Ngày hôm nay, trên phố tây xuất hiện một đám trẻ được hai ông chú kì quái cho tiền và một xấp giấy, dặn chỉ cần phát xong thì số tiền này chính là của chúng. Tuy rằng chia ra mỗi đứa chỉ được nửa lượng bạc, nhưng thế thôi cũng đủ khiến mấy nhóc choai choai đó vui vẻ cả ngày rồi.
Mười mấy đứa trẻ cầm tập giấy viết kín chữ cứ thấy ai đi qua là phát, rất nhanh trên tay mỗi người ở phố tây đã có một tờ. Mọi người ban đầu là tò mò nên mới cầm xem, chờ sau khi đọc xong, ánh mắt khi nhìn về hiệu thuốc Vạn gia cũng lập tức thay đổi. Có mấy người đang định tới hiệu thuốc Vạn gia mua đồ đều sôi nổi thay đổi phương hướng, qua nhà khác mua.
Hôm nay lúc Chu Đức Sinh ra khỏi cửa đã khá muộn. Cũng tại tối hôm qua gã ra bên ngoài xã giao, bị Lưu Thải Liên ngửi thấy mùi son phấn trên người nên cả hai lại cãi lộn một trận. Lưu Thải Liên là nữ nhân mà gã luôn yêu thích, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Chu Đức Sinh cũng hiểu rõ, nếu không phải vì gã thông đồng với Lưu Thải Liên, Vạn Tiền Phong cũng sẽ không giao cho gã làm công việc này, càng miễn bàn tặng không cho gã một căn hộ khang trang. Trước kia làm tiểu nhị mệt chết mệt sống chỉ có thể đảm bảo ấm no, nhưng hiện giờ vạn sự thanh nhàn lại ăn uống không lo, có thể có một cuộc sống như vậy là vì cái gì, Chu Đức Sinh trong lòng rõ hơn ai hết.
Đối với việc Lưu Thải Liên lựa chọn theo gã tư bôn, Chu Đức Sinh vô cùng đắc ý. Tú tài thì đã sao, trong nhà có của cải thì lại thế nào, còn không phải không giữ nổi chân vợ mình. Cho dù gã chỉ là một chưởng quầy còm, nhưng Lưu Thải Liên đi theo gã ăn sung mặc sướng, đó là điều mà bao nhiêu người cầu cũng không được.
Nhưng nghe Lưu Thải Liên nói thư sinh họ Tống kia hình như đã đổi tính, xuống tay tàn nhẫn hơn nhiều so với trước kia, Lưu gia tới tận cửa đòi hưu thư cuối cùng vẫn trắng tay. Lưu Thải Liên dặn Chu Đức Sinh nên cẩn thận chút, chớ nên rêu rao để bị Tống Thiêm Tài phát hiện. Chu Đức Sinh nghe xong lại không cho là đúng.
Nơi này là Tuyền Châu tấc đất tấc vàng, một tên nghèo kiết hủ lậu như Tống Thiêm Tài sao có thể đặt chân được tới đây. Còn không phải là một tên nông dân không thể tiếp tục khoa cử ư? Gã chỉ cần ra bên ngoài xã giao một lần là đã có thể kiếm đủ cho Tống Thiêm Tài chi tiêu trong một năm. Kể cả hắn có tới được Tuyền Châu, không tiền không thế, dù biết Lưu Thải Liên ở chỗ gã thì cũng làm được gì gã?
Chủ nhân Vạn Tiền Phong của gã đã sớm có chuẩn bị với bên nha môn ở Tuyền Châu, bằng không làm gì có chuyện hiệu thuốc sóng gió liên tục mà vẫn không sứt mẻ lấy một cọng lông. Chu Đức Sinh chỉ cảm thấy đàn bà đúng là nhát gan không làm được việc lớn. Mặc cho Tống Thiêm Tài có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng được vợ của hắn lại đang ở cùng gã. Vạn Tiền Phong cũng không phải kẻ ăn chay, nếu không vì Lưu Thải Liên có danh phận thê tử của Tống Thiêm Tài thì làm sao Vạn Tiền Phong có thể cho gã và Lưu Thải Liên nhiều chỗ tốt như vậy? Cho nên, với gã mà nói, hưu thư tốt nhất không nên đòi, bằng không Lưu Thải Liên sẽ lập tức không còn giá trị.
Cả tối hôm qua, gã phải vận dụng hết mọi lời ngon tiếng ngọt để an ủi mới dỗ ngoan được Lưu Thải Liên. Sáng nay dậy muộn, cũng may Vạn Tiền Phong luôn đối đãi gã không tồi, cho dù gã trộm lười cũng chẳng sao.
Như thường lệ, gã dẫn theo hạ nhân ra ngoài ăn sáng rồi mới chầm chậm tới phố tây, chuẩn bị bắt đầu làm việc. Nhưng vừa bước đến phố tây, gã lập tức phát hiện có chút gì đó không thích hợp. Các thương hộ ở phố tây đều là hàng xóm với nhau, mọi người ra cửa làm ăn chỉ mong hòa khí sinh tài. Không quan tâm hiệu thuốc Vạn gia làm ăn gian giảo đến đâu, nhưng là chưởng quầy của hiệu thuốc, mỗi khi tiểu nhị của cửa tiệm khác gặp được Chu Đức Sinh cũng đều hòa khí chào hỏi một câu.
Nhưng hôm nay thì không. Mọi người vừa nhìn thấy gã đã lập tức lẩn tránh, Chu Đức Sinh thậm chí cảm giác có không ít tầm mắt đang săm soi gã. Gã vừa quay đầu, những người đó đều cúi gằm xuống, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng Chu Đức Sinh vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Cứ thế mờ mịt khó hiểu cho đến tận khi bước vào cửa hiệu, Chu Đức Sinh đã nghẹn một bụng tức. Bên cạnh cửa có bao thuốc vừa mới đóng, Chu Đức Sinh đi nhanh, đầu óc lại đang mải nghĩ ngợi nên vấp phải suýt ngã. Lửa giận trong lòng gã lập tức bùng phát, tát lên mặt tiểu nhị đứng cạnh bốp một cái.
Ai làm tiểu nhị ở hiệu thuốc Vạn gia cũng biết Chu Đức Sinh lòng dạ hẹp hòi, cậy được thiếu đông gia Vạn Tiền Phong coi trọng, đối với tiểu nhị dưới trướng không đánh thì mắng, cứ như làm vậy mới có thể biểu hiện ra được năng lực của mình. Đám tiểu nhị bình thường đều nhẫn nhịn cho xong việc, dù sao thì ra ngoài làm việc nào có chuyện không phải chịu lửa giận của cấp trên.
Nhưng hôm nay mới biết được Chu Đức Sinh là loại bắt cóc vợ người khác, chỉ cần là kẻ có chút tự trọng thì đều sẽ khinh thường. Chỉ cần sơ sẩy một cái là Chu Đức Sinh sẽ phải ngồi đại lao, hơn nữa trên tờ giấy kia còn viết thiếu đông gia của bọn họ từng đắc tội tri phủ Đại Đồng, bị cách công danh. Bây giờ chuyện này truyền ra khắp nơi, về sau còn ai dám tới làm ăn với Vạn Tiền Phong nữa? Hiệu thuốc này cũng không biết còn có thể hoạt động được bao lâu nữa đây.
Bởi vậy, trong lòng đám tiểu nhị cũng bắt đầu dấy lên suy tính khác. Mà tiểu nhị bị Chu Đức Sinh đánh tuổi còn nhỏ, tính tình lại hướng nội. Chỉ vì bình thường không biết nịnh nọt Chu Đức Sinh như bao người khác mà lúc nào cũng phải làm những công việc nặng nhọc nhất, vì thế trong lòng hắn đã sớm tức giận bất bình từ lâu. Hắn đã nhờ người quen tìm một chỗ làm mới, hôm nay bị ăn một cái tát, đôi mắt cũng bốc hỏa.
Chu Đức Sinh bị tiểu nhị trừng mà rợn cả gáy, có chút sợ hãi, cuối cùng thẹn quá hoá giận định đánh thêm một cái tát nữa, không ngờ bị tiểu nhị này chặn lại. Ở hiệu thuốc Vạn gia, ngoại trừ Vạn Tiền Phong thì không một ai dám đối nghịch với gã. Thấy tiểu nhị này dám phản kháng mình, Chu Đức Sinh tức muốn hộc máu quát: "Vệ Tiểu Ngũ, ngươi không muốn làm việc nữa đúng không? Những người khác đều chết hết rồi sao, không biết tới hỗ trợ à. Các ngươi còn muốn làm việc ở đây nữa hay không?"
Tiểu nhị tên Vệ Tiểu Ngũ lại cười nhạo một tiếng đáp trả: "Họ Chu, ngươi còn ở đây giả vờ giả vịt nữa làm gì? Ngươi còn không phải xuất thân từ tiểu nhị giống ta sao, lại còn dựa vào bắt cóc vợ của tú tài mới được Vạn lão bản coi trọng. Đã bám váy đàn bà, còn coi thứ đồ sài lại kia như bảo bối, ta quả thật xấu hổ dùm ngươi luôn. Ta khuyên ngươi đừng nên ở đây nữa, vợ ngươi có thể tư bôn với ngươi, nói không chừng gặp được gã nào tốt hơn sẽ lại tiếp tục tái phạm đấy. Để ta xem nào, cái mũ của ngươi hình như xanh quá rồi thì phải? Ông đây không muốn làm nữa, mấy chuyện gièm pha của các ngươi cả cái phố này đều biết cả rồi. Ta quả muốn nhìn xem các ngươi còn có thể tiếp tục ở lại Tuyền Châu đến bao giờ. Cơ mà nghĩ lại thì dù sao ngươi cũng là kẻ không biết xấu hổ, quả thật không thể đánh giá ngươi quá cao đúng không."
Nói xong còn "chát", "chát", "chát" đánh trả Chu Đức Sinh vài cái tát, sau đó nhanh chóng lẩn đi, đến trước cửa hiệu thuốc còn hung hăng "phi" một tiếng.
Chu Đức Sinh nghe xong chưa kịp hoàn hồn, có thế nào cũng không nghĩ tới chuyện mình và Lưu Thải Liên tư bôn sẽ bị người khác biết. Vạn Tiền Phong là kẻ ưa mặt mũi, trừ gã và Lưu Thải Liên, tất cả tiểu nhị ở Vĩnh Nhạc trấn trước kia đều không mang theo. Ở Tuyền Châu, căn bản là không một ai có thể biết được chi tiết về Vạn gia và gã.
Huống chi, gã và Lưu Thải Liên từ khi tới Tuyền Châu vẫn luôn đối đãi với nhau như vợ chồng, cũng không ở trước mặt người khác nhắc tới Vĩnh Nhạc trấn, những kẻ đó làm sao lại biết được chuyện này? Vì thế khi Vệ Tiểu Ngũ đánh trả, gã mới nhất thời không phản ứng kịp, ăn trọn mấy tát.
Chờ phục hồi lại tinh thần, bóng dáng Vệ Tiểu Ngũ đã biến mất. Nhìn bọn tiểu nhị cả đám cúi đầu như chim cút, Chu Đức Sinh biết bọn họ nhất định đã nghe được hết. Lại nghĩ vừa rồi không một kẻ nào ló mặt giúp đỡ, gã lập tức hận lây sang cả bọn họ, trong lòng nghĩ nên làm gì để đuổi hết mấy kẻ này đi. Nếu không thì chẳng biết trong lòng bọn chúng đang chê cười gã như thế nào đâu.
Không đợi gã kịp phát giận, bên ngoài cửa đã truyền đến động tĩnh lớn, hình như là tiếng của mấy người đàn ông. Chu Đức Sinh cho rằng lại là hộ nào bất cẩn bị bọn họ lừa nên tới đây mắng vốn. Gã hô mấy tiểu nhị cùng mình đi ra ngoài nhìn, lại sai người tới nha môn truyền tin. Tiền trà nước mỗi tháng trợ cấp cho mấy nha dịch kia cũng không phải dễ ăn, đây chính là lúc để đám nha dịch đó xuất lực.
Nhưng ra khỏi cửa mới phát hiện là mấy gã to con đang giữ chặt người qua đường lại nói chuyện. Chu Đức Sinh vừa nghe nội dung xong đã thiếu chút nữa tức đến ngã ngửa. Một vài tên thì kể chuyện Vạn Tiền Phong năm đó hãm hại Tống Thiêm Tài làm rối kỉ cương, vài tên khác lại kể chuyện gã và Lưu Thải Liên tư bôn đến Tuyền Châu. Những việc này là bí mật lớn nhất của gã và Vạn Tiền Phong, không ngờ lại cứ thế bị phơi bày trần trụi ngay trước mặt mọi người như vậy.
Chu Đức Sinh chạy vội lên quát lớn: "Câm mồm, các ngươi là người phương nào mà dám vu hãm thiếu đông gia của chúng ta như vậy. Nên nhớ nơi này là trước cửa hiệu thuốc Vạn gia, nếu như các ngươi còn dám nói hươu nói vượn, miệng đầy dối trá thì đừng trách ta không khách khí."
Một gã trung niên hơn bốn mươi tuổi nghe Chu Đức Sinh nói vậy bèn âm dương quái khí đáp: "Còn tưởng là ai nói ra mấy câu dọa người như vậy, hoá ra là tên gian phu nhà ngươi à. Sao nào, ngươi bắt cóc vợ người ta, không mai không mối mà tằng tịu với nhau, tư bôn tới tận Tuyền Châu là sự thật. Ngươi có thể làm thì sao ta không thể nói? Ta vu hãm ngươi? Ngươi có dám cùng ta tới nha môn, mang theo cả người vợ tư bôn kia của ngươi nữa không? Với cả tên thiếu đông gia gì đó của ngươi đắc tội tri phủ lão gia của Đại Đồng, mưu hại tú tài làm rối kỉ cương, đây là chuyện mà toàn bộ Vĩnh Nhạc trấn đều biết. Nếu như các vị không tin thì cứ đến Vĩnh Nhạc trấn một chuyến để kiểm chứng. Trong nha môn vẫn còn lưu trữ đầy đủ hồ sơ, kẻ nào đó không muốn nhận cũng bắt buộc phải nhận. Tục ngữ nói, nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng có làm. Nếu các ngươi đã làm thì đương nhiên chúng ta có thể nói."
Thấy người túm tụm ngày càng đông, đầu Chu Đức Sinh túa đầy mồ hôi, biết hôm nay đã rơi vào thế bị động. Nhưng cũng may nơi này cách xa Vĩnh Nhạc trấn, trời cao hoàng đế xa, gã chỉ cần cắn chết không thừa nhận thì ai có thể làm gì được gã. Trong mắt Chu Đức Sinh hiện lên vẻ tàn nhẫn. Những kẻ này đã dám dẫm lên mặt mũi của gã như vậy thì cũng đừng trách gã độc ác.
"Nói hươu nói vượn, không thể nói lý. Các ngươi nhất định là được kẻ nào đó có thù với thiếu đông gia nhà ta phái tới gây chuyện, nói cho cùng còn không phải là tới phá đám việc làm ăn của chúng ta sao? Các vị đừng nghe bọn chúng nói bậy bạ, thiếu đông gia nhà chúng ta là người vô cùng hiền lành, làm sao ngài có thể gây ra chuyện như vậy được. Tất cả đều là thủ đoạn mà những kẻ này bày ra để vu hãm chúng ta, muốn cướp mối làm ăn của Vạn gia chúng ta." Chu Đức Sinh hô to đầy khí phách, chính khí lẫm liệt.
Lúc này, nha dịch cũng vừa tới, Chu Đức Sinh nhanh nhảu nói với bọn nha dịch: "Các vị quan sai đại ca, mấy người này tới hiệu thuốc của ta nháo sự, mong rằng các vị quan sai đại ca giúp đỡ một vài bắt hết bọn chúng lại, ta đây xin vô cùng cảm kích." Nói đoạn nhét một túi tiền thật nặng vào tay tên nha dịch dẫn đầu.
Nha dịch dẫn đầu sờ soạng ước lượng túi tiền, mỉm cười đáp: "Chu chưởng quầy, thiếu đông gia nhà các ngươi quả thật có tiếng hiền lành hiểu lý lẽ, mấy kẻ này dám đến vu hãm đúng là quá nực cười. Chúng ta làm nha dịch bảo vệ an nguy cho một phương, tất nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ."
Mấy người tới gây náo thấy vậy lại đồng thanh hô to: "Không sống nổi nữa rồi, chúng ta chỉ mới nói mấy câu chân thật đã bị quan sai tới bắt. Như thế khác nào khi dễ chúng ta thấp cổ bé họng, không tiền không quyền, xứng đáng bị người khác chà đạp. Cũng may Tuyền Châu chúng ta có thanh thiên đại lão gia. Hôm nay chúng ta bị bắt tới nha môn tiện thể đi đánh trống kêu oan, nhờ thanh thiên đại lão gia làm chủ cho chúng ta. Vạn gia ngươi có tiền có thế, nhưng các quan lão gia ở Tuyền Châu thanh liêm công chính, chắc chắn sẽ không để chúng ta chịu oan uổng."
Tuyền Châu nơi này kinh tế phát đạt nên Thái tổ của triều đại tương đối coi trọng, cho rằng mảnh đất này là nơi thịnh vượng của người. Vì thế, Tuyền Châu cũng là nơi sinh sống của rất nhiều vị quan lớn hiển đạt, trong đó cao nhất có tổng đốc Lưỡng Quảng, chính nhị phẩm. Một tên tri phủ tứ phẩm nho nhỏ, ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy mà còn dám ngu ngốc lấy việc công làm việc tư thì nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị thu mũ cánh chuồn đi.
Cho nên làn gió chính trị ở Tuyền Châu tương đối thanh liêm công chính, dẫn đến dân thường trú tại Tuyền Châu không hề sợ hãi khi gặp quan. Mấy tên lưu manh biết vậy nên mới không sợ bị oan uổng bỏ tù. Chỉ cần không giết người phóng hỏa, chút chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy bình thường sẽ không bị xử lý quá nghiêm khắc.
Mấy kẻ đó vừa nói xong, đám nha dịch ngược lại không dám tiếp tục bắt bọn chúng nữa, đành phải làm theo lệ hỏi vài câu. Thấy bọn chúng cũng chỉ đứng ở ven đường nói với người khác mấy câu, việc này có phải vu cáo hay không rất khó nói. Tuy rằng bọn họ đã cầm tiền của Vạn gia, nhưng đụng tới mấy nhân vật khó chơi như vậy, mấy nha dịch này bèn không quá muốn nhúng tay, cuối cùng chỉ đành đuổi mấy người đó đi coi như xong chuyện.
Chu Đức Sinh thấy đám người này dám nghênh ngang lượn lờ qua lại trước mặt gã, còn dám trưng ra ánh mắt khiêu khích với gã thì tức điên lên. Mới sáng sớm đã xui xẻo nghẹn một bụng tức, gã chỉ hận không thể nghiền nát mấy kẻ trước mắt ra thành tro mới thoả.
Náo loạn một hồi, hiệu thuốc Vạn gia lại vắng tanh vắng ngắt. Rất nhiều người qua đường thấy tình hình vừa rồi hoặc nhiều hoặc ít đều có chút đánh giá về cửa hiệu này, vì thế nên họ đều đến hiệu khác mua dược liệu. Chu Đức Sinh thấy cửa hàng không ai thăm hỏi, lại không còn tâm tư để ý, trong đầu chỉ nghĩ đến là kẻ nào núp ở phía sau lén lút ra tay.
Gã và Lưu Thải Liên ở Tuyền Châu đã gần một năm mà chưa có ai tới bới móc. Vì sao lúc này lại có người biết chuyện của bọn họ, là ai để lộ ra? Điều đầu tiên Chu Đức Sinh nghĩ đến chính là Vạn gia có nội gián. Tuy rằng gã đi theo Vạn Tiền Phong đã rất nhiều năm, nhưng vẫn tuyệt đối không thể so với nhóm nô bộc lâu năm ở Vạn gia. Cố tình bởi vì chuyện khó nói liên quan đến Lưu Thải Liên, Vạn Tiền Phong vô cùng coi trọng gã.
Vạn gia chỉ có hiệu bán thuốc là kiếm lời nhiều nhất, đám tiểu nhị chưởng quầy của Vạn gia không lúc nào là không nhìn chằm chằm miếng thịt béo bở này. Nhưng cuối cùng lại bị một kẻ ngoại lai như gã ngậm đi, không biết đã chặn mất tài lộ của bao người, những người đó có thể vừa lòng mới là lạ. Phải chăng là đám người đó vô tình biết chuyện, cố ý làm lớn để tống cổ gã.
Rốt cuộc, những việc này chỉ có gã, Lưu Thải Liên và Vạn Tiền Phong biết. Không đúng, còn có cả đám người Lưu gia giật dây bắc cầu cũng biết. Chẳng lẽ có kẻ mua chuộc được Lưu gia, sau đó muốn mượn cơ hội này hất cẳng gã.
Chu Đức Sinh càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, trong đầu lướt qua rất nhiều chuyện Vạn Tiền Phong đã làm, trong lòng run sợ. Cuối cùng, Chu Đức Sinh không tài nào tiếp tục chôn chân ở cửa hiệu nổi nữa, vội vã gọi xe ngựa trở về nhà. Gã muốn hỏi Lưu Thải Liên một câu xem có phải là Lưu gia tiết lộ không, hay là có kẻ khác đứng sau hãm hại. Chuyện này mà không làm rõ được thì Chu Đức Sinh sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên. Vạn Tiền Phong cực kì ưa mặt mũi, nếu như việc này truyền rộng, sơ sẩy một cái là hắn sẽ giận chó đánh mèo gã ngay. Thật vất vả mới leo được tới vị trí này, gã tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào đạp đổ.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ngồi ở trà lâu đối diện hiệu thuốc Vạn gia theo dõi nhất cử nhất động của Chu Đức Sinh. Thấy gã vội vội vàng vàng trở về nhà, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu liếc nhau, trong lòng đều hiểu rõ cơ hội mà bọn họ đang chờ đã tới rồi.