Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 73: Ép bức




Lưu Thải Liên vội vàng đứng dậy, hơi tủi thân nói: "Đức Sinh, ngươi làm sao vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Ngươi còn không biết tấm lòng ta dành cho ngươi ư, làm sao ta có thể tính kế ngươi cơ chứ. Ngươi nghe được tin đồn nhảm nhí này ở đâu để ta tới tận nơi làm cho ra nhẽ. Ta rời xa nơi chôn nhau cắt rốn cùng ngươi đến Tuyền Châu, như vậy còn chưa đủ để chứng minh tình nghĩa ta dành cho ngươi hay sao?"

Chu Đức Sinh kỳ thật cũng chỉ muốn thử Lưu Thải Liên mà thôi. Thấy bộ dạng tủi thân của Lưu Thải Liên, gã cảm thấy có lẽ Lưu Thải Liên không biết gì thật. Lúc này gã mới hòa hoãn ngữ khí mang chút tức giận nói: "Chẳng biết là tên khốn nào dám chơi xỏ ông. Nó thuê một đám lưu manh tới trước cửa hiệu thuốc rêu rao chuyện chúng ta tư bôn, còn bô bô chuyện trước kia của Vạn đông gia. Cả nửa ngày rồi e là toàn bộ phố tây đều đã biết hết. Thải Liên, ngươi cũng biết Vạn đông gia ghét nhất chính là bị kẻ khác bàn tán chuyện của ngài. Nếu chuyện chúng ta bị truyền rộng, về sau tin đồn nhảm nhí sẽ càng nhiều thêm. Hơn nữa việc này vốn dĩ không có quá nhiều người biết, nếu như không tìm được tên khốn đứng sau, cái nồi đen này nói không chừng chính chúng ta sẽ là người phải đội."

Lưu Thải Liên chỉ nghe Chu Đức Sinh nói đến chỗ chuyện tư bôn bị đồn ầm ở phố tây ai ai cũng biết đã sợ nhũn người. Nữ tử và nam tử không giống nhau, một phụ nhân đã kết hôn như nàng lại đi theo nam tử khác tư bôn, người khác không biết thì thôi, một khi đã biết thì Lưu Thải Liên không tài nào tưởng tượng được cảnh về sau mình sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, châm biếm khinh thường như thế nào.

Lúc này, Lưu Thải Liên nào còn nghe được những gì Chu Đức Sinh nói phía sau, trong lòng cũng hận lây sang Vạn Tiền Phong. Nếu không phải tại Vạn Tiền Phong không cho nàng viết đơn hòa li thì làm sao nàng phải cõng cái danh thối tha như vậy. Mấy vị thái thái của các chưởng quầy thương hộ trên phố tây bề ngoài thì tỏ ra hòa khí, bên trong kỳ thật luôn đua đòi ganh ghét lẫn nhau rất kịch liệt.

Trước kia nàng diện mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng lại còn biết chữ, cộng thêm Chu Đức Sinh hết mực chiều chuộng săn sóc, nàng không biết đã được các thái thái kia hâm mộ cỡ nào. Nhưng bây giờ đám phụ nhân kia chắc hẳn sẽ ở sau lưng chê cười nàng. Không, có lẽ bọn họ căn bản là không thèm chê cười sau lưng, ngay trước mặt bọn họ cũng có thể miệt thị, khinh thường nàng.

Chu Đức Sinh thấy mặt Lưu Thải Liên trắng bệch, trông như lung lay sắp đổ bèn vội đỡ lấy nàng một phen. Nhìn bộ dạng này của Lưu Thải Liên, Chu Đức Sinh rốt cuộc bài trừ hoàn toàn hiềm nghi với Lưu gia. Loại chuyện này nếu để lộ ra ngoài, đứng mũi chịu sào chính là hai người bọn họ, Lưu Thải Liên lại càng phải bị nghìn người chỉ trỏ. Lưu gia còn trông cậy vào Lưu Thải Liên trợ cấp thì làm sao có thể hãm hại Lưu Thải Liên được. Vậy là ai đã làm?

Còn chưa chờ gã kịp suy nghĩ cẩn thận, bên ngoài đã truyền đến tiếng hô thất thanh của các nha hoàn: "Quan gia, các ngươi không thể vào, thái thái của chúng ta đang ở bên trong. Đây là khuê phòng của nàng, các ngươi không thể đi vào." Thanh âm tràn đầy vội vã.

Lời còn chưa dứt, đã có bảy tám người mặc quần áo nha dịch đạp cửa xông vào. Chu Đức Sinh giật mình, thầm mắng những người này không có ánh mắt đá lung tung, nhưng trên mặt vẫn phải nặn ra một nụ cười nói: "Các vị quan gia, các vị tới phủ đệ của ta có việc gì sao. Thiếu đông gia của ta và Chu bộ đầu của các vị có quen biết, mong rằng các vị quan gia cho chúng ta chút mặt mũi. Nội tử* nhát gan, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."

*Nội tử: vợ

Chu Đức Sinh vừa dứt lời đã nhìn thấy vẻ khinh thường hiện lên trên mặt bảy tám nha dịch, từ phía sau lại có hai nam tử bước lên, một người trong đó gã nhìn có chút quen mắt lại nhớ không nổi đã gặp ở đâu. Còn Lưu Thải Liên vừa nhìn thấy người kia đã lập tức tràn đầy hoảng loạn, chỉ tay vào hắn nói: "Sao ngươi lại đến được đây? Không có khả năng, không có khả năng."

Tống Thiêm Tài nhìn ánh mắt cảnh giác của Chu Đức Sinh và bộ dạng hoảng sợ cố chống đỡ của Lưu Thải Liên, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại kích động hô: "Lưu thị, vi phu rốt cuộc tìm được ngươi. Vi phu biết ngươi là người hiền lương thục đức luôn tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt, chắc chắn là tên xấu xa này đã bắt cóc rồi ép buộc ngươi tới Tuyền Châu với gã. Bằng không dựa vào phẩm tính của mình, ngươi tuyệt đối sẽ không nhân lúc vi phu hơi thở thoi thóp mà bỏ chồng bỏ con không thấy tăm hơi. Khổ cực cho ngươi rồi, cứ yên tâm, ta đã cầu tri phủ lão gia, ngài khẳng định sẽ làm chủ cho hai chúng ta, bắt kẻ xấu này về quy án, nghiêm trị không tha."

Hiếp bức phụ nữ nhà lành, tội danh này so với tư bôn thông dâm còn nặng hơn nhiều. Tống Thiêm Tài lấy linh cảm từ vụ của Vạn Tiểu Hà, khiến cho bọn chúng trở mặt thành thù, chó cắn chó một miệng lông mới gọi là thống khoái. Tống Thiêm Tài bèn cho Lưu Thải Liên một bậc thang, để xem nàng có nhảy xuống hay không.

Quả nhiên, Tống Thiêm Tài vừa nói xong, Chu Đức Sinh lúc này mới bắt đầu sợ hãi, không nghĩ tới Tống Thiêm Tài thật sự tìm được nơi này tới. Cơ mà nhìn nha dịch ở bên, Chu Đức Sinh lại nhẹ nhàng thở ra. Phải biết rằng nếu như bị trượng phu bắt được, gian phu có thể bị giết chết ngay tại trận, còn không thì chẳng qua cũng chỉ là phạt tiền với ngồi tù vài năm. Nếu như phải chết thì gã sẽ giết lại Tống Thiêm Tài cũng chẳng vấn đề. Cũng may có nha dịch ở đây, tính mạng gã coi như được bảo vệ.

Nghĩ kỹ lại thấy có gì đó không đúng, Tống Thiêm Tài là khờ thật hay là đang giả ngu vậy? Đã đến nước này rồi mà hắn còn nói Lưu Thải Liên bị bức bách. Chẳng lẽ hắn cho rằng nói như vậy là có thể xoá bỏ sự thật rằng hắn bị thê tử đội nón xanh, hay là Tống Thiêm Tài vẫn còn dư tình chưa dứt với Lưu Thải Liên?

Nếu là vế trước, Chu Đức Sinh hẳn sẽ cười nhạo Tống Thiêm Tài lừa mình dối người. Còn vế sau, nếu như khéo lợi dụng để Lưu Thải Liên cầu xin, nói không chừng chuyện này có thể gió êm sóng lặng.

Lưu Thải Liên nghe được lời này hai mắt loé lên, khả năng cũng có cùng suy nghĩ với Chu Đức Sinh. Nàng vừa mới định mở miệng cầu xin Tống Thiêm Tài thì lại nghe thấy Tống Thiêm Tài nói: "Lưu thị, tuy rằng người khác đều nói là ngươi tự nguyện đi theo tên xấu xa này, nhưng ta lại không tin. Không nói cái khác, ngươi thông minh như vậy thì sao có thể không hiểu được phụ nhân đã kết hôn mà tư bôn thì phải bị trượng trách ngồi tù, bị bán, bị nhốt lồng heo. Chuyện liên quan đến tính mạng như vậy, một người đàn bà như ngươi làm sao dám làm, nhất định là bị tên xấu xa này ép buộc. Nhưng mà ta đã cầu được tri phủ lão gia, báo lên oan khuất của ngươi. Tri phủ lão gia nói nếu ngươi chịu chỉ điểm và xác nhận kẻ bắt cóc, chứng minh rằng mình trong sạch thì ngài sẽ phán cho ngươi vô tội. Vi phu không phải loại người không thông tình đạt lý, nhất định sẽ không gây khó dễ với ngươi."

Lưu Thải Liên lúc này mới khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn người chồng mà dĩ vãng nàng chưa từng đặt ở trong mắt. Ý ngoài lời của Tống Thiêm Tài vô cùng rõ ràng, nếu như nàng không chịu làm theo lời Tống Thiêm Tài chỉ điểm và xác nhận là Chu Đức Sinh bắt cóc hiếp bức nàng đến Tuyền Châu, vậy thì hắn sẽ cáo nàng thông dâm. Không chỉ muốn khiến nàng thân bại danh liệt, còn muốn nàng phải nhận hết trừng phạt. Nghĩ đến Tống Thiêm Tài chưa viết hưu thư, kể cả nàng đã lãnh phạt trong nha môn, chờ sau khi rời khỏi đây nàng vẫn là vợ của Tống Thiêm Tài.

Như vậy Tống Thiêm Tài sẽ có rất nhiều biện pháp tra tấn nàng. Nếu trở lại Tống gia thôn, Lưu Thải Liên đã có thể tưởng tượng được cảnh nhà mẹ đẻ nan kham cỡ nào, ngay cả nàng cũng phải chịu chỉ trích và tra tấn. Nghĩ vậy, Lưu Thải Liên sợ tới mức run rẩy cả người, ánh mắt nhìn Tống Thiêm Tài cũng trở nên đầy sợ hãi.

Trong mắt Tống Thiêm Tài toàn là lạnh lẽo. Thấy Lưu Thải Liên không nói lời nào, hắn nghiêm mặt nói: "Hoá ra đúng thật là ngươi tự cam hạ tiện tư bôn với người khác, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi. Một khi ngươi đã không biết liêm sỉ, không giữ phụ đạo như vậy, vào lúc ta bệnh nặng lại cùng gian phu tư bôn, đã thế thì đừng trách kẻ làm trượng phu như ta tàn nhẫn. Cho dù phải đánh đổi tất cả, ta cũng nhất định phải khiến cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi chịu trừng phạt, để cho mọi người hiểu được lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."

Lưu Thải Liên nghe Tống Thiêm Tài nói vậy trong lòng lại càng thêm hoảng loạn. Nàng hiểu nếu nàng còn không đưa ra lựa chọn thì sẽ lập tức trở thành người tư bôn. Nữ tử không thể so với nam tử. Nàng bị bắt tới nha môn, bị phán tội, quay đầu lại Tống Thiêm Tài còn muốn giáo huấn nàng, cho dù có tiền thì cũng chẳng còn mạng để tiêu. Rốt cuộc ở nông thôn không phải chưa có trường hợp bị chồng đánh chết.

Nàng lại cõng cái thanh danh như vậy, về sau cho dù bị Tống gia đánh chết thì cũng sẽ không một ai đứng ra nói một câu Tống gia không phải. Không được, nàng còn trẻ, trong tay nàng có tiền có cửa hàng, nàng còn có rất nhiều ngày tháng giàu sang để hưởng thụ, làm sao có thể bị nhốt trong nhà lao, bị Tống Thiêm Tài trả thù được. Không được không được.

Chu Đức Sinh không ngốc mà ngược lại cực kì thông minh. Nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, gã nào còn có gì không rõ. Hắn đây là đang ép Lưu Thải Liên phản bội, buộc nàng chỉ ra và xác nhận gã. Rốt cuộc nếu gã chỉ tư bôn với Lưu Thải Liên thì cùng lắm là bị phạt trượng ngồi tù mấy năm. Nhưng nếu như bị Lưu Thải Liên xác nhận là gã ép bức nàng, cái tội bắt cóc hiếp bức phụ nữ nhà lành sẽ khiến cả nửa đời sau của gã đều phải chịu vây khốn trong ngục tù.

Gã sốt ruột nhìn Lưu Thải Liên, mở miệng nói: "Thải Liên, hai ta lưỡng tình tương duyệt, cho dù tình lý không dung phải chịu chút trừng phạt, nhưng lòng ta dành cho nàng sẽ không bao giờ thay đổi. Tống Thiêm Tài, ngươi đừng ép Thải Liên. Một đại nam nhân như ngươi lại không giữ nổi vợ mình, nếu là ngươi thì ta đã sớm xấu hổ muốn chết rồi. Ngươi nhìn xem từ lúc đi theo ta, Thải Liên ngày nào cũng mặc vàng đeo bạc, hô nô dịch tì, những thứ này cả đời ngươi cũng chẳng thể cho nàng. Không thể cho vợ mình một cuộc sống sung túc thì sao có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi. Một kẻ không có bản lĩnh như ngươi đúng là chỉ có thể uất ức mang danh phận ra nói thôi." Lời cuối cùng vừa dứt, vẻ khinh thường trong từng câu chữ càng không thể nào rõ ràng hơn. Chu Đức Sinh từng nghe Lưu Thải Liên nói Tống Thiêm Tài cực kì thanh cao ngạo khí, bị gã đâm một kích như vậy, nói không chừng tình thế khả năng sẽ có biến hoá.

Đáng tiếc, gã vừa dứt lời đã bị Triệu Ngôn Tu hung hăng đánh một trận. Gian phu Triệu Ngôn Tu không phải chưa từng gặp, nhưng kiêu ngạo vô sỉ như vậy lại là lần đầu tiên thấy. Làm chuyện có lỗi với đại ca y, còn dám coi thường xúc phạm đại ca y như vậy, nếu còn không cho tên Chu Đức Sinh kia chút bài học thì gã sẽ cho rằng đại ca và Tống gia có thể tuỳ gã khinh nhục mất.

Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu nhảy lên đánh người thì không hề ngăn cản, mà chỉ cười nhạo một tiếng: "Ta dù vô dụng cỡ nào cũng sẽ không thông đồng với phụ nữ có chồng. Ngươi nói đến nói đi đã quên mất một điều rất quan trọng. Ta là chồng danh chính ngôn thuận của Lưu thị, nếu như nàng không muốn tiếp tục sống với ta thì chỉ cần hòa li với ta là xong. Nhưng không ngờ nàng lại chọn cách hành sự lén lén lút lút như một tên tiểu nhân. Chỉ cần Lưu thị còn mang cái danh vợ Tống Thiêm Tài ở cùng một chỗ với ngươi thì ta đương nhiên có quyền sử dụng quyền lợi của trượng phu. Tài ăn nói của ngươi tốt như thế, không bằng để dành chút nước miếng tới công đường rồi phân bua. Ta nghĩ với cái miệng hoa ngôn xảo ngữ này của ngươi, thuyết phục tri phủ lão gia đồng ý rằng các ngươi chân ái vô tội, tư bôn có lý hẳn là không khó."

Tẩn Chu Đức Sinh một trận xong, Triệu Ngôn Tu lại trở lại bên cạnh Tống Thiêm Tài. Lúc đi qua Lưu Thải Liên, y còn khinh miệt nhìn nàng một cái. Lưu Thải Liên bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát khí ập đến khiến cả người mềm oặt. Lưu Thải Liên sợ, Tống Thiêm Tài thật sự đã thay đổi, còn ở bên ngoài tìm được một tay đấm lợi hại như vậy.

Nếu ở bên ngoài, không biết nàng có thể chịu nổi một đòn của thanh niên này nữa hay không. Trong lòng Lưu Thải Liên bộc phát tàn nhẫn, chảy nước mắt nói với Tống Thiêm Tài: "Tống lang, ngươi là người hiểu rõ con người của ta nhất. Ta làm sao có thể là một kẻ nhẫn tâm như vậy. Lúc trước ta bị tên họ Chu này uy hiếp, bất đắc dĩ mới phải theo gã tới Tuyền Châu. Ta chỉ là một phụ nhân nhu nhược, nơi nào là đối thủ của một nam tử như gã. Ta bị gã buộc tới Tuyền Châu, trời xa đất lạ, từ đây đành chỉ có thể răm rắp nghe theo gã. Tống lang, ngươi phải làm chủ cho ta."

Trong lòng Chu Đức Sinh đã có dự cảm. Lưu Thải Liên làm người thế nào trước kia gã chưa nhìn rõ, nhưng từ sau khi tư bôn với nàng, Chu Đức Sinh cho dù mặt ngoài luôn dịu dàng săn sóc nhưng trong lòng lại luôn đề phòng nàng. Một người ngay cả chồng con mình cũng có thể vứt bỏ không chớp mắt, còn ngang nhiên vòi chỗ tốt từ kẻ thù của chồng mình. Một người có tâm địa như vậy, Chu Đức Sinh không muốn làm Tống Thiêm Tài thứ hai, cho nên ngoại trừ đưa nàng tiền lương, các khoản thu khác đều do Chu Đức Sinh tự mình cất giấu.

Nhưng cho dù phòng bị Lưu Thải Liên tới đâu, gã cũng không nghĩ tới sẽ bị cắn ngược một cái như vậy. Nghe tiếng khóc của Lưu Thải Liên, Chu Đức Sinh nổi giận: "Tiện nhân, ngươi mà cũng dám trả đũa ư. Nếu không phải ngươi lả lơi ong bướm thì sẽ đi theo ta sao? Ở Tuyền Châu ngươi đi lại tự do, nếu không phải cam tâm tình nguyện đi theo ta thì sao không sớm trốn đi? Dám hại ta, ngươi chờ đó, chúng ta chờ xem!"

Trong lòng Lưu Thải Liên nhất thời cũng cảm thấy hối hận. Vừa rồi sốt ruột chưa nghĩ chu toàn, lời nói dối này phải đắp nặn thế nào cho tròn đây. Nhưng cũng may nàng có thể chỉ cần khóc không nói lời nào. Tống Thiêm Tài thấy hai người như hắn mong muốn trở mặt thành thù, đứng xem một lúc rồi bảo quan sai áp giải bọn họ về nha môn.

Dọc theo đường đi, Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh bị quan sai áp giải. Phố lớn ngõ nhỏ không ít người đều rướn cổ xem náo nhiệt, bên trong phần lớn là những người sinh hoạt làm việc tại phố tây, đã có không ít biết người được chuyện gièm pha của Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh. Một phụ nhân có chồng nạp tiểu bình thường cực kì hận những nữ nhân lả lơi ong bướm, vừa thấy Lưu Thải Liên bèn xuống bếp cầm trứng gà lá cải ném xuống như mưa. Trận ném này cứ như mở ra một cánh cửa mới, không ít người cũng bắt đầu ném theo. Lưu Thải Liên bị một quả trứng gà đập trúng trán, trứng chảy ra đầy mặt, trên người cũng bị ném rau. Những thứ đó tuy rằng không nặng, nhưng không hiểu sao chạm vào người nàng lại thấy rất đau. Cho dù không cần nhìn, nàng cũng biết trên người khẳng định đều đã xanh tím. Từ nhỏ đến lớn, Lưu Thải Liên chưa có lúc nào cảm thấy chật vật như lúc này. Nghĩ đến cảnh phải vào trong nhà lao, về sau luôn phải trải qua những ngày như hôm nay, nàng cảm thấy như muốn phát điên.

Chút hối hận vừa rồi dường như đều tan biến. Kể cả Tống Thiêm Tài muốn trả thù Chu Đức Sinh, muốn thấy hai người bọn họ trở mặt thành thù thì nàng cũng phải ấn theo lời Tống Thiêm Tài mà làm. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có được một tia cơ hội để chạy thoát. Nàng phải cẩn thận ngẫm lại xem làm thế nào mới có thể đắp nặn chính mình thành một phụ nhân thảm thương bất đắc dĩ phải ép dạ cầu toàn.

Cuối cùng vì những người đó ném không chuẩn, nhóm người Tống Thiêm Tài hoặc nhiều hoặc ít đều trúng chiêu. Chờ tới được nha môn, bọn họ phải tức tốc tìm một cái khăn để chà lau. Kỳ thật những nha dịch đó vốn dĩ định ngăn cản, nhưng Tống Thiêm Tài lại không muốn đôi cẩu nam nữ này được thoải mái như vậy, hắn muốn Lưu Thải Liên nếm thử trước tư vị như chuột chạy qua đường. Dựa vào sự khôn khéo của Lưu Thải Liên, chắc hẳn cô ả sẽ biết nên lựa chọn thế nào để có lợi nhất cho mình.

Vì thế, Tống Thiêm Tài lại nhét tiền cho nha dịch nói là cho bọn họ phí vất vả. Nhưng khi nhìn quần áo mình đọng đầy trứng vỡ, Tống Thiêm Tài cũng có chút vô ngữ. Nếu biết trước sẽ bị hoạ lây, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ số tiền này ra. Ai, cơ mà trên đời này nghìn vàng cũng khó mua được câu biết trước.

Triệu Ngôn Tu thì lại cười ngây ngô. Vừa rồi có mấy quả trứng gà sắp ném trúng người y nhưng đều bị Tống Thiêm Tài chắn giúp. Tuy rằng với thân thủ của mình, y hoàn toàn có thể tránh được, cơ mà nhìn bộ dạng che chở như gà mẹ của đại ca, Triệu Ngôn Tu lại ngớ ngẩn không động đậy.

Nhưng khi thấy cánh tay Tống Thiêm Tài có vài vết xanh tím, Triệu Ngôn Tu lại đau lòng. Trong lòng hối hận, sớm biết vậy lúc đó y nhất định sẽ đổi lại thành người chắn cho đại ca. Cơ mà cảm giác được đại ca bảo vệ quả thật không phải vui sướng bình thường đâu.