*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Thiêm Tài làm như bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy thì người này quả đúng là đáng thương, ngay cả nhi tử cũng chưa được gặp. Đúng rồi, lão hỏi nhiều người như vậy có từng thu được chút tin tức gì của con lão không? Chẳng lẽ con của lão không còn ở quê quán, lão không tìm được? Nếu đúng như vậy, tuổi già không nơi nương tựa, lão Trần này gặp người là hỏi ta cũng có thể lý giải một vài."
Thấy Tống Thiêm Tài lộ vẻ đồng tình, tiểu nhị lại nói: "Khách quan, ngài cũng đừng nên thương hại lão làm gì, để mà nói thì làm con của lão mới gọi là xui xẻo đấy. Ngài không biết, lão tới Tuyền Châu cũng đã hai mươi năm nhưng chưa từng gửi về lấy một xu. Nghe nói con của lão năm nay mới hơn hai mươi, có nghĩa là mới vài tuổi đã bị lão vứt bỏ. Cô nhi quả phụ sống nương tựa khổ sở tới cỡ nào, vậy mà kẻ làm cha như lão lại dắt tay tiểu yêu tinh ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt mặc kệ không đoái hoài. Bây giờ già rồi không ai săn sóc mới muốn trở về tìm nhi tử nuôi lão, nghĩ cũng thật đẹp. Lão cũng chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, chẳng ai thèm để ý đến lão. Đại Đồng cách chỗ này chỉ một hai tháng đi đường, nếu thật có lòng, nhiều năm như vậy sao hắn không quay về thăm một lần. Tất cả chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người, thường thường lấy ra để hù dọa khiến vợ lão không dám quản lão quá nhiều mà thôi."
Tiểu nhị này cũng bị cha vứt bỏ từ nhỏ, đều là mẹ hắn một tay nuôi nấng hắn và đại ca nên người, bình sinh không vừa mắt nhất chính là loại nam tử đã ngoại tình còn không màng tới sống chết của người trong nhà như lão Trần kia. Nếu thực sự có nửa điểm lương tâm, gần hai mươi năm thế nào lão cũng sẽ phải trở về nhìn một cái. Kể cả người không quay về thì tiền bạc cũng nên gửi về chút ít.
Phải biết rằng, trước kia lão Trần này làm kiệu phu một tháng kiếm được không ít, chỉ cần trích ra một phần nhỏ gửi về nuôi đứa con trai cũng dư dả. Nhưng lão lại chỉ biết ăn chơi đàng điếm, bây giờ già rồi mới nhớ tới nhi tử, thật đúng là không biết xấu hổ. Nghĩ tới người cha khốn nạn thường xuyên tới quấy rối đại ca của hắn, tiểu nhị lại càng thêm chán ghét lão Trần này vài phần.
Tống Thiêm Tài nói: "Thì ra còn có chuyện như vậy. Nhưng nếu thế, chờ không còn sức lao động chắc gì lão đã không trở về làm phiền con lão. Cơ mà nếu con lão không còn nữa hoặc là đi xa tha hương, lão Trần về chẳng phải là vồ hụt sao?"
Tiểu nhị kia khinh thường nói: "Cho nên lão Trần này mới vừa thấy người đã hỏi có phải đồng hương không, tưởng từ trong miệng bọn họ biết được tình hình gần đây của con lão. Nếu như con lão ở quê sống tốt, lão trở về tìm đương nhiên có thể được như ước nguyện. Nhưng nếu như con của lão không tốt, nuôi thân cũng chưa xong mà còn liên lụy đến lão, lão tất nhiên sẽ không quay về. Lão Trần này nhìn thì thành thật nhưng trong bụng lại không ít mưu toan, khách quan ngài chớ để bị lão lừa dối. Nhìn lão đáng thương, nhưng tục ngữ có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đều là nghiệt gây ra khi còn tuổi trẻ thôi."
Sau đó lại có người vào khách điếm, tiểu nhị bèn chạy qua tiếp đón. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ăn hết phần mì của mình rồi lên lầu. Đóng cửa lại, Tống Thiêm Tài cảm thán: "Haiz, Đại Thạch ca đúng thật là không có duyên phận với cha mẹ. Mẹ ruột dù ở cùng một cái thôn nhưng lại coi như không thấy, thờ ơ lạnh nhạt để mặc hắn ăn đói mặc rách. Bây giờ thật vất vả mới cùng Tiểu Mãn ca có một mái nhà, nhưng lại từ đâu nhảy ra một người cha luôn "nhớ thương" hắn. Nếu người này trở về thật, dù sao lão vẫn là cha của Đại Thạch ca, nhẹ không được, nặng cũng chẳng xong."
Kỳ thật vừa rồi tiểu nhị kia nói đúng hơn phân nửa, cha Trần Đại Thạch lúc trước cùng người đã có chồng tư bôn. Lão không dám trở về cũng là vì sợ bị nhà chồng của phụ nhân đó bắt đi báo quan. Nhưng nếu như để lão biết năm đó nương Trần Đại Thạch đã tái giá với nhà kia, Trần Đại Thạch hiện giờ sống không tồi, vậy khẳng định lão sẽ không chút do dự khăn gói về quê.
Đối với Tống Thiêm Tài mà nói thì việc này cực kì dễ giải quyết. Trần Đại Thạch dù sao cũng đã quá kế, nửa phần quan hệ cũng chẳng dính tới vị cha ruột này, đương nhiên sẽ không cần phải nhân nhượng lão, nhưng quan hệ huyết thống lại không thể nào cắt đứt. Hai nam tử như Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn ở bên nhau sẽ có được thanh danh tốt, như vậy về sau quá kế hài tử, dưỡng lão tống chung, trong tộc đều có thể chiếu ứng chút.
Kể cả khi Trần Đại Thạch không cần thanh danh, nhưng hắn khẳng định không thể nhẫn tâm làm gì cha ruột của mình. Lâm Tiểu Mãn tuy rằng có chút thông minh nhưng lại không đủ tàn nhẫn. Nếu một kẻ lăn lộn bên ngoài hơn phân nửa đời người như cha Trần Đại Thạch tìm về, hai người có thể ở bên nhau hay không cũng chưa nói chắc.
Nếu là chuyện của người khác, với tính nết của mình Tống Thiêm Tài sẽ không bao giờ nhúng tay. Nhưng Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn đối đãi với Tống gia đều không tồi, hai nhà còn có quan hệ làm ăn, Tống Thiêm Tài cũng cực kì hâm mộ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn hoạn nạn nâng đỡ lẫn nhau, cho nên trong lòng không hề muốn đôi phu phu này vướng phải một kẻ phiền phức như lão Trần.
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài từ nãy đến giờ chưa nói thêm câu nào, bưng chén nước qua nói: "Đại ca, vừa rồi mì hơi mặn, ngươi uống chút nước. Ta thấy ngươi cũng không cần vì cha Đại Thạch mà phiền não, nếu tính tình của lão đúng là như vậy thì ngược lại dễ xử lí. Chỉ cần để lộ cho lão biết Đại Thạch ca không chỉ quá kế người khác, đồng ruộng phòng ốc vẫn chưa có, người trong tộc còn không ưa gì hắn. Ta lại tả Đại Thạch ca thành một kẻ cộc cằn tàn nhẫn, gia cảnh bần cùng khốn đốn. Ta nghĩ lão Trần này thấy trở về cũng phải chịu tội, ngược lại sẽ không tự tìm phiền toái."
Tống Thiêm Tài nghe xong tựa như được thể hồ quán đỉnh. Đúng vậy, hắn có thể đánh mất ý niệm trở về của cha Trần Đại Thạch. Tục ngữ nói, cảnh giới cao nhất của nói dối chính là bảy phần thật ba phần giả. Trần Đại Thạch vốn đã quá kế, gia nghiệp Trần gia cũng đều bị chia cắt hết rồi, ông bà chú bác của Trần Đại Thạch quả thật không yêu quý gì Trần Đại Thạch. Hơn nữa, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn hoàn toàn có thể nói là nghèo, hắn lại là thợ săn, tính tình thô bạo cường hào chút cũng là bình thường. Đương nhiên, hắn còn có thể nói Trần Đại Thạch hận nhất là cha mình, còn nói đợi khi tìm được cha nhất định sẽ trả thù.
Mấy cái này trên cơ bản đều ăn khớp với tình huống của Trần Đại Thạch, kể cả trước kia lão Trần có thăm dò được tin tức gì của Trần Đại Thạch, hắn nói như vậy cũng sẽ không có vẻ giả dối quá trớn. Nhưng mà hắn phải cẩn thận ngẫm lại xem nên làm thế nào để khiến lão Trần trong lúc vô tình nghe được những lời này. Cũng may hắn còn sẽ ở Tuyền Châu thêm một đoạn thời gian, ngược lại không sợ không giải quyết được chuyện đó.
Trong lòng có quyết đoán, Tống Thiêm Tài cảm thấy vẫn nên thương lượng lại với Triệu Ngôn Tu một lần nữa. Đối với ý tưởng của Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu hoàn toàn tán thành. Y vốn dĩ tính toán nếu như người bạn kia của cha thật sự tìm được cha mẹ ruột của mình, y sẽ dùng chiêu này để dọa lui bọn họ, không ngờ bây giờ lại lấy ra để giúp đỡ Trần Đại Thạch.
Buổi tối ở thành Tuyền Châu vô cùng náo nhiệt, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy khung cảnh phồn hoa trên đường cái. Chẳng qua hai người đều không có tâm trạng ra ngoài đi dạo mà lên giường ngủ từ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thiêm Tài vừa tỉnh dậy đã phát hiện Triệu Ngôn Tu lại dùng cánh tay hắn làm gối đầu. Xoa bóp cánh tay còn hơi tê dại, Tống Thiêm Tài cảm thấy lần sau hắn nhất định phải mua một cái gối nhỏ dự bị cho Triệu Ngôn Tu gối mới được.
Tống Thiêm Tài vừa cử động, Triệu Ngôn Tu đã tỉnh. Hai người rửa mặt chải đầu, không ăn sáng ở khách điếm mà đi ra ngoài. Nói thật, đồ ăn ở khách điếm hơi đắt, bọn họ ăn bên ngoài sẽ vừa rẻ mà lại ngon hơn.
Ở Tuyền Châu bởi vì thương nghiệp phồn hoa, khách nhân lui tới đến từ khắp mọi nơi nên đồ ăn thức uống cũng tương đối phong phú đa dạng. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cũng không vội, bèn tới quán ăn mà lúc trước tiểu nhị khách điếm đề cử ăn miến và bột khuấy, mua mấy cái bánh mã đề*, tuy rằng hơi nhạt nhưng lại có một phen phong vị khác.
*Một loại điểm tâm ngọt truyền thống, tương truyền xuất hiện từ thời Đường, làm từ nước đường quấy với bột năng hoặc bột khoai lang sau đó chưng chế mà thành. Củ năng trong tiếng Quảng Đông và tiếng Mân gọi là mã đề, tên cổ.
Ăn sáng xong, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bèn tới chỗ người môi giới. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay là đi xem ruộng, xem nhà và xem cửa hàng. Đương nhiên, mấy việc này không phải ngày một ngày hai là có thể định, nhưng dù sao cũng phải đi tìm hiểu trước rồi chậm rãi tuyển chọn, như vậy mới có thể mua được cái thích hợp.
Nhà môi giới ở Tuyền Châu cực kì khí phái, người tiếp đón Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, họ Quan, thường gọi là Quan nha nhân. Hắn là người nắm giữ các loại đơn từ của quan phủ, chuyên quản lý việc mua bán đồng ruộng phòng ốc. Hai người Tống Thiêm Tài tiền bạc trong tay hữu hạn, bèn tính toán mua nhà và ruộng đất ở Bình Dao trấn cách Tuyền Châu rất gần.
Bình Dao trấn cách Tuyền Châu chỉ hơn một canh giờ đi đường, hoàn toàn không chậm trễ Tống Thiêm Tài làm việc ở Tuyền Châu. Hơn nữa giá nhà ở Bình Dao trấn lại rẻ hơn Tuyền Châu gần gấp hai, giá ruộng tuy rằng so Tống gia thôn cao hơn không ít, khá vậy vẫn thấp hơn rất nhiều so với Tuyền Châu.
Một mẫu ruộng nước tốt nhất mười lăm lượng bạc, một mẫu ruộng cạn tám lượng, ruộng cát bốn lượng. Trong tay Tống Thiêm Tài không có bao nhiêu tiền, cũng không vội mua. Hắn định đích thân lên trấn trên nhìn thử, bán công thức xong rồi mới mua. Còn Triệu Ngôn Tu tuy rằng có tiền, nhưng vạn sự đều nghe theo Tống Thiêm Tài, cũng không nóng nảy.
Hai người hỏi thăm nhà ở, một căn tam tiến ở Tuyền Châu giá hai ngàn lượng, còn ở Bình Dao trấn thì chỉ cần 500 lượng, cửa hàng ở trấn hầu hết dao động trong khoảng 400 lượng đến 600 lượng. Tống Thiêm Tài có chút động tâm, tính toán lần này nếu công thức bán được giá tốt thì sẽ mua mấy cái cửa hàng ở trấn, về sau có thể thu tiền thuê cho hai lão Tống gia chi tiêu lặt vặt trong nhà.
Bọn họ cũng hỏi cửa hàng ở Tuyền Châu, giá từ ba ngàn lượng trở đi, cao nhất là mười mấy vạn lượng bạc. Tống Thiêm Tài nghe mà líu cả lưỡi. Giá này quá cao, ngay cả tiểu tài chủ như Triệu Ngôn Tu cũng không mua nổi, nông nhị đại như hắn nếu không bán công thức thì e là mười năm tám năm cũng đừng mơ mua một cửa hàng ở Tuyền Châu.
Ở chỗ người môi giới chịu đả kích thảm trọng, Tống Thiêm Tài ngoại trừ gia tăng quyết tâm phải kiếm tiền ra thì chẳng còn suy nghĩ nào khác. Cũng may hắn còn nhớ đến tốc độ hố tiền của khách điếm nên lập tức phục hồi lại tinh thần. Hai người đi tìm nha nhân thuê nhà, chuẩn bị thuê một căn ở phố tây trong hai tháng.
Nhà biệt lập có sân ở phố tây không ít, nhưng giá cả lại khá cao. Nha nhân đưa Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đi xem vài chỗ, Tống Thiêm Tài nhìn trúng một căn trong con ngõ nhỏ gần phố nam. Chủ yếu là phố nam nhiều người giàu, trị an hay môi trường gì đó khẳng định tốt hơn so với phố tây. Đây là lần đầu Tống Thiêm Tài đến đây, hết thảy lấy an toàn là chủ, tiết kiệm tiền chỉ là phụ.
Đương nhiên, càng gần khu người giàu giá nhà lại càng đắt. Tiền thuê tiểu viện tử này trong hai tháng là bốn mươi lượng, gần bằng giá tiền bọn họ ở khách điếm. Chẳng qua nghĩ đến còn phải chuẩn bị mua nguyên liệu ủ dấm, lại xét thấy khách điếm tính lưu động quá lớn, tính nguy hiểm quá cao, Tống Thiêm Tài cuối cùng vẫn thuê lại căn này.
Đương nhiên, thuê rồi cũng không phải lập tức có thể vào ở. Sau khi thương lượng xong xuôi với chủ nhà hai ngày sau bọn họ sẽ dọn vào, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mới trở về khách điếm. Chờ khi bọn họ trở lại phòng trọ, trời cũng đã tối đen. Chạy cả một ngày đường, hai người vừa đặt đầu là ngủ say như chết, lay thế nào cũng không tỉnh.
Một giấc ngủ dậy, hai người lại tới cửa hàng của La Trường Nghiệp bàn chuyện làm ăn.
La Trường Nghiệp và La lão đại hai ngày này đã thương lượng với vài công xưởng. Tống Thiêm Tài rót nửa bình nước tương cho La lão đại làm hàng mẫu. Có hai nhà xưởng cảm thấy hứng thú, một nhà họ Hoàng, một nhà họ Vạn. Vị Hoàng lão bản này tuy trả số tiền không nhiều bằng Vạn lão bản, nhưng hắn và hai huynh đệ La gia quen biết đã thật nhiều năm, trong nha môn còn có một người họ hàng xa giữ chức quan nhỏ.
Cho nên, hôm nay La gia huynh đệ bèn an bài Hoàng lão bản gặp mặt Tống Thiêm Tài trước.
Hoàng lão bản diện mạo vừa qua tuổi 30, vóc dáng cao lớn, mặt là mặt chữ điền tiêu chuẩn, nhìn ngược lại có vài phần sát khí. Nếu để Tống Thiêm Tài nói, khuôn mặt chính khí như vậy không đi làm quan thì quả là lãng phí. Nhưng sau khi hai người ngồi xuống hàn huyên một hồi, Tống Thiêm Tài lập tức hiểu rõ vị Hoàng lão bản trước mắt này tuyệt đối là một con cáo già, một tay buôn sành sỏi.
Hoàng lão bản trả giá không tính cao, 7000 lượng bạc. Với giá cả ở Tuyền Châu, một cân nước tương bình thường nhất cũng phải đến hai ba mươi văn, hắn đưa ra cái giá này chỉ có thể nói là trung quy trung củ, không có quá nhiều lực hấp dẫn. Trong lòng Tống Thiêm Tài đương nhiên là muốn đạt được ích lợi cao nhất, không dấu vết nói công thức của mình trân quý, tiếp tục nâng giá.
Hai người ngươi tiến ta lùi một phen, Hoàng lão bản lại chỉ chịu trả thêm 500 lượng bạc, nhiều hơn thì thôi. Tống Thiêm Tài ngẫm nghĩ bèn không lập tức đồng ý, hẹn Hoàng lão bản ba ngày sau sẽ cho hắn đáp án. Hoàng lão bản nhìn thái độ giữ khư khư của Tống Thiêm Tài, trong lòng hơi phiền muộn nhưng cũng không nói thêm gì nữa liền cáo từ.
La lão đại và La Trường Nghiệp tránh ở bên ngoài, nhìn sắc mặt Hoàng lão bản không quá tốt, trong lòng hiểu rõ e là việc chưa thành. Vào nhà thấy Tống Thiêm Tài đang cùng Triệu Ngôn Tu thảo luận chuyện ăn cơm trưa đi dạo Tuyền Châu, trong lòng hai huynh đệ đều cảm thấy chỉ bằng phần bình tĩnh này, Tống Thiêm Tài về sau ắt cũng là một kẻ có năng lực.
Tống Thiêm Tài nhìn thấy hai bọn họ bèn đứng dậy nói: "Đa tạ hai vị La đại ca giúp ta thu xếp, chẳng qua, vị Hoàng lão bản này tuy rằng rất tốt, nhưng lại không chịu nâng giá. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, công thức ta cũng chỉ một cái như vậy, còn trông cậy vào nó để tích cóp chút tiền trở về dưỡng gia sống tạm. Chuyện làm ăn đã không hợp ý về giá thì luôn là khó thành."
La lão đại và Tống Thiêm Tài tương đối quen thuộc, cười nói: "Lời này của Tống tú tài quả thật rất có lý. Hoàng lão bản ở Tuyền Châu có họ hàng xa giữ chức quan nhỏ trong nha môn, nhân duyên ngược lại rất rộng, đáng tiếc vẫn luôn thủ cái xưởng nhỏ xíu, tuy không đói chết nhưng cũng chẳng dư dả. Năm ngoái có một hộ họ Vạn từ nơi khác chuyển đến, là một thổ tài chủ ở nông thôn, mua hai cửa hàng lại mở một cái xưởng ở phố tây. Vì có thêm xưởng cạnh tranh, việc làm ăn của Hoàng lão bản cũng bèn gặp phải khó khăn, lúc này mới muốn đổi công thức về làm. Theo ta thấy, Hoàng lão bản nếu như thật lòng muốn công thức này, hẳn là sẽ còn tìm ta trả thêm chút tiền."
Tống Thiêm Tài gật gật đầu, không nhắc đến Hoàng lão bản nữa mà hỏi đến Vạn lão bản. Lúc này La Trường Nghiệp mở miệng trả lời: "Vạn lão bản chính là thổ tài chủ ở nông thôn mà đại ca ta vừa nói, hiện giờ cửa hàng và xưởng của hắn đều do con trai hắn quản lí. Con của hắn tên là Vạn Tiền Phong, đừng nhìn tuổi không lớn hơn Tống tú tài là bao, nhưng xuống tay lại hết sức tàn nhẫn, một lòng một dạ muốn chiếm hữu toàn bộ thị trường gia vị ở nơi này, một nhà độc đại. Bọn họ trả giá cũng cao, tận chín nghìn lượng bạc. Nếu như lại nâng thêm chút nữa, đạt một vạn lượng cũng không phải không có khả năng."
Huynh đệ La gia kỳ thật không muốn làm ăn với họ Vạn. Bọn họ với Hoàng lão bản đã có mười mấy năm giao tình, hiểu tận gốc rễ, cách làm việc cũng hiểu rõ, mà họ Vạn kia phong bình bên ngoài lại không quá tốt đẹp. Lần này La lão đại căn bản không hề đưa hắn vào danh sách đề cử, đáng tiếc không biết bị ai nói lậu miệng để cho Vạn Tiền Phong biết hắn có công thức nước tương mới mà tự mình tìm đến. Gã đưa ra giá cao, huynh đệ La gia cho dù không đội trời chung với ai nhưng nào có thể không đội trời chung với bạc.
Chẳng qua là ngại giao tình với Hoàng lão bản, bọn họ mới an bài cho Hoàng lão bản trước một ngày, hy vọng hắn có thể thuyết phục Tống Thiêm Tài. Bằng không, vậy đành phải ai ra giá cao thì kẻ đó thắng.