi đạt được khi tham cổ không phải là một con số nhỏ.
Tống Thiêm Tài cũng không ép quá mức, tỏ vẻ có tham dự cổ phần hay không cũng chẳng sao cả. Hoàng lão bản suy ngẫm một hồi, không đáp ứng ngay, chỉ nói cho hắn trở về nghĩ lại. Tống Thiêm Tài bèn đồng ý, sau đó lại bán cho huynh đệ La gia ba lu tương hải sản lớn hơn nghìn cân, thu được 400 lượng bạc.
La Trường Nghiệp mang về cửa hàng của mình bán nửa lượng bạc một cân, ngày đầu tiên doanh số chỉ có thể tính không tốt cũng chẳng xấu, nhưng tới ngày hôm sau đã có thêm khá nhiều người được giới thiệu tới mua. Các thương nhân chạy thương mua toàn mười cân hai mươi cân mang đi. Bán được hơn phân nửa, La Trường Nghiệp nhanh chóng quyết định tăng giá lên 800 văn, vẫn có không ít người mua. Chưa đến mười ngày, mẻ tương hải sản lần này đã bán hết veo.
Hoàng lão bản vẫn luôn để mắt tới tình hình buôn bán đợt tương hải sản này của La Trường Nghiệp. Hiện giờ mới là tháng tư, nguồn tiêu thụ tương hải sản còn kém xa chưa bằng một nửa của mùa đông. Cho dù là thế nhưng tương hải sản Tống Thiêm Tài làm ra vẫn bán đắt hàng đến như vậy, điều này khiến trong lòng Hoàng lão bản càng thêm ngứa ngáy.
Tận đến khi có người thông qua huynh đệ La gia dò hỏi nơi cung cấp tương hải sản, Hoàng lão bản lập tức đứng ngồi không yên, lại tới cửa tìm Tống Thiêm Tài. Lúc này, Hoàng lão bản không nói hai lời đồng ý cho Tống Thiêm Tài tham cổ, nhưng chia chác ra sao thì bên nào cũng chẳng ai chịu nhường. Vì thế, sau một hồi cò kè mặc cả, Tống Thiêm Tài ra cách làm, Hoàng lão bản ra tiền ra nhân lực, hai người chia ba bảy. Tuy rằng Tống Thiêm Tài còn có thể tiếp tục nâng giá lên nữa, nhưng bây giờ lưu một đường, ngày sau sẽ dễ nhìn mặt nhau hơn. Hắn ra cách thức, phần lớn vẫn là Hoàng lão bản lo liệu. Thật sự ép bức Hoàng lão bản quá quá đáng, cuối cùng có hại vẫn là Tống Thiêm Tài. Rốt cuộc, cách làm để không cũng vô dụng, không thể sinh lời.
Hai người tới nha môn ký công văn, lập chứng từ, Tống Thiêm Tài giao cách làm tương hải sản cho Hoàng lão bản, nhất trí nửa năm lĩnh sổ một lần, cuối năm chia hoa hồng. Nếu như cách làm bị tiết lộ cho người khác biết, Tống Thiêm Tài có thể yêu cầu Hoàng lão bản bồi thường ba vạn lượng bạc, đây cũng là nguyên nhân Tống Thiêm Tài chịu lui một bước nhận ba phần lợi để đổi lấy một điều kiện nhỏ.
Có cọc mua bán với Hoàng lão bản bên này, túi tiền của Tống Thiêm Tài đã có thể rộng rãi hơn chút. Hắn và Triệu Ngôn Tu tới chỗ người môi giới, khắp Tuyền Châu bắt đầu tìm mua nhà mua đồng ruộng. Cuối cùng, bọn họ vẫn chọn ở Bình Dao trấn mua bôn mươi mẫu ruộng nước tốt nhất và hai mươi mẫu ruộng cạn, lại bỏ ra một nghìn lượng mua hai cái cửa hàng ở Bình Dao trấn, chọn một toà nhà lớn tam tiến tam xuất. Phía sau tòa nhà có một mảnh đất rộng, Tống Thiêm Tài tìm người xây tường vây thành một cái vườn lớn, dự định chờ khi nào hai lão Tống gia tới thì để bọn họ tự quyết định xem nên trồng hoa hay trồng rau.
Tống Thiêm Tài còn thông một cái cửa nách giữa hai toà. Hắn khẳng định là không yên tâm về sau Triệu Ngôn Tu sống một mình, mua nhà bèn tính luôn cả Triệu Ngôn Tu vào. Nếu như về sau Triệu Ngôn Tu thành gia lập nghiệp, vậy bịt kín cái cửa kia lại, hai bên sống cuộc sống riêng mình là được rồi. Nhưng tưởng tượng đến chuyện tiểu đệ tốt như vậy lại phải bị một nữ nhân vô danh nào đó bá chiếm, trong lòng Tống Thiêm Tài lập tức cảm thấy ê ẩm.
Hắn nghĩ nhất định là Triệu Ngôn Tu quá ngu ngốc, sợ Triệu Ngôn Tu bị người ta lừa nên mới khó chịu như thế. Cũng giống như những bà mẹ phải dựng vợ gả chồng cho con cái, trong lòng không dễ chịu cứ như là đứa nhỏ nhà mình bị người ngoài bắt cóc mất vậy. Đây chỉ là cảm xúc bình thường thôi. Cơ mà nghĩ tới nghĩ lui, tự an ủi tinh thần cả nửa ngày, thế nhưng trong lòng Tống Thiêm Tài vẫn không thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Tống Thiêm Tài luôn luôn sĩ diện ở trước mặt Triệu Ngôn Tu, dù trong lòng có buồn bực tới cỡ nào thì trên mặt cũng sẽ không để lộ cho Triệu Ngôn Tu xem. Hai người ở Bình Dao trấn không ít ngày, bởi vì đây là nơi về sau sẽ định cư, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đặt mua không ít đồ đạc, từ gia cụ đến chăn bông hầu như đều mua đầy đủ.
Tống Thiêm Tài ở Bình Dao trấn và Tuyền Châu hỏi thăm giá gạo nếp, không nghĩ rằng giá ở Tuyền Châu còn rẻ hơn Bình Dao trấn một chút. Tuy rằng chỉ là một văn nửa văn, nhưng Tống Thiêm Tài muốn ủ dấm, lượng mua khẳng định rất nhiều. Vì thế, hắn và Triệu Ngôn Tu thuê một cái xe ngựa, thừa dịp trời tối dùng thời gian mấy ngày mới vận chuyển được hơn hai nghìn cân gạo nếp trở về. Gạo nếp đã tách trấu thì trực tiếp làm dấm, còn loại chưa xát trấu rẻ hơn, Tống Thiêm Tài mua về tính toán chờ lần sau tới đây lại làm tiếp. Tòa nhà này có một cái hầm lớn, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu không muốn để cho người khác biết bọn họ cất chứa lương thực ở chỗ này nên bèn tự mình động thủ, chuyển hết số gạo nếp chưa xát vỏ vào trong hầm, nhỡ bị người lục soát cũng không phát hiện được gì.
Trong sân hắn để la liệt lu gốm, mỗi cái lu đều có thể chứa hơn một nghìn cân, dù sao hắn để lu ở đây cũng không định di chuyển. Số lu này đều trống không, Tống Thiêm Tài cũng cố hết sức, riêng vận mấy cái lu thôi đã phải chạy đi chạy lại rất nhiều lần.
Mua đồ xong, Tống Thiêm Tài bèn bắt đầu ủ dấm. Dấm chỉ mỗi lên men rồi đổ vào lu cũng phải mất hơn một tháng, bọn họ đến Tuyền Châu đã sắp được hai tháng, muốn kịp trở về trước tháng sáu thì phải nắm chặt thời gian.
Ủ dấm cực kì chú ý kỹ thuật và tay nghề, Triệu Ngôn Tu là thường dân, chỉ có thể giúp đỡ làm chút việc thể lực, Tống Thiêm Tài thì đặt toàn bộ tinh thần vào trong. Nơi này không có nhiệt kế, Tống Thiêm Tài chỉ có thể dựa vào tay để thử độ ấm, cần bảo đảm toàn bộ gạo nếp chín đều được lên men.
Cứ thế bận rộn cả tháng, dấm mới ủ ra được. Nhưng bởi vì không có ống mềm, toàn bộ dấm đều do Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu dùng thùng gỗ đổ vào lu gốm. Một ngày trôi qua, cánh tay hai người gần như không nâng dậy nổi. Ước chừng đổ bảy tám ngày, công việc này mới kết thúc. Tiếp theo hai người lại mua rất nhiều giấy dầu ở Tuyền Châu, bịt kín miệng lu, lại bọc thêm một lớp vải, cuối cùng đậy nắp thật kín. Bận trước bận sau gần hai tháng, mẻ dấm này của Tống Thiêm Tài mới coi như ổn thỏa.
Vốn dĩ Tống Thiêm Tài định thuê người tới trông coi, hắn và Triệu Ngôn Tu rốt cuộc hàng năm không ở nơi này. Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không ổn. Dấm đã ủ xong để trong sân, nếu như bị người khác động tâm tư trộm bán lấy tiền rồi bỏ trốn thì hắn biết tìm ai bắt đền. Cho nên, Tống Thiêm Tài không thuê người trông nhà, cuối cùng mua một cái khoá khoá chặt cửa. Lại cho hai nhà bên cạnh một ít tiền, nhờ họ mỗi ngày dạo quanh sân nhà hắn mấy vòng.
Hai nhà này Tống Thiêm Tài đều đã hỏi thăm qua, nhân phẩm danh tiếng ở nơi đây cực kì không tồi, nhân khẩu trong nhà cũng rất đông đúc. Tống Thiêm Tài tặng chút lễ vật, lại gửi ít bạc, người lớn của hai nhà đều đồng ý rồi.
Xong xuôi, Tống Thiêm Tài mới dẫn theo Triệu Ngôn Tu trở về Tuyền Châu, tính mua chút hàng hóa mang về. Không thể phủ nhận, ra ngoài lâu như vậy, Tống Thiêm Tài có chút nhớ nhà.