Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 70: Mượn tay




Triệu Ngôn Tu nhìn dáng vẻ trầm tư của Tống Thiêm Tài, trong lòng biết Tống Thiêm Tài lần này nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu. Cơ mà Triệu Ngôn Tu nhiệt liệt ủng hộ Tống Thiêm Tài báo thù. Đại ca y tốt như vậy làm sao có thể để người khác khinh nhục cho được. Tất cả những kẻ dám thương tổn làm nhục đại ca y, cho dù đại ca không truy cứu, y cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai.

Triệu Ngôn Tu trong lòng tưởng tượng nên trèo tường trói chúng lại ném tới trước cửa nha môn rồi viết cái đơn kiện nhét vào trong, hay là tìm một cái góc khuất không người đánh cho bọn chúng một trận nhừ tử. Lần trước tới Triệu gia náo loạn một hồi, kết quả còn suýt bồi cả cái mạng của mình vào, Triệu Ngôn Tu đã không ít lần bị Tống Thiêm Tài phê bình. Cho nên lần này Triệu Ngôn Tu quyết định phải tiếp thu hoàn toàn kinh nghiệm từ giáo huấn lần trước, trả thù công kích địch nhân đồng thời tuyệt đối sẽ không để chính mình bị bại lộ.

Còn Tống Thiêm Tài trong đầu cũng đang nghĩ xem làm thế nào để xử đẹp chuyện này. Vừa quét mắt qua nhìn thấy bộ dạng tức giận bất bình như sắp đi đánh nhau tới nơi của Triệu Ngôn Tu, hắn ngay lập tức mở miệng khuyên can: "Ngôn Tu, ngươi chớ nên xúc động. Ta biết ngươi giỏi võ công, nhưng đôi khi nắm đấm cũng không thể giải quyết được mọi chuyện. Ngươi đi đánh bọn chúng một trận, cũng khiến cho bọn chúng nhất thời không thoải mái, nhưng cái ta muốn là biện pháp khiến cho bọn chúng cả đời này đều không thể thoải mái."

Khi nói ra lời này, Tống Thiêm Tài để lộ ra một mạt tàn nhẫn, nhưng Triệu Ngôn Tu chẳng những không hề cảm thấy Tống Thiêm Tài tàn nhẫn mà còn tỏ vẻ kính nể, thầm nghĩ: Quả nhiên là đại ca của ta, trả thù thôi mà cũng uy vũ khí phách đến như vậy, so với mấy tên thư sinh cổ hủ ngoài miệng nhân nghĩa đạo đức bên trong nén giận kia mạnh hơn rất nhiều. Làm người là phải có oan báo oan, có thù báo thù, như vậy mới có thể sống một đời thống khoái.

Thấy Triệu Ngôn Tu hai mắt sáng loá nhìn mình, Tống Thiêm Tài cảm thấy buồn cười. Tiểu đệ của hắn thật đúng là không còn lời gì để nói, hắn nói cái gì Triệu Ngôn Tu đều tán đồng. Tống Thiêm Tài đắc ý nghĩ cũng may mình là một người thiện tâm có hàm dưỡng, bằng không chắc chắn đã dạy hư Triệu Ngôn Tu mất rồi.

Vừa rồi hắn vốn định không nói với Triệu Ngôn Tu mấy phỏng đoán của mình đỡ cho Triệu Ngôn Tu xúc động, nhưng chỉ lơ đãng một cái đã lanh mồm lanh miệng nói toẹt ra, Triệu Ngôn Tu sau khi nghe xong bèn tức giận hung hăng đập bàn một cái, ấm trà trên bàn liền "choang" một tiếng vỡ tan.

Đúng lúc này có tiểu nhị đi ngang qua, hắn vội vàng gõ cửa hỏi: "Khách quan, có chuyện gì sao?"

Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nhìn cái ấm vỡ rồi lại nhìn nhau, cuối cùng, Tống Thiêm Tài mở miệng đáp: "Không có việc gì, ta vừa mới trượt tay làm vỡ ấm trà. Ngươi giúp ta ghi vào sổ, lát nữa ta sẽ đền." Tiểu nhị ca lúc này mới rời đi, Triệu Ngôn Tu cực kì ngượng ngùng.

Vốn định ngày hôm sau sẽ mang công thức đi bán cho Hoàng lão bản, nhưng bây giờ Tống Thiêm Tài lại ngồi canh trước cửa tiệm thuốc Vạn gia. Hắn bỏ ra ít tiền tìm tiểu nhị của cửa hàng da lông, hỏi ra được một hộ bị tiệm thuốc Vạn gia lừa gạt quay lại làm ầm ĩ đòi bồi thường nhưng lại bị Vạn gia chối đây đẩy không thừa nhận.

Hộ nhân gia này họ Phan, ba huynh đệ bán hải sản lời được ít tiền, nghe nói buôn dược liệu lãi nhiều bèn tính toán mở một hiệu thuốc ở quê nhà. Vì thế nên ba huynh đệ cùng nhau tới Tuyền Châu tìm nguồn cung cấp, cuối cùng được người khác giới thiệu tới tiệm thuốc Vạn gia mua dược liệu.

Tiệm thuốc Vạn gia bán giá dược liệu thấp hơn so với bên ngoài một bậc, huynh đệ Phan gia lại thuê một đại phu tới kiểm tra thật giả rồi mới đặt mua. Nhưng không ngờ lúc về kiểm tra lại thấy trong mỗi sọt dược liệu chỉ có phần bên trên là thuốc tốt, phía dưới toàn là loại hàng xấu thậm chí giảm xuống bậc.

Dược liệu chỉ cần kém một bậc phẩm tướng giá cả đã khác nhau như trời với đất. Huynh đệ Phan gia bị mắc lừa, trời vừa sập tối đã lập tức chuyển dược liệu tới Vạn gia hỏi cho ra nhẽ. Đáng tiếc, tiệm thuốc Vạn gia chối bay chối biến. Ai bảo huynh đệ Phan gia tin tưởng tiệm thuốc Vạn gia, thời gian lại gấp rút nên chỉ muốn bớt việc, không mở hết ra cho người khác kiểm tra cả sọt.

Tiệm thuốc Vạn gia trở mặt không nhận người, luôn mồm nói huynh đệ Phan gia vu hãm bọn họ. Ba huynh đệ Phan gia làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, bèn dẫn người tới đập phá tiệm thuốc. Đáng tiếc Vạn gia báo quan, huynh đệ Phan gia bị bắt tới nha môn tra khảo, còn phải đền tiền.

Sau khi biết đến ba huynh đệ Phan gia, Tống Thiêm Tài bèn lập tức đi tìm người. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, hắn không tiện ra mặt, nhưng không đại biểu không thể tìm người khác tới gây sự.

Ba huynh đệ Phan gia, lão đại tên Phan Đông Cát, lão nhị tên Phan Đông Tường, lão tam tên Phan Đông Lợi. Ba huynh đệ buôn bán hải sản từ quê nhà đến kinh thành, bận bịu suốt 3-4 năm mới tích cóp được một món tiền. Ba huynh đệ thương lượng một phen, công việc này chỉ cần sơ ý một cái là đổ sông đổ bể, vì thế ba người bèn mua cửa hàng mua đất ở quê quán, dự định đặt mua chút sản nghiệp.

Bọn họ nghe nói buôn dược liệu nhanh kiếm lời cho nên bèn động tâm, tới Tuyền Châu tìm nguồn cung cấp. Sau nhờ một người quen giới thiệu rồi mới tới hiệu thuốc Vạn gia nhập hàng. Phan Đông Cát cũng tìm một đại phu đến phân biệt dược liệu thật giả, chứng minh hàng là hàng thật. Hắn vì muốn bớt việc, lại nghĩ cửa hiệu lớn như vậy chẳng lẽ còn sẽ để ý chút lợi cỏn con này, vì thế nên mới lập tức vận chuyển hàng trở về.

Không ngờ lại bị hố một chuyến, chờ ba huynh đệ bọn họ vận hàng trở lại tới hiệu thuốc Vạn gia, Vạn gia lại đinh ninh không thừa nhận, còn luôn miệng nói bọn họ đang lừa bịp tống tiền. Ba huynh đệ Phan gia bôn ba bên ngoài bấy lâu đã sớm lây dính một thân sát khí, dưới cơn tức giận liền xông vào đập phá. Kết quả, nha môn ở Tuyền Châu cực kì hiệu suất, bọn họ bị bắt ngay tại trận, còn bị ép buộc bồi thường tổn thất cho hiệu thuốc Vạn gia.

Huynh đệ Phan gia tức gần chết, muốn đi cáo trạng nhưng lại không có quá nhiều chứng cứ. Rốt cuộc, việc này là tại bọn họ ngay từ đầu không phát hiện ra, đồng ý giao dịch, trừ phi có thể tìm được nhân chứng. Nhưng khi bọn họ tìm đến vị đại phu kia và người quen đã giới thiệu, cả đám đều bắt đầu làm rùa đen rụt đầu, không muốn nhúng chân vào thị phi.

Mắt thấy mình sắp phải ăn trọn cục lỗ này, trong lòng ba huynh đệ Phan gia hận thấu xương. Bọn họ cũng không còn cách nào ở lại Tuyền Châu nữa, đành phải bóp mũi nhịn nhục, coi như mua một cái giáo huấn, lại báo cho những người quen biết đừng tới hiệu thuốc Vạn gia mua bán nữa.

Hôm nay ba huynh đệ ở khách điếm ăn cơm, bỗng nhiên nghe thấy một đôi huynh đệ ở bên cạnh cao giọng trò chuyện. Bởi vì ở ngay cách vách nên ba huynh đệ Phan gia cũng nghe câu được câu chăng.

Đầu tiên là Phan Đông Cát nghe được người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh nói: "Hiệu thuốc Vạn gia đúng là khinh người quá đáng. Hồi trước ở Vĩnh Nhạc trấn ta đã từng bị lừa một lần, vốn tưởng rằng chủ nhân của hiệu thuốc này dính thị phi, cửa hiệu mười mươi phải đóng cửa. Không ngờ bọn chúng lại ở Tuyền Châu thay hình đổi dạng, tiếp tục hô mưa gọi gió. Hừ, suốt ngày giở trò bịp bợm, không sợ một ngày nào đó ông trời mở mắt trừng phạt đám người Vạn gia lòng lang dạ sói, táng tận thiên lương nhà các ngươi sao."

Phan Đông Cát vừa nghe nhắc đến hiệu thuốc Vạn gia bèn lập tức dựng thẳng lỗ tai, thấy bọn họ cũng bị lừa giống như mình, trong lòng hắn bèn vô cùng đồng cảm cứ như bản thân mình cũng phải trải qua. Cuối cùng, câu mắng đầy hung hăng của thư sinh kia quả thực như chạm sâu vào tận tâm khảm của hắn, trong lúc nhất thời ngược lại cực kỳ có hảo cảm đối với thư sinh.

Hai huynh đệ còn lại cũng nghe được một chút, trong lòng lập tức dâng lên lòng hiếu kỳ, ba huynh đệ lẳng lặng nghe đối thoại của hai người bên cạnh.

Sau đó, người trẻ tuổi diện mạo rất tuấn mỹ mở miệng nói: "Đại ca, chủ nhân của hiệu thuốc Vạn gia kia lúc trước không phải từng vu hại bạn cùng trường làm rối kỉ cương ư, lại còn muốn thông đồng với người khác mưu hại tri phủ lão gia của Đại Đồng, bị cách công danh lưu đày cơ mà? Vì sao vẫn có thể ở nơi này như cá gặp nước, chẳng lẽ không ai quản chuyện này?"

"Hừ, chủ nhân của hiệu thuốc Vạn gia kia tên là Vạn Tiền Phong, bụng dạ vô cùng hẹp hòi. Lúc trước chỉ vì ghen ghét một người cùng trường có tư chất tốt hơn mình, gã bèn vu vạ cho người đó làm rối kỉ cương, thiếu chút nữa hại đến tính mạng của người ta. Cũng may tri phủ lão gia anh minh sáng suốt nên mới không để cho gã thực hiện được. Nhưng cũng vì thế mà gã không thể tiếp tục ở lại quê quán nữa. Cha gã ném vào hơn phân nửa gia sản mới đổi được gã ra ngoài, xám xịt chạy tới Tuyền Châu làm ăn. Người ở Tuyền Châu không một ai biết bọn chúng, đều nói Vạn Tiền Phong là một thương gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kỳ thật gã chính là thứ khốn nạn không nên thân nhất trên đời. Ta đây cũng vì thế đơn lực mỏng, bằng không tuyệt đối sẽ vạch trần bọn chúng." Nghe người trông như thư sinh kia nói vậy, đôi mắt của ba huynh đệ Phan gia càng lúc càng sáng, trong lòng đều nảy lên một suy nghĩ, lúc này e là có thể báo thù.

Nam tử tuấn mỹ hơi khó xử nói: "Đại ca, ngươi đừng làm hỏng tố chất thư sinh, Vạn gia này cho dù dễ đối phó thì cũng không phải kẻ mà ngươi muốn vạch trần là có thể. Đại ca, nhà dì cả ta ở ngay sát vách nhà chưởng quầy Chu Đức Sinh của hiệu thuốc đó. Bà ấy và nương của ta từng nói chuyện với nhau, vợ hiện tại của Chu Đức Sinh chính là vợ của vị thư sinh mà Vạn lão bản từng hãm hại trước kia. Bọn họ tư bôn, nhưng được tên Vạn Tiền Phong bảo hộ nên chỉ việc mặc vàng đeo bạc, cơm no rượu say, cũng không cần sợ người khác động đến cọng lông chân. Từ đó có thể thấy được Vạn Tiền Phong này không phải kẻ mà chúng ta có thể đối phó đâu."

Ba huynh đệ Phan gia nghe đến đây, trong lòng khiếp sợ không thể giấu nổi. Ba người ba mặt nhìn nhau, tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ đã chuẩn bị nhận mệnh về quê, kết quả lại nghe lỏm được một tin tức lớn đến như vậy. Nếu đây là sự thật, vậy thì bọn họ đã có thể sảng khoái xả cho hết được mối hận này.

Nén xuống kích động trong lòng, ba huynh đệ Phan gia tiếp tục nghe hai huynh đệ bên cạnh trò chuyện. Sau đó liền nghe thấy nam tử có bộ dạng thư sinh kia khinh thường mở miệng nói: "Hiền đệ, Vạn Tiền Phong này có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một thương nhân, tới Tuyền Châu cũng chưa đến một năm. Gã làm ăn không đạo nghĩa, xuống tay còn tàn nhẫn. Mấy thương hộ lâu đời ở nơi đây đã có không ít nhà không vừa mắt gã, chẳng qua chú ý đến bốn chữ hòa khí sinh tài nên mới để mặc gã lăn lộn. Nếu như có một nhóm người trong tay, trước tiên ta sẽ lấy chuyện họ Chu tư bôn để tới đào họ Chu kia một món lớn, gã không nhả tiền thì uy hiếp gã đi nha môn. Chờ khi gã chịu nhả tiền, ta lập tức đem chuyện gièm pha của hiệu thuốc viết ra mấy trăm mấy nghìn bản, đứng ở phố tây cứ thấy người là phát, đạp nát thanh danh nhà gã. Sau đó ta lại tìm một vài tên lưu manh vai u thịt bắp đứng trước cửa hiệu thuốc một ngày mắng hai cữ, báo cho mọi người bọn họ làm ăn gian giảo, chủ nhân phẩm hạnh bại hoại, cản trở việc làm ăn của gã. Nếu như Vạn gia dám đánh người, đám lưu manh kia có rất nhiều biện pháp xé xuống một miếng thịt từ trên người bọn chúng. Hừ hừ, ta rời Tuyền Châu, Vạn gia cho dù biết là ta làm thì cũng chẳng thể làm gì được ta."

"Ai, đại ca, ngươi chỉ nói miệng thì có ích lợi gì. Hai chúng ta trói gà còn không chặt, nếu đi tìm Chu Đức Sinh moi tiền, tiền chưa thấy đâu không chừng đã phải bồi vào nửa cái mạng. Mà ngươi nói tìm người viết thuê, mướn lưu manh náo loạn, có cái nào mà không cần tiền, chúng ta vốn không bỏ ra nổi. Hơn nữa ngươi và ta đều phải ở Tuyền Châu kiếm ăn, vạn nhất bị Vạn gia bắt được, chẳng lẽ chúng ta lại phải tha hương. Đại ca, ta biết ngươi tức giận không phục, nhưng việc đã đến nước này, ngươi vẫn nên nhịn một chút thì hơn." Thanh niên tuấn mỹ khuyên giải an ủi nói. Mà nam tử thư sinh kia nghe xong cũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, ném lại vài đồng tiền rồi cùng nam tử tuấn mỹ kia rời đi.

Nhưng ba huynh đệ Phan gia thì lại trong lòng như có lửa đốt. Phan Đông Lợi nhỏ tuổi nhất, cũng là người không giấu nổi cảm xúc nhất, cao hứng nói: "Ta nói mà, đúng là người có học thì trong bụng loanh quanh lòng vòng ý xấu cũng nhiều. Ý tưởng tốt như vậy, vừa có thể lấy được tiền lại vừa hả giận. Đáng tiếc, thường nghe: "nói trăm không dùng được một chính là thư sinh". Chỉ biết mỗi ra ý tưởng nhưng lại không tiền không người, vừa lúc được lời cho chúng ta. Đại ca, nhị ca, các ngươi thấy thế nào."

Phan Đông Tường hơi lo lắng hỏi: "Đại ca, tam đệ, đây chẳng qua chỉ là hai người qua đường, nếu họ nói xằng thì sao? Chúng ta có phải nên tự mình đi thăm dò không?"

Phan Đông Cát nhấp một ngụm rượu nói: "Nhị đệ, việc này mặc kệ có phải là thật hay không, chỉ cần qua tay chúng ta thì giả cũng hoá thành thật. Chúng ta ở cách Tuyền Châu rất xa, cho dù mấy lời đó là giả, Vạn gia muốn truy cứu chẳng lẽ còn có thể đuổi tới tận quê quán. Lui một vạn bước, kể cả bọn chúng đuổi tới nơi, cường long không áp nổi địa đầu xà, bằng vào sự lợi hại của Phan gia chúng ta ở quê nhà, gã tới chính là tự rước vạ vào thân."

"Đúng vậy, cả họ nhà nó, Phan lão tam ta từ nhỏ đến lớn còn chưa từng phải chịu uất nghẹn đến như vậy đâu. Vạn gia khinh người quá đáng, cho dù có phải ném chút tiền để xả giận ta cũng vui lòng. Đại ca, nhị ca, ngày mai sẽ đi tìm một cái sạp viết thuê, chép lại chuyện hôm nay nghe được và những gì chúng ta đã trải qua ra mấy nghìn bản, trước khi rời khỏi Tuyền Châu sẽ mướn người qua phố tây phát. Nếu việc này không thật, Vạn gia có biện pháp làm sáng tỏ thì xem như chúng ta tặng bọn chúng một "món quà". Còn nếu việc này là thật, hừ, vậy thì chúng ta coi như thay trời hành đạo, phơi bày chính nghĩa." Phan Đông Lợi mở miệng nói.

Nghe Phan Đông Lợi nói vậy, Phan gia lão nhị không hề lên tiếng, Phan Đông Cát nói: "Chúng ta không nên tham chút tiền lẻ của họ Chu kia. Như lão tam nói, vì xả giận mà bỏ ra chút tiền thì có sao? Chẳng lẽ Phan gia chúng ta còn thiếu mấy cắc bạc này. Lão nhị, ngươi đi thuê mấy tên lưu manh lát nữa tới Vạn gia náo loạn. Vạn gia dám lừa gạt ba huynh đệ chúng ta, ta nhất định phải khiến cho bọn chúng hối hận cả đời."

Lão nhị Phan gia thấy đại ca và tam đệ đều nhất trí như vậy, trong lòng vốn định nói hai người qua đường này xuất hiện quá mức kỳ quặc cuối cùng lại nghẹn ứ trong cổ họng. Trong lòng hắn cũng tức giận cho nên chẳng thèm đi truy cứu hai người qua đường kia là cố ý hay là vô tâm nữa. Dù sao Vạn gia vốn làm ăn không đạo nghĩa, lừa tiền bọn họ còn dám kêu nha dịch bắt bọn họ, khiến cho bọn họ mặt trong mặt ngoài đều mất hết. Còn không phải là bỏ ra mấy đồng bạc sao? Phan gia bọn họ không thiếu. Cho dù chuyện không thành, chỉ cần giải toả được chút ít, nhìn thấy Vạn gia xui xẻo cũng coi như đáng giá.

Triệu Ngôn Tu đi theo huynh đệ Phan gia hai ngày, phát hiện bọn họ thật sự ấn theo lời Tống Thiêm Tài mà làm, trong lòng càng thêm bội phục Tống Thiêm Tài. Ngày đó cùng Tống Thiêm Tài tìm được khách điếm huynh đệ Phan gia đang ở, vốn dĩ Triệu Ngôn Tu còn định trực tiếp tới cửa giảng giải, bỏ ra chút tiền để huynh đệ Phan gia tới Vạn gia vạch trần. Nhưng không ngờ Tống Thiêm Tài lại không đồng ý, ngược lại cùng y diễn một màn kịch, kẻ xướng người hoạ cố ý để lộ cho huynh đệ Phan gia nghe.

Dựa vào ý tưởng của đại ca, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, ba người kia sẽ làm bọ ngựa. Để huynh đệ Phan gia ra tay trước cho Chu Đức Sinh chút giáo huấn, tốt nhất là vừa mất tiền vừa mất thanh danh, như vậy đến khi đại ca bắt đầu sửa trị đôi tiện nhân kia thì sẽ càng thuận tay hơn.

Nhưng không ngờ y và đại ca đã xem nhẹ nhân phẩm của huynh đệ Phan gia người ta rồi. Ba người kia nhìn cao lớn thô kệch cực kì có phỉ khí, nhưng lại không thèm đi tống tiền Chu Đức Sinh. Điều này khiến cho Tống Thiêm Tài vô cùng thất vọng, cuối cùng đành phải tự an ủi mình, thế giới này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt, khốn nạn như đám người Vạn gia kia rốt cuộc chỉ là số rất ít.